Thế giới này vốn dĩ không công bằng với người phụ nữ. Đa số phụ nữ đều không chịu thua kém, bọn họ thà rằng đem toàn cuộc sống của mình đặt trên người đàn ông để rồi dùng nửa đời còn lại chứng mình với thế giới rằng người đàn ông bạc tình, cũng không chịu dùng sự thông minh, sự xuất sắc của bản thân để chứng tỏ rằng, cho dù có gặp phải đàn ông xấu xa thì bản thân mình cũng có thể tự mình gánh vác, dám yêu dám hận.
Dương Cẩm Ngưng vĩnh viễn cũng không hi vọng bản thân mình sống dựa vào hai chữ “vận may” .
Cố Thừa Đông hiển nhiên sẽ không nói tất cả mọi chuyện cho Cố lão gia, không những vậy mà còn phải vì Dương Cẩm Ngưng mà phải hóa mọi chuyện thành đơn giản. Còn Lương thị cũng nỗ lực chĩa mũi nhọn nhằm vào Cố thị. Cố Thừa Đông liên tiếp đưa ra hai chiêu bài, cuối cùng chuyện bài báo cũng lắng xuống. Anh lại tiếp tục tung ra thị trường những sản phẩm mới, đạt được rất nhiều thành công và sự ủng hộ của mọi người. Hiện tai giới truyền thông đều đưa tin về con mắt nhìn xa trông rộng của Cố Thừa Đông, còn bài báo đưa tin bất lợi trước đây đều bị vứt bỏ ra sau, rất ít người đề cập đến.
Dương Cẩm Ngưng tiếp tục đợi ở Cố gia, Cố Thừa Đông mỗi lần trở về, cũng đều không chủ động nói chuyện với cô, hoàn toàn lạnh nhạt với cô. Chứng kiến tình trạng hiện tại, Dương Cẩm Ngưng thà rằng Cố Thừa Đông mắng mình một trận, hoặc là lại phát rồ lên đánh cô một trận, như vậy tâm trạng cô mới tốt lên một chút. Thậm chí Dương Cẩm Ngưng còn u ám nghĩ rằng Cố Thừa Đông không chịu giúp cô hoàn thành tâm nguyện, chỉ vì lòng tự ái của anh, một thời gian sau anh cũng sẽ nghĩ thông suốt, sẽ cảm thấy rời xa loại phụ nữ độc ác như cô sẽ tốt hơn.
Vì thế, Dương Cẩm Ngưng đối với Cố Thừa Đông cũng không mấy hòa nhã.
Cố lão gia thấy hai người bọn họ như vậy, nhiều lần tỏ ý không hài lòng, nhưng hai người bọn họ cứng đầu không chịu nghe.
Lúc này, những tin tức trước kia đều đã tiêu tan rồi, ai cũng cho rằng quan hệ vợ chồng của bọn họ sẽ trở lại như trước. Mỗi người đều rất lý trí mà đưa ra lời khuyên cho người khác, nhưng lại không có cách nào đối diện với tình cảm của chính mình một cách sáng suốt.
Dương Cẩm Ngưng thực sự cảm thấy vô cùng nhàm chán. Hễ cứ gặp được người nào ở Cố gia, người ta cũng đều cố ý khuyên nhủ cô, đàn ông làm sao không có lúc phạm sai lầm, muốn cô thông cảm cho anh nhiều hơn.
Cô không thích nghe những lời đó, nhất là trong lúc đối phương còn một người phụ nữ khác. Cuối cùng cô nghĩ, bản thân mình thật quá biến thái, lúc nào cũng mong muốn thấy được nữ chính trong các bộ phim hoặc tiểu thuyết đi lầm đường, mong muốn trên thế giới này phụ nữ xấu xa ngày càng nhiêu lên. Thế nhưng, tất cả những người phụ nữ xung quanh cô đều là người lương thiện, đều khiến cho đàn ông thương hại.
Những điều này khiến cô không hài lòng chút nào.
Dương Cẩm Ngưng ở Cố gia một thời gian cảm thấy rất không thoải mái, Dương Nhất Sâm điện thoại đến, vì thế cô lại vui vẻ như trước. Không vì cái gì khác, mà chỉ là vừa thích hợp cho cô một cái cớ để ra ngoài chơi.
Dương Nhất Sâm đến chổ hẹn rất sớm, đó là một nhà hàng nổi tiếng, đồ ăn ở nhà hàng này cực kì ngon. Dương Cẩm Ngưng không phải là người ăn chay, nhưng những món cô ăn lại toàn là đồ chay, ngoại trừ món thịt bò đặc biệt yêu thích của cô. Cô thích ăn rau xanh, vừa không tốn nhiều tiền, vừa có thể ăn dễ dàng. Ngược lại những món mặn phức tạp này, cô vừa nhìn thấy liền đau đầu.
Cô dường như có thể vĩnh viễn sống tốt như vậy, sự lo lắng của người khác luôn luôn là nỗi phiền muộn trong mắt cô, ít nhất đây là suy nghĩ của Dương Nhất Sâm.
Nhà hàng trang trí cực kì tinh xảo, nhưng thiết kế lại đặc biệt đơn giản, có sâu sắc những cũng có thực tế.
Dương Cẩm Ngưng ngồi đối diện với Dương Nhất Sâm, đặt túi xách xuống. Cô không có nhiều sở thích, mua các loại tuí xách số lượng có hạn là sở thích của cô.
Dương Nhất Sâm đã gọi không ít món ăn, có một số là món ưa thích của cô, một số là món nổi tiếng của nhà hàng. Cô nếm thử món mới, đồng thời nhớ chuyện lúc trước, cô ghét nhất chính là chuyện gọi món. Cô luôn hi vọng mọi việc của mình có thể tự mình quyết định, lại càng không thích người khác trao cái quyền quyết định chuyện của họ cho cô. Cô lúc nào cũng sẵn sàng tự chịu trách nhiệm với bản thân, không muốn chịu trách nhiệm vói người khác.
Bởi vì tính tình như vậy, nhiều người theo đuổi cô mới nói rằng: người đàn ông nào yêu cô, nhất định không có kết quả tốt.
Chính cô cũng đồng ý với ý kiến đó, cho dù nó hoàn toàn bất lợi với cô.
Cô không thích chờ đồ ăn, cô luôn muốn khi mình đến, lập tức có ngay.
Dương Nhất Sâm lấy đũa đưa cho cô, “Sắc mặt rất tốt.”
Cô nhận đôi đũa, “Có thể do thời tiết tốt. Không phải có bài báo nói nếu như tiết tốt, người đàn ông tỏ tình xác suất thành công rất cao. Như vậy có thể nói, thời tiết tốt, có thể tâm trạng sẽ tốt.”
Dương Nhất Sâm lắc đâu, “Em lúc nào cũng đều có nhiều lý do để ngụy biện.”
“Kỳ thực có nhiều lý do như vậy, đúng hay sai cuối cùng cũng không quan trọng, chỉ cần bản thân có muốn chấp nhận lý do đó hay không mà thôi, bản thân cảm thấy nó thuyết phục là được.” Dương Cẩm Ngưng gắp đồ ăn vào bát mình, đồ ăn tươi ngon, bóng mỡ khiến cô cảm thấy không muốn ăn.
Câu nói này của cô không biết đã khuấy động lòng Dương Nhất Sâm thế nào, anh cười mỉm, “Từ lâu đã muốn gọi em ra ngoài, nhưng lại sợ làm ảnh hưởng tới em. Dù sao cũng phải trách người khác hiềm nghi.”
“Gì chứ? Em cảm thấy, chỉ cần quản tốt việc của mình, không cần để người khác phải lo lắng, như thế đã là tốt nhất rồi.” Cô nhìn anh cười ngọt ngào, “Em là người thông minh như thế, nhất định không để cho người khác phải lo lắng.”
Chỉ cần quan tâm bản thân tốt là được rồi, quan tâm tới người của anh, như vậy tự nhiên sẽ cảm thấy hạnh phúc.
“Nói không lại em.” Dương Nhất Sâm thầm thở dài.
“Anh, em thật sự muốn anh chăm sóc tốt cho bản thân, đừng để bố mẹ lo lắng.”
“Thế nào lại biến thành em khuyên anh?” Dương Nhất Sâm ăn một miếng cơm, mày nhíu lại, nhưng tâm trạng không bị ảnh hưởng.
“Cái gì mà khuyên với không khuyên, chúng ta chỉ là nhân tiện đi ăn cơm thì nói vậy thôi.” Dương Cẩm Ngưng cũng không muốn tiếp tục dây dưa gì nữa, cô luôn cho rằng, chỉ cần là chuyện quá khứ thì nên bỏ qua.
Đối với Dương Nhất Sâm, trong lòng cô luôn có một chút nuốt tiếc, nhưng cũng chỉ là nuốt tiếc mà thôi.
Sống bao nhiêu năm nay, cô đã chứng kiến không ít những chuyện xảy ra chung quanh mình, hay những nơi nào xa xôi. Nhưng rồi cuối cùng cô mới phát hiện ra, cô không thể vì một người mà sống, cũng không thể vì ai đó mà chết. Trong lòng cô, tình yêu không vĩ đại như vậy. Nếu như cô có cha mẹ tốt, thì việc đại sự của cô, cô cũng nhất định sẽ vì họ mà làm trọng, tuyệt đối không lấy một người đàn ông mà cha mẹ không hài lòng.
Trên thế giới này đàn ông có rất nhiều, nhưng cha mẹ thì chỉ có một.
Suy nghĩ như vậy, khiến sự tiếc nuối của cô giảm đi phần nào.
Cô may mắn có một người anh trai như thế, cũng may mắn vì được thượng đế ban cho mình bố mẹ tốt, cô sẽ không oán hận điều gì, dù sao thì trời xanh cũng không quá bạc đãi cô.
Cô từ lâu đã hiểu được, hạnh phúc chân chính không phải mình có được cái gì, mà là bản thân biết thỏa mãn với tất cả những gì mình đang có.
Dương Nhất Sâm thấy tâm trạng của cô khá tốt, cũng bớt lo lắng đi phần nào. Những lời chưa kịp nói kia, bị ánh dương chiếu sáng, cuối cùng cũng tiêu tan.
Bọn họ nói chuyện nọ chuyện kia, nói đến Dương Lập Hải và Tả Tần Phương cãi nhau vì những chuyện nhỏ nhặt, người ta khi càng già lại càng giống như con nít.
Dương Nhất Sâm thanh toán tiền xong, cùng với Dương Cẩm Ngưng chuẩn bị đi ra ngoài. Vừa lúc bên kia cầu thang đi xuống một đám người, tầng trên toàn phòng VIP, thân phận những người đó không tầm thường, hơn nữa còn đặt bàn trước.
Dương Cẩm Ngương thật cho rằng Dương Nhất Sâm là cố ý chọn quán này.
Cố Thừa Đông và Diệp Vãn Hi đang chậm rãi xuống lầu, đương nhiên, còn có không ít người đi phía sau.
Có thân phận địa vị thật đúng là tốt, lúc nào cũng được người ta vây quanh, thật giống như hoàng đế.
Dương Nhất Sâm nhìn cô chằm chằm, mà cô chỉ đứng tại chỗ, nửa bước cũng không muốn đi.
Cố Thừa Đông và Diệp Vãn Hi xuống tới nơi, anh liếc nhìn cô một cái, dừng chân lại.
Không ít người thấy cảnh này, hiển nhiên ném ánh mắt lên người Dương Cẩm Ngưng, cuối cùng mới quan sát vẻ mặt của Cố Thừa Đông, ngoài miệng nói cáo từ, nhưng vẫn còn đôi chút hiếu kì, liên tục nhìn lại.
Khi tất cả mọi người đã đi khỏi, Diệp Vãn Hi mới cùng Cố Thừa Đông trao đổi cái gì đó rồi mới rời đi. Cố Thừa Đông nhìn chằm chằm Dương Cẩm Ngưng, Dương Nhất Sâm thấy bọn họ như vậy, chủ động tiến lên phía trước, ” Thừa Đông cậu cũng ở chổ này à, trùng hợp quá.”
“Quả đúng là trùng hợp.”
“Biết nhà hàng này đồ ăn rất ngon, nên hẹn Cẩm Ngưng ra đây, nó rất ham ăn. Sớm biết cậu cũng ở đây thì đã gọi cậu cùng tới ngồi cùng, Cẩm Ngưng đúng là khen đồ ăn ở đây không dứt miệng.”
“Anh thật sự là khách khí, có cơ hội nhất định mời anh đi ăn một bữa, hy vọng anh không từ chối.”
“Đâu phải lúc nào cũng có cơ hội tốt được em rể mời, làm sao có thể từ chối.”
. . .
Hai người đều anh một câu tôi một câu khách khí, một lúc sau Dương Nhất Sâm mới chủ động cáo từ.
Cố Thừa Đông cười nhạt nhìn Dương Cẩm Ngưng, “Luyến tiếc?”
“Nếu đã biết rõ như thế, sao còn quấy rầy?” Dương Cẩm Ngưng mở miệng nói.
“Có muốn anh giúp em gọi anh ta quay lại không?”
“Vậy phiền anh rồi.” Dương Cẩm Ngưng hừ lạnh một tiếng, không hề biết tự giác.
Cố Thừa Đông vừa lấy điện thoại ra vừa nói: “Đừng khách sáo. . . Trong tay anh vừa lúc có một hợp đồng muốn thương lượng với anh trai em một chút, không biết em có hứng thú không” . Anh ngờ vực nhìn cô, “Anh quên mất, em là người không sợ trời, chẳng sợ đất, trên đời này chẳng có gì có thể uy hiếp được em.”
“Nghìn vạn lần đừng coi trọng em như thế, sẽ hù chết em đấy.”
“Người có là gan lớn hơn em vẫn còn chưa sinh ra đâu”
“Khướu hài hước của anh thật sự cần phải được bồi dưỡng thêm.”
“Vậy rõ ràng là “giáo viên” như em vẫn chưa tận lực rồi. . . .”
Dương Cẩm Ngưng ngồi trên xe của Cố Thừa Đông. Cô thật sự khó hiểu, hai người bọn họ gặp nhau như vậy, dựa vào cái gì nói bọn họ đang yêu đương vụng trộm, mà anh có thể châm chọc cô như thế. A, anh là đang bàn công việc, có lý do chính đáng. Nhưng cô cũng đâu có ôm Dương Nhất Sâm khóc lóc, càng không nói xấu Cố Thừa Đông với Dương Nhất Sâm, đâu giống như yêu đương vụng trộm?
Dương Cẩm Ngưng ngồi ở ghế phụ lái: “Mượn việc công để ở bên cạnh người đẹp, cảm thấy thế nào?”
“Cũng được, hẳn là khỏe hơn ở bên em, chí ít cũng không phải chịu khổ sở và bị căm thù.” Cố Thừa Đông thuận miệng đáp.
Cố Thừa Đông trộm nhìn cô, phảng phất thấy khuôn mặt cô giống như nở hoa
Anh nhìn cô, cũng không chú ý đường phía trước.
“Anh nhìn đường được không hả, em không muốn chết cùng với anh.” Anh không nhìn đường phía trước, xe đã lệch vào chính giữa, thiếu chút nữa là xảy ra va chạm với xe đối diện.
Cố Thừa Đông không quay đầu lại, nhìn vô-lăng, “Hóa ra em cũng biết sợ.”
“Sợ cái gì? Sợ cùng chết với anh? Đúng là có chút đáng sợ thật. Lúc sống là vợ chồng bất hòa, chết đi còn phải bất hòa với anh. Em sợ cả đời này không được sống yên ổn.”
“Vậy em lại càng không nên nhắc anh. Dựa vào tình huống lúc nãy mà nói, nếu xảy ra tai nạn, người chết trước sẽ là anh. Em cùng lắm là chỉ tàn phế nửa đời còn lại thôi.” Anh lấy ngữ khí cực kì bình tĩnh mà nói câu đó.
Dương Cẩm Ngưng cắn môi, không phản ứng.
Cô muốn nói, cô không muốn chết, cũng không muốn anh chết. Cô không có độc ác như vậy.
Nhưng, cô cũng không muốn anh biết điều đó.