Ngày hôm sau thức dậy là sáu giờ sáng, bên ngoài màn cửa sổ thật dày là một mảnh tối đen.
Tưởng Tịch bóp bóp đầu, bụng đúng lúc biểu tình. Cô cười khổ hai tiếng, cố sức lên tinh thần đi rửa mặt.
Sức lực quay phim của Lý Mặc vượt qua dự đoán của cô, quay phim liên tục mười tiếng đồng hồ, thành ra người vừa mới vào đoàn có chút không chịu nổi.
Thay quần áo, Tưởng Tịch cất kịch bản vào giỏ tuỳ thân của mình, sau đó ngẫm lại, tìm ra chén trà trong vali hành lý đi pha một chén trà mật ong.
Việc này vốn nên là việc của trợ lý làm, nhưng nghĩ đến ngày hôm qua trở về, người trợ lý tên là Vương Mộng kia gần như ngủ gục trong lúc đi, thì lại không đành lòng.
Huống chi, nếu như không gì thay đổi, Vương Mộng này sẽ đi theo cô vài năm này. Hiện giờ cô không vội, không bằng tự mình làm một chút, đối tốt với Vương Mộng kia, về sau này cũng khiến cho cô ta một lòng một dạ.
Uống trà mật ong rồi lại xem vài trang kịch bản, sáu giờ rưỡi, Tưởng Tịch đúng giờ đi ăn sáng.
Đoàn phim bắt đầu tám giờ sáng. Tưởng Tịch ăn sáng xong, tới phim trường, mới bảy giờ hai mươi.
Lý Mặc không có ở đó, Lưu Viện mới vừa gọi điện thoại cho cô, nói còn đang trên đường. Tưởng Tịch nhìn thấy không có việc gì cần mình giúp, liền ngồi vào góc phòng xem kịch bản.
Kết cấu truyện của “Công tử Khuynh” không phức tạp, tình tiết cũng khá phổ biến trong ngành điện ảnh vài năm gần đây, thể hiện quốc gia đại nghĩa và tình yêu nhi nữ của phim thương mại. Muốn nói đến điểm nổi bật đó là dùng nhiều bút mực miêu tả nhân vật truyền kỳ Âu Dương Khuynh khi còn sống. Bảy tuổi tài năng nảy nở, mười một tuổi đạt được học vấn tuyệt thế độc nhất vô nhị, nổi danh cả nước, cũng đạt được danh hiệu công tử Khuynh. Mười bảy tuổi vào triều, phụ tá tân đế diệt gian thần, thi hành nền chính trị nhân từ, mở rộng lãnh thổ. Sau đó, hai mươi mốt tuổi bị giáng chức, rồi khi quốc gia bị giặc xâm lăng thì chủ động xin đi giết giặc. Năm hai mươi lăm tuổi, ở chiến trường bị tên bắn trúng, không may qua đời.
Vai diễn Âu Dương Na của Tưởng Tịch có ít cảnh nhất so với ba người khác. Nhưng bên trong Âu Dương Na là một người có tính cách trước sau trái ngược, muốn biểu hiện ra ngoài tâm lý phía sau mỗi một hành vi của cô ta cũng không dễ dàng.
Tưởng Tịch xem rất chăm chú, hoàn toàn không để ý những người khác đã tới phim trường. Cô không thấy Nguyên Tấn Thần với ánh mắt càng thêm kiên quyết và theo sau là ánh mắt khác nhau của mấy người Tề Minh Lật, Lưu Viện, thêm cả Nghiêm Nham.
Trải qua rèn luyện ngày hôm qua, buổi sáng quay phim ngày hôm nay tương đối thuận buồm xuôi gió, số lần diễn lại ít đi, sắc mặt của Lý Mặc cũng không khó coi như vậy.
Giữa trưa, mọi người cùng nhau ngồi ăn cơm hộp. Buổi chiều, sau khi bắt đầu quay không lâu, Lý Mặc tiếp một cú điện thoại, Tưởng Tịch nhìn vẻ mặt của ông ta lúc ấy thì có trực giác chuyện không tốt nảy sinh, mí mắt không ngừng giật.
Quả nhiên, trước khi quay cảnh cuối, Lý Mặc tuyên bố đoàn phim tụ họp vào buổi tối, các diễn viên chính đi theo ông ta ăn cơm với người đầu tư.
Giới giải trí nói nhỏ không nhỏ, nói lớn không lớn, tới tới lui lui chỉ là như vậy, muốn nói thay đổi thật sự, chính là ngôi sao đến từng đợt từng đợt. Hôm nay cô cùng đi ăn cơm, lần sau liền đổi thành cô B, cô C, anh mít, anh xoài.
Mặc dù Tưởng Tịch phản cảm, nhưng cũng sẽ không đến nỗi ngu chạy tới nói với Lý Mặc: “Đạo diễn, ông kêu những người khác đi đi, tôi không đi.”
Huống chi, Lý Mặc vừa nói, Lưu Viện nhiệt liệt hưởng ứng trong khoảnh khắc.
Khách sạn là tự phó đạo diễn chọn, phòng khách sạn năm sao vô cùng xa hoa. Phòng ngủ, toilet được trang trí đồng bộ vô cùng đẹp. Tưởng Tịch đi theo Lý Mặc vào, nhìn đến mấy nhà đầu tư trong ánh mắt tràn ngập dục vọng, cổ họng cô chực nôn ra. Cô ngầm ra hiệu cho chính mình hết lần này đến lần khác, mới dần dần đè xuống cảm giác khó chịu.
Có bốn nhà đầu tư tới, người này nghe nói là một trùm bất động sản nào đó, người kia là tổng giám đốc khách sạn, ăn không ngồi rồi, cũng có diện mạo đoan trang. Nhưng khi tay ngừơi kia cố ý vô tình hướng về người Tưởng Tịch bên này, một chút thiện cảm cuối cùng trong lòng cô cũng biến mất không còn.
“Tưởng Tịch, vị này là tổng giám đốc Lưu, kính ông ấy mấy chén chào hỏi đi.” Lý Mặc thấy biểu hiện của Tưởng Tịch lãnh đạm, mượn không khí kính rượu mà đi đến bên tai Tưởng Tịch sắp đặt.
Nguyên Tấn Thần tạm thời có việc quay về thành phố C, phía sau Tề Minh Lật có nhà họ Tề, ông ta không dám động vào, đành phải đem hy vọng ký gởi trên người Tưởng Tịch cùng Nghiêm Nham.
Lăn lộn trong giới giải trí nhiều năm, mỗi ngày Lý Mặc đều nhìn thấy đủ loại chuyện dơ bẩn. Hồi đó mới vừa vào giới, ông ta cũng bài xích, nhưng sau khi hai bộ phim liên tiếp đều bởi vì vốn đầu tư mà bị chết yểu, ông ta đã học được thích nghi với quy tắc của cái giới này.
Ai cũng muốn có ao ước, nhưng không ai vô duyên vô cớ cho không bạn, bạn muốn thu hoạch thì phải trả giá.
Thân là một đạo diễn, trước mặt những nhà đầu tư lớn nói trở mặt liền trở mặt này, Lý Mặc có thể làm là chỉ cố hết sức để cho diễn viên bán rẻ tiếng cười. Nếu không, không có tiền, không có phim.
“Chào cho thật tốt, ngày mai tôi kêu biên kịch cho cô thêm hai màn diễn nổi bật.” Thâm ý vỗ vỗ bả vai của Tưởng Tịch, Lý Mặc xoay đầu qua nói với Nghiêm Nham giống như vậy.
“Tưởng Tịch.” Lý Mặc đi rồi, Nghiêm Nham sốt ruột kéo áo Tưởng Tịch.
“Không sao.” Tưởng Tịch nhắm chặt mắt lại, bức nước mắt trở về trong mắt.
Cùng uống chút rượu, ăn một bữa cơm mà thôi, cũng không phải bán mình… Nhưng trong giới hỗn tạp này, loại người sau lưng không có lợi thế giống như cô thì sớm muộn gì cũng phải bán mình.
Sống lại kiếp này, Tưởng Tịch nghĩ mình có thể bình tĩnh đối mặt với Nguyên Tấn Thần, nghĩ có thể bình tĩnh đối mặt với quy tắc ngầm trong giới. Nhưng đến khi thật sự xảy ra, cô phát hiện, tự cho là đúng này, tất cả đều là con mẹ nó vô nghĩa.
Hiện giờ cô chỉ cần cảm nhận được từng luồng ánh mắt thèm thuồng bên cạnh là muốn tới cho bọn họ một cái tát.
“Là Tưởng Tịch phải không?” Bàn tay sờ mó của tổng giám đốc Lưu đi lên, Tưởng Tịch không nhúc nhích, được một tấc lại muốn tiến một thước di chuyển lên eo, sau đó thì…
“Thật xin lỗi.” Tưởng Tịch ho khan một tiếng, mở mắt ra, không do dự đẩy tay của tổng giám đốc Lưu ra. “Tôi có chút không thoải mái, muốn đi ra ngoài một chút. Tổng giám đốc Lưu, ông từ từ uống nhé.”
Nụ cười trên mặt Lý Mặc nhất thời cứng ngắc.
Tưởng Tịch không nhìn ông ta, sống lưng thẳng tắp mở cửa đi ra ngoài.
Tầng lầu này đều là phòng bao xa hoa, cô chỉ sợ bị người ta nhận ra mình, vội vàng chạy đến cầu thang an toàn đi xuống lầu.
Hành lang bên cạnh có một toilet, Tưởng Tịch bịt miệng chạy vào, mở cửa một gian ra, rầm một tiếng đóng lại.
Cô vịn vào cửa, ngực phập phồng kịch liệt.
Cho đến khi gian bên cạnh truyền đến tiếng nói.
“Em yêu, đúng vậy, anh đang ở khách sạn…”
Là giọng nam? Sao lại thế này, đàn ông sao lại vào toilet nữ?
Tưởng Tịch bối rối quay đầu thì nhìn thấy một thứ không nên xuất hiện ở toilet nữ.
Nói như vậy, đây là toilet nam?
Tưởng Tịch bối rối.
Hai kiếp cộng lại cũng coi như sống được hai mươi sáu, hai mươi bảy năm, kết quả lại vô thức đi vào toilet nam. Hơn nữa, không biết khi nào thì sẽ có người khác đi vào, tạm thời không thể đi ra.
Xem ra buổi tối hôm nay thế nào cũng phải để Lý Mặc leo cây rồi.
Cái này coi như là lợi ích của việc đi nhầm đường đi.
Tưởng Tịch dựa vào cửa buồng vệ sinh, cười tự giễu.
Tề Minh Lật không đợi được Tưởng Tịch trở lại, nhìn mặt của Lý Mặc và mấy người đầu tư ngày càng đen, mặt không đổi sắc cầm di động đứng lên: “Tôi đi tìm Tưởng Tịch, các vị dùng trước. Còn nữa, Nghiêm Nham, anh mau lại đây giúp tôi một chút.”
Nghiêm Nham đang lo làm sao dứt ra cái ông già vừa nhìn là cảm thấy có hứng thú với đàn ông, vừa nghe Tề Minh Lật gọi mình thì như được đại xá.
Hai người đi ra ngoài, mới vừa đi đến chỗ quẹo thì chân Nghiêm Nham mềm nhũn đứng không vững.
“Minh Lật, thật cảm ơn cô.” Nghiêm Nham bụm mặt, một người suốt ngày bị Lý Mặc rống đến mấy chục lần mà không khóc bỗng chốc đỏ mắt.
“Trước kia tôi nghe người ta nói giới giải trí có bao nhiêu dơ bẩn, luôn không tin. Bây giờ tôi tin, nói thật, tôi thực khâm phục cô, ngồi xuống ở bên kia, nghiêm mặt lạnh lùng, ai cũng không dám động tới.”
“Không cần khâm phục tôi.” Tề Minh Lật mở di động ra, tìm được số điện thoại của Tưởng Tịch, nhấn xuống.
Nếu sau lưng cô không có ông nội, không có nhà họ Tề thì Lý Mặc chắc chắn sẽ không bảo vệ cô ở trước mặt mấy nhà đầu tư.
Nghiêm Nham ngừng trong chốc lát, thấy cô ta ấn dãy số thì kêu lên: “Di động của Tưởng Tịch ở chỗ tôi, đừng gọi.”
Tề Minh Lật: “…”
Nghiêm Nham nhìn cô ta trong chốc lát, cảm thấy mới khóc ở trước mặt một cô gái thật không có phẩm chất, gãi gãi đầu nói: “Không thì chúng ta đi tìm một chút.”
“Cũng được.” Tề Minh Lật đóng di động lại, đang tính cất vào thì lại nghĩ tới cái gì, một lần nữa mở ra, gởi đi một tin nhắn vào dãy số không có tên.