Dương Cẩm Ngưng quay trở lại Cố gia, mặc dù không ai hoan nghênh, cô vẫn nhất quyết quay lại, cô không tin có người dám đuổi cô đi. Cô cũng không biết tại sao mình lại quay về đây, có lẽ chỉ đơn giản là mượn nơi này nhớ lại một chút kỉ niệm, e rằng sau này không còn cơ hội nào nữa. Ít nhất cô đã từng ở đây, từng tán gẫu với ông nội, từng đấu khẩu với Cố Thừa Đông, từng vui vẻ kể chuyện trong nhà, cũng từng ngốc nghếch hứa đầu bạc răng long.
Cô đi rất chậm, bỏ qua tất cả những ánh mắt khinh thường nhìn mình.
Cô muốn nhìn kĩ nơi đây, để tất cả in đậm trong trí nhớ, mãi mãi không thể xóa nhòa.
Không biết Cố Kế Đông đi theo cô từ khi nào, được một đoạn đường mới lên tiếng, “Sắc mặt chị ba nhìn không được tốt lắm.”
Dương Cẩm Ngưng nhìn Cố Kế Đông, lúc này cô mới nhận thấy, thật sự anh ta và Cố Thừa Đông không giống nhau, không hề giống anh em con chú con bác. Cứ nghĩ vậy, cô lại thấy hình như mình đang nói chuyện với một người xa lạ, không hiểu sao lại bắt đầu cảm thấy bực mình.
“Cậu cũng đến đuổi tôi ra ngoài sao?” Cô nhếch miệng nói, tựa như mỉa mai gia tộc này cũng thật sự tầm thường.
Trải qua chuyện vừa rồi, Cố Kế Đông là người có lợi nhất, nhờ đó Cố gia có thể hoàn toàn rơi vào tay anh ta. Tuy rằng ông nội là người nhân từ, nhưng vẫn giữ tư tưởng cũ, nhất định không giao Cố gia vào tay người ngoài. Nói cho cùng, cho dù Cố Thừa Đông có đồng ý ở lại Cố thị, có lẽ cũng chẳng khác gì môt nhân viên làm công ăn lương. Người thực sự nắm quyền, chính là kẻ đang đứng trước mặt cô đây. Tuy ông nội làm thế, nhưng cũng chưa từng nặng nhẹ với Cố Thừa Đông, nếu đổi lại là người khác, đã sớm lạnh nhạt với anh rồi. Huống chi, ông nội vốn rất vừa lòng với Cố Kế Đông, sắp xếp như vậy cũng là hợp lý.
“Chị ba nói thật buồn cười. Nơi đây cũng xem như nhà chị, em lấy tư cách gì đuổi chị đi?”
Dương Cẩm Ngưng hừ một tiếng, không định tiếp tục dây dưa vấn đề này, “Chẳng lẽ cậu vẫn định đi theo tôi? Hay là sợ tôi trộm của cải Cố gia các người? Nói thẳng, cho dù tôi không có quan hệ gì với Cố gia, vẫn có thể về lấy đồ đạc của mình chứ?”
“Chị ba nặng lời rồi.”
Cô không muốn tiếp tục nói chuyện với anh ta, thật mệt mỏi.
Hơn nữa, trước giờ cô chưa từng hiểu rõ con người này, mà đối với những người không hiểu, cô rất khó có ấn tượng tốt đẹp.
Lần này trở về, chủ yếu cô muốn nhìn cái cây kia một chút. Còn nhớ, cô và Cố Thừa Đông từng cùng nhau ngồi dưới tán cây, cô bứt một sợi tóc của anh, buộc lại với tóc mình, sau đó treo lên cành cây tượng trưng cho lời hứa đầu bạc răng long. Cô muốn trở lại, mang chúng đi. Giống như làm vậy có thể chứng minh, cô và Cố Thừa Đông đã từng kề sát nhau như vậy, từng rất hạnh phúc như vậy.
Nhưng khi cô đi đến dưới tàng cây, mới phát hiện, cành cây đã trơ trụi, chỉ còn sót vài chiếc lá, hoàn toàn không có sức sống. Cô nhớ rõ, ngày ấy, lá cây xanh mướt, nhựa sống tràn trề. Giờ phút này, không hiểu sao trước mặt cô lại là một cái cây khô héo.
Cuối cùng cô mới nhớ, thì ra đã sang thu, mùa vạn vật nhuốm màu tàn lụi.
Mà bất kể cô mở to hai mắt thế nào, chăm chú thế nào, cũng không thể nhìn thấy cành cây khi xưa cô từng treo sợi tóc. Cô nhớ rất rõ chạc cây ấy, nhưng không hiểu sao vẫn không tìm thấy thứ muốn tìm.
Cô đã đánh mất hôn nhân của mình, đánh mất chồng mình, hiện tại ngay cả lời hứa “đầu bạc răng long” cũng sắp đánh mất rồi.
Nhưng cô thật sự muốn giữ lại cái gì đó.
Cành cây kia nhất định đã bị gió thổi gãy. Nghĩ vậy, cô lại cắm cúi nhìn đất. Trên mặt đất rải rác lá vàng, còn cô thì điên cuồng tìm kiếm. Nhưng mặc cho cô cố gắng thế nào, thậm chí tìm đi tìm lại quanh cái cây, rốt cục vẫn không thể tìm thấy.
Cô không tìm lại được dấu chân bọn họ từng lưu lại, cũng giống như không tìm lại được dấu chân anh.
Cô dựa người vào thân cây, cả người uể oải, chậm rãi trượt xuống. Cô ngồi xổm trên mặt đất, cuối cùng nhịn không được khóc nức nở, vô cùng thảm thiết, không ngừng nghẹn ngào, cuối cùng, vô thức ngất đi.
Cố Kế Đông đứng ngoài cửa, khi thấy bác sĩ Trang đi ra, mới ném điếu thuốc trong tay đi, “Cô ấy làm sao vậy?”
Trang Khắc Chiêu rất ít khi thấy Cố Kế Đông nghiêm túc như vậy, hoàn toàn không giống với vẻ mặt phóng đãng bình thường. Một số người đóng kịch quá lâu, đến nỗi ngay cả người thân cận cũng không thích ứng được với bộ mặt thật của người đó.
Trang Khắc Chiêu thu dọn hòm thuốc, thản nhiên nói, “Còn xem với cậu, cô ấy là gì.”
Cố Kế Đông hình như hơi cười, “Tôi chỉ hỏi nguyên nhân khiến cô ấy ngất xỉu.”
“Tôi cũng đang nói đến chuyện này, phải xác định xem cô ấy là gì trong lòng cậu, tôi mới suy nghĩ có nên nói sự thật cho cậu hay không.” Trang Khắc Chiêu thu lại ý cười, nghiêm túc nói, “Đừng quên, trên danh nghĩa cô ấy vẫn là chị dâu cậu.”
“Đã không còn như thế nữa.”
“Chỉ cần một ngày cậu còn mang họ Cố, quan hệ trên danh nghĩa này vĩnh viễn tồn tại.”
“Không cần anh nhắc nhở.”
Trang Khắc Chiêu bỗng trầm mặc, Cố Kế Đông anh từng quen biết là một người đàn ông can đảm, khôn ngoan, chính vì thế, anh mới sẵn sàng đứng về phía anh ta. Mọi người đều không hy vọng thấy một người thông minh phạm sai lầm, luôn luôn muốn nhắc nhở họ, anh đương nhiên cũng vậy.
Nhưng đến khi Trang Khắc Chiêu chuẩn bị rời đi, vẫn quyết định mở miệng, “Cô ấy đang mang thai. Cơ thể mẹ quá yếu, bị rối loạn dinh dưỡng, lại không không chế được cảm xúc, nên mới dẫn đến ngất xỉu.”
Cố Kế Đông lặng người, vẻ mặt lập tức biến sắc.
Anh vẫn đứng ngoài, chưa hề bước vào phòng.
Giờ phút này, dường như anh đang chìm đắm trong một đoạn kí ức nào đó.
Trước khi ông nội mất, dù mọi người nói ra nói vào, nhưng ông cũng không nghi ngờ thân phận Cố Thừa Đông. Mãi về sau, không hiểu tại sao, ông bắt đầu hoài nghi, vì thế âm thầm bàn bạc với anh. Nhiều năm như vậy, trước mặt ông, anh luôn luôn là một đứa cháu chơi bời, thờ ơ với sản nghiệp nhà họ Cố, rồi lại ra vẻ vô tình thể hiện khả năng trước mặt ông, làm ông vừa yêu vừa ghét. Anh luôn luôn tin tưởng, ông nội cũng không quá tiếc nuối, ai bảo cái gì anh cũng giỏi hơn anh ba.
Từ nhỏ anh đã thích điển tích “ngư ông chi lợi (*)”, anh càng tình nguyện ngồi một chỗ làm người thả lưới kia.
(*) ngư ông chi lợi: điển cố, trai cò tranh chấp, ngư ông hưởng lợi. Hàm nghĩa: hai bên đấu nhau, bên thứ ba đứng xem được lợi.
Sai lầm của Cố Thừa Đông không phải ở năng lực của anh ta, cũng không phải tác phong của anh ta, mà là huyết thống của anh ta. Nhiều năm qua, anh để mặc Cố Thừa Đông giải quyết mọi chuyện, vừa âm thầm bội phục, vừa nghĩ, đến cuối cùng, công sức này của anh ta cũng chỉ là công dã tràng mà thôi. (ghê gớm thật!!!!)
Anh giống như một người bình thường, đứng nhìn Cố Thừa Đông đánh bại rất nhiều đối thủ. Cuối cùng chỉ cần anh ra đòn quyết định, là có thể khiến những gì Cố Thừa Đông xây dựng hoàn toàn sụp đổ, quá trình này có thể khiến anh cảm thấy phấn khích.
Có lẽ, điểm duy nhất hắn giống Cố Thừa Đông, chính là tình cảm dành cho ông nội. Bất kể anh làm gì sau lưng ông, trước mặt vẫn sẽ luôn ra vẻ lo lắng cho sức khỏe ông, chỉ sợ nhìn qua thật giả tạo.
Thậm chí, anh còn từng khuyên ông, mặc dù Cố Thừa Đông không thật sự là con cháu trong nhà, nhưng bao năm nay, anh ta đã vì Cố gia làm biết bao việc, Cố gia cũng không nên bạc đãi anh ta. Lời này nửa giả nửa thật, càng khiến ông nội tin anh không có hứng thú với Cố thị, càng thêm yêu quý anh. Có điều anh biết rõ, bất kể ông nội quyết định như thế nào, Cố Thừa Đông cũng sẽ không ở lại Cố Gia. Nắm rõ tính cách một người, có thể tính toán tất cả. (dã man!!!)
Anh hiểu, tự Cố Thừa Đông cũng hiểu, nhưng anh ta vẫn lựa chọn rời đi.
Nhiều năm tính kế như vậy, cuối cùng cũng mưu thành đại sự.
Anh còn nhớ, ở hành lang bệnh viện, khi Cố Thừa Đông lướt qua anh, đã nói, “Cậu thắng.”
“Anh cũng phòng thủ rất tốt.”
Bao năm qua, Cố Thừa Đông vẫn luôn luôn đề phòng anh, cho dù anh cố tỏ ra vô hại đến mức nào, nhưng dường như Cố Thừa Đông này chưa từng tin tưởng anh. Anh có thể thắng, không phải nhờ năng lực thật sự, mà là nhờ vận may. Nếu anh không nắm được điểm yếu về thân phận Cố Thừa Đông, trận chiến này nhất định vô cùng khó khăn. Có điều, anh vẫn cảm thấy hơi tiếc nuối, dường như chưa thực sự phân thắng bại với Cố Thừa Đông. Nếu có thể, anh rất muốn biết, anh và Cố Thừa Đông, ai lợi hại hơn, ai thích hợp đứng trên đỉnh vinh quang hơn.
Cuối cùng anh cũng khôi phục tinh thần, vì lúc này trợ lý đang đứng bên cạnh, “Chuyện gì?” Anh hỏi.
“Cố tổng, đây là thứ anh cần.”
Anh nhận lấy, là một đoạn băng ghi âm, thiếu chút nữa đã quên mất chuyện này. Anh nhìn Dương Cẩm Ngưng trong phòng, cô còn chưa tỉnh. Anh đi sang phía bên kia hành lang, mở băng ghi âm, là đoạn đối thoại của Dương Cẩm Ngưng và Cố Thừa Đông.
“Dương Cẩm Ngưng…”
“Tôi nghe.”
“Nếu như anh chỉ còn hai bàn tay trắng, em có còn muốn tiếp tục ở bên cạnh anh?”
“Hai bàn tay trắng? Đừng có đùa nữa. Chưa nói đến anh hai bàn tay trắng, cho dù anh có gia sản bạc triệu tôi cũng không muốn tiếp tục chung sống cùng anh. Có phải vì thời gian qua tôi dịu dàng với anh như vậy nên anh nghĩ tình cảm của tôi đối với anh sâu như biển? Tôi nói cho anh biết, những thứ đó đều là giả, tất cả đều là giả. Tôi làm như vậy trước mặt anh chỉ là vì muốn có được sự tin tưởng của anh, cuối cùng sẽ để anh phải đâu khổ. Anh có phải là đang rất đau khổ không? Đúng là đã cho rằng tôi yêu anh muốn chết phải không? Tỉnh táo lại đi, tôi làm sao có thể yêu anh… Tất cả mọi thứ đều là tôi đang diễn trò, mong anh khó chịu mà thôi. Anh cảm thấy, tôi có thể yêu một người đàn ông cưỡng – gian tôi hay sao?”
Cố Kế Đông nghe đi nghe lại hai lần, sau đó mới tắt đi.
Khóe miệng nhếch lên thành một nụ cười như có như không, anh thật không ngờ, Cố Thừa Đông rơi vào hoàn cảnh đó còn có thể gọi điện cho Dương Cẩm Ngưng. Anh ngấm ngầm làm bao chuyện mờ ám sau lưng Cố Thừa Đông, anh ta thông minh như vậy, nhất định sẽ liên hệ chuyện của anh và Dương Cẩm Ngưng lại với nhau, cho rằng Dương Cẩm Ngưng là người của Cố Kế Đông anh. Hơn nữa, ở sự kiện truyền thông trước đây, anh cũng cố ý để lại dấu vết, khiến Cố Thừa Đông càng nghi ngờ anh và Dương Cẩm Ngưng.
Trong hoàn cảnh như vậy, Cố Thừa Đông lại “biết rõ” “Dương Cẩm Ngưng là người của Cố Kế Đông”, thế mà lại có thể gọi cuộc điện thoại này, thật khiến người khác không ngờ.
Nhưng điều khiến anh càng thêm hài lòng, chính là những câu nói của Dương Cẩm Ngưng. Cứ như vậy, Cố Thừa Đông sẽ càng thêm chắc chắn, cô đang hợp tác với anh trả thù anh ta.
Có đôi khi, ngay cả ông trời cũng giúp anh, không phải sao?
Nhưng có một điều Cố Kế Đông không ngờ tới, chính là Cố Thừa Đông còn có thể nghĩ theo một cách khác. Đó là câu nói của Dương Cẩm Ngưng trong lần bị nạn: “Anh không nghĩ tới sao, em là người của Cố Hoài Đông.” Ba chữ “Cố Hoài Đông” trong câu nói ấy, có lẽ sẽ bị Cố Thừa Đông cho rằng đó chỉ là một thủ thuật che mắt, sự thật phải là: “Anh không nghĩ tới sao, em là người của Cố Kế Đông.”
Hiểu lầm cứ tầng tầng lớp lớp, gần như có thể khiến người ta nghĩ tới một “chân tướng” nào đó.
Cố Kế Đông nói với trợ lý đứng cạnh, “Nếu khi cậu khó khăn nhất, lại có một người phụ nữ hung hăng cho cậu một đao, sau đó phủi tay bỏ đi, cậu còn cần cô ta không?”
Trợ lý lắc đầu, “Sẽ không”
Chẳng những sẽ không, chỉ sợ còn có thể muốn tìm cô ta trả thù.
Cố Kế Đông cười lớn, “Tôi cũng cho rằng sẽ không.”