Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Biến Yêu Thành Cưới

Chương 32: Giả vờ thông minh

Tác giả: Lục Xu
Chọn tập

Dương Cẩm Ngưng ở Cố gia mấy ngày nay, Cố Thừa Đông cũng chưa từng quay về. Cô cảm thấy buồn cười khi Cố Thừa Đông làm như vậy, giống như cô phạm phải sai lầm, người làm chồng như anh phải trừng phạt. Bây giờ là thế kỉ hai mươi mốt mà cũng có việc đó xảy ra nữa.

Cố lão gia đang đi dạo trên cỏ, Dương Cẩm Ngưng liền đi tới, “Ông nội” .

“Ừ, ngoan lắm.” Cố lão gia nhìn nàng cười, tất cả tâm tư trong lòng đều hiện ra, ” Thừa Đông bận rộn như vậy sao?” Bận đến vài ngày liền không thấy mặt.

“Là người phụ nữ thông minh thì không nên thăm dò chuyện của chồng mình, tránh để anh ấy thấy phiền.” Dương Cẩm Ngưng dùng điệu bộ khó hiểu nói ra, “Cho nên cháu cũng không để ý chuyện của anh ấy” .

“Nha đầu kia, Cái nên thông minh lại không thông minh, không nên thông minh thì lại rất thông minh.”

“Như vậy nghĩa là cháu thật ra chỉ là giả vờ thông minh?” Dương Câm Ngưng cố ý chau mày, “Ngốc như thế này, vậy cháu nên làm cái gì bây giờ chứ!”

Cố lão gia hung hăng lấy tay cốc vào trán cô, “Có nhiều chuyện thực ra rất đơn giản, nghĩ phức tạp chỉ tự ôm buồn bực vào thân.”

“Cho nên mới nói cháu thật là ngu ngốc mà”

Cố lão gia thở dài, “Thừa Đông. . . Quên đi, mặc kệ hai đứa.”

“Làm cho ông nội phải phiến lòng rồi, đúng là lỗi của chúng cháu.” Cô nói ngọt một chút, nhất định sẽ tốt.

Lão gia hao tâm suy nghĩ nghe lời khuyên ngọt ngào của cô, một chút khó chịu lúc này mới tan biến.

Kỳ thực những đạo lý này, ai mà chẳng nói ra được, nhưng liệu có mấy người làm được, người phàm luôn suy nghĩ thế tục, đạo lý cùng lắm cũng chỉ là những thứ rỗng tuếch.

Chỉ có điều, Cố thừa Đông không muốn thấy cô, nhưng không thể không về tham dự đại tiệc mừng thọ tám mươi của ông nội. Cô nghĩ không có sai, cuộc sống thật sự có không ít bất ngờ. Với một người luôn tiết kiệm như Cố lão gia, hiếm khi lại tổ chức một đại yến tiệc như vậy, mọi người đều nể mặt mũi mà tới tham dự náo nhiệt. Nơi tổ chức yến tiệc là một khách sạn năm sao, các món ăn đều là sơn hào hải vị, đại sảnh rất lớn, đèn chiếu rực rỡ.

Người nhà họ Cố tất cả đều có mặt đầy đủ không thiếu một ai. Cảnh tượng này khiến Dương Cẩm Ngưng nghĩ tới đám cưới của mình. Người dẫn chương trình xướng lên một loạt cái tên, cho dù cô không nhân ra nhưng ai cũng là nhân vật quan trọng. Các nhiếp ảnh gia được chọn đều là người nước ngoài, đó là lần đầu tiên cô biết hai chữ Cố thị có ý nghĩ như thế nào.

Cố Thừa Đông đến cách ba mươi phút trước khi buổi tiệc bắt đầu, tính anh trước giờ không thay đổi, dù xử lý việc nhỏ hay giải quyết chuyện công ty vẫn vậy. Cố Thừa Đông đi về phía cô. Không biết có phải do ảo giác của cô hay không, cô cảm thấy anh dường như gầy đi rất nhiều, cả khuôn mặt đều lộ rõ góc cạnh, phong độ có phần giảm bớt, dĩ nhiên như vậy cũng không ảnh hưởng đến vẻ đẹp trai của anh. Cho dù không mặc quần áo đắt tiền nhưng cũng phải giống như một tên lưu manh cao cấp. Cô cũng không nghi ngờ gì, Cố Thừa Đông cũng chính là một người như vậy.

Sau khi Cố Thừa Đông đi đến bên cạnh, Dương Cẩm Ngưng liền tháo búi tóc của mình ra. Không biết nhà tạo mẫu nghĩ gì mà lại búi tóc cô lên cao như vậy, nói như thế mới làm nổi bất khí chất của cô. Cô thì có cái khí chất chết tiệt gì chứ. Búi táo cao như vậy khiến cô cảm thấy thiếu cái gì đó, dường như người khác chỉ cần liếc mắt qua là đã có thể nhìn thấu cô, không có vật gì che đậy, cảm giác thật không thoải mái.

Có nhiều khi cô nghĩ bản thân mình chẳng mang thù oán với ai, nhưng đương nhiên còn phải xem đối phương là ai và về chuyện gì.

“Bố mẹ cũng tới rồi.” Dương Cẩm Ngưng liếc anh, chủ yếu là Cố Thúc Quân và Phương Không rất ít khi xuất hiện trước công chúng.

Có lẽ lời nói của cô đã sai, Cố Thừa Đông liếc cô khiến cô khẽ giật mình, chẳng qua là cô giả bộ bình tĩnh. Cố Thừa Đông không nói gì thêm, đi về phía Cố Thúc Quân và Phương Không, Dương Cẩm Ngưng tự nhiên đi bên cạnh khoác tay Cố Thừa Đông.

Trước đây cô đã nói, cô sẽ không để mọi người thấy quan hệ không tốt của bọn họ.

Cố Thừa Đông cũng không có phản ứng gì, xem ra cho dù cô không định mang hận, nhưng phải mang hận một chút rồi.

“Bố, dì.” Cố Thừa Đông trước mặt người lớn luôn khiêm tốn lễ phép như vậy.

Tình huống này khiến cho Dương Cẩm Ngưng phải nheo mắt. Cố Thừa Đông luôn luôn c xử lịch sự có văn hóa như vậy, nếu như bọn họ cãi nhau trong lúc này, có phải mọi người sẽ nghĩ là do cô cố tình gây sự hay không?

Cố Thúc Quân vỗ vỗ vai con trai, “Đi công tác lâu như vậy, gầy đi nhiều.”

Nghe câu này, Dương Cẩm Ngưng vô thức ngẩng đầu, trúng hợp bắt gặp ánh mắt Cố Thúc Quân, lúc ấy mới giật mình. Câu này của Cố Thúc Quân đâu phải là nói cho Cố Thừa Đông nghe, rõ ràng là để thông báo cho cô biết rằng, Cố Thừa Đông đi lâu như vậy không về, không phải giống như cô nghĩ, mà là đi công tác.

“Bố, bô phải khuyên anh ấy đi, anh ấy luôn lấy công việc làm trọng, cũng không quan tâm đến sức khỏe của mình” . Diễn kịch ai không biết? Cô đương nhiên có khả năng ứng phó.

Phương Không vui vẽ cười, “Thừa Đông, cho dù là công việc cũng phải thông báo cho gia đình một tiếng, bằng không sẽ làm mọi người lo lắng.”

“Đây là sơ suất của con, khiến cho mọi người phải lo lắng rồi” . Thật đúng là một hậu bối tốt, biết sai mà sửa.

Dương Cẩm Ngưng khẽ thở dài, cái nhà này, quả thực muốn tự diễn một tuồng kịch tự mình xem. Cô đương nhiên cũng sẽ nể mặt họ mà xem tới cùng. Chẳng qua, những người làm cha mẹ cũng muốn bọn họ chung sống hòa thuận, nhưng hai người bọn họ vốn không dễ dàng như vậy.

Sau khi màn kịch này chấm dứt, Cố Thúc Quân và Phương Không liền đi đến bên Cố lão gia, nơi đó đã bị bao quanh bởi đám con cháu của Cố gia, dường như đang tranh cãi chuyện gì, bọn họ hiển nhiên cũng đang đi đến.

Lão gia tuổi đã cao, mọi người vốn chỉ muốn để ông lên phát biểu mấy câu là được rồi. Nhưng ông không đồng ý, muốn lần lượt đi tới từng bàn chúc rượu, cho nên mọi người mới đang tranh cãi.

Lần đầu tiên Dương Cẩm Ngưng cảm nhận được, cho dù bọn họ đã từng bất mãn với ông nội, đã từng hiềm nghi ông, nhưng lần này tất cả đều thật lòng lo cho sức khỏe của ông.

“Ông nội bao nhiêu năm nay chưa mở đại tiệc như vậy, mọi người chiều ý ông một chút cũng không sao.” Cố Kế Đông khoan thai nói, vừa nói xong đã bị bố mẹ mình lườm.

Lão gia cũng biết rõ tình trạng thân thể của mình, cũng biết sống không được bao lâu nữa, đầu óc đã bắt đầu suy yếu, dù là rất nhẹ, nhưng ông lại biết rõ. Trước đây lúc vợ mình sinh bệnh, ông hầu như ngày nào cũng chạy đến bệnh viện. Bác sĩ đã nói bà không còn sống được bao lâu, tư duy đã bắt đầu suy thoái, cũng không còn nhiều ngày nữa. Lão gia trước đây không tin, nhưng ông vẫn luôn túc trực bên cạnh bà, suy đoán của bác sĩ cũng đã biểu hiện trên người bà. Bà ra đi rất đột ngột, mới hôm trước còn cười vui vẻ phơi nắng, ngày hôm sau đã không còn nữa.

Nếu ông đã không sống được bao lâu nữa, ông muốn dùng những ngày cuối cùng này đả thông được bọn trẻ, mong bọn chúng có thể tự xem lại mình, sau này còn giúp được cho con cái của bọn chúng.

Cố Thừa Dông nghe được những lời này của cố Kế Đông cũng mở miệng bày tỏ sự đồng ý, “Kế Đông nói phải, cứ để ông đi tiếp rượu đi, nhưng mà rượu thì để cháu uống hộ. Đi công tác lâu như vậy một giot rượu cháu cũng chưa đụng tới, hiện đang rất thèm.”

Vì vậy chuyện này nhanh chóng được quyết định, đương nhiên uống rượu cũng không phải có một mình Cố Thừa Đông, người của Cố gia luân phiên nhau xuất trận, duy chỉ có Cô lão gia là không uống.

Dương Cẩm Ngưng đi đến chào hỏi Dương Lập Hải và Tả Tần Phương, sau đó bèn tìm một góc khuất ngồi xuống. Tửu lượng của cô rất tốt, đương nhiên không thể lãng phí, nghĩ ngơi một lát đã bị Phương Không và Cố Thừa Đông lôi kéo đi ra cùng với lão gia.

Da tay của ông thực sự rất nhăn. Lúc còn đi học, môn sinh học cô học không tốt, cũng chỉ biết khi già đi, tế bào chất giảm bớt, tay của lão gia là một minh chứng. Cô đột nhiên có chút chua xót, cả cuộc đời ông nội đều sống vì nhà họ Cố.

Cô chăm chú đánh giá khuôn mặt của ông nội, lúc còn trẻ ông nhất định rất đẹp trai, nếu không con cháu ông làm sao mà tuấn tú như vậy. Một người đàn ông như vậy, mặc dù tuổi già cũng không tìm một ai bầu bạn mà đơn độc như vậy nhớ về vợ mình.

Trước đây cô từng nghe nói, ông nội đã tự mình chuẩn bị tốt một phần mộ, nằm kế mộ vợ, để khi ông qua đời được nằm cạnh bà.

Cô vốn cảm thấy, truyện cổ tích vốn có rất ít. Bởi vì nó cần thời gian và sức lực, từ từ hoàn thành, không cho phép có chút sai sót nào, cần tiền cần sức, không phải ai cũng có thể làm được. Vì vậy, thế gian này có bao nhiêu chuyện buồn vui ly hợp, tất cả mọi người đều có thể thừa nhận. Ngay bên cạnh cô đang tồn tại một chuyện như thế, dường như chính nó đang cười nhạo cô vì xưa nay cô luôn cho rằng thế gian lạnh bạc. Chỉ có điều, vì cô không may mắn, cho nên con mắt cô chỉ nhìn thấy đời này toàn lạnh bạc như vậy.

Cô nghiêng đầu nhìn về Cố Thừa Đông.

Anh lúc đó đang muốn rõ ràng giải thích chuyện cũ nhưng chính cô lại vội vã cắt đứt, nếu không, cô cũng có thể nghe một chút về mối tình đầu của anh, từ rung động đến yêu nhau, ly biệt đường ai nấy đi.

Nhưng nếu như tình cảnh lúc trước quay lại, cô vẫn lựa chọn như thế.

Cô sẽ không muốn biết quá khứ của anh, làm sao lại yêu người phụ nữa kia, anh có bao nhiêu tình cảm và hứa hẹn với cô ta, cuối cùng nguyện ước không thành anh đau khổ đến thế nào.

Cô vĩnh viễn cũng không thương xót người phụ nữa kia, vì chồng của cô, chắc chắn phải ở bên cô cả đời.

Dương Cẩm Ngưng uống xong vài ly rượu, vừa cười vừa nói chuyện với bọn họ. Vẻ mặt tẻ nhạt của Cố Thừa Đông, cô không muốn học.

Tiệc rượu thật lâu mới kết thúc, mọi người từ từ tan cuộc.

Cuộc vui qua đi, chỉ còn lại một đống bề bộn trên bàn, rác rưởi khắp nền nhà, và sắc mặt sa sầm của những người phục vụ.

Dương Cẩm Ngưng ngồi trên xe Cố Thừa Đông, “Uống rượu lái xe, sẽ không có chuyện gì chứ?”

Cố Thừa Đông lái xe đi được một đoạn rồi, mới chậm rãi mở miệng, “Em có thể xuống xe nếu thích.”

Nơi này rõ ràng rất khó bắt taxi.

“Nghe nói mấy ngày nay anh đi công tác?”

“Có thể coi như không phải.”

“Đây mới là lời nói thật chứ?”

“Nếu như nghĩ như thế làm em thấy vui vẻ.”

“Cố Thừa Đông, em rất vui. Anh có phải đang khó chịu không? Nhìn sắc mặt anh không tốt lắm?” Cô khẽ nhìn anh, “Tiếp tục đi, coi em là tượng cũng được.”

“Say?”

“Nếu nghĩ như vậy khiến anh vui vẻ, thì đúng là như vậy.”

Dù sao thì lời nói thật lúc nào cũng rất khó nghe.

Chọn tập
Bình luận