Con mắt sau buồng tắm
Phía ngoài gần cửa bước vào có gắn tấm gương thật lớn.
Tấm gương thâu hết cả gian phòng.
Đúng là người biết trang hoàng một cái phòng ngủ, vừa có chỗ đặt bồn tắm, mặt gương nuốt trọn và tắm như thế thật là thích thú.
Đúng như Trương Hảo Nhi đã khen, Thư Hương quả có vóc người thật đẹp.
Nàng không được quá đầy đủ, thành thục như Trương Hảo Nhi, nhưng một đóa hoa bán khai, tuy cành chưa vươn tròn, sớ hoa chưa lộ hẳn mà chính cái “bán khai” đó có một sức hấp dẫn lạ lùng.
Đôi chân của nàng thật suông, mắt cá dợn lên thật khéo.
Ốm quá, mắt cá lồi lên như cục xương thừa, mập quá, mắt cá liền với thịt, cổ chân và bàn chân giống cẳng voi.
Bàn chân của Thư Hương trong cái vừa phải, đặc biệt là gót chân của nàng thật nhỏ, mũi chân thật nhọn, móng chân bó ôm đầu ngón mơn mởn hồng hồng…
Chỉ cần nhìn bàn chân không thôi, người ta đoán ra con người đẹp xấu. Câu nói đó không ngoa.
Tuy cũng có trường hợp ngoại lệ, nhưng một con người có bàn chân đẹp, khó lòng là một con người xấu.
Thân hình ngà ngọc đó chưa một bàn bay đàn ông nào đụng chạm, và nàng đang chờ đợi, chờ đợi bao lâu cũng được, miễn người ấy phải là Lữ Ngọc Hồ.
Mặt nàng chợt ửng hồng, không biết do nước còn hơi nóng hay là do cảm giác từ trong tâm tưởng.
Bộ quần áo lót trong người đã căng vì thấm nước, Thư Hương chầm chậm tháo bỏ từng phần…
Mảnh vải cuối cùng vừa rơi khỏi thì nàng vụt hơi nghiêng mình, hơi thở nàng ngưng lại…
* * * * *
Bên trong chỗ đặt bồn nước, đối diện với tấm gương là một cái giường.
Giường thật lớn.
Màn nhung buông phủ.
Nhìn từ trong gương, Thư Hương chợt thấy trên tấm màn có hai lỗ nhỏ.
Từ trong hai lỗ nhỏ đó, ánh sáng chớp ngời.
Ánh sáng con mắt.
Có người núp trong màn.
Người trong đó đang rình xem nàng tắm.
Thư Hương vừa hoảng hốt vừa giận dữ, nàng giận đến cứng mình.
Nàng cố cắn răng dằn xuống.
Muốn hành động có hiệu quả là phải bình tĩnh.
Nàng cứ làm như kỳ cọ trở mình rồi thình lình tung thẳng dậy, nhảy phóng tới chụp lấp tấm màn giật mạnh.
Tấm màn rơi xuống.
Bên trong quả có một người.
Một người đứng bất động.
Thông thường, rình xem đàn bà tắm, khi bị bắt quả tang, nhất định người rình phải hoảng hốt, nhất định phản ứng tránh né.
Thế nhưng người này thì không.
Hắn đứng như tượng gỗ, mặt trơ trơ không hề lộ một chút gì.
Mặt hắn như mặt thây ma…
* * * * *
Bộ mặt này không lạ với Thư Hương.
Lưu tiên sinh!
Cái tên Lưu tiên sinh như ác quỷ, như âm hồn cứ đeo riết theo nàng.
Thư Hương hoảng hốt đến gần như á khẩu.
Quả thật nàng không la được.
Nàng há miệng nhưng không phát ra thành tiếng, tay chân nàng bất động.
Y như hai hình gỗ được đặt đối diện nhau, cả hai đứng như trời trồng.
Thư Hương bắt đầu run.
Thế nhưng Lưu tiên sinh vẫn im lìm.
Chân hắn không động, tay hắn không động mà đến đôi mắt hắn cũng không nháy.
Hai con mắt thao láo trơ trơ.
Mô? kẻ đứng trên giường, một người đứng dưới đất, tầm mắt sai mục tiêu, thế nhưng hắn vẫn trơ trơ, ánh mắt không lay động.
Bây giờ thì hắn không có nhìn nàng.
Bây giờ thì chân của Thư Hương mới nhúc nhích.
Nàng nhúc nhích được là bỏ chạy…
Nhưng chưa tới cửa là nàng khựng lại.
Nàng bỗng thấy lạ lùng.
Nàng chầm chậm lách mình khuất cửa và len lén dòm trở lại.
Lạ lùng chưa?
Lưu tiên sinh vẫn đứng y một chỗ như bị trời trồng.
Chẳng những hắn không máy động mà mắt hắn cũng cứ trơ trơ nhìn tới trước, không đảo mà cũng không nháy.
“Không lẽ hắn bị quỷ bắt hồn?”
Thư Hương tuy không dám tin rằng nàng lại có thể được vận may như thế, trong lòng nàng tuy vẫn còn sợ hãi, ý nghĩ báo thù cứ thôi thúc nàng, dồn ý nghĩ là hắn bị quỷ ám chỉ có cách đó, nàng mới có cơ hội báo thù.
Ý nghĩ đó như một sự dẫn dụ mạnh mẽ vô cùng, nàng len lén nhích trở vô…
Lưu tiên sinh vẫn bất động, mắt hắn vẫn cứ trừng trừng nhìn thẳng về phía trước.
Thư Hương cắn môi nhích lần, nhích lần…
Khi trở lại tới bồn tắm, nàng thụp xuống và len lén nhìn hắn, nhìn vào mắt hắn.
Hắn vẫn đứng trơ trơ, mắt hắn không hề chớp.
Thư Hương đưa tay nắm cái chậu sành.
Cái chậu bằng sứ trắng thật tốt, cái chậu đựng nước hoa dành xối cuối cùng sau khi tắm xong. Cái chậu nho nhỏ, chỉ lớn hơn cái tô lớn một chút.
Nàng lại nhóng lên.
Hắn vẫn trong tư thế cũ.
Cái chậu này xáng vô đầu hắn, có thể hắn không chết nhưng nhất định là sẽ ngất.
Nàng cầm cái chậu bằng tay phải, cái chậu thật vừa tay.
Tay trái vịn cứng vào thành bồn, Thư Hương canh cho thật đúng và nàng đứng dậy.
Nàng đứng dậy thật nhanh và cái chậu bay ra.
Khi cái chậu đã bay khỏi tầm tay là Thư Hương nhảy một cái như bay ra phía cửa.
Nàng dự định, nếu cái chậu làm cho hắn phản ứng, nàng sẽ chạy và la lên, nhưng nàng khựng lại.
Cái chậu trúng ngay đầu hắn nghe một cái bốp. Hắn ngã sấp xuống giường bất động.
Thư Hương không sợ nữa, nàng quay nhanh trở lại, chụp lấy cái ghế, dang hai tay đập mạnh.
Lại một cái “bốp” nổi lên lần nữa.
Lần này mạnh hơn, đầu Lưu tiên sinh bắn máu.
Hắn vẫn nằm bất động.
Thư Hương hoàn toàn hết sợ, nàng chụp lấy cổ áo hắn lôi xốc hắn và vật đầu hắn vào thành giường, nàng dang hai tay tát liên hồi vào mặt hắn.
Thật là thảm hại, giá như có người thân thuộc của Lưu tiên sinh ở đây nhất định là không làm sao chịu nổi.
Mặt hắn bầm tím, tóc tai dã dượi y như gà chết nước.
Đánh mỏi tay mà vẫn chưa hết tức, Thư Hương kéo xển Lưu tiên sinh lại gần bồn nước.
Nước trong bồn hãy còn khá nóng, nóng thấy hơi lên.
Nước này mà thòng đầu vào thì chắc không phải là dễ chịu.
Thư Hương nắm cổ áo hắn dựng lên xô sấp vô bồn nước, nàng nhận đầu hắn xuống sát đáy bồn.
Không một bọt nước bắn lên.
Không lẽ hắn đã chết rồi?
Thư Hương không tin.
Người luyện võ đến một trình độ như hắn, không chết dễ dàng như thế…
Nhưng tay nàng hơi mềm lại, cơn giận đã hơi nguôi, nàng kéo hắn ra bỏ nằm dưới đất.
Mắt hắn vẫn trơ trơ không lộ một vẻ gì.
Không hiểu tại sao, có lẽ không quen chuyện giết người, Thư Hương đâm hoảng, nàng kêu lớn :
– Ngươi… ngươi chết phải không?
Thật dễ tức cười, lúc quýnh quáng, nàng đã bộc lộ tánh trẻ con, bất cứ ai trông vào bộ dạng đó dầu không nín nổi…
Quả nhiên, tiếng cười hăng hắc nổi lên, tiếng cười trong vắt :
– Hắn không có chết đâu, nhưng hắn không còn nghe đươc!
* * * * *
Tiếng cười như tiếng ngọc khua.
Thật không có, hay đúng hơn là rất ít có người nào có tiếng cười dễ nghe như thế.
Không cần quay lại, Thư Hương cũng biết đó là tiếng cười của Trương Hảo Nhi.
Tiếng cười là một trong những điều kiện trọng yếu không thể thiếu ở một con người làm cái nghề “từ thiện”, nếu không được trời phú thì cũng phải dầy công rèn luyện lâu ngày.
Hốt hoảng bây giờ lại hơi tưng tức, Thư Hương hỏi :
– Cô cũng biết tên này?
Trương Hảo Nhi lắc đầu, giọng nàng khinh bạc :
– Cái hạng con người đó không đủ tư cách để biết tôi.
Thư Hương cau mặt :
– Thế thì làm sao hắn lại có mặt tại đây?
Trương Hảo Nhi hỏi lại :
– Cô thật không biết hắn vào đây?
Thư Hương nói :
– Tự nhiên không biết.
Trương Hảo Nhi nói :
– Tôi cũng không biết…
Nhưng nàng lại cười cười :
– Không biết hắn vô đây, nhưng tôi biết tại sao hắn như thế.
Thư Hương nôn nóng :
– Nói nghe coi.
Trương Hảo Nhi cười :
– Không thấy hắn bị người điểm huyệt à?
Bây giờ Thư Hương mới chợt nhớ.
Rõ ràng hắn bị điểm huyệt mà còn bị điểm nhiều chỗ chứ không phải một.
Võ công của hắn, Thư Hương đã biết, thủ pháp của hắn, nàng cũng đã thấy rồi, thế mà hắn bất tri bất giác bị người điểm một hơi sáu bảy huyệt như thế này, đủ thấy người điểm huyệt hắn võ công cao không thể nào tưởng tượng được.
Thư Hương hỏi :
– Cô biết… à, hay là cô điểm huyệt hắn?
Trương Hảo Nhi cười :
– Tôi làm sao có được bản lãnh cao cường như thế đó lận?
Thư Hương cau mặt :
– Nếu không phải cô thì là ai?
Trương Hảo Nhi nói :
– Thử đoán xem?
Thư Hương trầm ngâm lắc đầu :
– Đoán không ra…
Ba tiếng “đoán không ra” vừa dứt thì nàng chợt nhớ, chụp lấy tay Trương Hảo Nhi hỏi lớn :
– Lữ Ngọc Hồ phải không?
Trương Hảo Nhi cười :
– Đó, đoán đúng rồi đó.
Thư Hương trừng mắt há mồm, xem y như là nàng… muốn ngất.
Qua một lúc khá lâu, nàng nhè nhẹ thở phào :
– Hắn… hắn đến bao giờ?
Trương Hảo Nhi cười :
– Đến lúc cô sửa soạn tắm.
Và nàng giải thích luôn :
– Lúc hắn đến thì hắn thấy có một bóng người thoáng lên đây, hắn hồ nghi nên âm thầm theo dõi, sau cùng hắn bắt gặp tên yêu quái này rình coi cô tắm và hắn điểm huyệt…
Thư Hương nhìn lên, nàng thấy phía sau giường ngủ, trên tường có cửa sổ, chắc chắn cả hai người cùng theo cửa sổ đó mà vào.
Trương Hảo Nhi cười :
– Điều mà tôi lấy làm lạ là chuyện xảy ra như thế, tại sao cô lại không hay chút nào cả, không lẽ vừa tắm mà lại vừa nằm mộng hay sao?
Quả thật, Trương Hảo Nhi nói mò… mà trúng.
Thư Hương quả có nằm mộng, một cái mộng không thể nói cho ai nghe.
Nàng nhớ tới chuyện suy nghĩ đang tắm và nàng đỏ mặt cúi đầu :
– Hắn đâu?
Trương Hảo Nhi đáp :
– Khi điểm huyệt tên này xong, hắn mới tìm tôi…
Thư Hương cắn môi :
– Sao lúc đó hắn không gọi cho tôi một tiếng, để cho tôi khỏi bị…
Nàng không nói nổi hai tiếng “dòm lén” vì chưa nói ra mà hai má đã bừng bừng…
Trương Hảo Nhi cười :
– Hắn tuy chưa tự xưng là quân tử với ai, nhưng người con gái không có y phục thì hắn… không muốn gặp mặt.
Thư Hương vụt hỏi :
– Không biết vừa rồi hắn có… có thấy gì không?
Trương Hảo Nhi cười :
– Tấm màn đã có lỗ và đã điểm huyệt kẻ rình rập, tự nhiên ai cũng phải tìm hiểu coi tên đó rình cái giống gì chớ?
Mặt Thư Hương vụt đỏ như gấc chín, nàng nói không kịp thở :
– Rồi… rồi hắn nói làm sao? Hắn nói cái gì?
Trương Hảo Nhi cười :
– Thì hắn thấy cái gì hắn nói cái ấy, chớ không lẽ hắn thấy cô tắm rồi hắn lại nói cô… ngủ hay sao?
Thư Hương càng quýnh lên :
– Nhưng hắn nói làm sao?
Trương Hảo Nhi cười :
– Làm gì mà tra khảo tôi dữ vậy? Hắn bảo hắn thấy có người con gái tắm… hắn nói đẹp lắm… nhất là bộ giò đẹp lắm.
Thư Hương vừa run vừa hỏi :
– Thật… hắn nói thế à?
Trương Hảo Nhi cười :
– Trời đất, chớ tôi đặt chuyện để tế mồ tế tổ tôi hả? Mà có gì đâu lạ, nếu tôi là đàn ông thì tôi cũng nói thế thôi. Cặp giò cô đẹp lắm.
Thư Hương cúi đầu thật thấp, tuy câu chuyện không có gì đáng cười thế nhưng nàng cũng vẫn cười len lén…
Đối với một người con gái, không có gì vui sướng cho bằng được một người mình hằng mơ tưởng khen mình đẹp.
Trương Hảo Nhi hỏi :
– Tôi chỉ hỏi xem cô bây giờ có muốn gặp hắn không?
Thư Hương không đáp mà hỏi lại :
– Bây giờ hắn ở đâu?
Trương Hảo Nhi đáp :
– Ở dưới nhà, tôi đã đưa hắn đến phòng khách dưới lầu rồi.
Câu nói chưa kịp dứt thì Thư Hương đã dợm bước ra.
Trương Hảo Nhi kéo tay nàng lại, nhìn vào thân nàng mà hất hàm :
– Bộ tính để như thế đi gặp người ta sao? Gấp gì cũng phải y phục chỉnh tề đã chứ.
Thư Hương đỏ mặt nhưng nàng không cúi đầu nữa, vì nàng còn phải lo thay quần áo.
Lưu tiên sinh được kéo đẩy vô gầm giường, Trương Hảo Nhi nói :
– Để hắn tạm nghĩ nơi này, lát nữa rồi hẳn tính.
Thư Hương không cần lo tới chuyện đó, nàng lo thay y phục.
Bộ nào cũng đẹp, Thư Hương chọn mãi vẫn không xong, nàng cầu cứu với Trương Hảo Nhi.
Đàn ông họ ưa thích cái gì, tự nhiên Trương Hảo Nhi phải biết rành hơn ai hết.
Vì đó cũng là một trong những yếu tố quan trọng bậc nhất trong cái nghề “từ thiện” của nàng.
Thư Hương hỏi :
– Cô xem dùm coi tôi mặc bộ nào đẹp nhất?
Trương Hảo Nhi dòm Thư Hương từ đầu đến chân, nàng làm như suy nghĩ thật kỷ rồi mới nói :
– Tự nhiên là cái áo hồng kia là đẹp, nhưng theo tôi thì khác.
Thư Hương hỏi dồn :
– Sao? Khác là bộ nào?
Trương Hảo Nhi cười :
– Theo tôi thì cô đừng nên mặc cái gì hết là đẹp nhất.
Đúng là một “chuyên gia” về đàn ông như Thư Hương đã nói, nàng rất sành tâm lý đàn ông.
Thư Hương đỏ mặt cúi đầu, nhưng nàng lại cười len lén, nàng tuy thẹn nhưng lại thấy hay hay…
* * * * *
Lúc Thư Hương bước lên lầu thì tim nàng đập nghe thình thịch.
Lữ Ngọc Hồ là con người như thế nào?
Có khôi ngô tuấn tú như trong trí tưởng tượng của nàng không?
Cái mà Thư Hương tin chắc rằng, phải có những vết thẹo trong người hắn.
Đàn ông khác hơn đàn bà, vết thẹo dầu nhiều đến đâu, chẳng những không khó coi chút nào mà lại còn biểu hiện vẻ anh hùng khí khái của con người đó.
Nhưng dầu thế nào thì điều chắc chắn là bây giờ không phải là mộng ước nữa, nàng đang sắp sửa gặp mặt con người trong mộng của nàng rồi.
Thư Hương cúi mặt như đếm từng nấc thang, nhưng thật sự là nàng cũng không thấy nó là thứ gỗ mầu gì.
Mãi cho đến khi bước tới nấc cuối cùng thì nàng mới ngẩng mặt lên và nàng thấy.
Lữ Ngọc Hồ.
* * * * *
Người thật của Lữ Ngọc Hồ với con người trong tưởng tượng của Thư Hương không khác gì cho lắm.
Hắn hơi cao hơn người trung bình một chút, nhưng cũng không quá cao.
Vai hắn rộng, eo lưng hắn nhỏ, nhìn qua thật là tráng kiện và hơi dữ dữ, nhất là hắn lại mặc y phục màu đen.
Mắt hắn thật sáng, ánh mắt đầy rẩy nhiệt tình.
Mắt hắn lớn và đen.
Một vuông khăn lụa đỏ choàng ngang cổ hắn, phía trước thắt một cái gút hững hờ, trông có vẻ vừa ngang tàng vừa phong nhã.
Thư Hương bỗng thấy rằng vuông khăn quàng trên cổ hắn thật đẹp hơn bất cứ quàng ở chỗ nào.
Lúc Lữ Ngọc Hồ nhìn nàng, ánh mắt hắn mang theo cả một nét cười ấm áp và hòa dịu, bất cứ ai nhìn vào ánh mắt đó, cũng đều không còn tâm trí để chú ý đến vết thẹo trên mặt hắn.
Lúc hắn nhìn thấy Thư Hương là hắn đứng dậy ngay, chẳng những mắt hắn rạng cười, mà mặt hắn cũng lộ hẳn nụ cười thật tươi, thật đẹp.
Rõ ràng hắn rất vui thích khi thấy Thư Hương và hắn cũng không hề có ý muốn che giấu sự vui thích đó.
Tim của Thư Hương càng đập loạn lên.
Đáng lý là nàng đi xuống rất tự nhiên, vì nàng đã nghĩ như thế, nhưng không hiểu tại sao, nàng vụt khựng tại chỗ thang lầu.
Bây giờ thì nàng bỗng phát giác ra rằng nàng đã quên một chuyện.
Từ lúc bắt đầu nghe danh hiệu của Lữ Ngọc Hồ là nàng đã có rất nhiều ảo tưởng.
Tự nhiên là trong đó nàng đã nghĩ đến hoàn cảnh khi nàng gặp được hắn, nghĩ đến lúc nàng ngồi trong lòng hắn, nghĩ đến sự ấm áp, êm đềm dịu ngọt…
Thậm chí nàng còn nghĩ đến những ngày cùng nhau chung sống, nàng sẽ cùng hắn uống rượu, đánh cờ, cỡi ngựa, cùng với hắn đi đó đi đây trong chốn giang hồ, tưởng tượng đến chuyện săn sóc cho hắn, nghĩ đến mỗi sáng ra khi rửa mặt xong, nàng sẽ thay một vuông khăn thật sạch quàng vào cổ hắn và sau đó thì chính tay nàng đi lo điểm tâm cho hắn…
Nói chung, cái gì nàng cũng đều nghĩ đến, có những việc nghĩ thật tỉ mỉ, nghĩ lại nhiều lần.
Thế nhưng nàng lại quên một chuyện.
Nàng quên nghĩ đến lúc gặp hắn thì cần nên nói những gì.
Từ ngày nghe danh tiếng của Lữ Ngọc Hồ thì trong ảo tưởng của nàng cứ gặp hắn là ngả vào lòng hắn.
Bây giờ gặp rồi, nàng biết đâu thể làm như thế được, nàng biết trước hết phải cùng với người ta nói chuyện, thế nhưng nàng lại không biết phải nói gì?
Hình như Lữ Ngọc Hồ cũng không hơn gì nàng, hắn cũng không biết nói gì, hắn cũng đứng im một hồi rồi mỉm cười :
– Xin mời ngồi.
Bây giờ đã xuống đất bằng mà Thư Hương làm y như là còn trên nấc thang lầu, nàng cúi mặt đếm từng bước một.
Phải đổi bằng một giá rất đắt mới được cái cơ hội bao nhiêu tháng năm mơ tưởng, đáng lý nàng phải chụp lấy, nắm chặc, phải thông minh một chút để thực hiện mơ ước đó của mình, thế nhưng không hiểu sao, xương nàng bỗng như không có lắc léo, tay chân cứng còng, lưỡi lại giống in bị thụt vô và đớ lại.
Trương Hảo Nhi không nói gì hết, cô ta đứng dưới đất ngay chỗ thang lầu, một tay vịn lan can, một tay chống nạnh nhìn họ mỉm cười.
Cũng may là còn có cô a đầu Tiểu Lan, cô ta lật đật bưng trà lại đặt trước mặt mỗi người một chén, khi đặt đến trước mặt Thư Hương, hình như cô ta có nói vài ba tiếng nho nhỏ vừa đủ để cho nàng nghe, thế lỗ tai nàng bây giờ y như bị đổ đầy nước lùng bùng, nàng đâu có nghe gì được.
Là a đầu, bưng trà đến là hết nhiệm vụ, không lẽ cứ xẩn bẩn ở đó hoài, vì thế Tiểu Lan phải lui vào, nhưng có lẽ cô ta tức cái gì dữ lắm, cho nên lui vào mà vành môi của cô ta nhếch nhếch thật cao.
Cuối cùng thì Trương Hảo Nhi phải bước ra.
Nàng bước lại và chậm rãi nói :
– Chắc chắn cả tháng nữa cũng mưa không nổi.
Lữ Ngọc Hồ hỏi :
– Sao cô biết hay vậy?
Trương Hảo Nhi cười :
– Nếu có chuẩn bị mưa thì ễnh ương phải mở miệng chớ.
Lữ Ngọc Hồ nhìn ra cửa sổ :
– Ờ hé, trời tốt quá.
Miệng Trương Hảo Nhi không cười, nhưng thanh âm lại theo tiếng cười :
– Hí hí hí…
Lữ Ngọc Hồ hỏi :
– Hí hí nghĩa là gì?
Trương Hảo Nhi đáp :
– Đâu có nghĩa gì, cũng như câu nói vừa rồi của anh vậy đó, hổng có nghĩa gì hết, nói cũng như không!
Lữ Ngọc Hồ cười cười :
– Chớ nói sao bây giờ?
Trương Hảo Nhi nhìn Thư Hương rồi nhìn Lữ Ngọc Hồ, hình như nàng cũng chịu thua không biết… nói gì…