Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Cô Gái Đùa Với Lửa

Chương 31

Tác giả: Stieg Larsson

Thứ Năm, 7 tháng Tư

Salander vào trong nhà kho qua cái cửa sập đưa đến một rãnh phân bón. Không có gia súc trong trại. Cô thấy ba chiếc xe trong nhà kho – chiếc Volvo trắng thuê của Chuyên môn – Ô tô, một Ford cũ và một chiếc Saab có phần mới hơn. Sâu trong nữa là một chiếc bừa gỉ và những dụng cụ từ những ngày chỗ này còn là một nông trại đang hoạt động.

Cô quờ quạng đi trong nhà kho tối om và quan sát ngôi nhà. Nó tối và các phòng ở tầng trệt đều sáng đèn. Cô không thấy động tĩnh nào nhưng nghĩ có nhác thấy một màn hình tivi nhoang nhoáng. Cô liếc đồng hồ. 7 rưỡi. Đang chương trình Rapport.

Cô ngạc nhiên thấy Zalachenko lại chọn sống trong một ngôi nhà biệt lập ở một nơi hẻo lánh thế này. Không giống như người đàn ông cô vẫn nhớ. Có lẽ cô không bao giờ ngờ lại tìm ra ông ta trong một trang trại nho nhỏ màu trắng tại nông thôn. Ở một khu biệt thự vô danh nào đó hay ở một khu ổ chuột tại nước ngoài thì có thể. Ngoài cô, chắc ông đã chuốc lấy lắm kẻ thù. Cô bối rối thấy chỗ này nom quá hở hang trống trếnh. Nhưng cô không ngờ việc ông có vũ khí ở trong nhà. Quờ quạng một lúc lâu, cô lách ra khỏi nhà kho, bước vào nhá nhem chạng vạng. Cô rảo bước qua sân, giữ chân đi nhẹ nhàng và lưng quay vào mặt trước của ngôi nhà. Rồi cô nghe thấy tiếng nhạc khe khẽ. Cô đi êm như mèo vòng quanh ngôi nhà, nhưng không dám ngó vào các cửa sổ.

Linh tính Salander thấy bất an. Một nửa đời mình, cô đã sống khiếp sợ cái con người hiện đang ở bên trong ngôi nhà này. Do mưu toan giết ông đã bị thất bại, cô đã phải chờ đến cái lúc ông trở lại với nửa đời sau của cô. Lần này cô sẽ không phạm một sai lầm nào hết.

Zalachenko có thể là một lão què già nhưng hắn là tên giết người được huấn luyện đã từng sống sót qua bao trận đánh. Ngoài ra còn phải tính đến Ronald Niedermann. Cô rất thích bắt chợt được Zalachenko ở bên ngoài, nơi hắn không được bảo vệ.

Cô không mong chuyện trò với hắn mà sẽ thỏa mãn với một cây súng trường gắn kính nhằm xa. Nhưng cô không có súng trường và xem ra không có khả năng ban tối hắn ra loăng quăng ở ngoài. Nếu chờ dịp tốt hơn, cô sẽ phải rút lui và qua đêm ở trong rừng. Cô không có túi ngủ và dù buổi tối dễ chịu thì đêm vẫn sẽ rét. Bây giờ đã nắm hắn trong tầm tay, cô không muốn lỡ cơ để cho hắn lại lỉnh mất một lần nữa. Cô nghĩ đến Miriam Wu, đến mẹ.

Có lẽ cô phải vào trong nhà, nhưng đó là kịch bản khả thi tồi nhất. Cô chắc chắn có thể gõ cửa và hễ cửa vừa mở là cô bắn luôn rồi vào trong tìm nốt thằng đểu kia. Nhưng tên còn lại là ai thì hắn cũng đã được báo động và nhiều phần chắc là hắn có vũ khí. Lúc cần cân nhắc rủi ro đây. Chọn thế nào nhỉ?

Cô bắt chợt bóng Niedermann đi qua cái cửa sổ cách cô vài mét. Hắn đang ngoái lại nói với ai đó điều gì.

Cả hai đứa đang ở trong gian phòng bên trái cửa chính.

Salander quyết định. Cô lấy súng trong túi jacket ra, tháo chốt an toàn, im lặng đi tiếp đến cổng ngoài. Cô cầm súng tay trái khi cô hết sức thận trọng ấn tay nắm cửa trước xuống. Không khóa. Cô cau mày, ngập ngừng. Cái cửa có hai khóa vòng.

Zalachenko sẽ không để cửa không khóa đâu mà. Việc này làm cổ cô nổi da gà lên.

Cảm thấy lôi thôi.

Hành lang tối như hũ nút. Cô thoáng thấy cầu thang lên gác lờ mờ ở bên phải. Thẳng ngay trước mặt có một cửa và một nữa ở bên trái. Ánh sáng lọt qua một chỗ nứt ở phía trên cửa. Cô đứng lặng nghe. Rồi cô nghe thấy một tiếng nói và tiếng kéo ghế ở gian buồng bên trái.

Cô bước nhanh lên hai bước đẩy tung cửa, chĩa súng vào… gian phòng trống không.

Nghe thấy tiếng áo quần sột soạt ở sau lưng, cô quay ngoắt lại như một con thằn lằn. Khi cô định giơ súng lên ngang tầm bắn, thì một bàn tay đồ sộ của Niedermann đã đóng lại quanh cổ cô như một vòng ê tô sắt, còn tay kia thì ngoạm lấy bàn tay cầm súng của cô. Hắn nắm lấy cổ cô rồi giơ cô lên như một con búp bê.

Cô vung hai chân đá giữa trời. Rồi cô quay người đá vào bìu Niedermann nhưng cô đá trúng vào môi hắn. Cô cảm thấy như đá vào một thân cây. Mắt cô tối sầm lại khi hắn siết lấy cổ cô và tay cô buông rời khẩu súng.

Đồ vô lại.

Rồi Niedermann lẳng cô qua gian phòng. Cô rơi đánh rắc vào một chiếc sofa và đổ xuống đất. Thấy máu bốc lên đầu, cô loạng choạng đứng lên. Trông thấy một gạt tàn thuốc lá pha lê nặng trịch ở trên bàn, cô nắm lấy nó toan ngược tay ném nó đi. Niedermann chộp lấy tay cô đang vung lên. Cô thò bàn tay tự do vào túi quần lấy khẩu súng điện ra, quay người để chĩa nó vào bìu Niedermann.

Cô cảm thấy luồng điện giật mạnh vào khắp cánh tay Niedermann đang nắm cô. Cô đã chờ đợi hắn đau đớn quỵ xuống. Nhưng hắn ngạc nhiên nhìn xuống cô. Mắt Salander hoảng hốt trợn lên. Hắn như đang trải qua một cái gì khó chịu, có bị đau thì hắn cũng không biết. Con người này không bình thường.

Niedermann cúi xuống cầm lấy khẩu súng điện ở tay cô xem, ánh mắt bối rối. Rồi hắn quạng ngang đầu Salander một cú. Ngỡ như đánh bằng một cây gậy chơi golf. Cô ngã lăn chiêng ra sàn gần chiếc sofa. Ngước lên cô thấy Niedermann lạ lùng nhìn mình, như đang nghĩ cô sắp làm gì tới đây. Như con mèo sẵn sàng đùa với con mồi của nó.

Rồi cô cảm thấy có động đậy ở cửa. Cô quay đầu. Hắn từ từ đi vào vùng sáng đèn. Hắn chống tay lên một cái nạng và cô có thể trông thấy chiếc chân giả thò ra ngoài ống quần. Bàn tay trái hắn bị mất hai ngón.

Cô ngước nhìn vào mặt hắn. Nửa bên trái mặt là một tác phẩm gá ghép của mô sẹo. Tai hắn là một cái chũm bé tí và hắn không có lông mày. Hắn hói đầu. Cô nhớ trước kia hắn là một đàn ông lực lưỡng và nam tính với mái tóc đen lượn sóng. Hắn cao chừng mét sáu lăm, hốc hác.

– Chào bố. – Salander nói, giọng vô cảm.

Zalachenko nhìn con gái, dửng dưng.

Niedermann bật đèn trần. Hắn đưa tay lần lần lên quần áo cô kiểm tra xem đã hết vũ khí chưa rồi gạt chốt an toàn khẩu P-38 Wanad của cô, tháo bỏ kẹp đạn. Zalachenko lê chân đi qua hai người, ngồi xuống một ghế có tay, nhặt chiếc điều khiển tivi lên.

Mắt Salander đặt vào chiếc tivi ở đằng sau hắn. Zalachenko bấm chiếc điều khiển và cô trông thấy hình ảnh xanh loang loáng của cái khu vực đằng sau nhà kho và một phần của con đường rẽ vào nhà. Camera hồng ngoại tuyến. Mình đến chúng biết.

– Tao đang nghĩ là mày không dám đến cơ. – Zalachenko nói. – Chúng tao theo dõi mày từ 4 giờ. Tất cả các chỗ có báo động ở quanh trại thì mày đều vấp phải hết.

– Máy phát hiện cử động. – Salander nói.

– Hai cái ở bên đường và bốn cái ở những chỗ quang bên kia cánh đồng. Mày bố trí địa điểm quan sát của mày ở chính ngay chỗ chúng tao đặt thiết bị báo động. Chỗ ấy là chỗ nhìn tốt nhất ở khu trại. Thường thường đó là nai sừng tấm hay hươu, thỉnh thoảng là những đứa mót quả chín đến quá gần. Nhưng chúng tao không hay thấy đứa nào lén vào lối cửa chính mà tay lại cầm súng. – Hắn ngừng lại một lát. – Thật là mày nghĩ Zalachenko ngồi tênh hênh không có bảo vệ tí nào trong căn nhà nhỏ của ông ta ở nông thôn đấy à?

Salander xoa xoa gáy rồi bắt đầu đứng lên.

– Đứng ở sàn đó. – Zalachenko nói.

Niedermann thôi nghịch khẩu súng của Salander và bình thản nhìn cô. Hắn nhếch một lông mày lên mỉm cười với cô. Salander nhớ lại bộ mặt bị đánh của Paolo Roberto trên tivi và nghĩ tốt hơn là cứ ngồi vậy ở trên sàn. Cô thở ra rồi tựa lưng vào chiếc sofa.

Zalachenko giơ bàn tay phải nguyên vẹn của hắn ra. Niedermann lấy súng ở cạp quần ra, lên đạn rồi đưa cho hắn. Salander nhận thấy đó là một khẩu Sig Sauer, sản phẩm tiêu chuẩn của cảnh sát. Zalachenko gật đầu và Niedermann quay đi mặc jacket vào người. Hắn rời gian phòng và Salander nghe thấy cửa chính mở rồi đóng.

– Đề phòng mày có ý nghĩ gì ngu ngốc, nếu như mày định đứng lên là tao bắn thẳng ngay vào bụng mày đấy.

Salander nhẹ người. Cô chưa kịp lao đến hắn thì ắt hắn đã cố tương cho ra ba phát và chắc hắn phải dùng đạn làm cho mình chảy cạn máu mà chết ngay trong vài phút.

– Mày trông như cứt ấy. – Zalachenko nói. – Như một con điếm đang [bad word] dở ấy. Nhưng mày có con mắt của tao.

– Chỗ ấy có đau không? – Hất đầu về cái chân giả, cô hỏi.

Zalachenko nhìn cô hồi lâu.

– Không. Không còn đau nữa.

Salander nhìn hắn chằm chằm.

– Mày muốn giết tao thật à, phải không?

Cô không nói gì. Hắn cười thành tiếng.

– Tao nghĩ đến mày suốt từ ngày ấy. Đúng ra là cứ soi gương tao lại nghĩ đến mày.

– Lẽ ra ông nên để cho mẹ tôi yên.

– Mẹ mày là một con điếm.

Mắt Salander quay ra đen nhánh như hai hòn than đá.

– Mẹ không phải là điếm. Mẹ làm thu ngân ở siêu thị và cố kiếm cho đủ sống.

Zalachenko lại cười phá lên.

– Mày muốn mơ ước hão về mẹ mày thế nào là tùy mày. Nhưng tao biết mẹ mày là đồ điếm. Nhưng nó đã cố bảo đảm cho có chửa lập tức để rồi bắt tao lấy nó. Y như là tao lấy một con điếm vậy.

Salander nhìn xuống nòng khẩu súng và hy vọng hắn lơ là tập trung trong một khoảnh khắc.

– Quả bom xăng ấy thông minh đấy. Tao căm ghét mày vì nó. Nhưng cuối cùng cũng không bõ gì. Không đáng phải mất năng lượng cho mày. Nếu việc thế nào mày cứ để nguyên như thế.

– Có cục cứt ấy. Bjurman yêu cầu ông xử lý tôi mà.

– Đấy gần như lại là chuyện làm ăn khác mất rồi. Hắn cần một cuộn phim mà mày có. Cho nên tao có làm tí chút phi vụ.

– Thế ông nghĩ tôi đưa cuộn phim ấy cho ông chắc?

– Đúng, con gái thân yêu. Tao cam đoan là mày sẽ đưa. Mày không biết là khi Ronald yêu cầu cái gì thì người ta sẽ hợp tác như thế nào đâu. Đặc biệt khi nó giở cái cưa máy của nó ra mà cưa cụt đi của mày một chân. Với tao thì thế là một đền bù thích đáng đấy. Một chân đổi lấy một chân.

Salander nghĩ đến Miriam Wu trong tay Niedermann ở khu nhà kho. Zalachenko hiểu lầm vẻ mặt cô.

– Mày không phải lo. Chúng tao không có ý cưa mày ra đâu. Nhưng bảo tao: Bjurman đã hiếp mày chưa?

Cô không nói năng.

– Mẹ kiếp, hắn chắc đã nếm ngon lành rồi. Tao đọc trên báo thấy nói mày là một con ô môi. Chả lạ. Không thể có thằng đàn ông nào mà lại muốn mày.

Salander vẫn không nói.

– Có thể tao nên bảo Niedermann nó [bad word] mày. Nom mày có thể làm được chuyện ấy đấy. – Hắn nói và nghĩ về chuyện ấy. – Tuy Ronald không có làm tình với con gái. Không, nó không phải thằng đồng tính ái nam. Nó là không có thích làm tình, thế thôi.

– Vậy có thể là ông nên [bad word] tôi. – Salander nói để khiêu khích hắn.

Lại gần nữa đi. Sơ sểnh đi.

– Không, dẫu sao cũng cảm ơn. Như thế thì đồi bại quá.

Hai người im lặng một lúc.

– Ta còn chờ cái gì? – Salander nói.

– Bạn bên mình của tao sắp quay về rồi. Nó chạy đi mua lăng nhăng mấy thứ. Em gái mày ở đâu?

Salander nhún vai.

– Trả lời tao.

– Tôi không biết và tôi thật tình không đoái tí nào đến nó.

Hắn lại cười to.

– Tình yêu chị em chứ hả? Camilla luôn là đứa có cái đầu – mày chỉ là cục cứt vô dụng. Nhưng tao phải nói là chúng mày mà gắn bó với nhau thì tao hài lòng.

– Zalachenko. – Cô nói. – Ông là một tên vô lại chán phè. Có phải Niedermann đã bắn Bjurman không?

– Dĩ nhiên. Ronald là tên lính hoàn hảo. Nó không chỉ tuân lệnh mà khi cần nó còn chủ động nữa.

– Ông móc được nó ở đâu ra?

Zalachenko nhìn con gái, vẻ lạ lùng. Hắn mở miệng như muốn nói cái gì nhưng lại quyết định thôi. Hắn liếc về phía cửa chính rồi mỉm cười với Salander.

– Ý mày nói là mày chưa hiểu hả? Theo Bjurman thì mày được cho là đứa điều tra giỏi cơ mà.

Rồi Zalachenko cười rộ lên khùng khục.

– Chúng tao quen nhau ở Tây Ban Nha từ đầu những năm 90, lúc tao dưỡng bệnh sau cú bom xăng be bé của mày. Nó hai mươi hai và trở thành tay chân của tao. Nó không phải người làm thuê mà là cộng sự. Chúng tao làm ăn rôm rả.

– Buôn bán tính dục.

– Mày có thể nói là chúng tao phân ngành đa dạng và làm ăn với nhiều mặt hàng cùng dịch vụ khác nhau. Mô hình kinh doanh của chúng tao là ở trong hậu trường và không bao giờ để cho bị trông thấy. Nhưng mày phải mò ra Ronald là ai mới đúng chứ.

Salander không biết hắn nhắm nói gì.

– Nó là anh trai mày. – Zalachenko nói.

– Không. – Salander nói, không thở được.

Zalachenko lại cười to. Nhưng mũi súng của hắn vẫn chĩa lạnh lùng vào cô.

– Được, tao nên nói nó là anh cùng cha khác mẹ của mày. – Zalachenko nói. – Kết quả của một chuyến giải trí trong khi tao có nhiệm vụ ở Đức năm 1970.

– Ông đã biến con trai ông thành một tên giết người.

– Ấy không, tao chỉ là giúp nó thực hiện tiềm năng của nó thôi. Trước khi được tao huấn luyện, nó đã có bản lĩnh giết người rồi. Và sau khi tao chết đi nó sẽ trông nom nghiệp nhà.

– Hắn có biết tôi và hắn là anh em cùng cha khác mẹ không?

– Biết chắc chứ. Nhưng nếu mày tưởng có thể kêu gọi tình anh em máu mủ với nó thì hãy quên đi. Tao là gia đình nó. Mày chỉ là con nhặng ở đằng chân trời. Và nó không phải thằng anh duy nhất của mày. Ít ra mày có bốn anh em và ba chị em gái ở các nước khác nhau. Một thằng anh của mày là thằng ngu dở người nhưng một đứa khác thì có thực lực thực sự. Nó trông coi nhánh kinh doanh ở Tallinn. Nhưng đứa duy nhất thực sự thừa hưởng đích đáng các gien của Zalachenko là Ronald.

– Tôi cho rằng các chị em gái của tôi sẽ không có vai trò nào ở trong nghiệp nhà.

Zalachenko nom ngạc nhiên trước gợi ý này.

– Zalachenko… ông đúng là đồ sâu bọ mạt hạng thù ghét phụ nữ. Tại sao ông giết Bjurman?

– Bjurman là đồ đần. Chính tai hắn nghe mà hắn còn không tin khi tao nói rằng mày là con gái tao. Hắn là một trong số rất ít người ở nước này biết lai lịch của tao. Tao phải nhận là khi nó thình lình tiếp xúc với tao thì tao đã nổi cáu nhưng rồi mọi sự lại quay ra tốt đẹp cả. Bjurman chết còn mày thì chuốc lấy tội.

– Nhưng tại sao bắn hắn?

– À, thật ra không dự kiến thế. Có một cửa hậu ở Sapo luôn là có ích, dù trong nhiều năm rồi tao không cần đến nữa. Và dù hắn là thằng đần. Nhưng chả biết sao tay nhà báo ở Enskede kia lại tìm ra mối quan hệ giữa hắn với tao và gọi điện thoại cho hắn ngay lúc Ronald đã ở trong nhà hắn. Bjurman hoảng hồn, hóa ra điên khùng. Ronald phải có quyết định ngay tại trận. Nó làm hoàn toàn đúng.

Tim Salander tụt hẫng xuống như một hòn đá khi bố cô xác nhận điều cô nghi ngờ. Svensson đã tìm thấy một mối liên hệ. Cô đã nói chuyện với Svensson và Johansson trong hơn một giờ. Cô đã mến ngay người phụ nữ nhưng hơi lạnh đôi chút với anh nhà báo. Anh làm cho cô nhớ đến Blomkvist quá nhiều – một kẻ hành thiện không hề đau khổ nghĩ rằng với một quyển sách mình có thể thay đổi mọi thứ. Nhưng cô nhận ra ý đồ lương thiện của anh.

Việc cô đến gặp Svensson hóa ra là phí phạm thời gian. Họ không chỉ được cho cô tới Zalachenko. Tìm thấy tên hắn, Svensson bắt đầu đào bới nhưng không đủ khả năng nhận diện ra hắn.

Nhưng cô đã phạm một sai lầm tai hại. Cô biết giữa Bjurman và Zalachenko phải có một liên hệ và cô đã đặt các câu hỏi về Bjurman với mục đích kiểm tra xem Svensson có nghe qua thấy cái tên này không. Anh không, nhưng anh cũng nổi nghi lên ngay. Anh liền nhắm ngay vào Bjurman và hỏi dồn hỏi dập cô.

Cô cho anh rất ít thông tin nhưng anh hiểu ra rằng Salander là một diễn viên trong vở bi kịch. Anh cũng nhận thấy anh có những thông tin mà cô muốn có. Họ đồng ý sau lễ Phục sinh sẽ lại gặp nhau để thảo luận thêm. Rồi Salander về nhà ngủ. Sáng sau cô dậy để được chào mừng bằng những tin tức buổi sớm cho hay hai người đã bị giết trong căn hộ ở Enskede. Cô chỉ cấp cho Svensson một tin có thể dùng được. Cô đã cho anh cái tên Nils Bjurman. Chắc khi cô vừa rời nhà anh đi, anh đã gọi Bjurman ngay. Và cô là mối liên hệ. Nếu cô không gặp Svensson thì anh và Johansson vẫn sống.

Zalachenko nói:

– Mày không biết chúng tao ngạc nhiên như thế nào khi cảnh sát bắt đầu săn lùng mày vì mấy vụ án mạng đâu.

Salander cắn môi.

Zalachenko xem xét kỹ cô.

– Làm sao lại tìm được ra tao? – Hắn nói.

Cô nhún vai.

– Lisbeth… Ronald sắp về rồi. Tao có thể bảo nó lần lượt bẻ gẫy từng cái xương của mày cho tới khi nào mày nói. Tránh cho chúng tao phải thêm việc ra đi.

– Hòm thư Bưu điện. Tôi dõi xe Niedermann từ ở hãng cho thuê xe rồi chờ cho đến khi cái cục cứt ấy thò mặt ra lấy thư.

– Ha ha. Quá đơn giản. Cảm ơn. Tao sẽ nhớ chuyện này.

Mũi súng vẫn chĩa vào ngực cô.

– Ông có thực sự tin chuyện này sắp vỡ lở tung tóe ra không? – Salander nói. – Ông đã phạm quá nhiều sai lầm, cảnh sát sắp đến được chỗ ông rồi.

– Tao biết Bjorck gọi hôm qua bảo một thằng nhà báo ở Millennium đang đánh hơi và đây chỉ còn là vấn đề sớm muộn thôi. Có thể chúng tao phải làm một cái gì đó với thằng nhà báo này.

– Danh sách này sẽ dài đấy. – Salander nói. – Mikael Blomkvist và Erika Berger, Tổng biên tập, một phó tổng biên tập và nửa tá khác nữa chỉ kể Millennium không thôi. Rồi ông lại có Dragan Armansky và các cộng sự của ông ta ở An ninh Milton. Rồi thanh tra Bublanski và tất cả những ai dính líu vào cuộc điều tra này. Ông phải giết bao nhiêu người để hòng che đi được chuyện này? Không, họ sắp tóm được ông rồi.

Zalachenko mỉm cười với cô, một nụ cười méo xệch đáng sợ.

– Vậy sao? Tao chả bắn đứa nào, cũng chả có chứng cứ pháp y nào chống lại tao. Chúng muốn nhận diện đứa nào thì mặc kệ chúng. Tin tao đi… trong cái nhà này chúng có thể tìm từ nóc đến móng mà cũng chả thấy ra một hạt bụi nào dính được tao vào bất cứ hành động tội ác nào. Sapo giam mày lại ở bệnh viện tâm thần chứ không phải tao và bọn này thì không phải là sẽ mau mắn đem trình tất cả giấy tờ của chúng lên trên bàn đâu nhá.

– Niedermann. – Cô nhắc hắn.

– Sớm mai Ronald sẽ đi nghỉ ở nước ngoài một thời gian và nó sẽ chờ tình hình diễn biến ra sao.

Zalachenko đắc thắng nhìn Salander.

– Mày vẫn cứ là nghi phạm số một. Thế nên tốt nhất với mày chính là biến đi.

Gần một giờ sau thì Niedermann trở về. Hắn đi bốt.

Salander liếc nhìn cái người mà bố cô bảo là anh khác mẹ của cô. Cô không thấy ở hắn một mảy may nào giống mình. Thật ra hắn là một trái ngược hoàn toàn của cô. Nhưng cô cảm thấy rất rõ có một cái gì đó không ổn ở Niedermann. Vóc dáng, bộ mặt non yếu và tiếng nói chưa thật vỡ giọng, những cái đó xem vẻ là một kiểu khuyết tật di truyền nào đó. Quả thật là hắn vô cảm với súng bắn điện và bàn tay hắn đồ sộ. Xem ra không có cái gì là bình thường ở Ronald Niedermann sất.

Có đủ mọi thứ khuyết tật di truyền ở dòng họ Zalachenko, cô chua chát nghĩ.

– sẵn sàng chứ?

Niedermann gật đầu. Hắn chìa tay ra lấy khẩu Sig Sauer.

– Tao đi với mày. – Zalachenko nói.

Niedermann ngập ngừng.

– Đi có một tí thôi mà.

– Đằng nào tao cũng đi mà. Lấy cho tao cái jacket.

Niedermann nhún vai và nghe lời. Rồi hắn bắt đầu làm gì với khẩu súng trong khi Zalachenko mặc jacket và biến vào trong buồng bên cạnh một lúc. Salander nhìn Niedermann vặn một cái nom vẻ như ống giảm thanh tự chế vào một bộ phận tiếp nối.

– Xong, nào đi. – Zalachenko nói ở cửa.

Niedermann cúi xuống kéo Salander đứng lên. Cô nhìn vào mắt hắn.

– Tao cũng sẽ giết nốt cả mày.

– Mày rất tự tin, tao sẽ nói điều ấy cho mày.

Niedermann cười khá dịu dàng với cô rồi đẩy cô ra cửa chính rồi ra sân. Hắn túm chặt lấy sau gáy cô. Các ngón tay hắn thừa quấn kín hết quanh cổ cô. Hắn lái cô đi đến rừng cây ở bên kia nhà kho.

Họ đi thong thả và Niedermann thỉnh thoảng lại dừng để cho Zalachenko bắt kịp. Cả hai đều có đèn pin rất sáng. Khi đã đến rìa rừng, Niedermann buông cổ Salander ra. Hắn giữ khẩu súng dí vào lưng cô.

Họ theo một con đường mòn khó đi trong chừng bốn trăm mét. Salander ngã chúi hai lần, Niedermann lại xách cô đứng lên.

– Rẽ phải ở đây. – Niedermann nói.

Được mười lăm mét, họ đến một khoảng thưa cây. Lisbeth thấy một cái huyệt ở dưới đất. Trong luồng ánh sáng đèn pin của Niedermann cô trông thấy một cái mai cắm vào một đống đất. Rồi cô hiểu ra nhiệm vụ của Niedermann. Hắn đẩy cô tới cái huyệt và cô vấp và cô ngã, hai tay vùi sâu vào trong đất pha cát. Cô đứng lên nhìn đàng hoàng vào mắt hắn. Zalachenko còn nhẩn nha và Niedermann thì kiên nhẫn chờ. Mũi súng nhằm vào ngực cô không hề xê xích.

Zalachenko đứt hơi. Phải hơn một phút sau hắn mới lại nói được.

– Tao thấy nên nói một cái gì nhưng tao nghĩ tao chả có cái gì để nói với mày cả. – Hắn nói.

– Thế là hay cho tôi. – Salander nói. – Tôi cũng chả có gì nhiều để nói với ông. – Cô nhếch mép cười châm biếm.

– Chúng ta hãy kết thúc chuyện này ở đây. – Zalachenko nói.

– Tôi mừng là việc tôi làm cuối cùng cũng đã đem nhốt ông lại mãi mãi ở một chỗ. – Salander nói. – Cảnh sát đêm nay sẽ ở đây.

– Tào lao. Tao đang chờ mày bịp. Mày đến đây để giết tao, có thế thôi. Mày không bảo gì ai hết.

Salander cười toét. Rồi thình lình cô nom thâm hiểm:

– Con có thể cho bố xem cái này không?

Cô thong thả cho tay vào túi quần bên trái lấy ra một thứ hình chữ nhật. Niedermann theo dõi từng động tác của cô.

– Một giờ vừa qua ông nói những gì đều được phát lên trên radio Internet.

Cô cầm chiếc máy tính Palm Tungsten T3 giơ lên.

Trán Zalachenko, ở chỗ vốn là lông mày, cau lại thành rãnh.

– Để chúng tao xem. – Hắn nói, chìa bàn tay lành lặn ra.

Cô ném bổng chiếc PDA qua phía hắn. Hắn bắt lấy ở lưng chừng.

– Bậy bạ. – Zalachenko nói. – Đây là một cái Palm bình thường.

Khi Niedermann cúi xuống xem chiếc máy tính của cô, Salander ném một nắm cát vào hai mắt hắn. Hắn mù tịt nhưng theo bản năng bắn một phát. Salander đã dịch sang bên hai bước, viên đạn chỉ xé một lỗ không khí ở chỗ cô vừa đứng. Cô nắm lấy cái mai vung lên phang vào tay cầm súng của hắn. Cô đánh hết sức mạnh rìa mai sắc cạnh vào các khớp ngón tay hắn và cô trông thấy khẩu Sig Sauer bay thành một vòng cung rộng, rồi rơi vào bụi cây nào đó. Máu tóe ra ở vết thương bên trên ngón tay trỏ của hắn.

Lẽ ra nó phải hét lên vì đau chứ nhỉ.

Niedermann loạng choạng với bàn tay bị thương trong khi tay kia tuyệt vọng dụi mắt. Cơ hội duy nhất để cô đánh thắng trận này là gây cho nó thương tổn rất lớn càng nhanh càng tốt. Nếu để cho diễn ra một trận đấu về sức thì cô cầm chắc thua. Cô cần năm giây để biến vào trong rừng. Cô vung lần nữa chiếc mai ra sau vai. Cô cố xoay cái cán để cho có thể đánh trúng được trước tiên bằng cạnh mai nhưng cô lại bị lỡ tư thế. Mặt mai đập vào mặt Niedermann.

Niedermann gầm gừ khi mũi hắn chỉ trong mấy ngày đã bị vỡ lần thứ hai. Vẫn mù tịt vì cát nhưng hắn cứ vung tay phải lên cố đẩy Salander ra xa. Cô vấp phải một rễ cây. Cô ngã xuống nhưng trong chớp nhoáng đã đứng lên ngay lập tức. Niedermann trước mắt không có thể hành động.

Thôi ta làm bài vù.

Cô đi hai bước về phía rừng cây thấp thì ở cuối mắt mình cô trông thấy Zalachenko – click – giơ súng lên.

Tên vô lại già này cũng có súng.

Ý nghĩ này như một lằn roi quất đánh véo trong đầu cô.

Cô đổi hướng cùng với lúc khẩu súng nổ. Trúng vào phía ngoài của hông, viên đạn làm cho cô quay người, mất thăng bằng.

Cô không thấy đau.

Viên đạn thứ hai trúng vào lưng cô, chạm phải xương bả vai khiến cô dừng lại. Một cơn đau tê bại như lạng lóc toàn thân cô ra.

Cô khuỵu gối xuống. Trong vài ba giây cô không thể cử động. Cô ý thức rõ là Zalachenko đang ở đằng sau, sáu hay có thể bảy mét. Vớt vát lấy chút năng lượng cuối cùng, cô ngoan cường gắng gượng đứng lên rồi lảo đảo nhảy một cái vào trong các bụi cây.

Zalachenko có thì giờ ngắm.

Viên đạn thứ ba trúng vào dưới chóp tai trái của cô chừng hai phân. Nó xuyên qua sọ cô, làm nó vỡ thành một mạng lưới những vết rạn tỏa đều ra ngòai. Viên chì đến nằm ở trong chất xám, khoảng năm phân bên dưới vỏ não, gần đại não.

Với Salander chi tiết y học chỉ là lý thuyết. Còn viên đạn thì gây ngay cho cô một chấn thương mãnh liệt. Cảm giác cuối cùng của cô là một cơn sốc màu đỏ sáng chói rồi hóa sang thành ánh sáng trắng.

Rồi đêm đen.

Click.

Zalachenko toan bắn thêm viên nữa nhưng tay hắn run dữ dội đến nỗi hắn không thể nhằm. Nó gần chết rồi. Và lúc ấy nhận ra cô đã chết, hắn hạ súng xuống, run rẩy khi adrenalin chảy qua khắp người hắn. Hắn nhìn xuống khẩu súng. Hắn đã tính để nó ở nhà. Nhưng hắn đã đi lấy nó và để nó vào túi jacket tựa như hắn cần đến một cái búa cầu may vậy. Một quái vật. Chúng là hai người trưởng thành đầy đủ và một đứa trong chúng là Ronald Niedermann, kẻ đã cầm khẩu Sig Sauer của hắn. Mà con đĩ suýt nữa thì thoát.

Hắn liếc nhìn xác con gái. Trong ánh đèn pin cô trông như một con búp bê bằng giẻ vụn đẫm máu. Hắn cài lại chốt an toàn, nhét khẩu súng vào túi jacket rồi đi đến với Niedermann đang đứng ở đó yếu đuối, nước mắt chảy từ hai con mắt đầy cát cùng với máu ở mũi và bàn tay.

– Tôi nghĩ tôi lại bị giập mũi lần nữa.

– Đồ ngu. – Zalachenko nói. – Nó sắp chết rồi.

Niedermann cứ dụi mắt. Không đau nhưng nước mắt chảy, hắn không nhìn được.

– Đứng thẳng người ra, của nợ. – Zalachenko lắc đầu, khinh miệt. – Không có tao thì mày làm được đồ khỉ gì hả?

Niedermann tuyệt vọng nhấp nháy mắt. Zalachenko tập tễnh đến bên xác con gái, nắm lấy cổ áo jacket của cô. Hắn kéo cô đến cái huyệt chỉ là một hố nhỏ, quá nhỏ để cho Salander có thể nằm dài ra được ở trong. Hắn nhấc người cô lên để cho chân cô ở trên miệng hố rồi cho cô đổ nhào xuống. Cô nằm mặt úp xuống đất ở tư thế bào thai, chân co lại ở bên dưới người.

– Lấp đất lên để mà còn về. – Zalachenko ra lệnh.

Tên Niedermann mù dở phải mất một lúc mới hất được đất lên quanh cô. Cái gì còn lại ở trên hắn nện mạnh thật lực xuống để còn dàn ra xung quanh.

Zalachenko hút thuốc nhìn Niedermann làm. Hắn còn run rẩy nhưng adrenalin đã bắt đầu rút. Hắn thình lình nhẹ người với việc con gái đã chết. Hắn còn có thể hình dung ra con mắt cô khi cô ném quả bom xăng nhiều năm trước kia.

9 rưỡi tối thì Zalachenko cho đèn pin chiếu loang loáng chỗ này chỗ kia rồi tuyên bố hài lòng. Phải mất một lúc lâu hơn để tìm thấy khẩu Sig Sauer ở trong lùm cây thấp. Rồi chúng về nhà. Zalachenko cảm thấy tuyệt vời hài lòng. Hắn săn sóc tay của Niedermann. Lưỡi mai cắt sâu, hắn phải tìm kim chỉ để khâu vết thương lại – một tay nghề hắn học ở trường võ bị Novosibirsk lúc hắn mười lăm tuổi. Ít nhất hắn đã không cần phải tiêm thuốc tê. Nhưng vết thương có thể đủ là nghiêm trọng để cho Niedermann phải đi bệnh viện. Hắn để một cái kẹp vào ngón tay và băng bó lại. Chúng sẽ quyết định vào sáng mai.

Khi xong việc hắn lấy bia cho mình trong khi Niedermann thì rửa đi rửa lại mắt ở trong buồng tắm mãi.

Bình luận
× sticky