Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Biến Yêu Thành Cưới

Chương 81: Vị hôn thê (1)

Tác giả: Lục Xu
Chọn tập

Edit: Chilli Mai, 4ever 13lueChỉnh dịch: Sahara

Cố Thừa Đông đã tới Yên Xuyên được ba ngày, bàn bạc kí kết hợp đồng khiến anh có phần mệt mỏi. Tài xế vừa đỗ xe ở cửa khách sạn, Cố Thừa Đông đã lập tức xuống xe, vốn dĩ muốn lên phòng ngủ một giấc nhưng lại có điện thoại gọi đến. Anh nhìn cái tên liên tục chớp động trên màn hình di động, hàng lông mày khẽ nhíu lại. Giờ anh đang ở Yên Xuyên, cho dù đối phương có nói cái gì anh cũng không thể làm được. Hơn nữa, anh cũng không phải là một người thích dây dưa. Nhưng không hiểu sao, ngón tay dừng ở phím tắt mãi không chịu bấm xuống, cuối cùng anh nhận điện.

Dương Cẩm Ngưng một tay cầm di động, một tay cầm tờ báo. Bài báo đưa tin nữ minh tinh mà cô thích vừa kết hôn với người cô ta yêu, Dương Cẩm Ngưng bất giác nở nụ cười, tuy nhiên cũng không quên chính sự, cô nói với giọng vui vẻ: “Nghe nói anh đi công tác ở Yên Xuyên?”

Vẻ mặt Cố Thừa Đông không có gì biến đổi, ánh nắng chói chang rơi trên mặt nhưng anh cũng không hề nhíu mày, chân vẫn đứng nguyên tại chỗ: “Ừ.”

“Vậy giờ anh rảnh chứ?”

“…”

“Tôi chỉ sợ đã làm phiền anh thôi, nếu như anh đang bận thì coi như tôi chưa gọi điện tới vậy.”

Cố Thừa Đông đổi tay cầm điện thoại: “Có việc gì?”

“Thực ra cũng không có gì, chỉ là tâm trạng không được tốt lắm nên tới Yên Xuyên du lịch. Nghe nói ở đây phong cảnh rất được. Nhưng không ngờ, vừa xuống xe lại phát hiện ra ví tiền bị rơi đâu mất, giờ chỉ còn mỗi cái điện thoại trong người, cho nên…”

Cố Thừa Đông trầm mặc, rất lâu mới lên tiếng: “Ồ!”

“…” Đây là cái kiểu phản ứng gì thế? Dương Cẩm Ngưng chớp mắt, bực mình đến nỗi ném cả tờ báo trong tay đi, “Tôi đã gọi điện về nhà bố mẹ nhưng không thấy ai nghe máy, không biết họ đang làm gì. Nếu không vì không liên lạc được với họ thì tôi cũng không muốn làm phiền anh thế này!”

Kiếm cớ vớ vẩn.

Cố Thừa Đông vẫn đứng im trước đầu xe, tài xế vốn định chạy xe vào bãi đậu xe cũng phải bất động theo anh, đành ngồi im đợi anh cho phép ra về.

“Cô hiện tại đang ở đâu?” Anh thờ ơ nói một câu, sắc mặt tỏ ý thỏa hiệp.

“Bến xe XX”

Cố Thừa Đông bỏ điện thoại xuống, suy nghĩ một chút rồi đưa lên tai, “Đừng chơi trò chơi, đừng lãng phí pin, điện thoại để ở chế độ standby.”

Dương Cẩm Ngưng lặng im nghe Cố Thừa Đông dặn dò, một nỗi chua xót dâng lên. Nếu là trước đây, cô sẽ cảm thấy đây là chuyện bình thường, nhưng giờ phút này cô lại nhận ra sự lo lắng trong giọng nói của anh.

“Ừ.”

Cố Thừa đông xoay người, lại ngồi vào trong xe, nói với tài xế địa điểm.

Lúc anh tới nơi, Dương Cẩm Ngưng đang ngồi im, khoanh hai chân trên ghế, cả người cuộn lại, dáng vẻ cô nhỏ bé, gầy yếu. Trong tay cô cầm chiếc Ipad, vẻ mặt chăm chú, thỉnh thoảng biểu cảm lai biến đồi, hình như cô ấy đang xem phim thì phải? Bộ dạng này đâu có vẻ đau khổ của người bị mất trộm?

Vẻ mặt Cố Thừa Đông biến đổi, có lẽ do tâm trạng cô tốt nên mới nhớ tới anh, mới gọi anh tới đây.

Giả vờ đáng thương mà không biết tự giác gì cả.

Dương Cẩm Ngưng đang xem một bộ phim hoạt hình Nhật Bản, tên là “Princess Mononoke”, cũng không nổi tiếng lắm, vô tình tải về nên ngồi xem.

Lúc nhìn thấy dung nhan thật của công chúa Mononoke, Dương Cẩm Ngưng chợt thấy thất vọng. Khi nam chính nói câu “Em đẹp quá!”, cô liền bật cười nghiêng ngả.

Cười xong, cô định xem tiếp thì lại chợt phát hiện ra Cố Thừa Đông đang đứng nhìn mình.

Tình cảm đôi khi giống như việc mua bán. Nhiều người chỉ nhìn thấy có lợi mới bằng lòng trả giá, nhất định không chịu để mình lỗ vốn. Phụ nữ lúc nào cũng thích mở rộng thế giới tình cảm của bản thân, sau đó để mặc mình chìm đắm trong đó, mỗi lần như vậy lại một lần so đo tính toán, cho rằng người khác không hiểu mình, không quan tâm mình. Đàn ông cũng thích đem tình cảm của mình vào một thế giới riêng, nhưng thế giới ấy tương đối nhỏ, bởi vì anh ta còn có sự nghiệp, tiền đồ, bạn bè, cho nên khoảng không gian dành cho người anh ta yêu trở nên nhỏ hẹp. Người phụ nữ vì thế mà cảm thấy bất an, lo lắng, vui buồn thất thường. Chính điều này lại khiến cho đàn ông nghĩ rằng phụ nữ không thể nói lý.

Đương nhiên cũng có một số đàn ông coi trọng tình cảm tuyệt đói, thế nhưng họ lại bị phụ nữ cho là loại người không có tiền đồ, không có chí tiến thủ. Thế gian này quả nhiên chỗ nào cũng tồn tại mâu thuẫn.

Dương Cẩm Ngưng yên lặng cất Ipad, ngẩng đầu lên nhìn Cố Thừa Đông, đồng thời cũng điều chỉnh lại tư thế ngồi.

Cố Thừa Đông đi đến bên người cô, “Tên trộm sao lại không có mắt thế nhỉ…” Anh liếc mắt qua cái Ipad trong tay cô.

“Có lẽ hắn ta là lính mới.” Dương Cẩm Ngưng trả lời chắc chắn, “Hơn nữa, thứ tôi cầm trong tay thế này, chắc chắn không có ai can đảm đoạt đi!”

Ánh mắt của Cố Thừa Đông bị thu hút bởi bắp chân li ti những vết sưng đỏ. Anh chợt nhớ lại nhiều năm trước, khi ấy anh mới vào công ty, vì hoàn thành một dự án mà mọi người bắt anh phải đài thọ một chuyến du lịch ở ngoại ô, còn nhất định bắt anh phải đưa bà xã theo. Buổi tối, tất cả mọi người đều ra ngoài chơi thì cô ngồi một mình phụng phịu vì bị muỗi đốt, trách không ai nói với mình ở đây nhiều muỗi đến thế, cô luôn yêu quý thân thể của mình. Lúc đó anh nhìn cô dưới ánh trăng, bỗng nhiên có cảm giác vui vẻ, không phải là cười trên nổi đau của người khác, chỉ cảm thấy biểu hiện của cô rất thú vị.

Lúc đó cô phát hiện anh đang nhìn lén mình, liền giận giỗi nói: “Có thể tuyển chọn một cô gái xinh đẹp đi cùng cơ mà, sao anh không làm? Vợ anh hiện giờ phải mang cái bộ dạng quỷ này, anh nhìn có thấy hả hê không?”

Thật sự không hả hê, chỉ là vẻ mặt này của cô khiến anh cảm thấy hứng thú mà thôi. Nhìn bộ dạng lúc đó của cô, anh đã nghĩ, à, đó là một người phụ nữ tính tình không tốt. Nhưng dù sao anh cũng thấy như vậy thú vị hơn một cô gái đoan trang.

Một đoạn kí ức nhỏ hiện lên trong đầu Cố Thừa Đông, anh nhẹ nhàng thở dài, “Đi thôi!”

Dương Cẩm Ngưng ngồi vào trong xe, cô ngồi ở ghế sau, Cố Thừa Đông ngồi vị trí phó lái, có lẽ anh muốn giữ khoảng cách với cô.

Cảm giác bị gạt bỏ đúng là không hề dễ chịu.

Dương Cẩm Ngưng khẽ cắn môi, mới chậm rãi mở miệng, cố gắng nói bình thảnh, “Tôi muốn đến khách sạn tốt nhất, nếu không tốt thì tôi không ở được.” Dừng một chút, tiếp tục, “Nếu như nghĩ rằng tôi quá lãng phí, thì bớt chút tiền ăn đi cũng được, tôi không thể nào chịu được những nơi không tốt.”

Cô nói xong, Cố Thừa Đông còn không có tỏ thái độ mà tài xế cô nhìn không chớp mắt đầy vẻ ngạc nhiên. Dương Cẩm Ngưng cũng nhìn lại ông ta, ông ta sẽ không cho rằng cô là tình nhân bên ngoài của Cố Thừa Đông chứ? Nghĩ đến khả năng này, Dương Cẩm Ngưng cảm thấy khó chịu.

Cô đã tìm hiểu rồi, thành phố Yên Xuyên được coi là trung tâm tổ chức hội nghị lớn, muốn ở trong khách sạn nổi tiếng nào cũng phải đặt phòng trước, nếu không, muốn tìm một gian phòng trống thật đúng là rất khó. Cô nhếch miệng, đột nhiên cảm thấy bản thân mình thật chu đáo, làm gì cũng suy nghĩ đâu ra đấy.

Tình hình giao thông không tốt lắm, kẹt xe nghiêm trọng.

Dương Cẩm Ngưng nhìn chằm chằm bóng lưng Cố Thừa Đông, cô nỗ lực liệu có tác dụng không?

Xe dừng lại trước cửa một nhà hàng sang trọng, Cố Thừa Đông xuống trước, sau đó Dương Cẩm Ngưng cũng xuống xe theo.

Cô ôm Ipad bên người, điện thoại di động trong túi quần, hiện tại nhìn qua mấy thứ như vậy, cảm thấy là dư thừa.

Đôt nhiên Cố Thừa Đông dừng bước, lẽ ra anh nên đưa cô tới sân bay, mua vé máy bay cho cô về nhà chứ không phải đưa cô tới khách sạn thế này. Nhưng anh chưa kịp quay người lại thực hiện thì trong đầu đã nổi lên một suy nghĩ, nếu cô đã cố ý tới đây, đương nhiên sẽ nghĩ trăm phương nghìn kế ở lại.

Dương Cẩm Ngưng đang định hỏi anh sao lại dừng lại thì anh lại tiếp tục đi về phía trước.

Ra khỏi thang máy, Cố Thừa Đông mở cửa một căn phòng. Anh đứng ở cửa, quay đầu lại nhìn cô: “Đêm nay cô ngủ ở đây.” Giọng nói kiên quyết không cho ai thương lượng.

Đây hẳn là nơi anh ở, vậy hôm nay anh định ngủ ở đâu?

Dương Cẩm Ngưng không hỏi, chỉ gật đầu, “Biết rồi.”

Cô vào trong phòng thì nghe được tiếng chân anh rời đi.

Căn phòng này bày trí rất vừa ý cô, hơn nữa lại còn có mùi vị của anh, trên trà có một cái gạt tàn đã đầy tàn thuốc, cô dường như có thể tưởng tượng ra anh ngồi trên sô pha, ngón trỏ và ngón giữa kẹp điếu thuốc, khói thuốc từ từ bay lên, dáng vẻ anh lúc ấy chắc chắn rất hút hồn.

Chọn tập
Bình luận