Đợt đổi séc cuối cùng. Tony đứng đối diện nhân viên ngân hàng, một phụ nữ xinh xắn người châu Á có mái tóc đen dài chấm vai, da mịn màng và đôi gò má trang điểm màu nâu nhẹ. Rõ ràng gã đang bị cô nàng hấp dẫn, Tony đứng tựa gần hơn và đặt cánh tay lên quầy.
“Cô sống ở đây lâu chưa?”, gã hỏi.
“Được vài tháng rồi, tôi mới chuyển từ Seattle đến”.
“Thời tiết giống như ở đây”, Tony chuyện trò.
“Vâng”, người phụ nữ mỉm cười khi đang thực hiện giao dịch.
“Tôi vừa mới chuyển từ Vegas tới đây”, Tony nói, “Ừm, Vegas cũng vui lắm”.
“Tôi chưa đến nơi ấy bao giờ”.
“Trời đất. Cô phải tới đó chứ. Như người ta nói: cái gì xảy ra ở Vegas sẽ ở lại Vegas”. Gã nhìn cô như mong đợi, “Tôi rất muốn dẫn cô đi thăm thú nơi đó”.
Cô gái nhìn gã và tỏ vẻ không bằng lòng, “Tôi thậm chí còn chưa quen biết anh”.
“Ừ, chúng mình chẳng cần phải bắt đầu từ Vegas đâu. Có thể mình nên hẹn ăn trưa trước cái đã”.
Cô gái phản đối ngay, “Sao anh biết tôi chưa có bạn trai?”.
“Đẹp rực rỡ như cô em thì hẳn phải có rồi. Nhưng điều đó đồng nghĩa với việc tôi phải cố gắng nhiều hơn để làm cô em quên đi người yêu của mình”.
Người phụ nữ mắc cỡ nhìn xuống, nhưng rồi cô ấy mỉm cười, “Anh điên rồi”. Cô thao tác trên bàn phím, “OK, cho tôi xem chứng minh thư”.
“Chỉ khi nào cô hứa cô sẽ không từ chối khi tôi chính thức mời cô đi chơi”.
Cô gái nhận chứng minh thư và sượt ngón tay qua ngón tay của gã. Gã lại mỉm cười với cô.
Cô lướt mắt nhìn tấm chứng minh thư và có vẻ hồ nghi, “Tôi tưởng anh nói anh vừa mới chuyển từ Vegas tới đây chứ”.
“Đúng vậy”.
“Nhưng trên chứng minh thư ghi anh ở bang Arizona mà”, cô xoay mặt thẻ lại cho gã nhìn, “Mà người trên hình cũng chẳng giống anh”.
Khốn nạn thật!Gã lỡ rút nhầm chứng minh thư. Dù Annabelle căn dặn mỗi lần chỉ nên đem một thẻ chứng minh thôi, hắn vẫn cứ bướng bỉnh đem hết. Gã trong hình tóc vàng, để chùm râu dê dưới cằm và đeo cặp kính giống hệt của cố tổng thống Benjamin Franklin.
“Tôi sống ở Arizona nhưng làm việc ở Vegas, ở đó giá cả sinh hoạt rẻ hơn ở Arizona”, gã nhanh miệng. “Cô biết đó, tôi đã quyết định thay đổi phong cách của mình, nhuộm tóc và đeo kính sát tròng luôn”.
Ngay khi gã nói xong mấy câu xạo này, gã biết là chuyện ổn rồi.
Người nhân viên nhìn chằm chằm vào tờ séc, rồi ánh mắt cô ta càng lúc càng tỏ ra nghi vấn, “Đây là tờ séc phát hành từ một ngân hàng và một công ty cùng ở California, nhưng số xê-ri gốc lại là New York. Sao kỳ vậy?”
“Số xê-ri gốc à? Tôi có biết gì đâu”, Tony run giọng. Từ biểu hiện của người phụ nữ, Tony biết cô ta đã nhận ra gã sử dụng tờ séc giả. Cô ta liếc nhanh về phía các nhân viên an ninh của ngân hàng và đặt tờ séc giả của Tony phía trước mặt mình, “Tôi phải gọi giám đốc của tôi ngay bây giờ”.
“Chuyện gì xảy ra ở đây vậy?”, một giọng nói nhỏ nhưng lanh lảnh. “Thứ lỗi cho tôi”, từ phía sau, một phụ nữ khác đẩy Tony qua một bên và chiếm giữ chỗ Tony vừa mới đứng. Người này cao và hơi mũm mĩm, tóc nhuộm hoe vàng, ngọn tóc vẫn còn đen; bà ta đeo cặp kính mỏng có nối dây choàng qua cổ, vận áo tím quần đen.
Bà ta nói một cánh bình thản nhưng kiên quyết với cô nhân viên phía sau quầy, “Tôi đã đứng đợi ở đây tới mười phút trong khi hai anh chị giở trò chim chuột với nhau. Ngân hàng này phục vụ kiểu như vậy à? Hay là chúng ta kêu giám đốc của cô ra đây xem cô làm việc thế nào nhé?”.
Cô nhân viên lùi một bước, mắt mở to ra vẻ ngạc nhiên, “Thưa bà, tôi xin lỗi, chỉ là tôi…”.
“Tôi biết hai người vừa mới làm chuyện gì”, người phụ nữ cướp lời, “Tôi nghe thấy mà, mọi người trong ngân hàng cũng nghe hai người đang tán tỉnh nhau rồi còn kể lể đời sống tình yêu nữa chứ”.
Cô nhân viên đỏ mặt, “Thưa bà, chúng tôi đâu có làm chuyện ấy”.
Người phụ nữ đặt cả hai tay lên quầy và ngả người về phía trước, “Ồ, vậy sao, chứ khi hai người nói về bạn trai và Vegas và anh ta nói cô đẹp bốc lửa cỡ nào, đó là cái gì hả? Là giao dịch chính của ngân hàng phải không? Cô có làm vậy với tất cả khách hàng không? Cô có muốn bàn chuyện tôi ngủ với ai không?”
“Thưa bà, xin bà, tôi…”.
“Quên đi nhé. Tôi cạch ngân hàng này rồi”, người phụ nữ quay bước ra khỏi cửa.
Tony đã biến rồi. Leo ra hiệu cho gã vài giây sau khi người phụ nữ khó chịu xuất hiện.
Vài phút sau đó Annabelle nhập bọn trong thùng xe tải.
Cô ta nói với ra tài xế, “Cho xe chạy đi, Freddy”. Chiếc xe tải lập tức lăn bánh.
Annabelle giật mái tóc giả hoe vàng ra rồi bỏ cặp kính vào túi quần. Kế đến cô ta cởi áo khoác và quăng đống nệm mút độn quanh phần eo, và quăng chứng minh vào mặt Tony. Gã chụp lấy, xấu hổ và bắt đầu ca thán, “Ôi trời ơi, bọn chúng còn giữ tấm séc…”.
Gã im bặt khi Annabelle cầm tờ séc gấp làm đôi trên tay.
“Tôi xin lỗi Annabelle à, tôi thật sự rất tiếc”.
Cô ta ngả người gần hơn về phía gã, “Một lời khuyên nho nhỏ này Tony. Đừng tấn công con mồi, nhất là khi anh đang giả dạng một người khác”.
Leo thêm vào, “Thế nên chúng tao mới quyết định hỗ trợ mày lần này”.
“Ai mượn vậy?”, Tony cau có.
Annabelle trả lời, “Bởi vì anh bước ra khỏi chiếc xe tải vênh váo quá. Mà kiểu tự phụ ấy giết chết những tên lừa bịp đấy. Đó là một quy tắc anh phải nhớ lấy”.
“Tôi vẫn có thể đến ngân hàng khác và đổi tờ séc này”, Tony nhanh nhảu nói.
“Thôi khỏi. Chuyến làm ăn lớn này thế là đủ rồi. Với lại tấm séc này chẳng đáng để ta phải mạo hiểm đâu”.
Tony muốn phản đối nhưng rồi gã thu mình lại và không nói gì hết.
Leo và Annabelle nhìn nhau thở dài nhẹ nhõm.
Hai ngày sau, tại ngôi nhà chung cư mà cả bọn thuê, Leo gõ cửa phòng Annabelle.
“Gì vậy?”, cô ả nói với ra ngoài cửa.
“Cô rảnh không?”
Gã ngồi trên giường trong khi cô ta xếp mấy bộ quần áo vào túi xách.
“Ba triệu đôla”, gã nói một cách cung kính, “Cô biết đấy, cô gọi số tiền đó nhỏ chứ mấy thằng bịp đều cho rằng đấy là số tiền lớn. Mọi chuyện rất tốt đẹp, Annabelle à”.
“Bất cứ tên bịp nào có kỹ năng đàng hoàng cũng có để kiếm được món tiền cỡ đó. Tôi chỉ đánh cược vào đó hơi nhiều một tí thôi”.
“Một tí à? Ba triệu đôla chia cho bốn đứa đâu phải là ít”.
Cô ta liếc nhìn gã bằng ánh mắt bén như dao.
“Tôi biết, tôi biết rồi, cô nhận phần chia nhiều hơn vì đây là vụ làm ăn do cô xếp đặt. Nhưng mà nói thật thì tôi có thể sống vài năm xa hoa với phần chia của mình. Thậm chí có thể là một kỳ nghỉ ngơi thật sự đối với sự nghiệp bợm bịp của tôi”.
“Chưa xong mà. Phi vụ lớn còn tiếp diễn, Leo à. Đó là giao kèo giữa chúng ta”.
“Đúng, nhưng hãy nghĩ lại đi”.
Annabelle bỏ đống quần áo vào túi xách. “Tôi đã nghĩ về chuyện đó rồi. Phi vụ lớn vẫn còn tiếp diễn”.
Leo đứng dậy, tay mân mê điếu thuốc chưa đốt, “Thôi được rồi, nhưng còn thằng nhóc thì sao?”
“Thằng nhóc thì sao hả?”
“Cô bảo rằng chúng ta tuyển lựa toàn siêu sao có đẳng cấp cho cuộc chơi này. Đến giờ thì tôi chẳng có vấn đề gì với thằng Freddy, tay nghề của nó là số một rồi. Còn thằng nhóc kia gần như phá hỏng mọi thứ ta làm. Nếu hôm ấy cô không có mặt kịp thời…”
“Nếu tôi không ở đó thì anh ta cũng sẽ nghĩ ra được cái gì đó để tự cứu mình”.
“Vớ vẩn quá! Con nhỏ nhân viên gần như lột mặt được nó luôn. Nó còn đưa sai chứng minh thư giả cho ả nữa chứ. Hãy bàn về mấy hành động của thằng ngu mà cô chọn lựa kỹ càng đi”.
“Anh chưa bao giờ sai lầm trong cuộc đời bạc bịp của anh hả Leo? Để xem nào. Rồi, vụ Phonix thì sao? Hay vụ Jackson Hole?”
“Ừ, nhưng mà tôi đâu có sai lầm với phi vụ nhiều triệu đôla như thế này đâu Annabelle. Khốn kiếp, tôi đâu có được đi trên con đường bằng phẳng khi tôi cònnon nớt quấn tãnhư thằng Tony đâu”.
“Ganh tị chẳng giúp được gì cho anh hết Leo ơi. Mà Tony cũng tự lo cho mình được”.
“Có thể có, mà cũng có thể không. Vấn đề là tôi cá chắc rằng mình chẳng muốn có mặt ở đó để chứng kiến thằng ấy không tự lo cho nó được”.
“Hãy để tôi lo chuyện đó”.
Leo phẩy tay, “Tuyệt quá, cô lo chuyện đó vì tất cả chúng ta”.
“Tốt thôi, tôi mừng là ta đã dàn xếp xong vụ này”.
Leo nhìn khắp căn phòng, hai bàn tay đút trong túi quần.
“Còn gì nữa không?”, Annabelle hỏi.
“Ừm, vụ làm ăn lớn kế tiếp là gì vậy?”
“Tôi sẽ nói với anh khi anh cần phải biết. Còn ngay lúc này thì anh không cần phải biết đâu”.
Leo ngồi phịch xuống giường, “Tôi đâu phải nhân viên Cơ quan Tình báo. Tôi là một tên bịp. Tôi không tin vào ai hết”. Gã ngắm nghía túi quần áo của Annabelle, “Nếu cô không muốn nói cho tôi nghe, tôi đếch thèm đi với cô”.
“Anh biết chúng ta đã thỏa thuận rồi mà Leo. Anh mà bỏ ngang thì anh sẽ bị xử. Hai phi vụ nhỏ một phi vụ lớn. Như đã sắp xếp nhé”.
“Ừ, à, một phần của thỏa thuận đâu có nói tới việc chăm bẵm một thằng ngu, cái thằng gần như đưa cả bọn vô tù đâu, thế nên có lẽ ta cần phải thương lượng lại, quý cô nương à”.
Cô ta nhìn gã khinh bỉ, “Gì chứ, anh muốn tống tiền tôi sau ngần ấy năm quen biết à? Tôi đã cho anh cú làm ăn tuyệt nhất trong đời anh”.
“Tôi không cần tiền nữa. Tôi muốn biết vụ làm ăn ấy, nếu không thì tôi chẳngđi đâuhết”.
Annabelle ngừng xếp đồ để suy nghĩ, “Tôi nói với anh chúng ta đi đâu thì có ổn không?”
“Còn tùy đó là nơi nào”.
“Thành phố Atlantic”.
Leo mặt cắt không còn giọt máu, “Cô loạn thần kinh hả? Cái gì, lần trước chưa đủ tệ hại sao?”
“Cũng lâu lắm rồi, Leo à”.
Gã đớp lại, “Sẽ chẳng bao giờ đủ lâu với tôi cả. Sao chúng ta không làm cái chuyện dễ hơn chẳng hạn như đi phá làng phá xóm?”
“Thành-phố-At-lan-tic”, Annabelle rít lên giận dữ, nhấn mạnh từng từ.
“Sao thế? Vì ông cha già của cô à?”
Annabelle không trả lời.
Leo đứng dậy và trỏ vào cô ả, “Tôi biết cô có thể đảm bảo được, Annabelle. Cô mà nghĩ tôi lại bước xuống cái lỗ khốn nạn đó bởi vì cô muốn chứng tỏ điều gì đấy thì cô không biết Leo Ritcher này rồi”.
“Máy bay cất cánh lúc bảy giờ sáng”.
Leo đứng đó bồn chồn, nhìn đống đồ của Annabelle thêm mấy phút nữa.
“Chúng ta có đi vé hạng nhất không hả?”, cuối cùng gã cất tiếng.
“Ừ, hạng nhất. Có gì không?”
“Bởi vì nếu đây là chuyến bay cuối cùng của đời mình, tôi muốn hưởng thụ thứ dịch vụ sang trọng nhất”.
“Vừa ý anh là được rồi, Leo”.
Gã bước ra khỏi phòng còn Annabelle tiếp tục thu dọn đồ đạc.