Gian hầm bí mật
Nhìn theo đám người bỏ chạy như gặp quỷ ấy, Thư Hương cười :
– Xem chừng uy phong của anh cũng không phải nhỏ đâu, bọn chúng không dám ló ra rồi.
Lữ Ngọc Hồ làm thinh, hắn không nói mà cũng không cười.
Thư Hương lại hỏi :
– Anh nghĩ thử lão Hòa thượng đó trốn đi đâu?
Lữ Ngọc Hồ đáp :
– Cũng mong rằng hắn đừng bị quỷ bắt đi…
Hắn nghiêm giọng nói tiếp :
– Tôi thấy cô cũng nên đi mau ra khỏi chỗ này.
Thư Hương cau mặt :
– Tại sao?
Lữ Ngọc Hồ cười :
– Coi chừng ở đây có quỷ thật đó.
Mặc dầu không sợ quỷ cho lắm nhưng Thư Hương cũng hơi ngán, tuy vậy ngoài mặt nàng làm bộ tỉnh :
– Tôi không sợ!
Lữ Ngọc Hồ hỏi :
– Tại sao cô không sợ?
Thư Hương nói :
– Anh đừng quên tôi đã nói tôi là bằng hữu của anh.
Lữ Ngọc Hồ nói :
– Nhưng…
Thư Hương chận nói :
– Không nhưng nhị gì cả, đã là bằng hữu, tôi không thể để anh đi một mình, võ công của tôi chưa chắc đã giúp anh được gì, nhưng tôi không thể bỏ anh một mình ở lại…
Nàng nói chưa dứt tiếng thì chợt nghe tiếng động nhỏ, khối nền dưới chân của Lữ Ngọc Hồ dạt ra, hắn lọt tuốt xuống và khối đá khép đóng trở lại…
Thư Hương hoảng hốt, nàng bước lại dùng chân đạp chòi theo phía trên của những khối đá, nhưng làm sao nàng đạp nổi, những khối đá cứ trơ trơ ra…
Thư Hương quýnh quáng, nàng la bài hãi :
– Lữ Ngọc Hồ… Ngọc hồ…
Gió bên ngoài thổi ào ào, mưa bắt đầu nặng hột.
Bên trong vắng ngắt.
Thư Hương nghiến răng, nàng thụt lần thụt lần và vùng quay mặt lại chạy nhanh ra cửa.
Gió bên ngoài vẫn thốc mạnh vào.
Gió bị dội vào vách nhà, cuộn lại.
Những nùi tóc vẫn cuốn lên cuốn xuống.
Trời không tối nhưng cũng mờ mờ vì mưa bão, Thư Hương vừa tới cửa thì mấy nùi tóc tấp dính vô mắt nàng, quấn vào cổ nàng, nó nhè nhẹ, mềm mềm, lành lạnh…
Thư Hương rú lên một tiếng chạy tháo trở vô.
Nàng ngoái tay khép cửa và đứng dựa lưng giử chặt lại, nàng sợ, sự hoảng hốt trong khung cảnh như ma như quỷ…
Nàng gở những cuộn tóc trên mặt, trên cổ, mềm mềm, lành lạnh đó ra.
Thư Hương muốn phát ói, nhưng không ói được.
Nàng vừa thở vừa run.
Bây giờ một mình đứng đây nhìn quanh, nàng thấy gian nhà quá rộng và nàng cảm thấy thân mình quá bé.
Một tiếng động mạnh, khung cửa sổ bị gió thổi bung, gió phía ngoài ào vào, sét chớp giăng giăng và tiếng nổ lưng trời.
Thư Hương phát lạnh, nàng ráng hết sức kêu lớn :
– Có ai không? Có ai trong này không?
Chỉ có tiếng nàng dội lại.
Thư Hương càng run dữ.
Cả nhà đều chết hết trong một đêm, phải chăng họ thật đã biến thành quỷ cả rồi!
Gian nhà bây giờ như rộng thêm ra.
Thư Hương nhìn thấy phía trong, sát vách tường còn có một khung cửa, nàng nghiến răng nhích lần vào.
Thật sự thì Thư Hương cũng không ý thức được rõ ràng hành động của nàng, không hiểu nàng muốm khám phá cái gì qua khung cửa đó, nhưng nàng vẫn làm, cho dầu gặp Đạo sĩ, Tú tài cũng vẫn còn hơn một mình lạnh ngắt…
Thâm tâm nàng có nhiều nổi nghi ngờ, biết đâu trong khung cảnh đó lại không dẩn tới chỗ đường hầm mà Lữ Ngọc Hồ vừa rơi xuống?
Biết đâu hắn còn đang tìm tòi bên dưới?
Biết đâu hắn chưa tìm được ngả ra?
Thây kệ, gì thì gì, hành động còn đở sợ hơn đứng im.
Càng nhích lần về phía khung cửa đó, phía sau lưng nàng nghe lạnh toát, nàng không dám quay đầu nhìn lại.
Gom hết sức, Thư Hương tung mạnh một đạp vào cánh cửa đó.
Cánh cửa chỉ khép chứ không gài chốt bên trong.
Cánh cửa mở toát ra.
Thư Hương nhích dần từng bước vô.
Gian phòng tối đen nhưng nhờ có ánh chớp bên ngoài thấp thoáng nên nàng cũng thấy được mờ mờ. Trông giống như một phòng khách, bày biện trang trí sơ sài nhưng cũng chứng tỏ là có người ở nơi đây.
Chung quanh thật lặng, Thư Hương có phần bớt sợ hãi, bất giác nàng thở phào và quan sát…
Bình!
Chưa nhận diện được khắp chỗ thì cánh cửa sau lưng nàng bỗng đóng ập trở lại.
Thư Hương hoảng hốt, quay lại kéo mạnh nhưng vô hiệu, cánh cửa cứng ngắt như có người khóa ở bên ngoài.
Bên ngoài vừa rồi đâu có một ai?
Thư Hương chợt nghe nổi gai ốc đầy mình.
Nàng nghiến răng, mồ hôi đượm ướt áo.
Nàng lại lui dần, lui dần đến bên cái bàn nhỏ.
Bây giờ nàng mới phát hiện trên bàn có ba chén trà, xâu chuỗi hột, quyển sách và cây phất trần.
Rõ ràng đây là vật bất ly thân của Hòa thượng, Tú tài và Đạo sĩ.
Ba chén trà còn ấm.
Như vậy họ mới có mặt ở đây.
Khi nàng và Lữ Ngọc Hồ bước vào sòng bạc, khi lão Hòa thượng chưa ra mặt thì cả ba ở trong phòng này.
Nhưng bây giờ thì họ đi đâu?
Thư Hương cười lạt :
– Ta biết các ngươi trốn đâu rồi, hãy ra ngay.
Lời lẽ tuy có vẻ không sợ nhưng giọng nàng lại có hơi run.
Nàng lên tiếng, chứng tỏ nàng cũng đã bớt sợ…
Không nghe tiếng động, cũng không nghe tiếng trả lời.
Thư Hương đứng sững một chỗ, nàng cố bình tâm cho bớt sợ, cho khỏi run.
Bây giờ nàng thấy thêm một chuyện lạ nữa.
Đối diện với khung cửa nàng vừa bước vào có một tấm rèm trúc, hẳn bên trong còn có khung cửa nữa, nhưng nàng không chú ý đến, bởi nàng đang quan sát gian phòng này trước đã…
Nhưng nàng vừa quay lưng thì phía đó lại có tiếng động.
Thư Hương quay lại thật nhanh, nàng thấy tấm rèm trúc lay động nhưng không thấy bóng người.
Thư Hương nghiến răng, nhìn chăm chăm…
Không có người, nhưng rèm vẫn còn lay động, chuyện đó không thể nào…
Đứng từ một chỗ xa, người ta có thể kéo dây.
Bên trong rèm lại có cánh cửa, cánh cửa khép hờ.
Bây giờ có sợ cũng không làm sao được. Thư Hương cắn răng thật chặt và bước tới, nhưng lần này nàng đã có kinh nghiệm, nàng chỉ đứng ngoài xô cánh cửa.
Bên trong lại là một gian phòng nhưng trống trơn, không có gì cả, không có cửa thông, cửa sổ cũng không.
Đây là gian mật thất.
Không có gì, nhưng dưới đất có một người ngồi.
Trong phòng chỉ có độc một chiếc phản, hình như bằng đá, chiếc phản lót ngay chính giữa người ngồi dưới đất, lưng dựa vào phiến thành phản, quay lưng về phía Thư Hương.
Ánh sáng lờ mờ, nhưng cũng đủ cho nàng thấy đó là lão Hòa thượng khi nẫy…
Thư Hương run run hỏi :
– Hòa thượng, Lữ Ngọc Hồ đâu?
Nàng hỏi và có phần đã bớt sợ.
Dầu gì, dầu sự việc ra sao, nàng cũng vẫn thấy người sống.
Hòa thượng ngồi im.
Lão không trả lời mà cũng không quay lại.
Thư Hương nhích lên nói :
– Hòa thượng bị điếc phải không?
Hòa thượng vẫn làm thinh.
Thư Hương cười lạt, cũng thứ giọng cười để trấn áp :
– Hòa thượng có muốn cái đầu vỡ ra không?
Hòa thượng vẫn bất động.
Tính “kỳ cục” của “Đào tiểu thơ” phát dậy, nàng bước mạnh tới, dang tay cú mạnh lên đầu Hòa thượng…
Hòa thượng ngả chúi về phía trước.
Đã đánh một cái rồi thì y như lòng cam đảm theo cái đánh lên thêm, Thư Hương nắm cổ áo Hòa thượng kéo ngang thân hình Hòa thượng lật lại và Thư Hương hốt hoảng thụt lui…
Một giòng máu từ đỉnh đầu Hòa thượng chảy dài xuống mặt, theo mũi chảy dài xuống miệng.
Hòa thượng đã chết rồi.
Thư Hương tuy sợ nhưng nàng cũng nhận ra rằng Hòa thượng không phải chết ví cái cú của nàng, vì cái cú ấy tuy mạnh nhưng không thể lủng sọ như thế ấy.
Nhưng ai giết lão?
Chính là Lữ Ngọc Hồ?
Rất có thể là Lữ Ngọc Hồ giết lão, vì ngoài y ra thì chẳng còn ai ở quanh đây cả.
Nhưng muốn biết chuyện đó thì phải tìm Lữ Ngọc Hồ và hỏi hắn.
Nhưng nàng không có cách gì thoát được.
Trong cái mật thất và gian phòng ngoài kia chỉ có một cánh cửa, cánh cửa đó đã bị khóa bên ngoài, nàng dùng sức xô đẩy, dùng chân đạp nhưng, như đạp vào vách sắt, cánh cửa vẫn không lay chuyển.
Cánh cửa không phải là cửa sắt, nhưng cây cứng và dầy, bốn bên tường xây đá, nếu có một thanh đao trong tay, nàng cũng không làm sao ra được.
Thư Hương chợt cảm thấy mình như một con thú bị bẩy, đã lọt vào trong rọ, vừa giận dữ, vừa sợ sệt mà cũng vừa tức uất.
Cái bi thảm hơn hết là không làm sao biết được kẻ gài bẩy là ai.
Thư Hương gần như không còn sợ nữa mà chỉ tức. Tức vì không biết ai là kẻ hảm hại mình, tức vì không biết ai đã giết Hòa thượng?
Thư Hương bây giờ chỉ cần biết được sự bí mật đó, biết xong dầu có chết nàng cũng không chút luyến tiếc.
Trong phòng kín quá, chẳng có một tiếng động nào từ bên ngoài, dù là tiếng gió hoặc tiếng mưa rơi.
Thư Hương bỗng có cảm giác như đang ở trong một phần mộ, một phần mộ đã được chuẩn bị chu đáo dành để cho nàng.
Và cũng để mai táng luôn cho Hòa thượng.
Nhưng bất luận như thế nào, thực tế là nàng và lão Hòa thượng cũng đang chung trong phần mộ, khác một điều là nàng chưa chết.
Tình cảnh vừa đáng sợ vừa bi đát, thế nhưng thiếu chút nữa Thư Hương đã bật cười.
Nàng nghĩ đến mộ “song hồn”.
Người ta xây huyệt “song hồn” là dành để cho đôi vợ chồng son, để gọi là sống đồng lịch đồng sàng, thác đồng quan đồng quách, còn nàng mà nhè “đồng quách” với Hòa thượng thì quả là tức cười vỡ bụng.
Chuyện này nếu có Đào Liễu…
Nhớ Đào Liễu là nàng bỗng nhiên nhớ… Đại Đầu Quỷ.
Không biết bây giờ hắn ở đâu? Không biết hắn có nhớ đến nàng không? Không biết nếu hắn biết nàng bị hảm trong này và chết, hắn có đau lòng không?
Nghĩ đến đây, Thư Hương chợt cảm thấy con người của mình có nhiều điều lạ lùng.
Mình đang nghĩ về hắn, đang nhớ về hắn, không biết hắn đang ở đâu và hắn đang nhớ ai?
Thế là nàng lại bắt đầu nhớ đến… nhớ đến Đào Liễu, nhưng mỗi khi nhớ đến Đào Liễu thì nàng lại nhớ đến… Đại Đầu Quỷ.
Thật là kỳ cục.
Cũng có thể vì gần đây có lúc mình đã chung đụng với hắn?
Đó chỉ là một cách giải thích.
Có nhiều cách giải thích khác, nhưng Thư Hương nhất định không dám nghĩ, càng cố tâm phủ nhận.
Chỉ có mỗi một điều nàng phải thừa nhận là cứ một mình là nàng lại nhớ hắn.
Thư Hương nhè nhẹ thở dài.
Nàng cảm thấy mỗi lúc tâm tình mình có phần hơi loạn.
Trong một lúc, nàng có thể nghĩ đến rất nhiều việc, nhiều việc kỳ quái.
Cái gì nàng cũng nghĩ, cái gì nàng cũng không bỏ sót, chỉ có một chuyện mà nàng tạm quên, đó là chuyện làm sao thoát khỏi nơi này.
Những người con gái có nhiều tính cách lạ lùng.
Họ thay đổi tâm tư một cách nhanh chóng, họ có thể bi thương đó và vừa bi thương đó, họ có thể vui vẻ ngay…
Vì thế, nếu không hiểu rõ, bất cứ ai cũng không chịu nổi sự chung sống với một thiếu nữ.
Bây giờ chính là lúc mà tâm tình của Thư Hương bị tạp nhạp nhất.
Bỗng không, nàng vụt nhớ đến chén nước sen băng lạnh.
Nàng nhớ đến chén sen băng lạnh, thứ băng từ quan ngoại đưa về.
Và nhớ đến việc này là nàng không còn chịu nổi, nàng nghe cổ họng bỗng đắng nghét.
Cơn tức tối của nàng bỗng nổi lên, nàng có ý nghĩ rằng nàng có thể dậm chân cho tảng đá này sụp xuống, cho tòa nhà nghiêng đổ.
Và nàng bỗng nhiên nghe tiếng động dưới nền.
Vừa nghĩ đến chuyện dậm cho sụp nền, cho nhà đổ, cho tất cả đều tan nát thì lại nghe tiếng động, làm như ý nghĩ của nàng có ngay phản ứng…
Những khối đá này không biết ở chỗ nào, có tiếng động, tiếng động như tiếng nghiến vào nhau.
Thư Hương nhảy tránh vào một góc.
* * * * *
– Lữ Ngọc Hồ.
Khối đá được bắt chệch qua là Thư Hương đã kêu lên.
Lữ Ngọc Hồ sửng sốt.
Bây giờ thì mới thấy mặt hắn kinh hoàng.
Hắn nhìn Thư Hương rồi nhìn Hòa thượng.
Hắn mở tròn đôi mắt :
– Làm sao cô lại có thể… gõ đầu lão được?
Thư Hương càng mở mắt lớn hơn hắn nữa :
– Ai gõ? Tôi mà gõ được cũng không gõ chết lão như thế đâu.
Lữ Ngọc Hồ lắc đầu :
– Tôi xuống dưới lòng đất, hắn ở đây với cô, tôi có thấy bóng dáng hắn hồi nào đâu mà gõ được?
Thư Hương cau mặt :
– Anh không biết, thì ai mà biết?
Lữ Ngọc Hồ trầm ngâm :
– Nhưng cô… cô vẫn cùng ở chung với lão từ hồi ấy đến giờ?
Thư Hương nhảy dựng lên :
– Ai mà ở chung với lão? Lão nhảy xuống rồi anh cũng xuống liền…
Lữ Ngọc Hồ nói :
– Thế nhưng khi tôi xuống thì không thấy gì cả.
Thư Hương hỏi :
– Thế anh thấy cái gì ở dưới?
Lữ Ngọc Hồ lắc đầu :
– Không thấy gì hết, có cũng không thấy được.
Thư Hương hỏi :
– Sao vậy?
Lữ Ngọc Hồ đáp :
– Tối thui, ngửa bàn tay không thấy thì thấy cái gì được?
Thư Hương hỏi :
– Rồi anh làm sao tìm được chỗ này?
Lữ Ngọc Hồ nói :
– Cô lại còn hỏi mãi như thế? May làm sao vừa đến đây thì cô vừa cạy được phiến đá lên…
Thư Hương trừng mắt :
– Ai cạy?
Lữ Ngọc Hồ vội hỏi :
– Ủa, không phải cô sao? Sao tôi thấy tảng đá bật lên?
Thư Hương cười :
– Tôi làm sao lại có thể làm nổi chuyện ấy?
Lữ Ngọc Hồ ngẩn ngơ :
– Lạ quá… Thế còn ai giết gã Hòa thượng…
Thư Hương chận nói :
– Tôi vô đây thì hắn đã chết rồi.
Lữ Ngọc Hồ hỏi :
– Thế ai giết lão?
Thư Hương cười :
– Quỷ…
Tiếng “quỷ” vừa nói ra là nàng nín cười, bây giờ thì nàng lại sợ.
Thật là lạ, tâm lý con người kỳ cục, khi nãy lo đủ thứ chuyện, không sợ quỷ, bây giờ có bạn, bớt lo thì chuyện quỷ lại… sợ.
Lữ Ngọc Hồ hình như cũng ngan ngán, hắn nói :
– Coi chừng, sao tôi thấy chỗ này kỳ cục quá, coi chừng có quỷ thật chớ chẳng chơi đâu… Nhưng tại làm sao cô cứ ở riết đây làm gì?
Thư Hương nhăn nhó :
– Bộ anh tưởng tôi ham ở cái ổ quỷ…
Nàng lại nín ngang.
Lữ Ngọc Hồ hỏi :
– Chớ tại làm sao kỳ vậy? Tôi cứ tưởng cô ở đây chờ tôi…
Thư Hương lắc đầu :
– Tại vì tôi không đi được.
Lữ Ngọc Hồ hỏi :
– Sao vậy?
Thư Hương đáp :
– Tôi vừa vào đây thì cửa đóng và khóa lại bên ngoài…
Lữ Ngọc Hồ nhướng mắt :
– Ai khóa?
Thư Hương nói :
– Quỷ…
Nàng đưa tay bụm miệng.
Bây giờ thì nàng sợ thật tình.
Lữ Ngọc Hồ hỏi :
– Sao không xô mạnh coi.
Thư Hương lắc đầu :
– Xô đạp gì cũng không nổi cả.
Lữ Ngọc Hồ trầm ngâm :
– Có thể tại cô yếu…
Thư Hương hất mặt :
– Anh mạnh thì thử xem.
Nàng không bảo thì hắn cũng thử, chẳng những thử mà hắn còn phải dùng mọi cách để thoát ra.
Hắn bước lại gần cánh cửa, hắn nhắm phía rồi kê một bàn chân.
Hắn làm hơi chậm, có lẽ hắn vận lực, nhưng hắn vụt quay lại và hắn ngó Thư Hương…
Nàng hét :
– Chịu chưa?
Lữ Ngọc Hồ đáp :
– Chịu!
Thư Hương nói :
– Có anh thì chắc phải có cách, cố mà tìm…
Lữ Ngọc Hồ lắc đầu :
– Thôi, không tìm…
Thư Hương cau mặt :
– Sao vậy? Định ở luôn trong này với cái xác xình đó à?
Lữ Ngọc Hồ hỏi :
– Không phải, tôi không tìm cách vì tôi mắc bận…
Thư Hương hỏi :
– Bận gì?
Lữ Ngọc Hồ cười :
– Bận đi ra…
Hắn đưa tay xô cánh cửa.
Hắn xô nhẹ và cánh cửa bung ra.
Thư Hương mở đôi mắt tròn xoe và nhảy dựng lên :
– Sao vậy? Cửa không có khóa?
Lữ Ngọc Hồ không trả lời, hắn cầm khóa cửa đẩy ra đẩy vô, rồi hắn nhìn nàng bằng ánh mắt nghi ngờ.
Cửa đã mở rồi, có thể đi ra được rồi đấy nhưng Thư Hương vẫn đứng y một chỗ.
Mặt nàng xanh xạm.
Thái độ của nàng vô cùng tức tối, ánh mắt nàng long lên.
Bị nhốt là một chuyện mà bị nghi ngờ lại là một chuyện khác, bây giờ nàng thấy, nói tiếng nói “bị nhốt” y như là tiếng người khác chưởi vào mặt của mình.
Nàng đứng giận rung.
Lữ Ngọc Hồ thở dài :
– Cứ cho là hồi nãy cánh cửa khóa nhưng bây giờ nó đã mở rồi thì mình đi ra chứ?
Thư Hương vùng vằng :
– Tôi không ra.
Lữ Ngọc Hồ cau mặt :
– Sao kỳ vậy?
Thư Hương nói :
– Anh nghi oan cho tôi, anh nghĩ rằng tôi đã gạt anh.
Lữ Ngọc Hồ chớp mắt :
– Ai nói hồi nào? Mà có cái gì đâu mà cô phải gạt tôi?
Thư Hương nói :
– Ngoài miệng anh nói thế, nhưng trong bụng anh đề quyết rằng tôi đã lừa anh.
Lữ Ngọc Hồ mỉm cười dịu giọng :
– Tôi chưa bao giờ có một ý nghĩ nào như thế, chưa bao giờ tôi nói tiếng nào mà cô lại không tin.
Thư Hương cũng hơi dịu lại :
– Thế nhưng cánh cửa..
Lữ Ngọc Hồ chặn nói :
– Cánh cửa đó khi nẫy có người khóa lại, người đó đã làm chuyện đó thì bây giờ họ không biết mở ra sao?
Bây giờ thì Thư Hương mới toét miệng cười…
Nhưng rồi nàng lại cau mày :
– Nhưng cái con người làm chuyện kỳ cục đó là ai? Tại sao lại làm như thế?
Lữ Ngọc Hồ cười :
– Chỉ còn cách đi ra tìm người ấy là sẽ biết ngay.
Thư Hương gật đầu :
– Đúng rồi, phải tìm cho ra, phải hỏi cho ra, nếu cần sẽ đập hắn vài roi vào đít trước rồi tính gì hãy tính…
Bây giờ thì nàng không đợi giục, nàng bước ra.
Nhưng nàng lại nhìn ba chén trà.
Ba chén trà vẫn đặt ngay ở trên bàn, cố nhiên là trà đã nguội…