Tưởng Tịch chần chờ vài giây.
Ti Dục thấy cô không hiểu, liền thấp giọng nói: “Ở trung tâm chế tác này, cố gắng chỉ uống nước tự mình mang đến, tự mình trông coi.”
Tưởng Tịch giật mình bừng tỉnh, hiểu được ý của anh ta.
Ngoan ngoãn buông tay xuống, Tưởng Tịch khẽ mỉm cười, nói: “Không biết anh Ti có thời gian không, tôi muốn mời anh ăn cơm?”
Khoé miệng Ti Dục cong lên. “Đương nhiên, tôi rất vinh hạnh có thể ăn cơm cùng với thần tượng của mình.”
Tưởng Tịch nhìn thấy rõ một số người đằng sau anh ta cứng người lại.
Cô thu vẻ mặt lại, cười. Những người này muốn nhìn thấy bộ dạng lúng túng của cô, cũng không đơn giản như vậy.
Địa điểm ăn cơm do Ti Dục quyết định. Tưởng Tịch dựa vào giới thiệu của anh ta, gọi một phần salad, một ly nước ép trái cây, một bàn điểm tâm đặc sắc, vừa ăn vừa trò chuyện.
“Anh Ti, vừa rồi cảm ơn anh.”
“Không cần cảm ơn.” Ti Dục uống một ngụm nước lọc. “Về sau cô nên nhớ, ở trung tâm chế tác tuyệt đối không thể uống nước của người ngoài đưa là được.”
Đừng thấy mọi người trước mặt thì mỉm cười cung kính đối với mình, nhưng ở sau lưng không chừng là suy nghĩ đối phó với bạn như thế nào.
Đặc biệt là ở nơi như trung tâm chế tác này. Nếu có người thừa dịp không ai chú ý, thả một ít thuốc kích thích gì đó vào trong ly nước, ngộ nhỡ huỷ đi giọng hát thì không phải là chuyện chơi.
Ti Dục ở TRE vài năm, rất ít uống nước của trợ lý hoặc là nhân viên đưa tới. Có lẽ có người nói anh ta quá cẩn thận rồi, nhưng cẩn thận mới có thể khiến cho con thuyền vạn năm lúc nào cũng vững vàng.
Ở cùng với Tưởng Tịch nửa ngày, ấn tượng của Ti Dục đối với cô không tồi, cho nên mới nhắc nhở cô một câu. Nghiệp chính của cô tuy rằng là diễn viên, nhưng an toàn của cổ họng vẫn quan trọng.
Hai người ăn hơn nửa giờ, sau khi ăn xong thì cùng nhau quay về công ty.
Trên đường trở về, Tưởng Tịch mua bình nước tinh khiết mang theo, khi tới TRE thì thuận tay cầm vào phòng ghi âm.
Buổi chiều là ghi âm chính thức. Có lẽ huấn luyện buổi sáng có hiệu quả nên ca khúc thứ nhất chỉ cần ba lần liền thâu xong. Giữa lúc nghỉ giải lao, Tưởng Tịch ra khỏi phòng ghi âm nhận điện thoại gọi tới.
“Cậu út.” Tưởng Tịch ngửa đầu nhìn trần nhà được trang trí cách điệu. “Xin hỏi có chuyện gì sao?”
“Tiểu Tịch.” Phương Duệ nghịch nghịch máy tính. “Đêm mai có thời gian đi cùng tôi tham gia một bữa tiệc hay không?”
Đêm mai?
“Hôm nay cháu có thời gian.” Tưởng Tịch nhẹ nhàng nở nụ cười. “Đêm mai thì không được, cháu mắc công chuyện.”
Đêm mai là sinh nhật của Tần Tự, cô phải cùng Tần Thành quay về nhà tổ của họ Tần ăn mừng. Ngoài ra, nhân dịp sẽ cho các nhân vật nổi tiếng tham gia bữa tiệc một “ngạc nhiên lớn”.
Tay Phương Duệ dừng lại, nói: “Vậy tối nay đi, tối nay tôi mang cháu đi ăn cơm.”
“Được.” Tưởng Tịch nghĩ tới chút việc đúng lúc muốn hỏi Phương Duệ, liền dứt khoát đồng ý.
“Tối nay tôi đến đón cháu.” Phương Duệ thăm dò nói.
“Vâng!”
Trả lời của cô không mang theo một chút miễn cưỡng nào, tảng đá lớn trong lòng Phương Duệ hơi hạ xuống một chút.
Anh ta không quan tâm Tưởng Tịch đối với những người họ Phương khác như thế nào, chỉ cần cô còn nhận thức anh là cậu út của cô là đủ rồi.
Cầm lên điện thoại một lần nữa, Phương Duệ tìm được số của nhà hàng, đang tính gọi đi thì có người gõ cửa văn phòng.
Phương Duệ bỏ điện thoại xuống, nói: “Vào đi.”
“Tổng giám đốc Phương.” Thư ký đỏ mặt, không dám nhìn thẳng người đàn ông tuấn tú nhất công ty. “Người đại diện của cô Phương Vi Vi mới gọi điện thoại đến, nói cô Phương Vi Vi bị thương ở phim trường.”
“Bị thương? Chuyện khi nào?”
“Mới đây. Là cô Đinh Mi gọi điện thoại, nói cô Phương Vi Vi đã xảy ra tai nạn ở phim trường, hiện giờ đã đưa đến bệnh viện.”
Việc Phương Vi Vi nhận quay phim của Lý Mặc, Phương Duệ đã biết. Quay phim ba ngày trước, đều là anh ta đưa Phương Vi Vi đến đoàn phim. Nhưng sao mới có ba ngày lại xảy ra chuyện rồi?
Phản ứng đầu tiên trong đầu Phương Duệ là gọi điện thoại đến hỏi tình hình trước, nhưng liếc đến số điện thoại của nhà hàng mà anh ta đã cố ý lấy ra, cầm điện thoại lên, gọi đến điện thoại của công ty.
Thư ký thức thời lui ra.
Điện thoại gọi đến trong nháy mắt được nối. Bên trong truyền đến tiếng còi hú của xe cấp cứu của bệnh viện.
“Anh Phương.” Trong điện thoại truyền đến tiếng kêu sốt ruột của Đinh Mi. “Phương Vi Vi xảy ra chuyện.”
Lòng Phương Duệ khẽ động, nuốt xuống lời thật sự muốn hỏi, nói: “Có nghiêm trọng không?”
“Không rõ lắm, nhưng Vi Vi bị ngất đi, bây giờ còn chưa tỉnh lại. Anh Phương, trước khi Vi Vi hôn mê có nói muốn gặp anh, cho nên tôi liền gọi điện thoại.”
Trước khi Vi Vi hôn mê nói muốn gặp anh. Sao Phương Duệ nghe lời này cảm thấy không thích hợp như thế nào đó.
Nói thật, anh ta không hài lòng Đinh Mi lắm. Vụ bùng nổ video của Tưởng Tịch vào năm trước có liên quan tới Đinh Mi, anh đã thấy toàn bộ. Cũng là anh đã ra lệnh tất cả nhân viên không được phép quan tâm Đinh Mi, dám đâm dao sau lưng Tưởng Tịch, làm sao anh có thể nới tay với cô ta. Nhưng Đinh Mi rất thủ đoạn, chẳng những thành công thoát khỏi scandal khiến anh không thể ra tay một chút nào, rồi lại làm người đại diện của Vi Vi.
Sau khi Phương Vi Vi debut có mang Đinh Mi về nhà hai lần, Có lần đúng lúc anh ở nhà, vừa mới nhìn thấy cô ta lần đầu tiên liền cảm thấy được cô ta tâm thuật bất chính.
Mang một người như vậy ở bên cạnh, Phương Duệ có chút lo lắng cho Phương Vi Vi bị tổn thương giống như Tưởng Tịch. Nhưng Phương Vi Vi lại nhiều lần khen Đinh Mi ở trước mặt anh, nói Đinh Mi giúp mình rất nhiều, hệt như bộ dáng xem Đinh Mi là bạn tốt nhất của mình.
Phương Duệ không muốn làm cho cháu đau lòng, để lại một con đường cho Đinh Mi.
Nhưng lời nói vừa rồi của Đinh Mi…
Phương Duệ bán tín bán nghi, nhưng nghĩ đến lời dặn dò của ông cụ ở nhà, nói: “Các người đi bệnh viện nào?”
Đinh Mi nói tên.
Cách nơi này không xa, chuyến đi chuyến về chỉ cần hai tiếng đồng hồ. Hiện giờ là hai giờ rưỡi, trở về trước năm giờ chắc không thành vấn đề.
Phương Duệ loại bỏ gọi điện thoại cho nhà hàng, cầm di động cất vào túi quần, nói: “Tôi đến đó ngay.”
Ca khúc song ca thứ hai của album được thâu xong lúc bốn giờ rưỡi, Chu Tống ngồi trong phòng ghi âm nghe mấy lần, mặt không chút thay đổi, nói: “Rất tốt.”
Tiếp theo đó thì gọi chuyên môn hậu kỳ: “Sao lại hững ca khúc này, làm tăng ca buổi tối, sáng mai tôi muốn nghe bản mẫu.”
Ông ta nói một là một, hậu kỳ kêu rên trong lòng công việc nặng nhọc, trên mặt lại cực kỳ bình tĩnh. “Được, giám chế.”
Lúc này cách tan tầm không tới nửa tiếng, Chu Tống cả ngày nghiêm mặt, bắp thịt hơi cứng lại, vuốt vuốt mặt, nói với Tưởng Tịch: “Cô tốt hơn nhiều so với tưởng tượng của tôi, nhưng nếu cô sau này còn muốn tiếp tục đi con đường ca hát thì phải học thêm nhiều.”
Tưởng Tịch có chút lo sợ vì được sủng ái. “Tôi biết rồi, giám chế Chu.”
“Ngoài ra, Ti Dục, trạng thái tinh thần của cậu hôm nay không tốt. Chỗ âm cao được xử lý không hoàn mỹ, ngày mai có thời gian thì cậu hát lại phần âm cao đó lần nữa.”
Ti Dục lập tức vẻ mặt đau khổ, nói: “Chỉ một khuyết điểm nhỏ nhặt mà thôi.”
“Một khuyết điểm nhỏ nhặt cũng không được.” Chu Tống vỗ lên đầu Ti Dục một cái. “Âm nhạc chân chính không chấp nhận được một nửa khuyết điểm nào.”
Ti Dục im lặng, xem như là đồng ý.
Hơn mười phút sau, ba người cùng nhau tan tầm. Khách sáo từ chối Ti Dục và Chu Tống đưa cô về, Tưởng Tịch liền đứng ở một góc tìm kiếm xe của Phương Duệ.
Mấy năm nay, Phương Duệ đổi vài chiếc xe, nhưng biển số xe vẫn không thay đổi, là số xe của chiếc xe thứ nhất cậu ấy mua năm hai mươi tuổi, ba con số đuôi vừa khéo là ngày sinh của Tưởng Tịch: 726
Ánh mắt thong dong nhìn lướt qua từng chiếc xe, nhưng không có mấy con số đó.
Tần Thành ra khỏi thang máy, liền nhìn thấy Tưởng Tịch ngay.
Cô đứng ở bên ngoài lối đi của nghệ sĩ, không nhúc nhích.
Tần Thành tò mò đi đến sau lưng cô. “Em đang tìm gì vậy?”
“Chờ người.” Tưởng Tịch quay đầu nhìn
Tần Thành. “Hôm nay cậu út mời tôi ăn cơm, thật xin lỗi, không thể về nhà nấu cơm, nếu không thì tôi mua về cho anh.”
Anh cưới cô không phải là để cho cô nấu cơm mà! Có khi Tần Thành không khỏi nghi ngờ mạch não của Tưởng Tịch có phải không giống với những người khác hay không.
Khi anh nói trách nhiệm của người vợ thì cô lại nghĩ đến lên giường. Tuy rằng anh có nghĩ như vậy, nhưng những lời ngày hôm nay như thế nào lại dẫn đến chuyện nấu cơm hả!
Không sợ làm trò trước mặt người qua đường, phủ thêm áo khoác của mình cho Tưởng Tịch, Tần Thành nói: “Không cần, tôi ở đây với em một chút.”
Tưởng Tịch nhìn anh, không nói. Trong mắt lại dần dần đong đầy ý cười.
Hai người đợi cho tới sáu giờ, trước cửa công ty vẫn không có bóng dáng của Phương Duệ. Tưởng Tịch nghĩ không phải là cậu ấy đổi biển số xe chứ, liền gọi điện thoại đến hỏi.
Kết quả được nói là điện thoại tắt máy.
Tần Thành nghe thấy giọng nữ máy móc bên trong, sắc mặt lập tức không tốt. Đây là Phương Duệ đang đùa giỡn Tưởng Tịch sao?
Sắc mặt Tưởng Tịch cũng đổi, nhưng không đến nỗi.
Tần Thành giận một hồi, nói: “Chúng ta về đi?”
Tưởng Tịch gật đầu. “Đi về trước đã.” Lúc này Phương Duệ không tới, chắc chắn là tới không được. Cô tiếp tục đợi cũng vô dụng.
Sắc mặt Tần Thành hơi bớt giận.
…
Phương Duệ nhìn đồng hồ, đứng lên nói: “Vi Vi, tôi còn có việc, đi trước đây! Cháu nghỉ ngơi cho tốt.”
“Chú út.” Phương Vi Vi nắm lấy vạt áo vest của Phương Duệ. “Công việc ngày mai có thể làm, chú từ xa chạy đến, ở lại chỗ này một đêm đi, cháu đã kêu Đinh Mi đặt khách sạn cho chú rồi.”
“Vi Vi!” Phương Duệ nhìn chằm chằm tay Phương Vi Vi, giọng điệu nặng thêm. “Cháu học được càn quấy từ khi nào?”
Phương Vi Vi hơi tủi thân mở to mắt nhìn anh, buông lỏng tay ra.
Phương Duệ thấy đã doạ cô ta, thở dài một hơi, nói: “Cháu đã lớn rồi, không thể giống như trước đây nữa.”
“Chú út.” Phương Vi Vi chớp mắt mấy cái, hốc mắt thoáng chốc chảy ra một dòng lệ thương tâm. “Không phải chú còn ghét cháu chứ, có phải mặc kệ cháu có tốt hay không, lòng của chú vẫn là hướng về Tưởng Tịch.”
Lưng Phương Duệ cứng đờ, trong nháy mắt không nói ra lời.
Anh yêu thương Phương Vi Vi, có thể nói anh đều yêu thương mấy đứa cháu trong nhà. Nhưng mà trong tình thương đó luôn mang theo tạp chất, không tinh khiết.
Ngày thường bọn họ ở chung nhìn như rất vui vẻ, trên thực tế, chỉ có Phương Duệ biết trong lòng mình có chút chán ghét Phương Vi Vi ra sao.
Nếu cô ta không kết hợp với ông cụ, năm đó anh sẽ không bị giữ lại ở nước ngoài không về được, cuối cùng trơ mắt nhìn cả nhà họ Tưởng người mất nhà tan.
Là cô ta đã khiến cho anh trở thành tội nhân.
Nói không chán ghét, bản thân Phương Duệ cũng không tin. Nhưng mà dù sao bọn họ cũng là người một nhà, cô ta dù chỉ nhỏ hơn anh vài tuổi nhưng cũng là cháu gái của anh.
Rút ra khăn tay đưa cho Phương Vi Vi, Phương Duệ nói: “Tôi không có ghét cháu, Vi Vi, cháu đừng nghĩ nhiều.”
“Thật sự?” Phương Vi Vi khóc thút thít.
“Thật sự. Cho nên cháu đừng náo loạn, tôi thật có việc gấp, ngày mai lại đến thăm cháu.”
“Vậy được rồi!” Phương Vi Vi không cam lòng nói: “Chú út, ngày mai chú nhất định phải tới!”
“Được!”
Lái xe rời bệnh viện, chuyện đầu tiên là Phương Duệ xem di động, kết quả phát hiện di động tắt máy.
Vội vội vàng vàng sạc pin, mở di động lên, lập tức nổi lên có hai cuộc gọi nhỡ.
Tất cả đều là Tưởng Tịch gọi lại, một cuộc lúc sáu giờ, một cuộc lúc sáu giờ mười.
Phương Duệ thầm nghĩ không xong, ngừng xe lại ven đường, gọi cho Tưởng Tịch.
“Điện thoại của em.” Tần Thành lê dép vào phòng bếp. “Là của ông Phương, có muốn nhận không?”
“Anh nhận giúp tôi đi.” Tưởng Tịch không rảnh tay. “Nói chút nữa tôi gọi lại.”
Tần Thành bất mãn đối với Phương Duệ, đây liền là một cơ hội. Không nói hai lời, xoay người rời phòng bếp, đi ra ban công tiếp điện thoại.
“A lô, tiểu Tịch! Cháu tan tầm chưa? Tôi…”
“Anh Phương.” Tần Thành cắt ngang anh ta. “Tưởng Tịch đang nấu cơm, cô ấy nói chút nữa sẽ gọi lại cho anh.”