Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Bộ Sưu Tập Tội Ác

Chương 18

Tác giả: David Baldacci

Đến cuối tuần thì họ đã hoàn tất phần chuẩn bị. Annabelle diện một chiếc váy đen và đôi giày cao gót và đeo rất ít trang sức. Giờ mái tóc cô ả vàng hoe và lỉa chỉa, trông chẳng giống bức hình mà sòng bài đang lưu. Vẻ ngoài của Leo hoàn toàn thay đổi với mái tóc giả mỏng màu xám và chỏm râu dê nho nhỏ, kính mỏng và vận quần tây, áo ghi-lê và áo vét-tông khoác ngoài.

Gã nói, “Điều làm tôi khó chịu là việc phải tố cáo mấy thằng bịp khác”.

“Làm như chúng sẽ không tố cáo mình nếu chúng có cơ hội biến đi với hàng triệu đôla vậy? Với lại những đứa ta vạch mặt đều không đủ giỏi để hành động trót lọt thôi, sớm muộn gì chúng cũng bị bắt. Thời buổi này đâu giống ngày xưa nữa. Đâu còn ai được chôn trong sa mạc hay quăng xuống biển Đại Tây Dương. Trò đặt cược sau là dạng mánh khóe lừa bịp, gần giống âm mưu ở cấp độ thứ ba. Họ phải đóng tiền phạt hoặc trốn lên mấy chiếc tàu casino ở vùng trung tâm phía bắc nước Mỹ hay đi quấy rầy thổ dân da đỏ ở bang New England cho đến khi thời gian trôi qua, rồi họ đổi vẻ ngoài, trở lại đây để bắt đầu lại vòng quay này”.

“Ừ, nhưng như thế vẫn là bất chính”.

Annabelle nhún vai, “Tôi sẽ gửi cho họ mỗi người hai mươi nghìn đôla để trang trải nếu việc giúp đỡ này làm anh cảm thấy dễ chịu hơn”.

Leo tươi tỉnh lên nhưng rồi lại nói, “Được thôi, đừng lấy phần chia của tôi đem cho là được rồi”.

Họ để Freddy và Tony ở lại và đi thuê phòng ở một khách sạn vào bậc nhất ở Broadwalk. Cả hai không còn liên lạc trực tiếp với Freddy và Tony nữa kể từ giờ phút này trở đi. Trước khi chuyển đi, Annabelle đã nhắc nhở cả hai, đặc biệt là Tony, phải nhớ nằm lòng rằng bọn chỉ điểm có mặt khắp mọi nơi. “Anh không được vung tiền mặt, không đùa giỡn, không nói bất cứ điều gì làm ai đó nhận ra có một nhóm bịp đang hoạt động, bởi vì người ta sẽ chạy đến một người khác để kể và nhận tiền chỉ điểm. Chỉ cần trượt chân một lần thì đi toi cả đám nhé”.

Cô ta nhìn thẳng mặt Tony và nói thêm, “Đây là chuyện nghiêm túc, Tony. Đừng có làm xáo trộn mọi thứ lên”.

“Tôi sẽ kín đáo hơn. Tôi hứa danh dự”.

Leo và Annabelle đón tắc-xi đến Pompeii và ngay lập tức quan sát các nhóm bịp. Annabelle theo dõi một nhóm giở trò đặt cược sau ở các bàn ru-lét trong các sòng bài trên đường Broadwalk. Trò ‘đặt cược sau’ này bắt nguồn từ môn đua ngựa khi đặt cược vẫn được chấp nhận sau khi người đặt cược đã biết kết quả cuộc đua. Với trò ru-lét thì kẻ bịp phải lén lút nhét những thẻ có mệnh giá lớn vào các ô số thắng ngay sau khi viên bi đã chạy vào ô. Vài nhóm bịp sử dụng kỹ thuật khác. Người đặt cược sẽ giấu những thẻ mệnh giá lớn dưới những thẻ mệnh giá nhỏ hơn trước khi viên bi rơi xuống. Sau đó người đặt cược sẽ kéo thẻ mệnh giá lớn ra khỏi bàn nếu hắn thấy viên bi không rơi trúng số đó hoặc chẳng làm gì cả ngoài việc la lên vui sướng nếu số đó thắng, ngay dưới mũi người nhân viên. Kỹ thuật sau có lợi thế rõ ràng là lừa được máy quay phim gắn trên trần bởi vì người ta sẽ kiểm tra lại đoạn phim nếu có người thắng cược. Rồi đoạn phim sẽ cho thấy người cược chẳng làm gì với các thẻ hết, vì anh ta kéo các thẻ ra chỉ khi thua cược thôi. ‘Đặt cược sau’ ở các bàn ru-lét cần rất nhiều công sức luyện tập, biết canh thời gian, tinh thần đồng đội, sự kiên nhẫn, khả năng trời phú và quan trọng hơn cả đó là thần kinh vững vàng.

Annabelle và Leo đã từng là bậc thầy trò ‘cược sau’. Tuy nhiên, với kỹ thuật theo dõi hiện đại mà các casino ngày nay sử dụng đã giảm rất nhiều cơ hội thành công của những con bịp ngoại trừ những kẻ cao tay. Và vẻ tự nhiên của một trò bịp thì chỉ có thể thắng một số lần hạn chế trước khi giả thua, để cho số tiền thắng cược và thua cược vừa đủ để tránh rủi ro bị phát hiện.

Leo vẫn quan sát bàn xì-dách có một gã đang chơi và thắng với một khoảng cách vừa phải. Không đủ lớn để làm người khác nghi ngờ, nhưng Leo tổng cộng lại thì gã đó đã kiếm được nhiều hơn số tiền lương còm và tiền uống nước miễn phí. Gã ta gọi Annabelle.

“Cô sẵn sàng chưa?”

“Có vẻ như những anh bạn ‘đặt cược sau’ của tôi sắp sẵn sàng thắng cược nữa rồi. Hành động thôi”.

Annabell đến bên cạnh người đàn ông có thân hình chắc nịch mà cô ả chắc là người quản lý khu vực sòng này và thì thầm vào tai hắn, đầu hướng về bàn ru-lét nơi đang diễn ra trò bịp.

“Có trò lừa bịp đang diễn ra ở khu vực số 3, bàn số 6. Hai người phụ nữ ngồi bên phải là hai người đặt cược. Thằng ‘thợ’ đang ở cuối bàn. Thằng Claimer là cái thằng ốm tong teo đeo kính đang đứng bên trái phía sau người chia bài. Gọi cho bên theo dõi bằng camera phóng to để quan sát hành động kéo những thẻ mệnh giá lớn”.

Các bàn chơi ru-lét rộng đến nỗi thường phải có hai camera lắp đặt trên trần nhà để quan sát, một cái hướng vào bánh xe quay và viên bi, cái còn lại hướng vào bàn đặt cược. Vấn đề là ở chỗ người kỹ thuật viên ở phòng quan sát chỉ có thể theo dõi một camera vào một thời điểm nhất định. Tên quản lý nhìn cô ả chăm chăm nhưng gã không thể lờ đi sự mô tả xác thực và quyền uy của Annabelle. Gã nhanh chóng lặp lại mệnh lệnh này vào bộ đàm.

Trong lúc đó Leo khép nép tiến đến bên cạnh tên quản lý khu vực sòng bài của hắn và nói khe khẽ, “Phía cuối bàn xì-dách số 5, nhân viên chia bài dở ẹc của các anh đang xáo bài. Người chơi ở ghế số 3 đeo một máy phân tích thẻ bài dưới đùi phải, thằng ấy còn gắn tai nghe để nhận điện thoại từ máy vi tính nữa. Máy quay sẽ không quay được cảnh tráo bài vì bị các động tác của người chia bài che khuất; nhưng nếu các anh gọi người ấy đứng ở vị trí này theo dõi, các anh sẽ dễ dàng nhận ra hành động lừa bịp đó từ tầng trệt”.

Với lời cảnh báo của Leo, tên quản lý chỉ mất vài giây để gọi lên tầng để kêu người xuống chụp hình.

Năm phút sau đám con bịp ngơ ngác khi cảnh sát được gọi đến để giải chúng đi.

Mười phút sau Annabelle và Leo thấy mình đang ở một phòng nào đó trong sòng bài, nơi mà không có bất cứ một “bà ngoại” sống bằng tiền phúc lợi xã hội nào được mời đến.

Jerry Bagger bật dậy sau cái bàn làm việc khá lớn trong căn phòng hào nhoáng của mình, tay hắn đút túi quần với vài món trang sức quanh cổ tay và cái cổ vạm vỡ rám nắng của hắn.

“Xin lỗi vì tao không muốn cám ơn chúng mày đã giúp tao giữ lại được mấy nghìn đôla”, giọng gầm gừ cho thấy hắn đến từ Brooklyn. “Thật sự mà nói thì tao không quen với việc người khác làm ơn cho mình. Mỗi lần nghĩ đến chuyện ấy tao muốn dựng tóc gáy. Mà tao không thích tóc tai dựng đứng”.

Sáu thằng khác ở trong phòng mặc những bộ comples đắt tiền, vai to khỏe và khoanh tay trước ngực nhìn Leo và Annabelle như muốn ăn tươi nuốt sống.

Annabelle tiến lên phía trước, “Chúng tôi làm việc này không phải vì muốn ban ơn cho ông. Chúng tôi làm vậy để được lên đây gặp ông thôi”.

Bagger dang tay, “Vậy thì chúng mày ở đây rồi đó. Thấy tao rồi đó. Giờ sao đây?”

“Một lời đề nghị”.

Bagger trợn mắt, “Ồ, ra là thế”. Hắn ngồi xuống chiếc ghế sa-lông bằng da, lấy một quả óc chó trong bát và bóp vỡ nó bằng tay phải, “Có phải chúng mày muốn nói rằng chúng mày sẽ giúp tao kiếm một tấn tiền giấy dù tao đã có một tấn tiền giấy rồi?”. Hắn nhai hạt óc chó trệu trạo.

“Đúng vậy, và cùng lúc đó ông cũng có thể phục vụ cho đất nước nữa”.

Bagger nạt, “Đất nước của tao ư? Có phải là cái đất nước canh gác tao để bắt tao phải làm ăn hoàn toàn hợp pháp không?”

“Chúng tôi có thể giúp ông làm điều đó”, Annabelle tiếp lời.

“Ồ, thế chúng mày là nhân viên FBI hả?”, hắn nhìn bọn tay chân của mình. “Ê tụi bay, ta có bọn nhân viên chính phủ trong sòng bài này. Gọi thằng khốn Orkin lên đi”.

Bọn vai u thịt bắp cười hô hố.

Annabelle ngồi xuống bên cạnh Bagger và đưa cho hắn tờ danh thiếp. Hắn đọc, “Pamela Young, Liên hợp Quản lý Quốc tế, chẳng có nghĩa lý gì với tao cả”. Hắn quăng tấm danh thiếp lại cho ả. “Nhân viên của tao nói rằng chúng mày biết rất rõ mấy vụ lừa bịp ở sòng bạc. Chúng mày có được dạy trong mấy trường huấn luyện của FBI không? Nếu không tao chẳng tin chúng mày là nhân viên FBI”.

Leo nói cộc lốc, “Ông kiếm một ngày ba chục hay bốn chục triệu đôla? Ông phải dành một số tiền nhất định để nộp thuế đánh bạc, nhưng còn đống tiền còn dư. Ông làm gì với đống tiền dư đó? Nói đi”.

Người chủ sòng bài nhìn gã một cách ngạc nhiên, “Tao lấy số tiền đó dán đầy tường nhà tao đấy, đồ đần độn ạ”. Hắn ta liếc mắt với bọn tay chân, “Đem mấy đứa chó này khuất mắt tao đi”.

Bọn vai u thịt bắp sấn tới, hai đứa nhấc bổng Leo khỏi sàn nhà trước khi Annabelle nói, “Ông nghĩ sao nếu mười phần trăm số tiền đóng thuế đó quay trở lại túi ông?”

“Tao nghĩ chuyện đó cũng hay”, Bagger đứng dậy đi đến bàn làm việc.

“Ý tôi là mười phần trăm cứ mỗi hai ngày cơ”, gã quay lại nhìn. “Ông nghĩ sao?”, Annabelle hỏi lại.

“Khó mà tin được”. Hắn lấy từ ngăn kéo ra một đồng thép trị giá năm nghìn đôla quăng vào mặt cô ả, “Lấy tiền đi chơi thỏa thích đi. Không cần phải cám ơn tao. Coi như quà Chúa ban tặng cho chúng mày. Đừng để cánh cửa kia đập vào mông chúng mày khi bước ra khỏi văn phòng của tao”. Hắn ra hiệu cho bọn tay chân để Leo đi.

Annabelle nói tiếp, “Hãy nghĩ kỹ đi ông Bagger. Ngày mai chúng tôi quay lại để đề nghị với ông lần nữa. Cùng với các chỉ thị, chúng tôi được ra lệnh hỏi ông hai lần. Nếu ông không muốn, lão sếp tôi sẽ đi tới Broadwalk và thương lượng với một trong những đối thủ của ông”.

“Chúc may mắn nhá”.

Cô ả tự tin nói, “Chuyện này làm được ở Vegas thì cũng làm được ở đây”.

“Ừ, đúng đó. Tao ước gì chúng mày biến đi với cái gì chúng mày đang làm”.

“Thu nhập từ cờ bạc đã qua thời ăn nên làm ra năm năm trước rồi ông Bagger à. Vậy sao bọn sòng bài ở Vegas cứ chất đống của cải hàng tỷ đôla? Cứ như thể chúng in ra tiền vậy”. Cô ả ngừng lại, “Và thật sự là chúng in ra được tiền. Và cùng lúc có thể giúp đỡ cho đất nước nữa”.

Hắn ngồi xuống bàn làm việc và trân trối nhìn Annabelle, lần đầu tiên với một chút gì đó quan tâm. Đó là tất cả những gì Annabelle cần vào lúc này.

“Ông có bao giờ tự hỏi tại sao không một con bạc nào ở các sòng bài Vegas bị nhân viên FBI thẩm vấn trong vòng mười năm qua không? Tôi không nói đến mấy vụ truy tố Mafia vì đó là tin cũ lắm rồi. Nhưng ông và tôi biết cái gì đang diễn ra ở đó. Như ông nói, Bộ Tư pháp nắm đầu ông rồi”, Annabelle tiếp tục, “Tôi biết một người thông minh như Jerry Bagger không tin vào may rủi cho lắm”. Cô ả đặt danh thiếp lên bàn của hắn, “Ông có thể gọi cho tôi bất kỳ lúc nào. Dân làm việc như chúng tôi không bó buộc trong giờ hành chính”. Annabelle liếc mắt nhìn mấy tay đàn em vẫn còn đứng cạnh Leo, “Chúng tôi tự đi được, cám ơn các anh”.

Annabelle và Leo bước ra.

Khi cửa sập lại sau lưng bộ đôi, Bagger cáu kỉnh ra lệnh, “Theo đuôi chúng nó”.

Bình luận
× sticky