Dương Cẩm Ngưng bị Dương Nghệ Tuyền gọi dậy đến n lần mà vẫn không có phản ứng, rốt cục, nhóc con cũng phải bó tay, tự mình đứng lên mặc quần áo, sau đó chạy đi tìm bà ngoại để bà buộc tóc cho. Dương Nghệ Tuyền có thể dậy từ rất sớm, cũng đi ngủ rất sớm. Hàng sáng, thường là Dương Cẩm Ngưng bị nhóc con gọi dậy làm cơm, sau đó dẫn bé đi nhà trẻ. Dương Cẩm Ngưng rất hoài nghi, sao con gái mình lại có thể không thèm ngủ như mình được chứ?
Hôm nay, Dương Cẩm Ngưng bị bỏ rơi. Dương Nghệ Tuyền theo Dương Nhất Sâm đi ra ngoài.
Trên xe, bạn nhỏ Dương Nghệ Tuyền nhìn cậu mình, “Cậu có hẹn với chị Quyên Quyên đúng không?”
Dương Nhất Sâm thở dài, “Không phải cháu kéo cậu ra đây sao?”
Dương Nghệ Tuyền tương đối hài lòng, “Cháu muốn ăn KFC.” Mỗi lần cô bé có suy nghĩ này trong đầu, Dương Cẩm Ngưng đều kịp thời dập tắt, bây giờ mẹ không ở đây, có thể muốn làm gì thì làm. Dương Cẩm Ngưng tuyệt đối không phải là một người mẹ hiền từ, nếu chọc tới mẹ, kiểu gì cũng bị áp bức, thế nên, tạm thời bé chưa dám làm trái ý mẹ.
Dương Nhất Sâm ừ một tiếng, tỏ vẻ đã biết.
Đỗ xe xong, Dương Nhất Sâm nắm bàn tay nhỏ bé của Dương Nghệ Tuyền, hai cậu cháu cùng đứng chờ Phùng Quyên. Phùng Quyên không phải một cô gái quá xinh đẹp, nhưng cô luôn cho người ta cảm giác ấm áp của một gia đình, mỗi khi ở bên cô, anh luôn thấy yên tâm và vô cùng thoải mái. Hơn nữa anh biết, nếu như anh vẫn kéo dài chuyện hôn nhân đại sự, đối với mọi người mà nói, đều không có lợi. Nhiều khi cố chấp là tốt, nhưng nếu cứ khư khư mãi thì chỉ khiến người khác tổn thương.
Một chiếc xe chậm rãi dừng ở ven đường, cửa kính hạ xuống một nửa, người đàn ông trong xe cầm một điếu thuốc, khói thuốc lượn vòng trên đầu ngón tay anh. Anh chăm chú nhìn cô bé dưới bóng cây, vẻ mặt đăm chiêu, không rõ đang nghĩ gì. Trong bộ tây trang màu đen, anh toát ra khí chất nghiêm nghị.
Mộ Song Lăng vốn đang sắp xếp tài liệu cho công việc tiếp theo, thu dọn văn kiện trong tay một chút, đột nhiên quay sang nhìn người đàn ông bên cạnh, sau đó nhìn theo ánh mắt anh.
Một lát sau, cô đột nhiên cười vui vẻ, “Không phải cô bé kia là kết quả của tính phong lưu trước đây của anh chứ?”. Cô nói vậy chủ yếu là vì rất hiếm khi cô nhìn thấy vẻ mặt này của anh. Ban đầu cô tưởng anh sẽ không để ý đến bất cứ thứ gì, không ngờ hiện tại lại có thể chăm chú nhìn một cô bé đến thế, không phải rất đáng ngờ sao?
Thấy anh không trả lời, Mộ Song Lăng lại nhìn cô bé kia, vì cô không đọc sách nhiều nên thị lực rất tốt, lúc này được thể nhìn kĩ cô bé từ trên xuống dưới, “Không thể nào a! Không giống anh chút nào!”
Tiếp đó, Cố Thừa Đông lại lái xe về phía trước, càng lúc càng gần hai người kia, tựa như muốn nghe rõ họ nói gì.
“Sao chị Quyên Quyên vẫn chưa tới?” Bé nói, cũng không hẳn là hỏi, chỉ đơn thuần tỏ ra sốt ruột.
Dương Nhất Sâm sờ sờ tóc cô bé, “Nếu không cậu cháu mình lên trước nhé?” Cửa hàng KFC ở ngay tầng hai của tòa nhà phía sau.
Dương Nghệ Tuyền nói, “Đợi một phút nữa đi ạ! Đúng một phút nữa thôi!” Cô bé giơ một ngón tay lên, tỏ ý bé chỉ chờ đúng một phút nữa, tuyệt đối không hơn.
Đúng lúc này, Phùng Quyên chạy từ bên kia đường tới, “Ngại quá! Hai người đợi lâu chưa? Trên đường vừa kẹt xe, cho nên…”
Người trong xe thật ra không nghe rõ lắm họ nói gì, chỉ có thể phán đoán dựa vào vẻ mặt đối phương. Ánh nhìn của Cố Thừa Đông rơi xuống Dương Nhất Sâm và người con gái xa lạ kia, đang nhìn thì thấy cô gái đột nhiên khoác tay Dương Nhất Sâm, sóng mắt lay động.
“Không giống một nhà ba người.” Mộ Song Lăng đánh giá, hơi cười, “Cô gái kia hẳn là không thể sinh ra một bé gái xinh xắn như thế.”
Mộ Song Lăng nói xong mới thấy Cố Thừa Đông không thèm trả lời mình, dù chỉ nửa chữ, nghĩ vậy không khỏi hơi bực mình, “Ơ kìa, sao anh không trả lời em?”
“Ừ.” Lúc lái đi xe đi được một đoạn anh quay sang nhìn Mộ Song Lăng, “Anh cũng nghĩ như em.”
Mộ Song Lăng hơi sửng sốt, nghĩ nửa ngày mới hiểu ý anh. Ý là, cô nói đúng, cô gái vừa nãy hẳn là không thể sinh một bé gái xinh xắn như thế.
Thịnh Ân Quốc Tế, công ty nổi danh trong nước, sản xuất sản phẩm ở các lĩnh vực, chiếm lĩnh hơn nửa thị trường, đồng thời năng lực cạnh tranh chỉ có tăng chứ không có giảm. Người sáng lập Thịnh Ân Quốc Tế, Khưu Thịnh Danh, nhiều lần trở thành hình mẫu xây dựng công ty thành công, là động lực và mục tiêu cho những người đang gây dựng sự nghiệp. Mà hiện tại, công ti lớn trong nước này dĩ nhiên lại bất ngờ tất công thị trường Mạc Xuyên, khiến cho người ta phải kinh ngạc mà đoán đây là ý đồ của Khưu Thịnh Danh.
Hiện tại, trên tòa nhà Thịnh Ân Quôc Tế đang diễn ra một cuộc họp, nội dung hẳn là không tốt lắm, sắc mặt của một số người rõ ràng đã rất xấu. Cũng dễ hiểu thôi, vì Cố Thừa Đông là một người mới, thế mà chỉ trong một thời gian ngắn đã được trọng dụng. Dù cho hai năm ở Thịnh Ân Quốc Tế đã đủ chứng minh thực lực của anh ta, nhưng điều này vẫn không đủ để khiến những nhân viên lâu năm tán thành.Thậm chí nhiều người còn nghĩ, liệu có phải Khưu Thịnh Danh phát bệnh, mới có thể đưa ra quyết định này, tự nhiên lại muốn giao công ty cho một người như vậy.
Cuộc họp chưa đi đến đâu, cuối cùng vẫn phải kết thúc. Cố Thừa Đông ra khỏi phòng họp trước, Mộ Song Lăng đi ra sau, lén quan sát sắc mặt anh, “Anh đừng để tâm.”
“Ừ.” Anh gật đầu, vẫn chưa thể hiện tâm tình nào cả.
Mộ Song Lăng mím môi, cảm thấy người đàn ông này căn bản đều không quan tâm người khác có ý kiến gì. Bất kể người ai nói gì, đều không ảnh hưởng đến quyết định của anh, nghĩ vậy, cô không khỏi thở dài một hơi, “Anh chuẩn bị đi sao?”
Thấy anh chuẩn bị đi, cô không nhịn được lại đuổi theo.
Anh dừng lại, sau đó nhìn cô, gật đầu một cái.
“Hay là hôm nay theo tôi đến bệnh viện đi!” Khưu Thịnh Danh bây giờ còn đang nằm viện, mấy ngày nay, chuyện ở công ty chủ yếu là mâu thuẫn trong nội bộ. Vốn những nhân vật lão làng này đã có sẵn mâu thuận, hiện tại càng dựa vào chuyện Cố Thừa Đông để vùng lên, số người không an phận tăng nhanh. Vì vậy, đã mấy hôm nay anh chưa đến bệnh viện.
Cố Thừa Đông nhìn đồng hồ, “Hôm nay tôi bận rồi.”
Sau đó anh không nói thêm gì, trực tiếp đi vào thang máy. Mộ Song Lăng vốn muốn gọi Cố Thừa Đông lại, tìm cách thuyết phục anh. Nghĩ đi nghĩ lại, quên đi, lúc nào anh cũng hờ hững như thế, chỉ khiến cô thêm mất mặt thôi.
Cố Thừa Đông lái xe đến một nhà trẻ nào đó, đúng lúc tan học, giáo viên đều đứng ở cửa lớp, để các học sinh xếp thành một hàng. Phụ huynh đưa cho giáo viên giấy tờ chứng minh để đón con, giáo viên sẽ gọi tên học sinh đó. Nếu không có bằng chứng minh mình là phụ huynh, thì không thể đón đứa trẻ.
Chỉ chốc lát sau, hầu hết học sinh đã được người nhà đón về, trên đường đều là một người lớn nắm tay một đứa nhỏ.
Dương Nghệ Tuyền đứng bên người cô giáo, mếu máo, mẹ lại đến trễ, đợi lát nữa nhất định phải nổi giận, bắt mẹ mua đùi gà bồi thường mình, đúng, cứ quyết định như vậy đi.
Đứa bé này rất xinh xắn, bình thường cũng không nghịch phá, vì thế được giáo viên rất yêu quý. Cô ngồi xuống bên người bé, “Đừng vội, mẹ con nhất định đến ngay mà.”
Cô bé gật đầu, đưa mắt nhìn quanh, đúng lúc thấy một chiếc xe đỗ cách đó không xa.
“Cô ơi, có phải xe kia rất tiền không?”
Cô giáo nhìn qua hướng cô bé chỉ, không chắc chắn mà gật đầu, “Chắc là thế!”
“Vậy đổi được nhiều đùi gà không cô?”
“…”
Dương Nghệ Tuyền chuẩn bị chạy về phía chiếc xe kia, lại bị cô giáo nhanh chóng kéo lại, “Đừng chạy loạn, bằng không mẹ con không nhìn thấy con lại sốt ruột.”
Đang nói, Dương Cẩm Ngưng đã từ bên kia chạy tới, có chút xấu hổ, “Vừa kẹt xe, cho nên đến trễ, phiền cô giáo rồi.”
Nhưng phụ huynh thường xuyên đến đón con, cô giáo đều khá nhớ mặt. Cô cũng cười đáp lại, “Không phiền đâu.”
Dương Cẩm Ngưng nắm tay đứa nhỏ, “Nào, chào cô đi con!”
Dương Nghệ Tuyền vẫy tay với cô giáo, “Con chào cô!”
Chờ Dương Nghệ Tuyền quay đầu lại, chiếc xe ban nãy đã rời đi khiến cô bé không khỏi nhíu mày.
“Sao hôm nay mẹ tới muộn thế? Con đợi lâu rồi, cha mẹ của các bạn đều tới sớm.” Đi được một đoạn, cô bé liền bắt đầu giận dỗi.
“Mẹ nói rồi, kẹt xe.”
Dương Nghệ Tuyền trề cái môi nhỏ nhắn, “Mẹ rõ ràng là đang chơi mạt chược, sau đó không nỡ đi.”
Bị nói trúng, có lẽ rất khó chịu nhỉ?
“Kẹt xe chính là kẹt xe, nhiều lời làm gì?”
“Người lớn phải làm tấm gương tốt, không thể tùy tiện nói dối.”
Dương Cẩm Ngưng trừng mắt liếc cô bé, “Về nhà, về nhà.”
Dương Nghệ Tuyền bỏ tay Dương Cẩm Ngưng ra, “Con chờ lâu quá, không đi được nữa.” Nhóc con kiên quyết đứng yên tại chỗ, không chịu đi.
Dương Cẩm Ngưng nhìn cô bé một lúc, cuối cùng thỏa hiệp, “Con muốn thế nào mới đi đây?”
Bạn nhỏ Dương Nghệ Tuyền sờ bụng mình, “Ăn đùi gà hẳn là sẽ có sức lực.”
“…” Dương Cẩm Ngưng nhìn con gái mình một lúc lâu, rốt cục thỏa hiệp, “Nhưng gần đây không có chỗ bán đùi gà a…”
“Con biết có chỗ bán, con dẫn mẹ đi.” Nói vậy liền dắt tay Dương Cẩm Ngưng, đi về phía cửa hàng.
Dương Cẩm Ngưng khinh bỉ, hiện tại thì có sức rồi đấy?
Buổi tối, Dương Cẩm Ngưng gội đầu cho Dương Nghệ Tuyền, sau đó đem quần áo đi giặt, rốt cục công việc hôm nay cũng kết thúc. Dương Nghệ Tuyền ngồi trên sô pha xem phim, là phim truyền hình, chứ không phải là phim hoạt hình.
Dương Cẩm Ngưng nhìn một hồi, “Con có biết người ta diễn cái gì không?”
“A là người tốt, B là người xấu.”
Dương Cẩm Ngưng vỗ ngực, con gái mình chính là rất bình thường, “Vậy con thích ai?”
“C, cô này xinh nhất.”
Xem ra, trông mặt mà bắt hình dong tuyệt đối là thiên tính, thế nên cũng không trách người khác được.
“Được rồi, được rồi, ngủ ngủ, ngày mai con không đến trường sao?”
Dương Nghệ Tuyền bĩu môi, đau khổ tắt TV.
Sau khi Dương Nghệ Tuyền ra khỏi phòng tắm, thấy mẹ mình đang chơi trò chơi, bé cũng rất muốn chơi một lúc, nhưng đoán chắc là sẽ bị từ chối. Vì vậy nhóc con liền ôm gương mặt ấm ức chui vào chăn: “Tôi là đứa bé không ai thương không ai yêu.”
Dương Cẩm Ngưng không thèm nhìn cô bé, “Vậy đừng bắt mẹ làm cơm nữa, đừng bắt mẹ mua quần áo mới nữa, lúc muốn ăn vặt cũng đừng gọi mẹ nữa, dù sao mẹ cũng có yêu con đâu.”
Dương Nghệ Tuyền đau khổ chạy đến ôm thắt lưng Dương Cẩm Ngưng, “Mẹ yêu con, mẹ rất yêu con.”
Dương Cẩm Ngưng liếc mắt nhìn con gái, “Ngủ.”
“Mẹ.”
“Gì?”
“Mẹ có muốn tìm cho con một người bố không?”
“Sao lại hỏi thế?”
“Con nghe bà ngoại nói như vậy đó a, mẹ vẫn còn đang cân nhắc…”
Dương Cẩm Ngưng buông điện thoại di động, nhíu mày lại.
“Mẹ, con thực sự có bố sao?”
“Không có, con chui ra từ tảng đá”
“…” Dương Nghệ Tuyền nhắm mắt lại chuẩn bị ngủ, lúc Dương Cẩm Ngưng đóng cửa, lại mở mắt, “Mẹ. Hôm nay con thấy một chiếc xe…”
“Xe gì cơ?”
“Chính là chiếc xe mà mẹ đuổi theo ở cửa siêu thị ấy…”