Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Cát Bụi Giang Hồ

Chương 22: Bán mình để làm quen

Tác giả: Cổ Long
Chọn tập

Bán mình để làm quen
Thư Hương giận gần ói mật.
Đúng là thứ giọng điệu của… heo hèm.
Và nàng nhìn lại, Trương Dị vẫn cắm đầu vào tụ bài của hắn, cắm đầu trên mười lượng.
Từ đầu đến cuối vẫn là mười lượng.
Thư Hương đâm ghét, thế nhưng nàng vẫn phải thúc hắn một cái :
– Có quen với Lữ Ngọc Hồ không?
Trương Dị đáp :
– Không!
Hắn trả lời mà đầu hắn cũng không chịu lắc, chứng tỏ hắn không hề chú ý.
Thư Hương cười mũi :
– Vậy mà cũng đi lại giang hồ, một nhân vật lớn như thế mà cũng không biết.
Trương Dị nói :
– Hạng nào theo hạng nấy, tôi không phải là nhân vật lớn thành ra không quen biết với nhân vật lớn và vì như thế cho nên ai đến thì đến, đở phải ồn ào.
Thư Hương hỏi :
– Vậy tại sao không tìm cách để làm quen?
Trương Dị lững lờ :
– Tại sao lại phải tìm cách làm quen?
Thư Hương ấp úng :
– Bởi vì… vì tôi muốn làm quen.
Trương Dị nói :
– Đó là chuyện của cô, tôi đã có nói trước rồi, tôi chỉ đưa cô đến gặp hắn, còn chuyện gì nữa thì tôi không biết.
Thư Hương kèo nài :
– Nhưng… nhưng ít nhất ngươi cũng tạo cho ta một cơ hội…
Trương Dị hỏi :
– Cơ hội như thế nào?
Thư Hương nói :
– Nếu ngươi sang bên đó ngồi đánh thì không chừng rồi ta sẽ làm quen được.
Trương Dị đáp :
– Tôi không đi sang đó được.
Thư Hương hỏi :
– Tại sao vậy?
Trương Dị đáp :
– Tại vì bên đó đánh quá lớn.
Thư Hương thồ lộ đôi mắt như muốn… ăn thịt hắn :
– Sao… sao ngươi không về nhà mà ôm vợ cái cho rồi?
Trương Dị đáp :
– Tại vì tôi không có vợ.
Hắn luôn luôn nói chuyện tỉnh bơ và đơn giản như thế, nhưng chính cái tỉnh bơ của hắn làm cho nàng muốn ói mật xanh.
Thư Hương ngậm miệng không thèm nói nữa, nhưng khi nàng ngẩng mặt thấy tên mặt rổ “cầm” người thiếu phụ khi nãy, nàng cúi xuống hỏi Trương Dị :
– Có quen với tên mặt rổ đó không?
Trương Dị cười :
– Tên đó thì quen, vì hắn không thuộc về… nhân vật lớn.
Thư Hương hỏi :
– Hắn làm gì ở đây?
Trương Dị đáp :
– Nghe nói hắn là thứ “Hấp Huyết Trùng” trong sòng bạc này.
Thư Hương cau mặt :
– Hấp Huyết Trùng là cái gì?
Trương Dị đáp :
– Như rệp, muỗi chẳng hạn, những thứ đó người ta gọi là “hấp huyết trùng”, thứ chuyên hút máu người. Hắn ở đây “hút máu” bằng cách cho vay, cầm thế, món đồ đáng ba trăm lượng, hắn chỉ cầm trăm rưỡi là cao và tiền lãi… hai mươi phân, cầm cho hắn thì kể như bỏ đứt…
Thư Hương chớp chớp mắt và vụt cười :
– Đã tốt thì tốt luôn, giúp cho tôi một chuyện đi.
Trương Dị hỏi :
– Giúp cái gì?
Thư Hương nói :
– Gọi tên mặt rổ lại “cầm” dùm tôi đi.
Trương Dị hỏi :
– Cầm cái gì?
Thư Hương cười :
– Thì y như người thiếu phụ kia vậy. Cầm tôi chớ cầm cái gì?
Trương Dị nhìn Thư Hương chầm chập :
– Nổi cơn khật khùng rồi hả?
Thư Hương cười :
– Làm gì có chuyện khật khùng?
Trương Dị hỏi :
– Muốn đặt vài tụ à?
Thư Hương cười :
– Ta không phải là sâu cờ bạc.
Trương Dị hỏi :
– Chớ cầm để làm gì?
Thư Hương nói :
– Làm gì mặc người ta, giúp dùm một lần này nữa thôi.
Trương Dị nhìn nàng hồi lâu rồi hỏi :
– Lần chót phải không?
Thư Hương gật đầu :
– Một lần thôi, nhất định không nhờ nữa.
Trương Dị thở ra :
– Được, đau một bận rồi, còn hơn để dây dưa không dứt…
Hắn quay lại, ngoắc tên mặt rổ :
– Hỏi thăm cái này chút được không?
Tên mặt rổ nhìn Trương Dị, rồi lại nhìn Thư Hương, hắn chầm chậm bước lại và hỏi :
– Sao? Mười lượng mà cũng sạch nữa à?
Trương Dị đáp :
– Một tiền cũng sạch chớ đừng nói mười lượng.
Tên mặt rổ hỏi :
– Bây giờ tính “món” gì đây?
Trương Dị chỉ chỉ Thư Hương :
– Độ bao nhiêu?
Tên mặt rổ trầm ngâm :
– Muốn bao nhiêu?
Trương Dị nói :
– Cở sạch sẽ sáng sủa non ẻo như thế này ít nhất cũng phải ba ngàn lượng.
Tên mặt rổ nhắm tới nhắm lui, nghiêng qua nghiêng lại y như người đi coi… heo giống và cuối cùng hắn gật gù :
– Có lẽ là còn nguyên… Được rồi, ba ngàn thì ba nhưng phải bảo đảm đừng chạy đó nghe?
Trương Dị nhướng nhướng mắt :
– Sợ gian lận hả?
Tên mặt rổ quay đi lấy bạc và nói :
– Còn lâu mới gian lận được Triệu Cương này, gần ba mươi năm lăn lóc trong nghề rồi mà.
* * * * *
Khi một người con gái cự nự thì không sao, đừng sợ.
Nhưng khi họ cười nói như không thì hãy coi chừng.
Câu này phải viết bằng chữ lớn, tô thật đậm màu treo ngay ngực của những kẻ đàn ông hảo ngọt.
Tên mặt rổ cầm bạc lại nhưng chưa kịp trao thì Thư Hương vụt đứng dậy la bài bãi :
– Cứu tôi với, bớ người ta, cứu tôi với!
Tiếng la eo éo của nàng vang lên nghe thật là dễ sợ, mọi người đều giựt mình, nhất là những người ngồi trong bàn với cô ta.
Trương Dị vẫn ngồi chăm chăm vào tụ bài của mình, vào… mười lượng bạc của mình, mặt hắn không hề thay đổi.
Hình như hắn đã biết trước câu chuyện sẽ xảy ra như thế.
Chỉ có tên mặt rổ Triệu Cương thì đâm hoảng, hắn đã được “hầu” chuyện cầm thê?ở đây, nhưng với nguyên tắc là bảo đảm không xảy ra chuyện gì lôi thôi cho sòng bạc, nên hắn hoảng hồn khi thấy cô gái phản ứng mạnh như thế ấy.
Trừ hắn và những người trong bàn đó hơi ngạc nhiên, còn ngoài ra những bàn khác, những người khác không một ai chú ý.
Hình như chuyện lôi thôi trong sòng bạc không phải là chuyện của họ lo, mà họ cũng không có thì giờ dậy để “tham quan” chuyện lăng nhăng như thế.
Điều làm cho Thư Hương thất vọng hơn hết là Lữ Ngọc Hồ cũng không ngẩng mặt lên.
Nàng cắn răng chạy đại đến gần hắn và tiếp tục la :
– Cứu mạng… cứu tôi với, bớ người ta…
Bây giờ thì dầu cho lỗ tai ai bị bít cũng phải nghe.
Lữ Ngọc Hồ ngẩng mặt lên hỏi :
– Cái gì thế?
Thư Hương chỉ Trương Dị :
– Hắn… hắn bán tôi…
Lữ Ngọc Hồ cau mặt nhìn cô ta từ trên xuống dưới và hỏi :
– Hắn là người gì của cô?
Thư Hương cúi đầu, dáng cách của cô ta y như là bất cứ lúc nào cũng có thể khóc ồ lên được. Cô ta nói ngập ngừng :
– Hắn cũng không là người gì của tôi cả, tôi chỉ theo hắn đến đây chơi, không…
không ngờ hắn lại…
Lữ Ngọc Hồ đập mạnh tay xuống bàn :
– Như vậy là nghĩa lý làm sao? Chẳng lẽ không còn vương pháp gì nữa cả hay sao?
Hắn bước từng bước lớn đến trước mặt Trương Dị, hắn hỏi :
– Tại làm sao ông bạn lại đem cô gái này cầm bán như thế?
Trương Dị chầm chậm ngẩng mặt lên :
– Thua quá, thua cháy túi mà chưa hết cơn ghiền.
Cái lý do đơn giản của hắn để đến phải đem cầm bán một cô gái như thế thật đáng nọc xuống đét vào mông trăm roi, thế nhưng Lữ Ngọc Hồ lại tỏ ra… thông cảm, cười cười :
– Như vậy thì cũng không… đáng trách… Bây giờ ông bạn cần bao nhiêu để gở?
Trương Dị vụt cười :
– Đã có Lữ đại hiệp ra mặt thì… thì tại hạ không còn cần thêm một teng nào cả.
Hắn đứng lên phủi phủi áo và bỏ đi một nước ra ngoài cửa.
Tuy hắn cũng vẫn bằng dáng đi lệt bệt, nhưng hắn không hề nhìn lại.
* * * * *
Khi mình đối xử tệ với người nào, nếu người ấy cũng trả lại mình như thế, thì kể như huề.
Mặc dầu mình đã xấu với người ta trước, nhưng như thế sẽ còn có “cớ” để khỏa lấp cái xấu trước của mình.
Cũng như khi mình nặng lời chưởi mắng một người nào, nhất là mắng người một cách vô lý, nhưng nếu người ấy cũng gân cổ mắng lại mình thì rất có thể, cuối cùng, bằng một cách này hay cách khác, mình sẽ làm cho kẻ ấy trở thành có lỗi. Thế nhưng nếu người ấy cúi đầu lẳng lặng để mặc cho mình làm hùng làm hổ, thì chẳng những “cuộc chưởi mắng” đó sẽ không còn một chút nào hứng thú, mà người chưởi có thể sẽ bị ray rứt lương tâm…
Thư Hương nhìn thấy Trương Dị bỏ đi như thế, lòng nàng bỗng cảm thấy băn khoăn…
“Vô luận thế nào, Đại Đầu Quỷ cũng không phải là con người xấu, sau này nhất định ta phải tìm cách báo đáp mới được”.
Trong bụng nghĩ như thế và Thư Hương bỗng nhớ Đào Liễu.
“Hắn không có vợ, Đào Liễu lại thích hắn, tại sao mình lại không cứ gả phức cho hắn để gọi là đáp nghĩa”?
Nhưng Đào Liễu đâu rồi?
Cô bé đi lúc nào? Đi đâu? Thư Hương không hề hay biết.
Chuyện xảy ra trong khoảng khắc, Thư Hương hình như chỉ nghĩ có mỗi một mình Trương Dị, những chuyện khác, những người khác, nàng hoàn toàn không để ý.
Đó là một chuyện lạ.
Thư Hương không truy nguyên, không biết, mà nếu có ai biết hỏi nàng, chắc chắn nàng cũng không thừa nhận.
Nàng thở ra nhè nhẹ và quay đầu lại.
Nàng bắt gặp ánh mắt của Lữ Ngọc Hồ.
Hắn đứng nhìn nàng, nụ cười của hắn tràn lên ánh mắt.
Thật là một điều lạ.
Nàng đã chịu không biết bao nhiêu khổ cực, nuôi không biết bao nhiêu mộng tưởng, phí khá nhiều tâm cơ mới gặp và làm quen được với một nhân vật lớn như Lữ Ngọc Hồ, thế mà trong khoảng khắc, nàng bỗng quên bẵng hắn…
Như vậy không lẽ vị “Đại Nhân Vật” này lại không bằng Trư Bát Giới hay sao?
Lữ Ngọc Hồ vẫn nhìn nàng.
Hình như hắn chờ nàng nói trước.
Đôi mắt hắn thật sáng, có một uy lực lạ thường, chỉ có điều tròng trắng hiện lên nhiều gân đỏ.
“Tự nhiên, một nhân vật lớn được nhiều người tiếp kiến như thế, làm sao có đủ thì giờ để ngủ nhiều”?
Không ngủ được đầy đủ thì tự nhiên gân đỏ có nhiều trong mắt.
Ai có thắc mắc thì có lẽ Thư Hương sẽ giải thích rành mạch như thế ấy.
Và cuối cùng, nàng nhoẻn miệng cười :
– Đa tạ Lữ đại hiệp cứu trợ, nếu không thì… thì tôi thật không biết phải làm sao?
Lữ Ngọc Hồ hỏi :
– Cô có biết tôi, không phải?
Nhìn lên vuông khăn đỏ quàng trên vai hắn, Thư Hương lí nhí :
– Người trong giang hồ có ai lại không biết Lữ đại hiệp?
Lữ Ngọc Hồ hỏi :
– Và cô biết chắc rằng tôi sẽ cứu cô?
Thư Hương đáp :
– Lữ đại hiệp là người… kiến nghĩa dõng vi, đó cũng là điều mà người trong giang hồ đều biết…
Lữ Ngọc Hồ nói thật chậm :
– Chính vì cô biết tôi nhất định sẽ cứu cô, cho nên vừa rồi cô mới nhờ người đó làm cái chuyện bán cô đó phải không?
Thư Hương sững sờ.
Thật nàng không ngờ Lữ Ngọc Hồ có thể khám phá tâm sự của nàng, càng không nghĩ rằng hắn lại nói thẳng vào mặt nàng như thế?
Nàng bỗng ấp úng ngang :
– Lữ đại hiệp làm sao… làm sao lại biết…
Câu hỏi vừa buông ra là nàng hối hận ngay.
Quả đúng là khờ khạo.
Không lắc đầu mà lại hỏi như thế có nghĩa là tự nhận chuyện xảy ra vừa rồi là một màn kịch do chính mình dựng lên để tìm cách làm quen!
Lữ Ngọc Hồ cười, hắn cười khá lớn :
– Làm sao tôi lại không biết? Bởi vì cách đó rất hay, nhưng đối với tôi thì lại tầm thường, đối với tôi, cách đó không còn là lạ nữa, cô không biết chớ đã có ít nhất là bảy tám cô gái đã làm cách đó với tôi rồi!
Mặt của Thư Hương đã đỏ tới vành tai.
Bây giờ thì nàng rất tức không có được một cái lỗ để chui xuống đất trốn luôn cho khỏi ê mặt.
Lữ Ngọc Hồ lại nói :
– Thế nhưng cô và những cô gái trước đây có chỗ khác nhau, chớ không phải hoàn toàn như thế…
Thư Hương cắn môi.
Nàng gom hết nội ngoại công phu để hỏi :
– Khác… khác ở chỗ nào?
Lữ Ngọc Hồ mỉm cười :
– Cô đẹp hơn những cô gái kia nhiều, cái cười của cô tươi hơn, giọng nói ngọt hơn, nhất định con người như thế, tương lai vận hạn không tệ lắm, vì thế…
Hắn chụp lấy tay của Thư Hương và nói tiếp :
– Đi, lại đây, lại ngồi kế bên tôi đây để tôi thử xem có quả là người có vận tốt hay không?
* * * * *
Bắt đầu như thế là vị Đào tiểu thơ của Cẩm Tú sơn trang đã quen được với đại hiệp Lữ Ngọc Hồ, “một nhân vật lớn” suốt đại giang nam bắc.
Chẳng những được quen, mà nàng lại còn hiểu được phần nào về nhân vật đó…
Nàng phát hiện Lữ Ngọc Hồ là một con người thẳng thắn, con người dám nói dám làm, khi hắn nói hắn kéo tay nàng, thì lúc đó cho dầu có một vạn con mắt nhìn vào, hắn vẫn kéo như thường.
Khi hắn nói một câu gì đó, mặc dầu có bao nhiêu lỗ tai dảo lên nghe, hắn cũng nói như thường, mặc dầu lời nói sẽ làm cho người đỏ mặt, hắn cũng không cần phải quan tâm.
“Nếu là… Đại Đầu Quỷ, nhất định trước mặt đông người, hắn không khi nào vạch cái bí mật của mình, nhất định hắn sẽ nghĩ đến cách giữ thể diện cho mình”.
Thật là lạ, đã quyết sẽ không nghĩ đến tên Trương… Óc Mít nữa, nhưng không hiểu tại sao, bất cứ ngó đến người nào, nàng cũng cứ dựng hắn lên để so sánh…
“Nhưng vô luận thế nào, Lữ Ngọc Hồ cũng vẫn thẳng thắn hơn hắn rất nhiều”.
Cuối cùng, Đào tiểu thơ đã vì mình mà tạo nên một kết luận như thế ấy.
Thế nhưng kết luận ấy có xác đáng hay không thì chính nàng cũng không biết, hay nếu có biết, nàng cũng không khi nào thừa nhận.
* * * * *
Hai người bạn thân mật, chưa chắc đã là bạn tốt với nhau.
Tỷ như “rượu” và “cờ bạc”.
Hai “bằng hữu” này rất thân mật, thân mật đến mức khó có ai rứt ra được, mà cũng chính vì thế cho nên mọi người đã được mệnh danh là “sâu cờ bạc” thì cũng kiêm luôn “sâu rượu”.
Và đó là mầm móng nguy hiểm, lụt đụt giữa “hai ông bạn” gần như bất phân ly này.
Có người cứ uống rượu vô là muốn đánh bạc, có người khi ngồi vào sòng bạc rồi thì bắt đầu… uống rượu.
Kết quả của “ông bạn” này hú “ông bạn” kia là: “Càng uống càng thua, càng thua càng uống; đến khi cháy túi thì cũng mẹp luôn”.
Vì thế cho nên sòng bạc nào cũng có rượu, thường thường là rượu uống khỏi tốn tiền, uống bao nhiêu cứ uống.
Cứ việc uống thả cửa, cũng có nghĩa là cứ việc thua sạch túi.
Lữ Ngọc Hồ đang uống thả cửa.
Nếu ai đó không chịu nhận hắn là con người hào khí hừng hừng thì khi thấy hắn uống rượu, nhất định là phải thừa nhận.
Khi hắn uống rượu, thì người ta có cảm tưởng như giữa hắn và rượu có mối thù…
vạn cổ.
Thấy rượu thì nhất định không “nuốt” nó vào bụng là không thể được, uống không cần “truy vấn” rượu nhiều rượu ít, không cần biết đến chén nhỏ hay chén to, nhất định nâng chén lên là phải cạn. Làm như còn một giọt rượu trong đáy chén, cũng làm cho hắn “xốn xang” đứng ngồi không yên.
“Người đàn ông uống rượu như thế mới đúng là anh hùng bản sắc”.
Đó là kết luận của Thư Hương.
Nhưng giá như có Đào Liễu ở đây, nhất định cô ta sẽ nói “đó cũng chưa có thể chứng minh là bản sắc anh hùng, chỉ có thể chứng minh hắn là con sâu rượu”.
Hình như từ trong cửa miệng mà cái môi hơn nhếch nhếch của con bé rất hà tiện khen người, chỉ trừ một mình Trư Bát Giới.
Nhưng con bé ấy đi đâu?
Hổng lẽ nó đã theo Đại Đầu Quỷ?
Thư Hương cắn môi, nàng hạ quyết tâm không thèm nhờ đến “bọn đó” nữa, nàng quyết toàn tâm toàn ý hướng về Lữ Ngọc Hồ.
Và bây giờ thì nàng phát giác Lữ Ngọc Hồ thua sạch.
Những người thua “cháy túi” như thế ấy, thường thường vẻ mặt rất khó coi, nhưng Lữ Ngọc Hồ thì không. Mặt hắn không hề đổi sắc.
Kim Râu không biết đã đến sau lưng hắn bao giờ, hắn xoa xoa cái cằm không râu của hắn, hắn nói bằng một giọng thông cảm :
– Lữ đại hiệp hôm nay hình như không được đỏ, cho nên thua đã hơi nhiều.
Lữ Ngọc Hồ cười lớn :
– Ta đánh bạc là đã chuẩn bị để thua, chỉ cần đánh cho ngon tay, chơi cho ngọt, thì một hai vạn nào có đáng kể gì.
Kim Râu đưa ngón tay cái ra trước mặt :
– Hạng nhất, đúng là nam tử hán, đại trượng phu, không những đánh ngọt mà thua cũng ngọt.
Hắn vẫy tay ra sau và nói lớn :
– Mang đến năm vạn lượng cho Lữ đại hiệp gở vốn coi.
Lữ Ngọc Hồ cười :
– Ta biết lão Kim là con người điệu nghệ, cho nên ta không vội hỏi.
Kim Râu vụt hơi thấp giọng :
– Chỉ có điều ở đây đã có quy củ, chắc Lữ đại hiệp cũng đã biết cho rồi?
Lữ Ngọc Hồ nhướng mắt :
– Sao? “Cầm” à?
Kim Râu cười cười :
– Bằng hữu là bằng hữu, quy củ là quy củ. Lữ đại hiệp hào khí bằng trời, nhất định không khi nào để bằng hữu khó ăn khó nói với kẻ khác.
Lữ Ngọc Hồ lại cười lớn :
– Cứ tự nhiên, bạn cứ xem trong người ta có vật chi đáng giá cứ lấy làm tin mà không cần phải nói tiếng nào.
Hắn vỗ vỗ ngực :
– Cứ tự nhiên, Lữ Ngọc Hồ này chưa từng để cho bằng hữu khó khăn trong việc làm ăn khi nào cả.
Kim Râu cười mơn :
– Thật thế chứ, Lữ đại hiệp?
Lữ Ngọc Hồ nhướng mắt :
– Sao lại có chuyện thật hay giả? Hay là lão Kim có cần gì cứ nói ngay đi…
Kim Râu sáng mắt, hắn vùng thấp giọng :
– Lữ đại hiệp, chẳng hay đại hiệp có để ý ba người ngồi trong góc bên kia chăng?
Hắn chỉ nói chớ không cần chỉ, vì bất cứ ai cũng biết hắn chỉ ai rồi.
Vì quả thật trong sòng bạc có ba người đặc biệt: Một người là Đạo sĩ, một vị Hòa thượng và một gã Tú tài.
Sòng bạc vốn là một nơi “cửa luôn rộng mở” bất luận tam giáo cửu lưu, hòa thượng, đạo sĩ, quan viên cao thấp, bàng dân thiên hạ, không có một qui luật nào hạn chế.
Như vậy, chuyện có mặt Tú tài, Hòa thượng và Đạo sĩ ở đây vốn không phải là chuyện lạ.
Nhưng lạ ở chỗ là họ đến đây không phải để đánh bạc, vì họ không đánh ván nào mà cũng không hề ngó tới một con bài.
Vị hòa thượng trên tay cầm xâu chuỗi hột, miệng nhem nhép như đang… tịnh độ cầu siêu.
Vị Đạo sĩ hai tay chấp lên ngang ngực, đôi mắt nhắm nghiền, đúng trong tư thế ngưng thần nhập định.
Gã Tú tài tay cầm quyển sách, đang nhịp nhịp chân, gật gật đầu như vừa khám phá một chân lý cao thâm.
Hòa thượng niệm kinh, Đạo sĩ nhập định và Tú tài đọc sách vốn là chuyện hợp tình hợp lý, thế nhưng vào sòng bạc để làm cái chuyện đó thì, xem chừng không hợp tình hợp lý chút nào cả.
Đã không hợp tình hợp lý mà lại còn rất ư là chướng mắt.
Mỗi một người chiếm lấy một bàn, bằng vào dáng cách của họ cho dầu có hết chỗ, cho dầu có ghiền đến ngáp cũng không ai thèm đến bàn đó để gây sòng.
Luôn cả Thư Hương cũng nhận rất rõ ràng là họ đến đây cốt để mà gây sự.
Nhưng nàng không thấy chướng, nàng thấy dáng cách của họ chẳng những đặc biệt mà còn lạ lùng thích thú.
Có thể có nhiều người khác cũng thích thú như nàng, vì đó là chuyện thuộc về “vô thưởng vô phạt”, lâu lâu nhìn thấy chuyện kỳ cục cũng vui vui.
Nhưng có người đã không thích mà lại còn bực bội ngồi đứng không yên, người đó là lão Kim Râu.
Hắn cũng có thể không thù hằn gì, nhưng đây là chỗ làm ăn của hắn, hắn không thể chịu nổi chuyện phá đám “bất bạo động” như thế.
Và vì không thể chịu nổi cho nên hắn thọt Lữ Ngọc Hồ.
Tự nhiên Lữ Ngọc Hồ cũng thấy gai gai.
Hắn cau mày hỏi :
– Bạn muốn tôi đuổi họ ra phải không?
Kim Râu cười cười :
– Thật tình là như thế.
Lữ Ngọc Hồ hỏi :
– Tại sao bạn không tự làm chuyện đó?
Kim Râu đáp :
– Chắc Lữ đại hiệp cũng biết, ở đây cái gì cũng có quy củ, họ không có hành động phá khuấy thì tôi không thể lấy lý do gì mà đuổi họ đi.
Hắn thở dài và nói tiếp :
– Ở đây đâu có đặt ra cái luật là cứ đến đây thì phải đánh bài? Và cũng không thể cản chuyện Hòa thượng, Đạo sĩ nhập định và Tú tài đọc sách?
Thiếu chút nữa là Thư Hương đã bật cười.
Ai cũng biết họ đến đây bằng cung cách đó là họ muốn gây sự nhưng cũng không ai dám nói chuyện họ đang làm đó đúng hay sai?
Lữ Ngọc Hồ hỏi :
– Họ đến đây bao giờ?
Kim Râu đáp :
– Họ đến đây đã mấy ngày rồi, nhưng có lúc ở lúc đi, cũng không ai biết lúc nào họ xuất hiện.
Lữ Ngọc Hồ hỏi :
– Họ vào đây bằng cách nào?
Kim Râu lại thở dài :
– Vấn đề chính lại là chỗ đó, đâu có ai biết họ tới hồi nào, mà cũng đâu có ai biết họ vào đây bằng cách nào?
Mắt Lữ Ngọc Hồ bỗng như có ánh sáng hơn, hắn nói :
– Cứ như thế này thì họ cũng khá khá đó nghe.
Kim Râu cười cười :
– Nhất định là tay khá rồi, chính vì thế cho nên nếu Lữ đại hiệp không muốn phiền hà thì tại hạ cũng không dám ép.
Lữ Ngọc Hồ cười lạt :
– Ai nói? Lữ Ngọc Hồ này sinh ra là để rước chuyện phiền hà đây mà…
Kim Râu cười thật tươi :
– Chính vì thế cho nên năm vạn lượng này đang chờ Lữ đại hiệp dùng gỡ vốn…
Lữ Ngọc Hồ cười lớn, hắn nốc hết số rượu còn lại trong bầu rồi đứng dậy…

Chọn tập
Bình luận