Cú điện thoại gọi đến đúng 10 giờ đêm, Stone và cả nhóm đang ngồi tụ tập trong một phòng khách sạn dưới phố. Qua điện thoại, gã đàn ông bắt đầu miêu tả thời gian và địa điểm cụ thể nhưng Stone cắt lời hắn.
“Bọn tao không tính làm điều đó, bọn tao đang nắm giữ Albert Trent và nếu mày muốn, chúng ta có thể trao đổi theo yêu cầu của bọn tao”.
Giọng nói cất lên, “Không thể được”.
“Được thôi, vậy thì tao sẽ giao tên này cho CIA để họ “tự điều tra” ra sự thật, bao gồm cả danh tính đồng bọn, và tao tin rằng Trent chẳng chịu được lâu đâu. Mày sẽ chẳng có thời gian để đóng hành lý thì FBI đã tóm gọn mày rồi”.
Gã đàn ông gay gắt, “Mày muốn bạn mày chết à?”
“Tao đang nói về chuyện làm sao cả hai người có thể sống, mà mày lại tránh đi tù nữa”.
“Làm sao tao biết liệu có phải là cái bẫy?”
“Làm sao tao biết liệu khi xuất hiện mày sẽ nã một phát đạn vào người tao? Chúng ta phải biết tin tưởng lẫn nhau, thế thôi”.
Hắn ngừng khá lâu rồi hỏi, “Ở đâu?”
Stone nói cho hắn biết thời gian và địa điểm.
“Mày có biết ngày mai ở đó sẽ thế nào không?”
“Đó là lý do tao chọn, và một điều nữa, nếu mày đụng đến Caleb, tao sẽ chính tay giết mày”. Stone ngưng điện thoại, quay sang những người khác. Milton nhìn có vẻ sợ sệt nhưng quyết tâm, Reuben đang xem xét những thứ bên trong chiếc ba lô da Alex Ford đưa cho họ, Annabelle thì đang nhìn ông.
Stone đến gần Reuben, “Nó thế nào?”
Ông ta giơ cao hai ống tiêm và hai lọ nước, “Toàn những thứ đáng ngạc nhiên không đấy, chúng có nghĩ ra chuyện gì kế tiếp không?”
Stone bước vào phòng giữa nơi tên Albert đang nằm bất tỉnh, bị trói vào giường. Stone nhìn hắn, nén không cho hắn một đấm để hả giận. Một phút sau, ông quay lại với mọi người, “Ngày mai sẽ là một ngày dài cho nên chúng ta phải chợp mắt chút, chúng ta chia ra hai ca canh giữ Trent, tôi sẽ canh ca đầu”.
Milton lập tức cuộn tròn trên sô-pha còn Reuben nằm ở giường trong phòng, cả hai nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Stone quay lại phòng canh, ngồi xuống ghế cạnh Trent và nhìn chăm chăm vào sàn nhà. Ông giật mình khi thấy Annabelle cũng kéo ghế ngồi xuống bên cạnh và đưa tận tay ông một cốc cà phê do cô ta tự mình pha. Cô ta vẫn mặc quần jeans và áo lạnh, nhưng để chân trần. Cô ta thu chân lên ghế khi vừa ngồi xuống.
Ông cám ơn cô ta vì cốc cà phê và nói thêm, “Cô cũng phải ngủ một chút đấy”.
“Tôi cũng thức khuya lắm”, rồi cô ta quay qua nhìn gã Trent, “Vậy ngày mai ta sẽ có lợi thế hơn phải không?”
“Số không”, Stone trả lời, “Vẫn luôn là số không cho đến lúc cô làm mọi cách để đánh bại con số đó, nhưng mà cũng có những lúc nó hoàn toàn mất kiểm soát”.
“Ông rút ra từ kinh nghiệm của mình sao?”
“Thế cô có thể nhận xét bằng cách nào đây?”
“Từ chuyện nhảm, giống như những kẻ khác, chỉ có ông là không?”
Ông nhấp ngụm cà phê rồi tiếp chuyện, “ Alex Ford là một người tốt, tôi từng ra trận với anh ta và luôn muốn điều đó. Chúng tôi hợp với nhau về chuyện này”.
“Tôi muốn giết tên súc sinh này”, Annabelle giận dữ nhìn gã Trent đang bất tỉnh.
Stone gật đầu và nhìn hắn, “Hắn nhìn giống một con chuột, một người chỉ biết việc văn phòng, giống như cách hắn tỏ vẻ với mọi người. Hắn không dám làm hại đến một con ruồi. Hắn chỉ sai khiến người ta làm việc cho hắn, hắn không trực tiếp làm và tay không vấy bẩn. Vì những người như hắn, quốc gia của chúng ta lâm nguy”.
“Chỉ vì tiền thôi ư?”
“Có kẻ thì nói vì lý do này lý do nọ – theo chủ nghĩa lý tưởng, sự phấn khích – nhưng thật sự cũng chỉ vì tiền”.
Cô ta nhìn ông tò mò, “Vậy chắc ông cũng biết những tay phản bội khác phải không?”
Ông liếc cô ta, “Sao cô có vẻ hứng thú mấy vấn đề này nhỉ?”
“Vì tôi thấy ông đáng quan tâm”. Khi ông im lặng, cô ta lại quay trở lại đề tài lúc nãy, “Chúng ta đang nói về những kẻ phản bội khác phải không?”
Ông nhún vai, “Tôi biết nhiều về chúng hơn là quan tâm đến chúng, nhưng mà cũng không lâu đâu”. Ông đứng dậy và đi về phía cửa sổ, “Tôi chỉ gặp chúng vài giây trước khi chúng chết mà thôi”, ông nói thêm trong hơi thở.
“Đó cũng là vị trí của ông ư? Tay sát nhân của những kẻ phản bội nước Mỹ?”. Vai của Stone dường như cứng lại, và Annabelle lập tức chữa lời, “Tôi xin lỗi John, đáng lý tôi không nên nói ra điều đó”.
Ông quay sang nhìn cô ta, “Tôi nghĩ mình quên nói cho cô nghe rằng John Carr đã chết, sao cô không gọi tôi là Oliver từ bây giờ nhỉ?”. Ông ngồi tựa lưng mà không nhìn Annabelle, “Tôi nghĩ đã đến lúc cô phải đi ngủ”.
Khi cô ta đứng lên, Stone vẫn còn ngồi ngay trên ghế, có vẻ như đang nhìn Trent chằm chằm nhưng Annabelle không nghĩ ông đang làm điều đó. Suy nghĩ của ông có lẽ đang trôi dạt về quá khứ, về cách làm sao giết những kẻ xấu nhanh nhất.
Cách đó không xa, Roger Seagraves đang chủ trì cuộc họp với nhóm của hắn, cố đoán ra nhất cử nhất động bên nhóm của Oliver. Hắn không quay lại nhà mình vì hắn nghi ngờ Trent sẽ gặp chuyện. Hắn và tay đồng bọn đã lập ra một kế hoạch sao cho người này sẽ gọi cho người kia vào một thời gian cố định mỗi tối nếu mọi thứ bình thường. Hắn đã không nhận được cú điện thoại như vậy. Việc Trent bị bắt cóc làm cho sự việc thêm phức tạp nhưng cũng không sai với dự định của hắn. Hắn cho rằng Oliver Stone và đồng bọn đã báo cho chính quyền và hắn cần phải tìm ra vài cách phòng hờ trong trường hợp cứu Trent, nếu như Trent vẫn còn sống. Tuy vậy, thay vì lo sợ cho ngày mai, Seagraves lại mong chờ nó. Hắn đã quen những chuyện như vậy, và chỉ có kẻ khôn ngoan nhất sẽ tồn tại. Hắn chắc chắn hắn là người đó, và lẽ dĩ nhiên Oliver Stones và đồng bọn của ông sẽ lên thiên đường.