Ván bài mười lượng
Cửa lớn đóng im lìm.
Trên cửa, cao khoảng tới ngực, có một cái cửa nhỏ, khi Trương Dị nắm vòng cửa lắc lắc thì cánh cửa nhỏ bên trên mở ra.
Một cái đầu chờm bờm, một cái thẹo vắt ngang mép tai xuống cằm hiện ở khung cửa nhỏ, bộ mặt thật hung ác và giọng nói ồ ồ :
– Cái gì?
Trương Dị hỏi :
– Không biết à?
Cái môi như dề thịt của người trong cửa trề ra như con đỉa :
– Ai biết?
Trương Dị cười :
– Kim Râu biết!
Không biết hắn trao vật gì vô trong cửa và nói tiếp :
– Mang cái này trao cho Kim Râu, hắn sẽ biết.
Cái đầu thẹo thụt vô.
Thư Hương hỏi :
– Kim Râu biết ngươi à?
Trương Dị cười :
– Tôi không phải “từ thiện gia” cho nên không nói gạt.
Thư Hương hỏi :
– Làm sao ngươi lại quen với hạng người này?
Trương Dị đáp :
– Bởi vì tôi là con sâu rượu mà cũng là con sâu cờ bạc.
Thư Hương trừng trừng mắt :
– Lưu Tiên Sinh có đến đây không?
Trương Dị đáp :
– Tôi không phải tùy tòng của hắn thì làm sao biết.
Thư Hương lại trừng trừng :
– Ngươi nhất định biết, ta đoán ngươi quen với hắn và hắn cũng quen với ngươi.
Trương Dị lầm thầm :
– Đàn bà trời sanh ra là để nghi ngờ và luôn luôn có ý nghĩ kỳ cục…
Cửa mở.
Không phải cửa nhỏ mà là cửa lớn.
Cũng bộ mặt ác ôn hồi nãy, nhưng bây giờ thì hiền khô, hắn nói thật lễ phép :
– Xin thỉnh vào.
Bên trong có một gã trung niên mặc áo gấm, mày râu nhẳn nhụi, mặt thịt mắt lồi, vừa thấy Trương Dị là toét miệng cười :
– Chà, hôm nay gió gì mà thổi được tới đây vậy?
Trương Dị đáp :
– Gió độc.
Tên áo gấm nhướng mắt :
– Gió độc?
Trương Dị nói :
– Gió lành đâu có thổi người vào sòng bạc.
Tên áo gấm cười cười :
– Lâu quá không tới chắc bạc rỉ sét hết.
Và hắn lại vổ vổ vai Trương Dị :
– Vô, mời vô. Vô ngồi chơi cho mát.
* * * * *
Nhà thật rộng nhưng không mát như hắn nói.
Khói thuốc chỗ nào cũng có và chỗ nào cũng có người.
Người nào mặt cũng căng căng, nhưng bên ngoài cố làm vẻ trấn tĩnh, người nào lưng áo cũng đẫm mồ hôi.
Chỉ có một người thong dong, nhàn nhã, đó là tên áo gấm.
Chỉ có mỗi một mình hắn, người duy nhất trong sòng bạc biết chắc số lợi mỗi ngày của mình.
Có lẽ vì thế, cho nên hắn cảm thấy “mát”.
Hắn lại vỗ vai Trương Dị :
– Chơi nghe, cứ tùy tiện, lát nữa rảnh sẽ lại uống rượu chơi.
Hắn đi rồi Thư Hương cười lạt nói :
– Xem chừng ngươi chẳng được trọng vọng gì ở đây.
Trương Dị nói :
– Không phải ở đây mà chỗ nào cũng chẳng ra gì cả. Nhưng tại sao cô biết?
Thư Hương nói :
– Nếu thuộc hàng trọng vọng thì chủ sòng đã ra rước rồi.
Trương Dị hỏi :
– Cô nghĩ cái tên áo gấm ra đón ngoài cửa đó là ai?
Thư Hương đáp :
– Ai không biết nhưng không phải Kim Râu.
Trương Dị cười :
– Không phải Kim Râu chớ không lẽ ông nội Kim Râu? Không phải chủ sòng mà lại đường hoàng được ở đây thế à?
Thư Hương nhướng mắt :
– Hắn là Kim Râu?
Trương Dị đáp :
– Chớ còn ai nữa?
Thư Hương hỏi :
– Kim Râu sao không có… râu?
Trương Dị cười :
– Râu chớ đâu phải đầu? Râu thì người ta có quyền cạo chớ.
Thư Hương hỏi :
– Đã có biệt danh thì sao lại cạo đi?
Trương Dị đáp :
– Tại vì hắn mới cưới một người vợ nhỏ.
Thư Hương cau mặt :
– Vợ nhỏ với Râu có quan hệ gì với nhau?
Trương Dị nói :
– Chẳng những có quan hệ mà quan hệ càng trọng đại.
Thư Hương hỏi :
– Vợ nhỏ hắn buộc phải cạo râu à?
Trương Dị cười :
– Lâu lâu cô cũng đoán trúng một lần.
Thư Hương bật cười :
– Không ngờ con người như thế mà cũng sợ vợ.
Trương Dị nói :
– Cọp cũng sợ vợ, nhưng đó là điều… bất hạnh.
Thư Hương làm thinh.
Nàng thắc mắc, đánh bạc phải giấu vợ, nhiều người sợ vợ thế mà lại có nhiều người ở sòng bạc?
* * * * *
Quả thật, sòng bạc đông người quá.
Nhưng rất ít đàn bà.
Nói ít là tại vì trong sòng bài này có một người.
Người này không thể kể là con gái, mà cũng không dám quả quyết là đã có chồng.
Dáng cách, vóc người thì không phải là con gái, nhưng thái độ tự nhiên gần như không hề kiêng kỵ thì không ai dám nói là kẻ đã có chồng.
Ít nhất là Thư Hương nghĩ như thế.
Nếu đã có chồng thì ông chồng nào chịu nổi?
Nói đẹp thì không đẹp lắm, nhưng ngực cao, bụng nhỏ, lưng thon, nhất là nước da thật trắng.
Cô ta đang ngồi trong sòng xúc xắc.
Thư Hương liếc lên tấm vách chắn bên ngoài thấy có mảnh giấy đề hàng chữ :
“Chú ý: Một ván cao nhất một ngàn lượng, thấp nhất mười lượng. Chủ sẵn sàng và hoan hỷ xuất vốn, nhưng phải thế đồ”.
Thư Hương không chú ý lắm về chuyện đó, nàng nhìn quanh và thở ra :
– Lữ Ngọc Hồ không có ở đây.
Tự nhiên là nàng chưa từng biết mặt, nhưng nàng không thấy người nào có choàng khăn đỏ nơi cổ cả.
Trương Dị nói :
– Bảo đảm với cô là hắn đến.
Thư Hương gặn lại :
– Ngươi không lừa ta chớ?
Trương Dị cũng lập lại :
– Tôi không phải “từ thiện gia”.
Thư Hương ngẫm nghĩ, quả thật, nàng chưa gặp Trương Dị nói láo, vả lại hắn cũng không có lý do gì cần để gạt nàng, nàng hỏi :
– Bao giờ thì hắn đến?
Trương Dị đáp :
– Cái đó vì không có hẹn nên không thể nói được, nhưng cứ đợi ở đây là hắn tới.
Thư Hương hỏi :
– Nếu rả sòng thì sao?
(Mất bốn trang, quyển 2 trang 336-339)
Ngồi bên hắn, họ nhìn hắn bằng những con mắt đó, nàng đâm ra nhột nhạt.
Nàng thúc vào hông hắn :
– Hổng đặt thêm nữa được sao?
Trương Dị lắc đầu :
– Không được.
Thư Hương hỏi :
– Tại sao không được?
Trương Dị đáp :
– Tôi không muốn ăn của ai, mà tôi cũng không muốn thua nhanh.
Thư Hương bĩu môi :
– Vậy mà cũng tới sòng bạc.
Trương Dị nói :
– Đâu phải tới để đánh bạc.
Thư Hương đâm cáu :
– Chớ tới để làm gì?
Trương Dị đáp :
– Để đợi Lữ Ngọc Hồ.
Thư Hương hứ một tiếng y như tiếng mõ và quay mặt qua hướng khác, nhưng nàng lại cười len lén…
Quả thật, hắn đã nói đưa nàng đi kiếm Lữ Ngọc Hồ.
Kể ra thì cái tên Đại Đầu Quỷ này cũng ngộ, y như hắn là con người… tốt thật.
Bất giác nàng quay lại nhìn hắn.
Hắn đang cắm cúi trên mười lượng bạc của hắn, không hơn không kém.
Thư Hương lắc đầu :
– Giá như qui củ là một tiền thấp nhất, chắc ngươi cũng chỉ đặt một tiền?
Trương Dị cười :
– Một tiền muốn có phải đánh xe đến phồng tay chớ bộ dễ kiếm sao.
Thư Hương muốn cú lên đầu hắn một cái, nhưng ngay lúc đó thì bỗng có tiếng vỗ tay vang dội :
– Lữ đại hiệp đến!
– Lữ đại hiệp đến là xôm tụ nghe chưa!
– Tránh ra, dọn chỗ cho Lữ đại hiệp ngồi.
Tiếng vỗ tay, tiếng hoan hô inh ỏi…
Bất luận là Lữ đại hiệp hay Lữ thiếu hiệp, Thư Hương biết ngay là họ đang reo mừng Lữ Ngọc Hồ.
Lữ Ngọc Hồ quả đã đến rồi.
Thiên hạ đứng dậy bu quanh.
Thư Hương cũng nhốm lên.
Thư Hương chợt cảm nghe cổ họng khô khốc, tay chân như phát lạnh nhưng mặt lại nóng bừng bừng…
Nàng gần như không còn thở được.
Mắt nàng mở lớn hơn bao giờ hết, thế nhưng không làm sao nàng thấy được Lữ Ngọc Hồ.
Thiên hạ đứng lên án khuất.
Rất may là nàng cố gắng nhóng lên, nàng thấy được chéo khăn màu đỏ.
Mắt nàng phát hoa lên.
Trong gian nhà đầy rẩy những người, Thư Hương bỗng thấy như rạng rỡ, nàng thấy như mặt trời từ phương Đông mới nhô lên, cả một khối nhuộm hồng.
Có thể đó chỉ là do con mắt của nàng…
Nhưng quả thật, Lữ Ngọc Hồ đúng là một “hồng nhân”.
Hắn tới là thiên hạ hoan hô và bu quanh, hầu hết đều đứng dậy, có ít người không đứng thẳng nhưng cũng nhong nhóng đít lên, nàng phải đứng lên.
Bây giờ thì chéo khăn đỏ, nàng cũng không còn thấy nữa, nàng phải đứng lên.
Đứng lên vẫn chưa thấy, nàng phải nhón chân.
Trương Dị y như bàn thạch.
Hắn dồn hết tâm trí vào mười lượng bạc. Không chín mà cũng không mười một.
Thư Hương nổi dóa, nàng muốn cầm mười lượng bạc thồn vô họng hắn cho bỏ ghét.
“Vừa thôi chớ, người như Lữ Ngọc Hồ, một nhân vật “cở lớn” như Lữ Ngọc Hồ, thế Trư Bát Giới vẫn không nhúc nhích, không liếc một cái nào, dưới con mắt hắn chắc Lữ Ngọc Hồ không bằng mười lượng bạc của hắn”.
Thư Hương giận đến ngứa răng, nhưng không biết phải làm sao, nàng quay qua hỏi Đào Liễu :
– Có thấy hắn không?
Đào Liễu chớp chớp mắt :
– “Hắn” là ai?
Thư Hương trừng mắt :
– Thì Lữ Ngọc Hồ chớ còn ai nữa?
Đào Liễu cười :
– Thấy thì có thấy, nhưng chỉ có điều…
Thư Hương hỏi dồn :
– Sao? Thấy sao? Chỉ có điều sao?
Đào Liễu nói lững lơ :
– Cũng không có gì, cũng như bao nhiêu người khác chớ không phải ba đầu sáu tay gì cả…
Thư Hương giận run, nàng muốn chụp mười lạng bạc của Trương Dị thồn vô họng Đào Liễu cho bỏ ghét…
Nhưng ngay khi đó thì nàng nghe giọng nói của Lữ Ngọc Hồ.
Giọng nói rổn rảng ồn ào, đúng là giọng nói của tay hảo hán, giọng nói rang rảng hào hùng, nghe giọng nói không thôi, Thư Hương đã hình dung một con người khí phách…
Hắn nói :
– Muốn đánh bạc thì phải đánh cho ngon, đánh cho sướng tay, bằng không thì hãy về nhà ôm vợ.
Thiên hạ cười rần…
Và nhiều người phụ họa.
– Đúng rồi, đánh thì đánh cho ngon, đừng có chạy gạo.
– Đánh mấy cây cũng đánh cho thẳng cánh, đừng có rặn lên rặn xuống.
– Lữ đại hiệp cầm cái đi!
Lữ Ngọc Hồ vẫn một giọng sang sãng :
– Cầm cái thì cầm cái, nhưng ta có điều kiện nghe.
– Được rồi, Lữ đại hiệp cứ đưa điều kiện.
– Bất cứ điều kiện gì cũng tuân theo.
Đào Liễu lầm thầm :
– Hổng lẽ bảo ăn cứt cũng tuân theo?
Thư Hương lườm lườm nhưng nàng lại bận dảo tai nghe tiếng nói của Lữ Ngọc Hồ :
– Ta không kể về qui củ của lão Kim, ta cầm cái thì giao đặt ít nhất phải là một trăm lượng, càng nhiều càng tốt, đánh càng lớn, thì càng đúng mực phong lưu.
Thiên hạ lại vỗ tay ào lên.
Tự nhiên, trong số đó cũng phải có người không chơi nổi với điều kiện cao như thế, nhưng họ vẫn tán thành, họ bằng lòng đứng ngoài nhìn.
Và bây giờ thì Thư Hương đã có thể thấy hắn.
Thiên hạ dạt ra và trở lại chỗ ngồi.
Cái nàng thấy trước nhất là vuông khăn đỏ choàng trên cổ.
Màu đỏ của vuông khăn chỉ trông thấy là đã hừng hừng…
Hừng hừng y như da mặt của Thư Hương hiện tại…
* * * * *
Thấy vuông khăn đỏ là thấy cổ hắn.
Hắn có cái cổ hơi thô, vì hơi to nên hơi thấp.
Nhưng đâu có sao, một “nhân vật lớn” không nhất thiết phải là tuấn tú, khác người ở chỗ khí thế hào hùng.
Khí thế của Lữ Ngọc Hồ quả hào hùng.
Hắn cho tay vào lưng, đập ra là trên bàn đã có một xấp ngân phiếu cao nhiệu, hắn ném hời hợt lên mặt bàn và nói lớn :
– Đặt đi, đặt vô, càng lớn càng tốt.
Nhiều đống bạc được đẩy ra, vài trăm lượng cũng có mà vài ngàn lượng cũng có.
Những kẻ đến đây, bạc trong lưng họ nếu không trộm cắp thì cũng là cướp, tiền đó vô ra như nước.
Tiếng vổ tay vang lên.
Nhà cái chung ra bộn bộn.
Chỉ một cây đầu đã phải chung vài ba ngàn lượng, những cây kế tiếp hơn vạn lượng trên bàn không còn là của Lữ Ngọc Hồ.
Quả đúng là khí thế hào hùng, mặt họ Lữ không hề thay đổi, ánh mắt vẫn ngời ngời, chỉ bằng vào khí thế đó không thôi, chắc chắn đã có từng đoàn, từng đoàn thiếu nữ đến quì trước mặt hắn.
Thư Hương nhìn đến mê man, nàng nói lầm thầm :
– Quả là xứng đáng là nam tử hán, quả đúng là đại anh hùng…
Đào Liễu cười nho nhỏ :
– Tiểu thơ xem thấy cái đó từ ở điểm nào?
Thư Hương đáp :
– Chỉ nội cách đánh bạc đó là đủ chứng minh rồi.
Đào Liễu nói :
– Đánh bạc lớn chưa chứng minh là bậc anh hùng.
Cô ta cười cười nói tiếp :
– Nhưng có thể chứng minh một việc.
Thư Hương hỏi :
– Chứng minh cái gì?
Đào Liễu đáp :
– Chứng minh đó là một sâu cờ bạc, con sâu cở lớn…