Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Cát Bụi Giang Hồ

Chương 6: Những cái may chớp nhoáng

Tác giả: Cổ Long
Chọn tập

Những cái may chớp nhoáng
Thư Hương chú mục nhìn kỹ, nàng nhận ra ngay đó là cô gái áo hồng mà ban trưa khi mới vào tới ngôi lầu nhỏ, nàng đã thấy cô ta khóc la ở hành lang, cô gái mà Mai thư bảo “thần kinh bị xúc động”.
Thư Hương định đứng dậy, nhưng cử động nàng nghe toàn thân ê ẩm, tê điếng, nàng chỉ ngóc đầu lên rồi bò lại gần cô gái.
Cô gái áo hồng đang úp mặt lên hai cánh tay, thình lình ngồi lên.
Thư Hương thấy cặp mắt cô gái trừng trừng, đỏ ké, cặp mắt và cái nhìn của cô ta giống y như một con thú bị hành hạ đến điên cuồng.
Nhưng cái làm cho Thư Hương hoảng hốt chính là cái mặt cô ta.
Không phải cái mặt người, phải nói là trái dưa gang, trái dưa gang chín nức nở, máu và nước vàng lầy nhầy.
Thư Hương muốn khóc, mà lại muốn ói.
Ruột gan nàng như bị kéo lên, nàng cố ngậm miệng lại, nhưng nước giải đắng cứ trào lên… Cô gái áo hồng đứng im nhìn nàng, đôi mắt cô ta thản nhiên đến lạnh lùng, trống không. Đôi mắt không thấy đau đớn, cũng không thấy sợ sệt.
Nhìn Thư Hương một hồi, cô gái áo hồng vụt nói :
– Vương đại nương bảo tôi hỏi cô một câu.
Thư Hương hỏi :
– Hỏi… cái gì?
Cô gái áo hồng nói :
– Hắn bảo tôi hỏi cô có muốn biến thành như tôi hay không?
Cô gái này chẳng những hết sức tỉnh táo, mà còn gọi đích danh Vương đại nương là “hắn”, rõ ràng cô ta không ấp ớ, ngại ngùng, sợ sệt như Thư Hương.
Phải rồi, hắn là đàn ông, Thư Hương chính mắt cũng đã nhìn thấy những cái gì thuộc về đàn ông trong người hắn, thì cứ gọi là “hắn” chớ có cái gì mà phải quanh co?
Nhưng bây giờ thì Thư Hương không thể nghĩ về chuyện đó, nàng đang rùng mình về thái độ và giọng nói của cô gái áo hồng.
Câu hỏi “chuyển lời” của cô ta lạnh băng băng, nó không giống là lời nói của người đang nói.
Không có thể nghĩ cô ta nói như thế ấy.
Nhưng thật thì cô ta đang nói, đang hỏi, hỏi giùm Vương đại nương.
Câu hỏi từ cửa miệng của cô gái không hiểu tại sao lại nghe ớn lạnh hơn cả Vương đại nương tự hỏi.
Thư Hương rùng mình.
Nếu câu hỏi của Vương đại nương có thể làm cho thấy một sự hăm dọa dã man, thì câu hỏi của chính nạn nhân, của cô gái áo hồng, mới thật là hãi hùng ghê gớm.
Thư Hương run rẩy :
– Cô… làm sao cô lại như thế này?
Cô gái áo hồng đáp :
– Tại vì tôi không chịu nghe theo lời Vương đại nương. Cô làm theo tôi thì cô cũng biến thành y như tôi vậy.
Giọng nói của cô ta bình tĩnh lạnh lùng, y như là đang kể chuyện về người khác, chớ không phải nói về mình.
Con người của cô ta bỗng giống như cái máy.
Một con người khi mà đã đau đến cực điểm, sợ hãi đến tột bực, khi mà đã đến tuyệt vọng hoàn toàn thì sẽ biến như thế ấy.
Nhìn vào cô gái áo hồng, Thư Hương mới thấy được hết khủng khiếp thế nào.
Nàng vùng úp mặt xuống tay khóc rống.
Nàng đã hoàn toàn tuyệt vọng.
Cô gái áo hồng nhìn Thư Hương bằng con mắt lạnh lùng, giọng nói của cô ta càng lạnh lùng hơn nữa :
– Sao? Có phải cô đã bằng lòng rồi phải không?
Thư Hương hai tay bứt tóc, vừa khóc vừa nói :
– Không, tôi không biết… tôi không biết…
Cô gái áo hồng nói chẩm rãi :
– Không biết tức là đã bằng lòng, cô cũng nên bằng lòng cho rồi.
Cô ta lại gục đầu xuống hai cánh tay, nằm im, không nói cũng không động đậy.
Thư Hương vụt ngồi lên và bò lại gần cô gái :
– Tại sao cô không nói…
Cô gái áo hồng vẫn không ngẩng mặt :
– Tôi đã nói hết rồi.
Thư Hương hỏi :
– Tại làm sao cô không nghĩ cách thoát thân?
Cô gái áo hồng đáp :
– Không có cách gì hết.
Thư Hương đập chân xuống đá :
– Có, nhất định phải có, không thể cứ nằm chờ chết như vậy được…
Cô gái áo hồng ngóc đầu lên, và, thật là khủng khiếp, bộ mặt nức nẻ của cô ta lại có thể hé một nụ cười.
Thư Hương lại rùng mình. Cô gái áo hồng nói như thách đố :
– Tại làm sao lại không thể chờ chết? Sớm muộn gì rồi đây cô cũng sẽ biết rằng chết vốn không phải là chuyện đáng sợ, cái đáng sợ là muốn chết mà không chết được kìa!
Bàn tay đang nắm chặt tóc mình của Thư Hương vụt lỏng ra.
Tay của nàng lạnh toát.
Cô gái áo hồng lại gục đầu xuống hai tay, thân hình cô ta bất động, hình như cô ta không còn thấy bất cứ ai trên thế gian này, không muốn thấy bất cứ một việc gì.
Có thể chết như thế sao?
Thư Hương nghiến răng đứng dậy.
Nàng bỗng có một nghị lực phi thường, nàng nguyện với lòng nàng phải sống, nàng không bằng lòng chết…
* * * * *
Không thể gọi đây là một gian phòng.
Vì chung quanh vách xây bằng đá vuông vuông, không có cửa.
Không biết người ta đã “bỏ” tội nhân vào đây bằng ngõ nào?
Trong hầm, phải gọi là hầm đá, không có đèn, chỉ có một cây đuốc cắm ở lưng chừng vách đá, bóng tối chập chờn.
Có một cái cửa sổ nhỏ, cao cách mặt nền đến bốn năm trượng, cửa sổ nhỏ chỉ vừa chui lọt một người.
Thư Hương biết khó lòng leo lên tới cửa sổ, vì nếu cô leo được thì ai lại để cửa sổ trống không như thế?
Nhưng nàng quyết tâm, nàng phải làm cho hết sức chớ không chịu nằm chờ chết.
Vách xây bằng đá từ cục này chồng sang cục khác, có được những rãnh nhỏ cạn.
Tuy cạn tuy nhỏ nhưng vẫn có thể chỏi đầu ngón chân, cũng có thể bấu bằng những ngón tay.
Thư Hương chỏi vào, bấu vào để leo lên.
Đá nhám sần sùi, đầu ngón tay và đầu ngón chân đều rướm máu.
Thư Hương vẫn cố trèo lên, và nàng rơi xuống.
Đau lắm, nhưng nàng không chảy nước mắt dầu ngón chân ngón tay máu chảy ròng ròng.
Thật là lạ khi người ta chảy máu thì người ta không còn chảy nước mắt nữa.
Nàng ngồi dậy nhất định cứ trèo.
Nhưng ngay lúc đó, một chuyện lạ xảy ra.
Một sợi dây thừng từ trên cửa sổ tung ngay xuống, một đầu còn dính ngoài cửa sổ.
Có người cứu rồi.
Nhưng ai cứu? Tại sao lại cứu?
Thư Hương không cần nghĩ thêm, cứ trèo lên rồi gì nữa hẳn hay.
Nàng nắm sợi dây, nhưng nàng nhìn lại cô gái áo hồng.
Nàng bỏ dây, bước lạy lay vai cô ta và chỉ lên cửa sổ.
Cô gái áo hồng chầm chậm ngẩng lên, cô ta nhìn sợi dây, rồi chầm chậm nói :
– Tôi không đi, tôi chịu chết.
Nàng chỉ nhìn một cái, chỉ nói một câu, rồi gục đầu xuống như cũ.
Thư Hương dậm chân, nhưng nàng không nói, nàng bước lại nắm đầu dây chỏi chân vào vách đá lần lần.
* * * * *
Bên ngoài cửa sổ có tàng cây rậm.
Sợi dây thừng buộc vào nhánh cây.
Thư Hương lần theo thân cây tuột xuống.
Bốn phía tối thui, Thư Hương đứng nhìn quanh, nàng chưa biết phải thoát hướng nào.
Thư Hương trù trừ, chưa biết phải chọn ngã nào.
Đối diện là vườn hoa, mùi hương thoang thoảng, nàng đi ra hướng đó.
Nhưng chỉ được một khoảng là nàng dừng lại, nàng nghe tiếng nhạc và kế đến là thấy khung cửa sổ.
Màn cửa bằng thứ nhung màu đỏ.
Ánh đèn bên trong chiếu lờ mờ, nhưng sáng ở bên ngoài.
Ánh đèn đìu hiu, tiếng nhạc êm đềm, từ trong có tiếng cười hắc hắc.
Làm sao? Trở lại phía sau hay là vòng theo tường nhà ra phía trước?
Thư Hương vẫn còn suy nghĩ…
Tiếng nhạc vụt ngưng ngang, từ phía trước có tiếng động.
Thư Hương nép vào sau một gốc cây.
Từ trong nhà có người đi ra, hướng đi phía trước.
Có lẽ khách ra về.
Thư Hương thấy hai người, bên phải là dáng yểu điệu, miệng cười như hoa, dáng đi tiếng cười của chủ nhân, Vương đại nương.
Bên trái là…
Thư Hương nghe như hơi thở của mình ngưng ngang, nhưng tim đập thình thình… Nàng đưa tay dụi mắt.
Còn không phải nữa sao?
Khách là con người tầm thước, ăn vận sang trọng, dáng dấp hiên ngang, rõ ràng là con người trọng nghĩa khinh tài “Trung Nguyên Mạnh Thường” Đào Ngọc Thạch.
Người khách đó chính là cha nàng, chính là vị chủ nhân Cẩm Tú sơn trang.
Có phải người khách quý, người khách đặc biệt mà Vương đại nương đã nói với nàng khi nãy đây không?
Thật đúng như nằm mộng, Thư Hương không làm sao tưởng tượng được cha nàng làm sao lại có thể có mặt ở đây?
Nỗi vui mừng của nàng thiếu chút nữa đã bật lên thành tiếng.
* * * * *
Thư Hương không lên tiếng.
Vì nàng kịp nhận ra hai người nữa.
Hai người đi kế sau lưng cha nàng.
Lão già vừa mập vừa lùn, mặt tròn tròn, đầu ít tóc, râu lưa thưa, ngang hông đeo thanh trường kiếm, thanh kiếm xem chừng muốn dài bằng ba chân của ông ta, trông dáng cách thật tức cười.
Gã tuổi trẻ giống y như lão già, cũng lùn cũng mập, trông còn dễ tức cười hơn nữa. Chỉ trông vào dáng điệu, người ta sẽ đoán ngay, con người của hắn nếu không ăn quá nhiều thì cũng quá lười biếng, nếu không lười biếng thì cũng quá ngu, con người của hắn sinh ra nếu không vì ngủ quá nhiều thì chắc chắn cũng là loại chưa từng biết suy nghĩ là gì cả… mà cũng có thể những thứ ấy, mỗi thứ một chút tạo thành ra con người của hắn.
Hắn chính là Trương Dị, con trai duy nhất của Trương tam gia.
Gã thanh niên mà cha nàng đã chọn để gả nàng, không phải chỉ mới chọn, mà hình như hai ông già đã hứa nhau rồi.
Chỉ mới nghĩ đến thôi, Thư Hương đã phát ớn rồi, ung gã thanh niên họ Trương, ưng cái thằng “óc mít” đó chẳng thà để ưng “cái rỗ” Vương Đại Quang của Đào Liễu!
Thư Hương dòm xuống thân mình, quần áo xơ xác, đầu cổ rối bù, mặt mày tay chân sướt máu và bám đầy bụi đất.
Không, nàng quyết không chịu gặp cha nàng trong trường hợp như thế này, càng không nên gặp khi có mặt gã thanh niên “óc mít” họ Trương đó. Nàng đã chê họ, không thể cho họ cười nàng.
Nàng đứng nép sát vào gốc cây.
Tuy dặn lòng không chịu ra mặt, thế nhưng đôi mắt nàng không làm sao không nhìn ra ngoài ấy… Vương đại nương đang cười nói :
– Đêm đã muốn khuya rồi, Đào nhị gia đi đâu? Nghỉ ở đây đi mà…
Đào nhị gia nói :
– Không được, tôi đang có chuyện gấp, tôi còn phải đi tìm nguời.
Vương đại nương mau mắn :
– Chẳng hay Đào nhị gia tìm ai? Rất có thể tôi sẽ giúp Đào nhị gia, vì ở đây khách lui tới khá nhiều.
Đào nhị gia cười cười :
– Người ấy không có đến đây đâu…
Ông ta vụt thở dài, giọng như trầm xuống :
– Sự thật thì tôi cũng không biết nó đi đâu… nhưng dẫu chân trời góc biển tôi cũng phải tìm cho được… Ông tìm ai?
Thư Hương biết rất rõ ràng, cha nàng đi tìm nàng chớ còn tìm ai nữa?
Chỉ có đứa con gái một, đứa con gái mà ông cưng như vàng ngọc, làm sao ông có thể không tìm…
Thư Hương bỗng nghe cổ mình bị nghẹn ngang.
Bây giờ nàng thấy rõ hơn ai hết, trên đời chỉ có cha nàng mới thật sự thương yêu nàng.
Bao nhiêu đó là đủ quá rồi, những gì khác nữa nàng không cần đến.
Mặc kệ họ, họ muốn cười, muốn chê là chê, nàng nhất định phải chạy ra, nàng không thể vì tự ái mà để cho mình khổ, để cho cha mình khổ.
* * * * *
Sự suy nghĩ của con người thật nhanh mà cũng thật chậm.
Mới đây, khi nãy vừa thấy cha con của Trương Dị Thức là Thư Hương đã quyết không bao giờ ra mặt, nhưng bây giờ thì khác, bây giờ nàng đã suy nghĩ lại.
Sự thay đổi trong ý nghĩ thật nhanh.
Nhưng cũng đã chậm rồi.
Nàng định nhỏm chân thì có một bàn tay từ phía sau lưng đưa ra bịt cứng miệng nàng, tiếp theo một cánh tay nữa ôm ngang hông nàng, giở hổng chân nàng như giở một con nhái bén.
Thư Hương hoảng hốt, nhưng nàng không la được, hai chân nàng đạp mạnh ra sao… Y như đạp vào gốc cột, nàng đạp trúng vào chân của người bắt nàng, nhưng càng đạp mạnh, chân nàng như muốn gãy, người bắt nàng trơ như cột đá.
Giống như một con gà con bị té xuống ao, người đó xách Thư Hương đi ra phía sau.
Cách đi thật nhẹ nhàng.
Hai mắt của Thư Hương trợn trừng trừng, khoảng cách giữa nàng và cha nàng càng phút càng xa.
Cuối cùng, nàng không còn nhìn thấy nữa, có lẽ sẽ không bao giờ thấy nữa…
* * * * *
Trời tối, trong rừng càng tối.
Nước mắt Thư Hương trào ra, nhưng nàng vẫn không la được.
Người bắt nàng vẫn trong tư thế cũ, một tay bịt miệng, một tay ôm ngang hông, trời đã tối mà lại trong rừng, nhưng người đó đi nhanh như gió.
Phải là một người có sức khỏe kinh hồn.
Quanh qua lộn lại mấy lần, Thư Hương chợt thấy trước mắt có một gian nhà đá.
Nhà đá nhưng rất cao lớn, trong nhà có một cái giường, một cái bàn, một cái ghế.
Thật tương xứng với ngôi nhà, cái giường quá lớn, cái bàn quá lớn, và cái ghế gần bằng như một cái bàn thông thường.
Người ấy quay lại thật nhanh để gài chốt cửa và quăng Thư Hương lên giường.
Nàng bị lăn một vòng và nàng đã thấy rõ con người ấy.
Nàng hả miệng nhưng không còn la được nữa, lưỡi nàng cứng, tay chân nàng cũng cứng luôn.
Thiếu chút nữa là nàng đã ngất.
Người bắt nàng chính là… con khỉ đột, chính là cái con người không phải là người mà Vương đại nương đã định cho cưỡng hiếp nàng!
Mặt hắn tuy cũng là dáng mặt người, nhưng lông lá xồm xoàm. Hắn làm thinh thì còn đỡ, khi hắn cười, lông chung quanh miệng nhô ra. Trông cái miệng hắn, nếu đừng có hàm răng trắng nhởn, lởm chởm, thì không ai dám nghĩ đó là cái miệng.
Bây giờ thì hắn cười.
Hắn nhìn nàng bằng cặp mắt thao láo, giống y như cặp mắt của con thú đói háu ăn.
Toàn thân hắn không thấy da, toàn là lông và cái gì cũng lớn.
Y như cái nhà, cái giường, cái bàn, cái ghế, những thứ trong nhà cũng như trong người hắn cũng lớn một cách khác thường.
Hắn giống… đúng rồi, không phải khỉ mà là giống đười ươi, cái lỗ mũi là mềm nhất.
Nàng tung mình dậy thật nhanh, và cũng thật nhanh, tay đấm vào mũi hắn.
Nàng đã đánh trúng, nhưng không biết trúng cái gì, vì nàng không nhìn kịp, nàng té ngửa trên giường.
Vừa té ngửa là nàng nghĩ đến cái chết, nàng tình nguyện bị đánh chết, thế nhưng nàng lại không chết.
Nàng vẫn sống và nàng thấy hắn.
Nàng không muốn thấy, không dám nhìn, thế nhưng vẫn phải nhìn.
Người… đười ươi toét miệng cười :
– Cô đừng sợ tôi, tôi cứu cô mà.
Hắn là người, hắn nói tiếng người, mặc dầu giọng hắn ồ ồ, nhưng vẫn rõ là tiếng người.
Thư Hương cắn răng, nàng cố trấn tĩnh, nàng hỏi :
– Ngươi… ngươi cứu ta?
Người ấy lại cười, hắn khum mình xuống cầm lên cuộn dây thừng.
Hắn đưa ra trước mặt Thư Hương, đúng là sợi dây thừng quăng vô cửa cho nàng leo lên khi nãy.
Thư Hương trố mắt :
– Ngươi quăng dây vào?
Người ấy gật đầu :
– Không phải tôi thì còn ai biết chỗ đó nữa?
Thư Hương hỏi :
– Tại sao lại cứu…
Người ấy nói :
– Tại vì cô khả ái, tại vì tôi… thương cô quá.
Thư Hương lại cuốn mình, nàng co rút lại.
Nàng thấy bàn tay lông lá của hắn đưa tới, hình như hắn muốn rờ nàng.
Thư Hương hoảng hốt la lên :
– Đừng có đụng… đi… đi ra… đừng có đụng ta… Ngươi đụng vào ta là ta chết…
Quả nhiên người ấy thụt tay lại, mắt hắn ngơ ngơ :
– Cô… cô sợ tôi? Tại làm sao cô lại sợ tôi?
Thư Hương bỗng thấy đôi mắt hắn đổi thay, đôi mắt hắn chợt hiện đầy đau khổ… Sự biết thái đó đã làm cho hắn giống con người.
Và Thư Hương bỗng sợ… Một con thú giống người đã đáng sợ rồi, nhưng một con người giống thú lại càng đáng sợ hơn… Người ấy lại nói :
– Con người tôi hình dáng tuy xấu, nhưng lòng tôi không xấu, nhất là đối với cô, tôi không có ác ý gì cả, tôi chỉ muốn…
Thư Hương thụt lần vào góc giường :
– Muốn cái gì?
Người ấy cúi mặt lí nhí :
– Cũng không có muốn gì, chỉ cần nhìn thấy cô là tôi… thấy vui lòng…
Hắn vốn là một dã thú đáng sợ, nhưng bây giờ lại biến thành một con vật đáng thương… Thư Hương nhìn hắn.
Nàng chợt cảm thấy không sợ con người đó nữa, bây giờ nàng chỉ thấy vô cùng ghê tởm, gớm ghiếc… Và nàng vụt hỏi :
– Ngươi tên gọi là gì?
Câu hỏi đó, nàng đã công nhận hắn là người.
Ánh mắt của hắn bỗng có vẻ mừng vui, hắn nói :
– Dã Kỳ, tôi tên Dã Kỳ.
“Dã Kỳ”, cái tên thật lạ.
Thư Hương vụt hỏi :
– Ngươi… ngươi là người… Thật là ngu, mở miệng ra rồi mới thấy câu hỏi dại dột.
Hắn là gì không biết, nhưng hắn nói tiếng người, hắn có đủ cung cách của một người, tự nhiên, hắn cũng là người, thì tại làm sao lại hỏi một câu như thế?
Mặc dầu nàng đã chụp khúc đuôi, nhưng bao nhiêu đó cũng đã hiểu hết ý nghĩa rồi.
Và như vậy có phải là chọc giận người ta không?
Quả thật, Dã Kỳ đã nổi giận, hai bàn tay hắn nắm lại, những đốt xương kêu răng rắc, mắt hắn long lên :
– Máu, thuốc độc, máu và thuốc độc… mỗi ngày nó cho tôi uống một chén như thế, nó biến tôi thành dã thú… nó lợi dụng tôi để dọa người phải nghe theo nó…
Nhưng hắn bỗng cúi mặt xuống, hình như cơn giận của hắn cũng theo cái cúi đầu đó mà xẹp xuống thật mau.
Hồi lâu, hắn ngẩng mặt lên, mắt hắn đỡ hơn, nhưng hơi ướt :
– Mà cũng tại tôi, tôi theo nó để làm cái nghề mua bán con người, tôi đã tham vọng có sức mạnh hơn người nên nghe theo nó mà uống thuốc. Nhưng dầu sao, tôi cũng vẫn là người, nó chỉ biến cái dáng bên ngoài của tôi chứ không thể biến được lòng tôi.
Thư Hương lại hỏi :
– Thế ngươi có căm hận nó không?
Tự nhiên, không ai nói chính danh, nhưng tiếng “nó” cũng đủ biết là ai rồi.
Dã Kỳ cúi đầu không nói.
Hai bàn tay hắn vẫn nắm chặt, y như là hắn đang tưởng tượng nắm cổ Vương đại nương.
Nhưng chắc chắn là hắn không làm gì được.
Vương đại nương có thể sai khiến hắn, có thể biến con người hắn ra như thế, tự nhiên là phải có thủ đoạn để khống chế, để giữ mình.
Ai cũng hiểu như thế, vậy mà Thư Hương lại hỏi :
– Đã căm hận nó thì tại làm sao lại không tìm cách giết nó?
Vóc thân của Dã Kỳ chợt như thun lại, hai bàn tay đang nắm chặt của hắn phát run… Hắn nghiến răng bật nói :
– Nó… không phải là người… nó là yêu quái.
Thư Hương hỏi :
– Đã sợ nó sao còn cứu ta?
Dã Kỳ ấp úng :
– Tại vì… tại vì tôi thương cô.
Thư Hương cắn răng một lúc rồi nàng vụt nói :
– Nếu ngươi đối xử tốt với ta thì ngươi hãy vì ta mà đi giết nó đi.
Dã Kỳ lắc đầu, hắn cắn răng lại lắc đầu, hắn lắc mạnh và lắc nhiều lần, làm như hắn sợ Thư Hương không thấy.
Thư Hương nói :
– Nếu ngươi không dám giết hắn, thì ít nhất ngươi cũng nên thả ta.
Dã Kỳ lắc đầu :
– Không được, một mình cô không thoát khỏi vùng này.
Thư Hương cười lại :
– Ngươi là con người thiếu can đảm, con người co rút như thế thì không ai thích cả.
Không hiểu nàng nói câu ấy để làm gì, có thể nàng muốn nói khích mà cũng có thể nàng nói thật.
Dã Kỳ cúi mặt :
– Nhưng tôi có thể giúp cô trốn thoát…
Thư Hương gặng lại :
– Thật không?
Dã Kỳ nói :
– Tôi không biết nói dối.
Thư Hương nói :
– Thế nhưng tôi không thể đi một mình như thế này được.
Dã Kỳ hỏi :
– Tại sao vậy?
Thư Hương đáp :
– Tại vì tôi có một muội muội, tôi không thể bỏ nó lại chỗ này.
Nàng chớp chớp mắt :
– Nếu ngươi có thể cứu muội muội của ta ra thì… thì ta cảm kích và đối xử tốt với ngươi.
Dã Kỳ mừng lên ánh mắt :
– Cô ấy là con người ra sao?
Thư Hương nói :
– Nó nhỏ, đẹp, cái miệng nó nho nhỏ và thường hay nhếch môi, nó tên Đào Liễu.
Dã Kỳ nói :
– Được rồi, tôi sẽ tìm cô ấy… tôi sẽ cứu cô ấy…
Nói xong hắn đâm đầu chạy ra, nhưng chỉ mấy bước, hắn vùng quay lại, hắn nhìn Thư Hương và ngập ngừng :
– Cô… cô không bỏ đi?
Thư Hương nói :
– Không… ta đợi ngươi.
Dã Kỳ vùng ngồi thụp xuống hôn vào bàn chân của Thư Hương và chạy vụt ra.

Chọn tập
Bình luận
× sticky