Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Cô Gái Đùa Với Lửa

Chương 24

Tác giả: Stieg Larsson

Thứ Ba, 5 tháng Tư

Per – Ake Sandstrom, một nhà báo tự do vào trạc cuối tứ tuần, về nhà ngay sau nửa đêm. Ông hơi ngà ngà và cảm thấy nỗi hoảng sợ nó như một hòn một cục đang náu núp ở trong bụng mình. Cả ngày ông tuyệt vọng không làm được gì cả. Đơn giản là vì ông đang khiếp hãi.

Từ ngày Svensson bị giết đã gần hai tuần rồi. Đêm ấy xem tin trên tivi mà Sandstrom choáng váng. Ông cảm thấy người lâng lâng nguôi dịu và hy vọng – Svensson đã chết vậy thì quyển sách về buôn bán tính dục mà Sandstrom sẽ bị phơi bày ra ở trong đó có thể chi là chuyện lịch sử.

Ông hận Svensson. Ông đã lạy van và thanh minh, ông đã bò lết ra vì con lợn ấy.

Hôm sau vụ án mạng, hoan hỉ quá ư tràn ngập, ông đã không nghĩ được rõ. Mãi đến hôm sau đó nữa ông mới bắt đầu xem xét đến được tình hình của ông. Cảnh sát sẽ tìm ra bài viết của Svensson và bắt đầu đào bới vào chuyến trốn chạy nho nhỏ của ông. Chúa ơi, ông có thể là một nghi can giết người đây.

Cơn hốt hoảng của ông lắng đi khi mặt của Salander bị vất lên trên các bản báo tin trong nước. Nhưng con Salander này nó là đứa nào cơ chứ? Ông chưa nghe nói đến nó trước đây bao giờ. Nhưng cảnh sát rõ ràng đã coi nó là một nghi can quan trọng và theo lời công tố viên thì người ta sắp sớm sủa giải quyết các vụ án mạng. Có khả năng là chẳng có ai tỏ ra chú ý chút nào tới ông. Nhưng bằng kinh nghiệm của mình ông biết các nhà báo luôn lưu lại tư liệu và ghi chép. Millennium. Cái tờ tạp chí cứt đái với một tên tuổi chả có xứng đáng gì. Chúng cũng như mọi đám khác cả thôi. Thò mũi vào xung quanh và làm cho con người ta phải than van rên rỉ, phải thiệt thòi hao tổn.

Ông không thể biết cuộc điều tra sẽ còn diễn ra bao lâu nữa.

Không có ai để cho ông hỏi. Ông cảm thấy mình như đang ở trong giữa chân không.

Ông ngả nghiêng giữa hoảng sợ và say xỉn. Rõ ràng cảnh sát không tìm ông. Có thể – nếu ông rất may mắn – ông sẽ trót lọt. Nhưng nếu ông không may mắn thì cuộc đời làm lụng của ông sẽ chấm hết.

Ông tra chìa khóa vào cửa trước và quay khóa. Mở cửa ra ông thình lình nghe thấy tiếng loạt soạt ở đằng sau, thế rồi chưa kịp quay lại thì ông đã thấy vùng thắt lưng đau bại đi.

Bjorck chưa đi ngủ thì điện thoại réo. Ông đang mặc pyjama và áo khoác nhưng vẫn ngồi trên ghế trong bóng tối, gậm nhấm cảnh tiến thoái lưỡng nan. Trong toàn bộ sự nghiệp dài lâu, ông chưa bao giờ thấy mình lại đang gần sa vào một khốn cảnh như thế này.

Ông không muốn nhấc máy. Đã quá nửa đêm. Nhưng chuông vẫn réo. Đến hồi réo thứ mười ông không cưỡng thêm được nữa.

– Mikael Blomkvist đây. – Một tiếng nói ở đầu đằng kia.

Cứt.

– Quá nửa đêm rồi. Tôi đã đi ngủ.

– Tôi nghĩ nghe tôi nói ông có thể sẽ thú vị.

– Ông muốn gì?

– Sáng mai 10 giờ. Tôi có một cuộc họp báo về bối cảnh các vụ án mạng Dag Svesson và Mia Johansson.

Bjorck nuốt khó khăn.

– Tôi sẽ tường trình tất cả chi tiết trong quyển sách của Svensson mà trừ buôn bán tính dục ra thì đã xong xuôi hết. Ma cô chăn dắt gái duy nhất mà tôi nêu tên là ông.

– Ông hứa là cho tôi một ít thời gian mà… – Nghe thấy giọng mình sợ hãi, Bjorck ngừng lại.

– Đã mấy ngày rồi mà. Ông bảo ông gọi tôi sau cuối tuần. Mai là thứ Ba. Hoặc ông bảo tôi bây giờ hoặc tôi vẫn họp báo sáng mai.

– Nếu cứ họp báo thì ông không tìm ra được cái chó gì về Zala đâu.

– Có thể thế. Nhưng khi ấy thì không còn là việc của tôi nữa. Và ông thì phải nói chuyện với cảnh sát điều tra. Và dĩ nhiên cả với đám báo chí còn lại.

Không có chỗ để thương lượng.

Bjorck bằng lòng gặp Blomkvist nhưng đã thành công ở chỗ làm cho cuộc họp báo hoãn lại đến hôm sau, thứ Tư. Một ân xá ngăn ngắn. Nhưng ông sẵn sàng.

Hoặc là chìm hoặc là bơi.

Ông thức dậy trên sàn phòng khách. Ông không biết mình đã ngất đi bao lâu. Ông đau toàn thân và ông không thể cử động. Một lúc ông mới nhận ra tay mình bị băng dán điện trói quặt ra sau lưng còn chân bị buộc. Một miếng băng dán trên miệng ông. Đèn bật sáng, cửa chớp đóng lại. Ông không hiểu nổi chuyện gì đã xảy ra.

Ông nghe thấy tiếng động hình như vọng ra từ buồng giấy. Ông nằm im nghe và thấy tiếng kéo mở ngăn kéo.Trộm vào nhà? Ông nghe thấy tiếng giấy sột soạt và ai đó lục lọi trong ngăn kéo.

Thời gian như đứng lại, rồi ông nghe thấy tiếng chân ở đằng sau. Ông thử quay đầu nhưng không trông thấy ai. Ông tự nhủ mình bình tĩnh.

Bất thình lình một dây thòng lọng tuột qua đầu ông. Cái nút thít lại quanh cổ ông. Cơn hoảng loạn làm cho ông gần như vãi hết cả ra.

Ông nhìn lên thấy sợi thừng chạy lên một puli ròng rọc bị cột vào một cái móc thường vẫn để treo đèn. Rồi kẻ tấn công hiện ra trước mắt ông. Vật đầu tiên ông thấy là đôi bốt đen.

Khi ông ngước mắt lên thì không còn cơn sốc nào lại có thể lớn hơn được nữa. Thoạt tiên ông không nhận ra cái kẻ mắc bệnh tâm thần mà tấm ảnh hộ chiếu đã được dán bên ngoài mỗi kiốt Pressbyra từ lễ Phục sinh. Cô ta thấp, tóc đen và nom không giống ảnh in trên báo lắm. Cô ta mặc toàn đồ đen – jean, jacket sợi bông ngang thân để phanh, áo phông, găng tay đen.

Nhưng cái làm ông kinh sợ nhất là mặt cô ta. Nó được tô vẽ. Cô bôi môi đen, tô đường mắt đen và nổi lên đặc biệt, đánh bóng đen quầng mắt. Chỗ còn lại trên mặt thì phủ hóa trang trắng. Cô bôi một vệt son đỏ từ bên trái trán vắt ngang qua mũi xuống bên phải dưới cằm.

Một mặt nạ buồn cười. Nó xem vẻ mất trí cái con mẹ nó rồi.

Đầu óc ông cưỡng lại. Nó có vẻ không thật.

Salander nắm lấy đầu dây thừng kéo. Ông cảm thấy thừng cứa vào cổ và ông đã không thở được trong vài ba tích tắc. Rồi ông loay hoay cố đứng lên trên hai chân. Với chiếc ròng rọc cô chả phải mất công sức để kéo ông đứng lên. Khi ông đã đứng thẳng, cô thôi kéo và quấn thừng vài vòng vào ống nước lò sưởi. Cô thắt nút thừng lại.

Rồi cô biến đi khỏi tầm nhìn của ông. Cô đi chừng hơn mười lăm phút. Khi quay lại, cô kéo một chiếc ghế tựa đến ngồi xuống trước mặt ông. Ông cố tránh nhìn vào bộ mặt sơn phết của cô nhưng không thể. Cô để một khẩu súng ở trên bàn phòng khách. Khẩu súng của ông. Cô đã tìm thấy nó ở trong cái hộp giầy bên trong tủ quần áo. Một khẩu Colt 1911 Govenment. Một vũ khí phi pháp ông có đã vài năm nay. Ông mua của một người bạn nhưng ông chưa bao giờ bắn nó. Ngay trước mắt ông cô lấy kẹp đạn ra và nhét vào mấy viên. Cô giật mạnh súng về và lên cò. Sandstrom suýt té xỉu. Ông cố bắt mình nhìn vào mắt cô.

– Tôi không hiểu tại sao đàn ông luôn phải ghi làm tư liệu các trò sa đọa của mình. – Cô nói.

Giọng cô lạnh băng nhưng nhẹ nhàng. Một giọng nói êm ả nhưng cô nói rành mạch. Cô giơ một tấm ảnh lên. Chắc cô đã in nó từ ổ cứng của ông ra, Nhân danh Chúa.

– Tôi cho rằng đây là Ines Hammujarvi, người Estonia, mười bảy tuổi, đến từ Riepalu gần Narva. Ông có thú vị với cô ấy không?

Câu hỏi làm cớ thôi. Sandstrom không tài nào trả lời. Miệng ông bị băng dán kín còn đầu óc ông thì không sao nghĩ nổi ra điều gì để trả lời. Tấm ảnh cho thấy… lạy Chúa, tại sao mình lại đi lưu các ảnh này lại chứ?

– Ông biết tôi là ai không? Gật đi.

Sandstrom gật.

– Ông là một con lợn bạo dâm, một tên đồi trụy, và một kẻ hiếp dâm.

Ông không nhúc nhích.

– Gật.

Ông gật. Thình lình mắt ông rơm rớm.

– Hãy nói rõ đủ hết các quy tắc thỏa thuận ra. – Salander nói. – Chừng nào dính đến tôi thì sẽ phải cho ông chết ngay. Với tôi thì ông sống thoát đêm nay hay chết cũng vậy cả thôi. Hiểu không?

Ông gật.

– Chắc ông vẫn chưa quên để ý tới rằng tôi là một con điên thích giết người. Đặc biệt giết đàn ông.

Cô chỉ vào tờ báo mới mà ông để trên mặt bàn phòng khách.

– Tôi sẽ bóc băng dán ra khỏi miệng ông. Nếu ông la hay cao giọng tôi sẽ vọt cho ông một cái này. – Cô cầm khẩu súng điện lên. – Món này phóng ra 50.000 vôn. Phát sau thì khoảng 40.000 vì tôi đã dùng một lần và chưa nạp lại điện. Hiểu chứ?

Ông nom nghi ngờ.

– Như thế có nghĩa là cơ bắp ông ngừng hoạt động. Ông đã nếm nó khi ông loạng quạng ở cửa vừa rồi đó. – Cô mỉm cười với ông. – Và nó có nghĩa là chân ông không giữ nổi ông nữa, rút cục ông sẽ tự treo cổ lên tận tít trên kia kìa. Còn sau khi vọt cho ông một phát rồi thì tôi chỉ có việc đứng lên rời đây đi mà thôi.

Ông gật. Lạy Chúa, con này là con mẹ điên giết người đây. Ông không được, không thể kiềm chế, nước mắt chảy ràn rụa xuống dưới cằm. Ông thút thít.

Cô đứng lên kéo băng dán ra.

– Nếu ông không xin phép mà nói là tôi vọt cho ông một tia liền.

Chờ cho ông hết sụt sịt, cô nhìn vào mắt ông.

– Ông có một cơ may sống nổi qua đêm nay. – Cô nói. – Một thôi, không có hai. Tôi sắp hỏi ông mấy câu. Nếu ông trả lời thì tôi để ông sống. Hiểu thì gật đầu đi.

Ông gật.

– Nếu ông không chịu trả lời là tôi bắn luôn à. Hiểu chứ?

Ông gật.

– Ông nói dối hay nói quanh tôi cũng bắn luôn à.

Ông gật.

– Tôi không mặc cả với ông. Sẽ không có cơ may thứ hai đâu. Ông trả lời tắp lự hay ông chết. Nếu ông trả lời thỏa đáng thì ông sống. Đơn giản vậy.

Ông gật. Ông tin cô ta. Ông không còn lựa chọn.

– Xin. – Ông nói. – Tôi không muốn chết…

– Sống hay chết là trông ở ông. Nhưng ông vừa vi phạm quy tắc thứ nhất của tôi: tôi không cho phép thì không được nói.

Ông mím môi lại. Con này nó dở người hoàn toàn rồi, rõ ràng rồi.

Quá nản và bồn chồn Blomkvist không biết làm gì cả. Cuối cùng anh mặc jacket và quàng khăn đi lênh phênh ra ga Sodra và qua Bofills Bage rồi, cuối cùng về tòa soạn Millennium ở trên đường Gorngatan. Hoàn toàn im lặng trong tòa soạn. Anh không bật một ngọn đèn nào nhưng anh cho chạy máy pha cà phê và đứng ở cửa sổ nhìn xuống Gorngatan trong khi chờ cà phê được. Anh cố sắp đặt ngay ngắn lại ý nghĩ. Cuộc điều tra án mạng giống như một bức họa ghép trong đó anh có thể tìm ra vài ba mảnh trong khi các mảnh khác thì đơn giản là đã bị mất đi. Ở đâu đó có một hình mẫu. Anh có thể cảm thấy nó nhưng không thể mò ra nổi.

Nghi hoặc bủa vây anh. Cô ấy không phải là một kẻ rối loạn đầu óc mà giết người, anh nhắc nhở mình. Cô đã viết để bảo anh rằng cô không bắn các bạn của anh. Anh tin cô. Nhưng cô vẫn bị gắn chặt vào các vụ án mạng bằng một cung cách khó hiểu nào đó.

Dần dần anh đánh giá lại cái lý lẽ anh đã bám cứng lấy nó từ khi anh bước chân vào căn hộ ở Enskede. Ít nhiều anh đã tức khắc cho rằng bài báo điều tra của Svensson về buôn bán tính dục là động cơ duy nhất hợp lý của vụ án mạng. Nay anh đi tới chấp nhận khẳng định của Bublanski rằng điều đó không giải thích được vụ giết Bjurman.

Trong thư của mình Salander đã bảo anh rằng anh có thể quên đám ma cô chăn dắt gái đi và cần tập trung vào Zala. Tại sao? Món rắc rối không nói ra được. Sao cô không thể bảo anh cái gì thì có ý nghĩa?

Blomkvist rót cà phê vào cái tách Thanh niên Cánh tả. Anh ngồi ở một trong mấy cái sofa tại giữa buồng giấy, đặt chân lên bàn cà phê, châm một điếu thuốc bị cấm.

Bjorck ở trong danh sách đám ma cô. Bjurman đã là người giám hộ của Salander. Không phải ngẫu nhiên mà Bjorck và Bjurman lại cùng làm việc ở Sapo. Một báo cáo của cảnh sát về Salander đã bị mất.

Có thể có một động cơ khác nữa không? Lisbeth Salander có thể là một động cơ không?

Blomkvist ngồi đó, biết rằng anh không thể nói ra lời. Có một cái gì đó vẫn chưa được khám phá nhưng anh không thể nói rõ chính xác ra cái điều mà qua ý nghĩ Salander anh muốn nói nó có thể là động cơ của vụ án. Anh trải qua cảm giác lâng lâng của phát hiện.

Rồi nhận thấy đã quá mệt, anh đổ cà phê, rửa máy rồi đi ngủ. Nằm trên giường, anh lại nắm lấy mạch suy nghĩ và trong hai giờ cố nhận diện cái điều mà anh muốn nói ra thành lời kia nó là cái gì.

Salander hút một điếu thuốc, thoải mái ngả lưng vào chiếc ghế ở trước mặt ông ta. Cô gác chân phải lên trên chân trái rồi đăm đăm nhìn ông. Sandstrom trước nay chưa thấy một cái nhìn nào mãnh liệt như thế này. Khi cất tiếng, giọng cô lại dịu dàng.

– Tháng Giêng 2003, ông gặp Ines Hammujarvi lần đầu tiên ở nhà cô ta tại Norsborg. Cô ta vừa mới sang tuổi mười sáu. Tại sao lại đến gặp cô ấy?

Sandstrom không biết trả lời ra sao. Bản thân ông cũng khó hiểu chuyện đó, nó đã bắt đầu như thế nào hay tại sao ông… Cô giơ súng bắn điện lên.

– Tôi… tôi không rõ. Tôi muốn cô ta. Cô ta đẹp quá.

– Đẹp?

– Vâng. Cô ta đẹp.

– Và ông nghĩ ông có quyền trói cô ta vào giường mà hiếp cô ta.

– Cô ấy bằng lòng làm cái ấy. Tôi thề. Cô ấy bằng lòng.

– Ông trả tiền cho cô ấy chứ?

Sandstrom ấp úng.

– Không.

– Tại sao không? Cô ấy là điếm mà. Điếm thì được trả tiền mà.

– Cô ấy là… cô ấy là một món quà.

– Một món quà. – Giọng Salander chuyển sang có vẻ nguy hiểm.

– Tôi giúp một người và người ấy trả cô ấy cho tôi.

– Per – Ake. – Salander nói giọng phải chăng. – Ông không nên cố tránh trả lời tôi, đồng ý không?

– Tôi thề. Cô hỏi gì tôi trả lời hết. Tôi sẽ không nói dối.

– Tốt. Giúp cái gì và người ta kia là ai?

– Tôi chở lậu vào một ít ma túy. Tôi đang đi công tác ở Estonia, tôi chơi bời với mấy người tôi quen rồi mang các viên ấy quay về lại xe tôi. Tay đi cùng với tôi tên là Harry Ranta. Nhưng hắn không đến tận xe với tôi.

– Ông gặp Harry Ranta như thế nào?

– Tôi biết hắn đã nhiều năm. Đúng ra từ những năm 80. Hắn chỉ là một thằng bạn. Chúng tôi quen đi bar với nhau.

– Và rồi Harry Ranta cho ông Ines Hammujarvi như là một… món quà?

– Vâng… không, tôi xin lỗi, đó là sau này, ở Stockholm đây. Đấy là anh hắn ta, Atho Ranta.

– Vậy ông nói là Atho Ranta gõ cửa nhà ông rồi hỏi ông có muốn lái xe đến Norsborg [bad word] Ines không chứ gì?

– Không… Tôi đang ở… chúng tôi có một liên hoan ở… con khỉ nó… tôi không nhớ cái chỗ ấy nữa….

Ông thình lình run như cầy sấy và quỵ gối xuống bắt đầu sụp. Ông phải chẹn chân vào một chỗ nào để đứng thẳng lên được.

– Bình tĩnh trả lời. – Salander nói. – Tôi không có treo ông lên vì ông cần phải xếp dọn ý nghĩ đâu. Nhưng hễ thấy ông toan lẩn tránh trả lời là tôi… pang!

Cô nhướng lông mày lên và ông ngạc nhiên thấy cô nom giống như thiên thần. Cũng thiên thần như bất cứ ai ở đằng sau tấm mặt nạ gớm ghiếc này đều có thể nom giống thiên thần được cả.

Sandstrom nuốt nước bọt. Miệng ông khô như ngói và ông có thể cảm thấy dây thừng thít quanh cổ.

– Ông uống rượu ở đâu không quan trọng. Sao Atho Ranta lại đi đến bước biếu Ines cho ông?

– Chúng tôi nói chuyện về… chúng tôi… Tôi bảo hắn là tôi muốn… – Ông ta nhận ra mình đang khóc.

– Ông nói là ông muốn có một đứa trong đám điếm.

Ông gật.

– Tôi có say. Hắn nói là cô ta cần… cần…

– Cô ta cần cái gì?

– Atho nói cô ta cần bị trừng phạt. Cô ta khó tính khó nết. Không chịu làm những gì hắn ta muốn.

– Thế hắn muốn cô ta làm gì?

– Làm điếm cho hắn. Hắn mời tôi… tôi đang say, không biết là mình làm gì. Tôi không có ý nói là… Xin tha thứ cho tôi.

Ông thút thít.

– Tôi không phải là người để ông xin tha thứ. Vậy ông nhận giúp Atho trừng phạt Ines và cả hai lái xe đến chỗ Ines.

– Không là như thế.

– Vậy là thế nào? Tại sao ông đi với Atho đến chỗ Ines?

Cô ve vẩy khẩu súng điện ở trên đầu gối. Ông lại run.

– Tôi đi vì tôi muốn cô ấy. Cô ấy ở đấy và sẵn có tại chỗ. Cô ấy sống với một cô bạn gái của Harry Ranta. Tôi không nghĩ là biết tên cô này. Atho trói Ines vào giường và tôi… tôi làm tình với cô ấy. Atho đứng xem.

– Không, ông không làm tình, ông cưỡng hiếp cô ấy.

Ông không nói năng.

– Hay là thế nào?

Ông gật.

– Ines nói gì?

– Không nói gì cả.

– Cô ấy có phản đối không?

Ông lắc đầu.

– Vậy cô ấy nghĩ một gã trung niên rác rưởi trói cô ấy lại rồi [bad word] cô ấy là chuyện chả đáng gì.

– Cô ấy say. Cô ấy chả chú ý gì.

Salander nhẫn chịu, thở dài.

– OK. Rồi ông cứ đi gặp Ines miết.

– Cô ấy quá… cô ấy muốn tôi.

– Cục cứt.

Ông tuyệt vọng nhìn Salander. Rồi ông gật.

– Tôi… tôi hiếp cô ấy. Harry và Atho cho phép. Họ muốn cô ấy được… được huấn luyện.

– Ông có trả tiền cho họ không?

Ông ta gật.

– Bao nhiêu?

– Hắn cho tôi một giá hời. Tôi giúp chở hàng lậu vào mà.

– Bao nhiêu?

– Đại khái vài nghìn đô.

– Có một bức ảnh đã chụp Ines ở nhà này.

– Harry mang cô ấy đến.

Ông ta lại sụt sịt.

– Vậy là với vài nghìn đô ông có một cô gái mà ông khoái làm gì cô ấy cũng đều được cả nhỉ. Ông đã hiếp cô ấy bao nhiêu lần?

– Tôi không biết… mấy lần.

– OK. Ai coi cái băng ấy?

– Tôi phản họ là họ giết tôi.

– Chả bận đến cái cục cứt tôi. Ngay bây giờ tôi có một vấn đề còn lớn hơn anh em nhà Ranta nhiều. – Cô giơ khẩu súng điện lên.

– Atho là thằng anh. Harry là đứa sắp đặt.

– Có bao nhiêu đứa nữa trong băng ấy?

– Tôi chỉ biết Atho và Harry. Bạn gái của Atho cũng ở trong đó. Và một đứa tên là… tôi không biết. Pelle gì gì đó. Người Thụy Điển. Tôi không biết nó là ai. Nó xài ma túy và làm việc cho bọn họ.

– Bạn gái của Atho?

– Silvia. Là điếm.

Salander ngồi nghĩ một lúc. Rồi cô ngước lên nhìn.

– Zala là ai?

Sandstrom tái mặt lại. Blomkvist đã lùng săn hắn để hỏi cũng câu này đây. Hắn không nói gì vì từ lâu hắn biết cô gái đã bị thịt mất rồi.

– Tôi không biết. Tôi không biết là ai.

Mặt Salander tối sầm xuống, cô nói:

– Ông đã làm tốt cho tới nay. Cơ may duy nhất này của ông chớ có mà đem ném nó đi.

– Tôi thề với Chúa, thật thà mà. Tôi không biết người ấy là ai. Nhà báo mà cô bắn…

Ông ta ngừng lại. Nhắc đến chuyện tàn sát ở Enskede có lẽ không phải là ý hay.

– Sao?

– Anh ấy cũng hỏi tôi như thế. Tôi không biết. Nếu biết tôi đã bảo cô ngay, tôi thề đấy. Hắn là người mà Atho biết.

– Ông đã nói chuyện với hắn chưa?

– Đúng một lần chỉ một phút trong điện thoại. Tôi nói với một người nhận mình là Zala. Đúng hơn là ông ta nói với tôi.

– Tại sao?

Sandstrom chớp chớp mắt. Mồ hôi chảy vào mắt và ông cảm thấy nước mắt chảy xuống cằm mình.

– Tôi… họ muốn tôi đỡ đần họ một việc khác nữa.

– Chuyện ông đang cứ rề rề phát ngán lên đây. – Salander nói.

– Họ muốn tôi đi chuyến nữa đến Tallinn mang về một xe đã sửa soạn xong xuôi. Amphetamine. Tôi không muốn làm việc này.

– Sao không?

– Nhiều quá. Họ như đám cướp gangster ấy. Tôi muốn đánh tháo. Tôi có một nghề sống được cơ mà.

– Vậy thì ông nghĩ lúc rỗi rãi chính ông cũng đã là gangster.

– Tôi thực sự không thích thế.

– Ô, được. – Giọng cô đầy khinh miệt khiến Sandstrom nhắm mắt. – Kể tiếp đi. Zala nhảy đến với các ông như thế nào?

– Đấy là một ác mộng.

Nước mắt nước mũi vẫn chảy. Ông cắn môi mạnh đến nỗi môi bắt đầu rớm máu.

– Chán ốm. – Salander nói.

– Atho vẫn ốp tôi chuyện ấy. Harry cảnh cáo tôi, nói Atho đang cáu tôi và hắn không biết rồi sẽ thành ra cái gì. Cuối cùng tôi bằng lòng gặp Atho. Tháng Tám năm ngoái. Tôi đi xe đến Norsborg với Harry…

Miệng ông vẫn mấp máy nhưng không thốt ra lời. Salander nheo mắt lại. Ông lại nói được thành tiếng:

– Atho hắn như một thằng khùng. Hắn rất hung bạo. Cô không biết hắn hung bạo đến mức nào được đâu. Hắn bảo đã quá muộn rồi tôi không đánh tháo ra nổi nữa và nếu tôi không làm theo hắn bảo thì hắn sẽ không cho phép tôi sống. Hắn sắp chứng minh cho tôi xem.

– Ô, thế cơ đấy.

– Họ bắt tôi đi theo họ. Chúng tôi lái xe đến Sodertalje. Atho bảo tôi đội một cái mũ trùm đầu vào. Đó là một cái túi mà hắn buộc lại ở trên mắt tôi. Tôi sợ tưởng chết.

– Vậy là ông ở trên xe với một cái túi trên đầu. Rồi chuyện gì xảy ra?

– Xe dừng lại. Tôi không biết chỗ ấy là đâu.

– Họ cho ông đội mũ trùm đầu ở chỗ nào?

– Ngay trước Sodertalje.

– Thế từ đó đến chỗ kia mất bao lâu?

– Có thể là… nửa giờ. Họ cho tôi ra xe. Chỗ ấy như kiểu nhà kho vậy.

– Chuyện gì diễn ra?

– Harry và Atho đưa tôi vào trong nhà. Có đèn sáng. Vật đầu tiên tôi trông thấy là một cha khốn nạn nào đó nằm trên sàn xi măng. Bị trói chặt. Bị đánh quả là dữ.

– Là ai?

– Người này tên là Kenneth Gustafsson. Nhưng mãi sau tôi mới tìm ra cái tên ấy.

– Chuyện gì diễn ra?

– Có một người ở đó. Hắn là người to lớn nhất mà tôi từng trông thấy. Đồ sộ. Toàn là cơ với bắp.

– Trông hắn giống thế nào?

– Trông giống như chính Quỷ sứ vậy. Tóc vàng.

– Tên?

– Hắn không nói tên ra bao giờ.

– OK. Một đứa khổng lồ tóc vàng. Ai nữa?

– Có một người nữa. Nom căng thẳng. Tóc tóm đuôi ngựa.

Magge Lundin.

– Nữa chứ?

– Cộng tôi và Harry, Atho.

– Nói tiếp.

– Cha khổng lồ… đưa cho tôi cái ghế. Không nói câu nào. Atho nói hết. Hắn bảo cha nằm trên sàn là một thằng hớt lẻo. Hắn muốn cho tôi thấy những ai gây lôi thôi thì gặp chuyện gì.

Sandstrom không kìm được nức nở.

– Thằng khổng lồ xách tay kia lên khỏi sàn, đặt cho ngồi lên một chiếc ghế trước mặt tôi. Chúng tôi cách nhau một mét. Tôi nhìn vào mắt hắn ta. Rồi thằng khổng lồ đứng sau lưng, cho hai tay lên cổ hắn… Nó… nó…

– Bóp cổ hắn?

– Vâng… không… nó siết lại cho tới khi chết. Tôi nghĩ nó đã tay không bẻ gẫy cổ người kia. Tôi nghe thấy cổ tay kia kêu đánh “rắc” rồi chết cứng ở ngay trước mặt tôi.

Sandstrom đung đưa trên sợi thừng. Nước mắt chảy trên mặt ông ta. Ông chưa từng nói với ai điều này. Salander cho ông một phút để tập trung đầu óc lại.

– Rồi sao?

– Người kia – người tóc tóm đuôi ngựa – mở máy cưa, cưa đầu rồi tay người đã chết ra. Sau đó thằng khổng lồ đi đến tôi. Hắn để hai tay quanh cổ tôi. Tôi cố đẩy tay hắn ra. Tôi cố đẩy mạnh hết sức nhưng không làm cho hắn buông ra được một li nào. Nhưng hắn không siết lại – chỉ là đặt tay vào đó một lúc lâu thôi. Trong khi Atho lấy di động ra nói bằng tiếng Nga. Rồi hắn bảo rằng Zala muốn nói chuyện với tôi và cầm máy để vào tai tôi.

– Zala bảo sao?

– Hắn hỏi tôi định đánh tháo phải không. Tôi hứa sẽ đi Tallinn lấy chiếc xe chở amphetamine. Tôi còn làm được gì khác nữa đây?

Salander ngồi im một lúc lâu. Cô ngắm tay nhà báo đang thút thít, sợi thừng đung đưa và có vẻ như cô đang nghĩ đến chuyện khác.

– Tả tiếng nói của hắn xem nào.

– Nó… nghe bình thường.

– Giọng trầm hay cao?

– Trầm. Bình thường. Cộc cằn.

– Nói tiếng gì?

– Thụy Điển.

– Có bị pha không?

– À… có thể có một ít. Nhưng tiếng Thụy Điển thành thạo. Hắn và Atho nói tiếng Nga.

– Ông có biết tiếng Nga không?

– Một ít. Không lưu loát. Chỉ một ít thôi.

– Atho bảo gì hắn?

– Chỉ nói là đã chứng minh xong.

– Ông đã nói cái này với ai khác chưa?

– Chưa.

– Svensson?

– Chưa… chưa.

– Svensson đến gặp ông?

Sandstrom gật đầu.

– Tôi không nghe được ông.

– Vâng.

– Sao đến?

– Anh ấy biết tôi có… gái điếm.

– Anh ấy hỏi gì?

– Anh ấy muốn biết… về Zala. Anh ấy hỏi về Zala. Đấy là lần đến gặp thứ hai.

– Lần đến thứ hai?

– Anh ấy tiếp xúc được hai tuần thì chết. Đó là lần thứ nhất. Rồi lại đến, hai ngày trước khi cô… anh ấy.

– Trước khi tôi bắn anh ấy?

– Vâng.

– Và rồi anh ấy hỏi về Zala lần ấy?

– Vâng.

– Anh ấy bảo gì ông?

– Kh 27bc ng gì cả. Tôi không bảo được anh ấy cái gì cả. Tôi nhận là đã nói với anh ấy ở điện thoại. Tất cả là thế thôi. Tôi không nói gì về thằng khổng lồ tóc vàng và việc họ làm ở Gustafsson.

– OK. Bảo tôi chính xác xem Svensson hỏi gì?

– Tôi… anh ấy chỉ muốn biết tôi biết gì về Zala. Có thế thôi.

– Và ông không bảo anh ấy cái gì cả?

– Không bảo cái gì có ích sất. Tôi không biết gì cả.

Cô đăm chiêu cắn môi dưới. Có một cái gì đó hắn ta không nói.

– Ông bảo ai việc Svensson đến thăm?

Sandstrom có vẻ nghiêng ngửa. Salander vung vẩy khẩu súng điện.

– Tôi gọi Harry.

– Lúc nào?

Ông nuốt nước bọt.

– Đêm hôm Svensson đến thăm tôi lần đầu.

Cô hỏi tiếp một nửa giờ nữa nhưng ông ta chỉ nhắc đi nhắc lại ngần ấy, cộng vài ba chi tiết thêm vào đây đó. Cô đứng lên, để tay vào sợi thừng.

– Ông chắc là một trong những người đồi bại nhất mà tôi từng thấy. – Salander nói. – Chuyện ông làm với Ines đáng tội chết. Nhưng tôi đã bảo ông sẽ được sống nếu trả lời các câu tôi hỏi. Tôi giữ lời hứa.

Cô tháo nút. Sandstrom buông đánh thịch thành một đống nhớp nhúa trên sàn. Ông thấy cô để một cái ghế đẩu lên bàn cà phê, leo lên đó tháo ròng rọc ra. Cô quấn thừng lại, nhét vào ba lô. Cô vào buồng tắm. Ông nghe thấy tiếng nước chảy. Khi trở lại cô đã rửa hết hóa trang trên mặt.

Mặt cô nom sạch sẽ và không phấn son.

– Ông có thể tự cắt dây lấy rồi tự do.

Cô ném một con dao làm bếp ra sau lưng ông.

Ông nghe cô đi ở ngoài gian sảnh một lúc lâu. Nghe như cô thay quần áo. Rồi ông nghe thấy cửa trước mở rồi đóng lại. Ông mất nửa giờ để cắt đứt băng dán. Thoạt tiên ông buông hùm mình vào sofa rồi loạng choạng đứng lên tìm kiếm trong căn hộ. Cô đã lấy đi mất khẩu Colt 1911 Government của ông.

Salander về nhà lúc 4 giờ 55 sáng. Bỏ bộ tóc giả của Irene Nesser ra, cô lên thẳng ngay giường, chẳng cả mở máy tính ra xem liệu Blomkvist đã có giải quyết được cái bí mật về mất bản báo cáo của cảnh sát hay chưa.

9 giờ dậy, cô đã bỏ cả ngày thứ Ba đào tìm thông tin về anh em nhà Ranta.

Atho được ghi chép chi tiết trong các hồ sơ của cảnh sát hình sự. Hắn là công dân Phần Lan xuất thân từ một dòng họ Estonia. Hắn đến Thụy Điển năm 1971. Từ 1971 đến 1978, hắn làm thợ mộc cho công ty Đổ Vôi vữa Skanska. Hắn bị đuổi vì ăn cắp ở địa điểm xây dựng và bị kết án tù bảy tháng. Giữa 1980 và 1982, hắn làm việc cho một hãng xây dựng nhỏ hơn. Hắn bị đá đi sau vài lần đi làm việc trong tình trạng say nhè. Trong phần thời gian còn lại của năm 1980, hắn kiếm sống bằng làm một chân giữ trật tự chống lại đám phá quấy, một kỹ thuật viên tại một công ty mở dịch vụ về nồi áp suất đốt bằng dầu, một tay rửa bát đĩa và nhân viên trông trường học. Hắn đều bị các nơi này đuổi vì say rượu và ẩu đả. Nghề trông trường học chỉ lâu có vài tháng: một thầy giáo báo cáo cái tật quấy rối tính dục và đe dọa học sinh của hắn.

Năm 1987 hắn bị phạt tiền và khép án tù một tháng vì ăn cắp xe hơi, lái xe không có bảo hiểm và nhận các vật ăn cắp. Năm sau hắn bị phạt tiền vì sở hữu vũ khí phi pháp. Năm 1990 hắn bị khép án vì tấn công tính dục, vụ này đã không được nêu rõ trong biên bản hình sự. Năm 1991, hắn bị truy tố vì dọa nạt nhưng được tha bổng. Cùng năm ấy hắn bị phạt và bị án tù treo vì chở lậu rượu. Năm 1992, hắn ngồi tù ba tháng vì đánh bạn gái và đe dọa em gái. Hắn cố giữ yên được cho tới 1997 thì bị kết án cầm giữ vật ăn cắp và hành hung. Lần này hắn bị tù mười tháng.

Em trai hắn, Harry theo hắn đến Thụy Điển năm 1982, làm việc lâu ở một nhà kho. Biên bản hình sự của hắn cho ra ba tội: năm 1990 gian lận bảo hiểm, 1992 bị tù hai năm vì hành hung, nhận tài sản ăn cắp, móc túi và hiếp dâm. Hắn bị lưu đày đến Phần Lan nhưng 1996 lại Thụy Điển thì bị kết án mười tháng tù vì hành hung và hiếp dâm. Bản án được khiếu tố, tòa phúc thẩm ủng hộ Ranta và hắn được trắng án về tội hiếp dâm. Nhưng tội hành hung vẫn bị giữ lại và hắn bị tù sáu tháng. Năm 2000 hắn lại bị kết án, lần này vì đe dọa và hiếp dâm. Các buộc tội sau đó bị bỏ rơi và vụ án bị bãi.

Salander viết ra các địa chỉ mới được biết đến của chúng: Atho ở Norsborg, Harry thì ở Alby.

Máy trả lời của Miriam Wu lần thứ mười lăm đáp lời Paolo Roberto. Hôm ấy ông đã đến địa chỉ ở Lundagatan mấy lần. Ông bấm chuông cửa nhưng không ai trả lời.

Là tối thứ Ba và đã quá 8 giờ. Cô ấy thế nào cũng phải về nhà chứ, cái của nợ này. Ông biết Miriam Wu muốn sống khuất mắt người đời một thời gian nhưng cao trào của trận cuồng phong báo chí đã giảm bớt. Ông có thể ngồi ngoài cửa nhà cô phòng xa cô có thể xuất đầu lộ diện, cho dù chỉ để thay áo quần. Ông đổ đầy cà phê vào một phích nhỏ và chuẩn bị một ít bánh sandwich. Trước khi rời nhà đi, ông đã làm dấu trước thánh giá và tượng Đức mẹ.

Ông đỗ xe ở cách cửa ra vào trên đường Lundagatan rồi đẩy lùi ghế lại đằng sau cho rộng thêm chỗ để cẳng. Ông mở radio âm lượng nhỏ. Ông cầm lên một bức ảnh của Miriam Wu ông cắt từ báo ra. Cô nom nhất đấy, ông nghĩ. Ông kiên nhẫn nhìn mấy người qua lại. Miriam Wu không ở trong số đó.

Cứ mười phút ông lại gọi điện thoại của cô. Quãng 9 giờ ông bỏ ý định gọi thì di động của ông báo sắp hết pin.

Cả thứ Ba Sandstrom như ở trong tình trạng vô cảm. Ông ngủ cả đêm trên chiếc sofa phòng khách, không thể lên giường và không thể ngăn được những cơn thổn thức cứ đều đặn lấn át ông. Sáng thứ Ba ông xuống Systembolaget ở Solna mua nửa lít rượu aquavit Skane. Rồi trở về với chiếc sofa, uống hết một nửa chỗ rượu.

Mãi tối ông mới hiểu rõ tình hình ông và nghĩ xem mình có thể làm gì được cho nó. Ông đã mong, không bao giờ nghe đến anh em nhà Ranta và bọn gái điếm của chúng. Ông không thể tin được ông lại đã ngu đến nỗi để cho bị dụ vào căn nhà ở Norsborg, ở đấy Atho đã trói con bé Ines Hammujarvi say ma túy vào giường, hai chân giạng ra, rồi thách ông, người có cây gậy bự hơn. Chúng đã thay phiên nhau và ông đã thắng cuộc thi cho số lượng lớn hơn về các ngón tính dục thực hiện trong đêm hôm ấy. Cô gái có một lần tỉnh dậy đã chống cự. Atho bỏ nửa giờ ra lần lượt vừa tát cô vừa đổ đầy rượu vào miệng cô, sau đó cô bị chế ngự và hắn lại mời Sandstrom tiếp tục môn thể thao.

Sao ông lại có thể ngu đến thế?

Ông khó lòng mong đợi Millennium sẽ khoan dung cho ông. Họ kiếm ăn bằng cái kiểu tai tiếng này mà.

Ông sợ con mụ điên Salander kia đến chết.

Chưa kể tới thằng khổng lồ tóc vàng.

Rõ ràng là ông không thể đi báo cảnh sát. Ông cũng không thể xoay xở lo toan cho bản thân và vấn đề thì nó cũng sẽ không tự dưng mà biến đi.

Chỉ có một khả năng mong manh mở ra với ông, một nơi mà ông có thể chờ đợi được chút thiện cảm và có thể là một giải pháp giả mạo. Ông đang bấu víu vào các cọng rơm nhưng đó là chọn lựa duy nhất của ông.

Chiều hôm ấy, ông lấy hết can đảm ra gọi vào di động của Harry Ranta. Không có trả lời. Ông thử gọi tiếp đến 10 giờ đêm. Sau khi nghĩ lâu về chuyện này (và được rượu aquavit tiếp thêm sức mạnh) ông gọi Atho Ranta. Bạn gái của hắn, Silvia trả lời. Ả bảo anh em nhà họ đang nghỉ ở Tallinn. Không, Silvia không biết làm sao bắt mối được với họ. Không, ả không biết lúc nào hắn quay về. Họ có thể ở Estonia cả một thời gian. Ả có vẻ vui vì chuyện đó.

Sandstrom không biết chắc là mình thất vọng hay nhẹ người đi. Như thế có nghĩa là ông không cần giải thích sự tình với Atho. Nhưng thông điệp ẩn dưới, rằng anh em nhà Ranta quyết định nghỉ xả hơi không biết lâu đến bao giờ ở Tallinn không hề làm cho thần kinh của Sandstrom êm đi được.

Bình luận
× sticky