Hai ngày sau Bagger đã kiếm được tổng cộng một triệu sáu trăm nghìn đôla kể từ khi tình cờ gặp được Annabelle và Leo, không hề nhận ra rằng số tiền lãi hắn có được xuất phát từ số tiền ba triệu đôla mà bọn họ tích lũy sau hai phi vụ. Tony đã hợp thức hóa vụ chuyển tiền ‘lãi’ từ tài khoản của họ vào tài khoản của Bagger. Khái niệm này tương tự như kế hoạch của Ponzi, tức là luôn luôn tự hủy hoại mình. Annabelle không hề định để cho kết quả đó xảy ra vào thời điểm này.
Niềm vui của Bagger có thể thấy rất rõ ràng, đặc biệt là vì hắn tin rằng đối thủ đáng sợ – chính quyền – đang thanh toán hóa đơn. Ngồi trong căn phòng khách sạn sang trọng, được bản thân Bagger nâng cấp thành hạng sang dành cho tổng thống sau lần được trả lãi gần nhất, và tràn ngập trong đống hoa sòng bài gửi, Annabelle đọc hết tờ báo này đến tờ báo khác để kiếm cái thông tin mình muốn, và cuối cùng cô nàng cũng thấy được nó. Annabelle và Leo không thể nào nói chuyện với nhau ở bất cứ chỗ nào trong sòng bài. Họ cho rằng tất cả những gì họ nói sẽ bị nghe lén bằng các thiết bị hoặc tay chân của tên Bagger cài vào. Cách duy nhất để thực sự giao tiếp là ra dấu bằng tay và bằng mắt mà hai người đã phát triển theo những năm tháng làm việc với nhau và những người khác cũng không nhận ra được.
Đi ngang qua nhau trong sảnh chính, Annabelle chào buổi sáng và xoay xoay chiếc nhẫn trên ngón trỏ bàn tay trái. Leo chào lại, chạm tay vào nút thắt cà-vạt rồi vuốt mũi, như thế chứng tỏ là mình đã nhận được thông điệp của cô ta và gã sẽ hành động như thế nào.
Trước khi cô ả bước vào thang máy để lên văn phòng của Bagger, Annabelle hít một hơi thật sâu. Ngược lại với những gì Leo nói, cô ả cũng rất lo lắng. Bước đi cuối cùng này quyết định cả cuộc chơi. Nếu Annabelle không diễn cho hoàn hảo, mọi thứ họ làm trong vòng vài tuần qua sẽ đi tong. Cô ả không những sẽ mất số tiền đã trả cho Bagger mà còn không thể sống sót để hưởng số tiền chia từ một triệu bốn trăm nghìn đôla còn lại.
Annabelle nhanh chóng bước vào văn phòng, bọn vai u thịt bắp đã quen với sự hiện diện của cô ả ở nơi này. Bagger chào cô ả bằng một cái ôm thật chặt mà cô ả để cho vòng tay hắn tuột xuống thấp hơn thường lệ. Đôi tay hắn đã siết nhè nhẹ trước khi cô ả gạt tay hắn ra. Nhưng Annabelle vẫn để hắn mỗi lần đi xa hơn một chút vì cô ả biết cái điều hắn thật sự thèm muốn lúc này. Mỉm cười, hắn bước lùi về phía sau và nói, “Sáng nay anh có thể làm gì cho vị thần tài kỳ diệu của anh đây?”
Annabelle nhíu mày, “Tin xấu đây. Tôi vừa mới nhận được cuộc gọi từ Tổng hành dinh của chúng tôi, Jerry à”.
“Chuyện gì? Nghĩa là sao?”
“Nghĩa là tôi bị thuyên chuyển công tác”.
“Đi đâu?”, Hắn nhìn vào mặt cô ta rồi tự trả lời, “Anh biết rồi, cô em không nói cho anh nghe được chứ gì”.
Annabelle giơ mẩu tin trên tờ báo cầm theo, “Đọc đi, ông có thể thấy gợi ý trong đó”.
Hắn cầm tờ báo và đọc mẩu tin Annabelle chỉ, nó mô tả chi tiết một câu chuyện về vụ bê bối tham nhũng chính phủ có liên quan đến một nhà thầu nước ngoài ở Nga.
Bagger ngước nhìn cô ta sửng sốt, “Vậy cô đi từ sòng bài sang mấy nhà thầu bẩn thỉu ở thủ đô Moscow của Nga sao?”
Cô ta giật tờ báo lại, “Không phải bất cứ nhà thầu nước ngoài nào”.
“Em biết mấy thằng đó hả?”
“Tôi chỉ có thể nói nước Mỹ rất quan tâm đến trường hợp không bao giờ ra tòa này. Đó là nơi tôi sẽ đến”.
“Em đi bao nhiêu lâu?”
“Khó nói lắm. Sau Nga sẽ là một nơi nào đó”, Cô ta xoa xoa thái dương, “Ông có thuốc đau đầu hiệu Advil không?”
Hắn mở hộc tủ đưa cô ả một lọ thuốc. Cô ả uống ba viên bằng ly nước hắn rót cho mình.
Hắn ngồi xuống, “Cô em trông không khỏe”.
Cô ả ngồi lên cạnh bàn và cất giọng mệt mỏi, “Jerry ơi, tôi đã làm việc quá nhiều nơi mỗi năm rồi đến nỗi giờ tôi không nhớ hết nữa. Nếu dùng hộ chiếu thật, chắc tôi sử dụng hai mươi tấm rồi đó. Thỉnh thoảng bị nhức đầu vậy đó. Đừng lo, tôi sẽ ổn thôi”.
“Sao em không bỏ làm đi?”, hắn thúc giục.
Cô ta cười cay đắng, “Bỏ ư? Để mất luôn phần lương hưu à? Tôi đã phục vụ nhiều năm rồi. Ngay cả công chức cũng phải ăn chứ”.
“Hãy đến làm việc cho anh. Anh sẽ trả lương cho em một năm bằng số lương bao nhiêu em kiếm được với bọn hề đó”.
“Ừ, đúng vậy”.
“Anh nói nghiêm túc đấy. Anh thích em. Em giỏi thật mà”.
“Ông thích cái việc tôi kiếm cho ông một triệu năm trăm nghìn đôla thì có”.
“Được rồi, anh không bàn cãi việc này. Nhưng đã hiểu em. Và anh thích cái anh nhìn thấy Pam à”.
“Thậm chí tên tôi cũng đâu phải là Pam. Đấy, anh hiểu tôi thế đấy”.
“Chỉ giỡn thôi mà. Em cứ suy nghĩ chuyện ấy nhé?”
Annabelle lưỡng lự, “Gần đây tôi bắt đầu suy nghĩ về tương lai của mình. Tôi chưa chồng con; đời tôi chỉ có công việc và công việc là lẽ sống của đời tôi. Và tôi cũng không còn rực rỡ như ngày xưa nữa”.
Hắn đứng dậy và choàng tay qua vai Annabelle, “Em giỡn hả? Em rất bốc lửa. Thằng nào có được em thì nó quả là may mắn”.
Cô ả vỗ vào tay hắn, “Ông chưa có gặp tôi lúc tôi vừa mới uống cà phê sáng với bộ mặt không son phấn đâu”.
“Ôi, cưng ơi, chỉ cần nói một từ thôi và ta sẽ biết kết quả liền”. Hắn chà nhè nhẹ vào phần lưng của Annabelle. Với tay ấn nút trên bảng điều khiển thiết bị trên bàn, rèm cửa tự động hạ xuống.
“Ông làm gì vậy?”, Cô nhướng mày.
“Anh thích sự riêng tư”, hắn đưa tay chạm vào cô ta.
Vừa đúng lúc, điện thoại rung bần bật, Annabelle nhìn số, “Trời đất”. Cô ta đứng dậy và quay lưng về phía hắn, nhìn vào màn hình.
“Ai vậy?”, Bagger hỏi.
“Trưởng bộ phận của tôi. Số của ông hiện ra toàn là zero”. Cô ta chỉnh trang lại mình và trả lời máy, “Vâng, thưa sếp”.
Cô ta chẳng nói gì trong vài phút, rồi tắt máy, “Đồ chó má, thằng khốn đó”, Cô ta hét lên.
“Gì vậy em yêu?”
Cô ta đi vòng vòng rồi ngừng lại, rõ ràng là vẫn còn đang giận sôi ruột sôi gan, “Gã trưởng bộ phận đáng kính của tôi lại thuyên chuyển tôi qua chỗ khác nữa rồi. Thay vì đi Nga, giờ tôi lại bị đẩy đi Portland ở bang Oregon”.
“Oregon hả? Chúng cần gián điệp ở Oregon sao?”
“Đó là mồ chôn đấy, Jerry. Là nơi chúng tôi bị chuyển đến khi cấp trên không ưa chúng tôi nữa”.
“Sao cô em lại có thể bị đưa từ Nga sang Oregon trong vòng một buổi sáng thế?”
“Vụ ở Nga là do người giám sát lĩnh vực của tôi giao cho. Còn đến Oregon là do trưởng bộ phận điều đi, là cấp cao hơn nên việc thuyên chuyển này phải ưu tiên”.
“Chứ thằng cha trưởng bộ phận sao lại không ưa cô em?”
“Tôi không biết, chắc tại tôi làm quá tốt”, Annabelle gần như sắp nói thêm điều gì đó, nhưng rồi cô ta im bặt.
Bagger nắm lấy cơ hội liền, “Khai mau đi. Nói đi, biết đâu anh giúp được em”.
Cô ta thở dài, “Tin hay không là tùy ông, thằng cha ấy muốn tằng tịu với tôi. Chỉ có điều thằng cha có vợ rồi, nên tôi từ chối gã”.
Bagger gật đầu, “Thằng khốn nạn! Cùng một lũ sâu bọ cả. Cái gì mà phụ nữ người ta không muốn chung chạ là tống cổ người ta đi”.
Annabelle nhìn xuống bàn tay của mình, “Điều này phá hoại sự nghiệp của tôi luôn, Jerry à. Portland! Khốn kiếp!”. Cô ta quăng luôn điện thoại vào tường, nó vỡ làm hai. Rồi cô ả ngồi thụp xuống ghế, “Lẽ ra tôi nên cặp kè với thằng khốn ấy”.
Bagger bắt đầu sờ nắn đôi vai Annabelle, “Không đâu. Mấy thằng như thế, chúng chỉ muốn vui chơi với em. Rồi chúng chán em, và thế là chúng kiếm một cô em khác. Rồi xong, Portland vẫn là nơi em đáp tấm thân ngọt ngào của mình”.
“Tôi chỉ muốn đập thằng cha đó”.
Bagger có vẻ trầm ngâm, “Chuyện đó có thể sắp xếp mà”.
Cô ta mệt mỏi nhìn hắn, “Jerry, ông không được đánh đập gã”.
“Anh đây đâu có nghĩ tới chuyện đó, cưng. Cưng nói thằng đó ghen tỵ vì em làm việc quá tốt. Nghĩ sao?”
“Tôi đưa về được khá nhiều tiền, rồi tự nhiên người ta lên chức cho tôi. Tôi bắt đầu nâng cấp thì tự nhiên tôi trở thành mối đe dọa cho vị trí của hắn. Tin không Jerry, không nhiều phụ nữ làm được việc như tôi đâu. Có vài người muốn thấy một người phụ nữ khác trong chức vụ trưởng bộ phận. Nếu tôi cứ đưa được những người như ông vào phi vụ này, và tiền mặt cứ chảy vào những hoạt động ở nước ngoài như thế này thì chỉ tổn hại đến hắn và làm lợi cho tôi thôi”.
“Hừm, chỉ có trong khu vực nhà nước em mới bị rắc rối vì ‘quá được việc’ thế này”. Hắn nghĩ ngợi một chút, “Được rồi, anh biết ta có thể đảo ngược thế cờ ra sao rồi”.
“Ông nói gì vậy?”
“Nước đi kế tiếp ở El Banco”.
“Jerry, tôi đã bị chuyển công tác rồi. Tôi và cộng sự sẽ lên máy bay tối nay”.
“Được rồi. Nhưng thỏa thuận như thế này nhé. Em vẫn có thể làm cú chót trước khi rời khỏi đây mà, đúng không?”
Annabelle có vẻ như đang xem xét lời đề nghị, “À, vâng, ý tôi là, tôi vẫn còn thẩm quyền. Nhưng một triệu đôla tiền lãi cũng không thể cho tôi chiếc ghế trưởng bộ phận của thằng cha đó”.
“Anh không nói một triệu vô tích sự”, Hắn nhìn Annabelle. “Số tiền lớn nhất mà em từng rửa là bao nhiêu?”
Cô ả nghĩ ngợi, “Phần lớn các số tiền đã gửi đi là từ một triệu cho đến năm triệu đô la. Nhưng tôi đã từng chuyển được mười lăm triệu ở Vegas và hai mươi triệu ở New York, chuyện của hai năm trước rồi”.
“Không thể!”.
“Không thể ư? Đúng vậy”.
“Nói anh nghe, bao nhiêu mới lật được ghế thằng ấy?”
“Jerry, tôi không biết. Ba mươi triệu đôla”.
“Vậy bốn mươi triệu đôla nhá. Và để trong bốn ngày chứ chẳng phải hai ngày nữa”. Hắn tính rất nhanh trong đầu mình, “Là hai mươi phần trăm lãi mỗi mười triệu đôla. Thế là anh kiếm được tám triệu đôla. Món hời nhỉ”.
“Ông có bốn mươi triệu đôla tiền mặt à?”
“Này, em nghĩ em đang nói chuyện với ai vậy? Anh đây có hai trận tranh chức vô địch hồi tuần rồi. Anh có nhiều tiền mặt lắm”.
“Vậy ông làm vụ này để làm gì?”
“Tám triệu đôla trong bốn ngày đâu có dễ hắt xì hơi là ra đâu, thậm chí với người kiếm tiền dễ như anh”. Hắn véo mũi cô ả, “Với lại, như em nói đó, em đang có tình cảm với anh mà, em yêu”.
“Nhưng tôi vẫn phải đến Oregon. Tôi không thể cãi lại lệnh cấp trên”.
“Ờ, vậy em cứ đến Oregon. Nhưng sau đó em sẽ nghĩ đến chuyện ra khỏi tổ chức và trở lại đây với anh. Anh chia luôn cho em mười phần trăm của tám triệu đôla tiền lãi mới kiếm được và cho em địa vị”.
“Tôi không muốn làm gái bao của ông, Jerry à. Tôi có bộ óc mà”.
“Thì anh sẽ sử dụng bộ óc của em”. Hắn lại chuồn tay xuống lưng Annabelle, “Anh sẽ gọi cho mấy đứa tay chân ở tầng dưới”.
“Như tôi đã nói, tôi sẽ đi Oregon tối nay bằng máy bay riêng”.
“Anh hiểu rồi cưng”.
“Ý tôi nói là anh sẽ không có lại tiền của mình trước khi tôi rời khỏi đây, Jerry ơi”.
Hắn cười ha hả, “Ô, cái vụ con tin ấy à? Anh nghĩ ta cho qua nhé em yêu. Em đã giúp anh có một triệu sáu trăm nghìn đôla rồi, nên anh nghĩ em đã chứng minh được mình rồi”.
“Chỉ khi anh chắc chắn thôi. Bốn mươi triệu chẳng phải là món tiền nhỏ đâu”.
“Ê, vụ bốn mươi triệu này là ý tưởng của anh, chứ đâu phải của em đâu. Để anh lo cho”.
Annabelle đứng ngẩn người, “Tôi làm việc với nhiều gã rồi mà thực sự chúng nó chỉ coi đây là chuyện làm ăn thôi Jerry à”. Cô ả ngừng lại một chút, “Chúng chỉ biết hỏi bao nhiêu, được bao nhiêu. Bọn đểu giả tham lam, tất cả bọn chúng nó đều thế”. Cô ả lại ngừng, ra vẻ đang tìm lời để diễn tả, dù cô ả đã luyện tập cho màn này khá lâu rồi, “Ông là người đầu tiên làm chuyện gì đó vì tôi. Tôi rất cảm kích, cảm kích nhiều hơn bao giờ hết”. Đây có lẽ là câu nói thật lòng đầu tiên mà cô ả thốt lên trước mặt Bagger.
Họ nhìn nhau, rồi Annabelle chầm chậm mở rộng vòng tay. Ngay lập tức hắn ào cả thân người vào vòng tay cô ả. Cô ả gần như ngạt thở vì mùi nước hoa của hắn. Đôi bàn tay hắn nhanh chóng mò mẫm xuống lớp váy, ả lặng im chịu đựng. Thật ra cô ả rất muốn thúc đầu cho hắn một cú trời giáng.Bình tĩnh nào, Annabelle, mày chịu được mà. Mày phải chịu được.
“Ôi, cưng ơi”, Bagger nói vào tai Annabelle. “Trước khi em ra đi, anh muốn ta phải có kỷ niệm sâu sắc với nhau, rồi em lại quay về với anh nhé”.
“Tin tôi đi, tôi có thể cảm nhận được tình cảm, Jerry ạ”, cuối cùng cô nàng cũng giằng được ra khỏi hắn. Annabelle chỉnh trang lại bộ váy thời trang, “Được rồi, Jerry, tôi thấy mình chẳng thể từ chối tình cảm của ông lâu hơn nữa. Nói tôi nghe ông đến Roma bao giờ chưa?”
Hắn có vẻ không hiểu, “Chưa, nhưng sao?”
“Tôi thuê biệt thự ở Roma mỗi năm khi tôi có dịp đi nghỉ mát. Tôi sẽ gọi điện nói với ông chi tiết hơn. Hai tuần sau tôi sẽ gặp ông ở đó”.
“Tại sao lại là hai tuần sau mà không phải là bây giờ nhỉ?”
“Tôi phải dành thời gian để viết báo cáo chứ, biết đâu tôi có thể dùng cú chuyển bốn mươi triệu đôla để làm đòn bẩy thăng tiến đi đâu đó chứ không phải là Portland”.
“Nhưng đề nghị em về làm việc cho anh vẫn còn chờ em đó. Anh thấy nó thuyết phục mà”.
Annabelle đưa tay rờ lên mặt của hắn, “Cho tôi thấy tính thuyết phục của ông ở Roma nhé!”.
Bốn mươi triệu đôla rời khỏi sòng bài hai giờ sau đó. Thư điện tử đầu tiên mà Tony gửi cho trung tâm điều hành sòng bài Pompeii có một phần mềm gián điệp rất phức tạp để điều khiển hệ thống máy vi tính của sòng bài Pompeii từ xa. Với cách truy cập bí mật đó, gã viết thêm đoạn mã mới vào chương trình đánh điện chuyển tiền của Bagger.
Ba cú đánh điện chuyển tiền đã đến tài khoản ở El Banco, nhưng khi họ gửi bốn mươi triệu đôla, chương trình đã tự động lập trình lại đường đi đến một ngân hàng nước ngoài khác vào một tài khoản khác được Annabelle Conroy kiểm soát. Trong khi bọn đàn em của Bagger sẽ thấy rằng tiền đã đến El Banco rồi – một hóa đơn điện tử được gửi tự động đến Pompeii – không một đồng nào sẽ quay trở về với tên Bagger cả. Kế hoạch của Annabelle chỉ chú trọng vào một mục tiêu: cài phần mềm gián điệp vào hệ thống máy tính của Bagger. Sau khi cài xong, cô ả an tâm mà làm tiếp. Sau đó cô ta đóng tròn vai của mình và để cho lòng tham cùng dục vọng làm mồ chôn gã, bởi vì cách hay nhất để lừa con mồi chính là để con mồi tự đề nghị ra cú lừa.
Bốn ngày nữa kể từ hôm nay, Bagger sẽ dần dần cảm thấy bồn chồn khi tiền không quay trở về tài khoản của hắn. Một giờ sau hắn sẽ bắt đầu thấy ruột gan nóng như đốt. Một giờ sau nữa hắn sẽ trở nên khát máu. Và Annabelle cùng đồng bọn đã cao chạy xa bay cùng với món tiền bốn mươi triệu đôla kếch xù chẳng tốn một đồng thuế.
Annabelle Conroy có thể mua du thuyền và sống trên biển suốt phần đời còn lại, bỏ thế giới bịp bợm phía sau. Trừng phạt như thế vẫn chưa đủ hả dạ cơ đấy, Annabelle nghĩ khi rời văn phòng Bagger để về thu xếp hành lý. Nhưng trước tiên, phải tắm sạch sẽ gột rửa cảm giác bàn tay rờ rẫm nhớp nhúa của tên Bagger cái đã.
Khi Annabelle đang tắm, cô ả lại nghĩ ngợi rằng số tiền mất đi chẳng đủ làm cho gã đàn ông ấy đau đớn, gã đàn ông đã giết mẹ cô ta vì mười nghìn đôla mà Paddy Conroy lừa phỉnh hắn. Sẽ không bao giờ có thể đủ bù đắp nỗi đau của cô ả. Dù sao Annabelle phải thừa nhận rằng bốn mươi triệu đôla là một khởi đầu đau đớn dành cho hắn.