Có phải chú út phát hiện cái gì hay không? Nếu như Vưu Bội…
Mấy ý nghĩ loanh quanh vài vòng ở trong đầu, Phương Vi Vi cố gắng kềm chế xúc động hỏi ra miệng, cười ha ha tiễn bước Phương Duệ.
Ngay sau khi trở lại phim trường, cô ta lập tức kêu Đinh Mi đến phòng hoá trang.
Phương Vi Vi hỏi: “Hai ngày nay Vưu Bội ra rao?”
“Cũng được. Tối hôm trước sau khi từ phim trường trở về thì vẫn cứ ở trong phòng, ngoại trừ ăn ngủ chơi máy tính, không có những hành động nào khác thường cả. Khuyết điểm duy nhất chính là không quá tin tưởng người chúng ta mời đến để chăm sóc cô ta.” “Cô ta lo lắng cũng là bình thường.” Phương Vi Vi thay diễn phục ra, nói: “Tôi cũng không quá tin tưởng những người đó.”
Căn hộ cô ta để cho Vưu Bội vào ở là quà sinh nhật chú út tặng cho cô ta. Nếu như bị chú út phát hiện cô ta giấu Vưu Bội ở bên trong thì khó tránh khỏi xảy ra chuyện. Hôm nay không biết là ai đã bới ra bối cảnh gia đình của cô ta, nửa tiếng sau ở trên mạng đã triển khai tìm tòi cô ta. Mặc dù nhất thời không truyền tới gia đình, nhưng chuyện này cũng là sớm hay muộn. Ngộ nhỡ thật sự tới lúc ấy, chú út ít nhất có thể nói đỡ trước mặt ông nội mấy câu.
Suy nghĩ như vậy, Phương Vi Vi vẫn cảm thấy an toàn nhất là nhanh chóng đưa Vưu Bội đi.
Ổn định tinh thần, Phương Vi Vi nói: “Cô tự mình đi sân bay, không cần biết dùng thân phận của ai, mua vé máy bay cho Vưu Bội. Tốt nhất là ban đêm.”
Đinh Mi sửng sốt. “Cô muốn tống Vưu Bội đi? Không phải là cô ta còn chưa có làm cái gì sao?”
“Cô ta đã làm rồi.” Phương Vi Vi nhéo nhéo ấn đường. “Tiếp tục giữ cô ta ở lại trong nước thì ngược lại sẽ có hại với chúng ta.”
Đinh Mi khó hiểu. “Vậy cứ để cho cô ta đi là được rồi.”
“Không được.” Phương Vi Vi cầm lấy bông trang điểm. “Vưu Bội nhớ rõ địa chỉ của căn hộ kia. Hơn nữa, cô ta vừa ra chắc chắn sẽ bị người đang tìm cô ta phát hiện. Cô thấy rằng vào thời điểm cô ta khó bảo toàn bản thân còn có thể giữ bí mật của chúng ta sao?”
Tim của Đinh Mi bỗng nhảy dựng lên.
Phương Vi Vi quét mắt liếc nhìn chị ta một cái, nói tiếp: “Chúng ta lập tức đưa cô ta ra nước ngoài. Sau đó chúng ta lợi dụng khoảng thời gian này, bán rẻ căn hộ đi, nhân tiện dựa vào đó động tay động chân.”
Đến lúc ấy, Vưu Bội có nói cũng không quan hệ gì tới mình.
Đinh Mi không thể không thừa nhận ý nghĩ của Phương Vi Vi thật thông minh, mỗi một bước đi đều để đường lui cho mình, thần không biết quỷ không hay.
Đi theo người như vậy, nếu tốt thì chị ta có thể trở thành một người đại diện chủ bài trong ngàn vạn người, nếu xấu thì chị ta sẽ cùng thất bại.
Nhưng nghĩ sự việc luôn đi theo chiều hướng tốt, cho nên Đinh Mi không đợi Phương Vi Vi lên tiếng lần nữa, rời phim trường chạy tới sân bay.
Mà lúc này, trong phòng nghỉ tổng giám đốc TRE, Tần Thành ăn uống no đủ, đang ôm Tưởng Tịch xem một vở kịch hay.
Trên màn hình LCD thật lớn, một người phụ nữ bước đi không vững đang nói chuyện với một người phụ nữ có bộ dáng như là bảo mẫu.
“Người phụ nữ kia ở đâu?”
“Tôi không biết. Cô ấy không thường đến. Chúng tôi chỉ chịu trách nhiệm chăm sóc cơm áo sinh hoạt thường ngày của cô.”
“Vậy cô nói cho tôi biết cô ta là ai?”
“Tôi cũng không biết. Là công ty thông báo cho tôi biết tới nơi này.”
“Vậy khi nào thì cô ta để cho tôi ra nước ngoài giải phẫu thẩm mỹ. Cô dù sao cũng rõ ràng chứ!”
“Thật xin lỗi, cái này không có trong phạm vi nhiệm vụ của chúng tôi.”
Người phụ nữ bước đi không vững rốt cuộc nổi giận, một tay cầm lên bình hoa pha lê ném xuống đất. “Cái gì cũng không biết. Vậy các người tới làm gì? Được, tôi hỏi cô cái mà cô biết, cô nói tôi là ai hả?”
Người phụ nữ có bộ dáng giống như bảo mẫu cúi đầu không dám nhìn, lắp bắp nói: “Vưu…Vưu Bội.”
Tần Thành nhấn nút pause.
“Em đoán xem đây là ở đâu?”
Tưởng Tịch thản nhiên nhìn trang trí ở trong phòng một chút. “Một căn hộ chung cư nào đó.”
Tần Thành dựa vào trên vai cô mắc cười. “Bà Tần, anh có thể cho là em đang nói cười lạnh lùng không?
Tưởng Tịch tách ra một chút, nói: “Có thể.”
Thấy người nào đó không có phản ứng, Tần Thành cũng không đoán, lại lần nữa cầm lấy điều khiển từ xa, tua lại một chút. Cảnh tượng lúc này là ở bên ngoài căn hộ.
Trong video nhất thời ở trạng thái không có người xuất hiện, nhưng nhanh chóng có hai người đi ra từ thang máy.
Người phụ nữ ở đằng trước toàn thân mặc đồ đen, đội mũ lưỡi trai và mang kính râm thật to. Khi gần tới trước cửa thì cô ta lấy ra một tấm thẻ.
Người ở đằng sau ngay từ đầu đã bị người phụ nữ phía trước chắn đi, chỉ có thể dựa vào làn váy màu xanh lục mà đoán là phụ nữ. Nhưng khoảnh khắc người phụ nữ mặc đồ đen dùng thẻ mở cửa ra thì bộ dáng người phụ nữ ở đằng sau không chỗ nào che giấu trước camera.
“Đinh Mi!” Tuy rằng chị ta cũng đội nón, nhưng Tưởng Tịch liếc mắt một cái là nhận ra chị ta.
Người phụ nữ đằng sau là Đinh Mi, vậy người phụ nữ phía trước chính là…
“Không sai, chính là Phương Vi Vi.” Tay của Tần Thành di chuyển đến eo nhỏ của cô ăn đậu hũ. “Căn hộ này là Phương Duệ cho cô ta làm quà sinh nhật.”
Khoảng thời gian Tần Thành nói chuyện, màn hình ti vi có vài giây trống không, sau đó cảnh tượng lại chuyển đến trong nhà.
Có thể là lo lắng Đinh Mi bị nhận ra, nên chỉ có một mình Phương Vi Vi vào nhà. Từ video có thể thấy rõ ràng động tác của cô ta ở trong nhà, cùng với đối thoại của cô ta với Vưu Bội.
“Diễn xuất của tôi không tốt.”
“Không sao. Cô chỉ cần đưa mặt ra là được rồi.”
“Cô muốn tôi làm cái gì?”
“Đi phim trường “Mê hương phong vân”, giả làm quỷ doạ người.”
“Tôi không vào được!”
“Chuyện này không thành vấn đề, trong phim trường có người của tôi, sẽ giúp cô vào bên trong.”
“Không được. Chuyện này rất nguy hiểm.”
“Cô đừng sợ, sẽ không ai phát hiện ra cô. Hơn nữa, cô không cảm thấy là cô có thể thừa dịp nói xấu Tưởng Tịch một lần sao? Nói những người đụng cô là do cô ta phái đi. Dù sao cô ra nước ngoài cũng phải đổi thân phận.
…..
Camera ở trong và ngoài căn hộ đều do Tần Thành khi bắt đầu điều tra Phương Vi Vi đã kêu người ta gắn. Bởi vì bình thường Phương Vi Vi hay ở tại biệt thự nhà họ Phương, nên cũng không ôm nhiều hy vọng. Mãi cho đến ngày hôm qua, người được phái đi nói Phương Vi Vi đã liên hệ với công ty quản lý gia đình, muốn người đến căn hộ quét dọn nấu cơm, Tần Thành mới nghĩ tới những cái camera nhỏ này, vì thế kêu người ta chỉnh lý những gì quay được mấy hổm nay một tý rồi gởi tới đây.
Không ngờ rằng video này chẳng những giúp anh tìm được Vưu Bội, mà còn bắt được nhược điểm của Phương Vi Vi.
Không thể không nói, cô hai của nhà họ Phương, Phương Vi Vi có lá gan thật lớn, dám giấu người mà cảnh sát đang tìm kiếm.
Đáy mắt hiện lên ánh tàn nhẫn, Tần Thành tắt ti vi, nói: “Vừa rồi anh có gởi một bản video này cho Phương Duệ. Nếu sau khi xem xong, anh ta không muốn để cho Phương Vi Vi ở lại trong giới thì anh sẽ để lại một con đường cho Phương Vi Vi. Nếu anh ta muốn thì anh sẽ tung video này ra.”
Tay của Tưởng Tịch dừng lại, tâm tình có chút phức tạp. Buổi chiều cô mới tìm lại được đoạn ký ức kia, kết quả buổi tối liền thấy được video này.
Cô cảm giác hơi buồn cười, lại có chút thuơng hại. Cô vắt hết óc cũng không nghĩ ra Phương Vi Vi làm những điều này chỉ là bởi vì một ít ân oán trước đây.
Thật ra, những chuyện hồi nhỏ này tính không hẳn là ân oán. Có mấy người không có bị cha mẹ mình dạy dỗ qua bởi vì con nít của nhà khác. Ngay cả cô cũng từng bởi vì tranh giành một bức tranh mà bị bà Tưởng mắng.
Theo lý thuyết, những chuyện này đều nhỏ bé không đáng kể, nhưng Phương Vi Vi lại nhớ mãi không quên. Khi cô ta chín tuổi đã muốn cho cô biến mất, sau khi không thành công thì lại vào mười mấy năm sau tự mình bước vào giới giải trí đối đầu với cô.
Nói không chừng, kiếp trước Phương Vi Vi chính là vì làm cho cô trắng tay mới đi quyến rũ Nguyên Tấn Thần.
Tưởng Tịch lắc đầu, nhịn không được hoài nghi mợ hai họ Phương dạy dỗ người như thế nào, vì sao ra nước ngoài mười mấy năm, kết quả lại dạy ra một người cố chấp, biến thái trở về.
“Em đau lòng à?”
“Hả?” Tưởng Tịch lúng túng.
Tần Thành thở dài trong lòng, đối diện với Tưởng Tịch, tràn đầy ghen tuông: “Anh nói em đau lòng Phương Duệ à?”
Tưởng Tịch đau đầu, anh nghĩ tới cái gì vậy hả?
Nhắm hai mắt lại suy nghĩ vài giây, Tưởng Tịch nói: “Em không có. Em chỉ là đang nghĩ đến một ít chuyện trước kia. Cậu út là chú của Phương Vi Vi, anh gởi video này cho cậu, em không có ý kiến.”
“Quyết định của anh, em cũng không có ý kiến?”
Tưởng Tịch nghĩ đến vấn đề số phận của Phương Vi Vi trong giới giải trí, đón ánh mắt của anh, nói: “Em không có ý kiến.”
Nhưng quyết định của Tần Thành cũng là vì cô mà cho Phương Vi Vi một cơ hội cuối cùng. Nếu Phương Vi Vi vẫn quyết định ở lại trong giới showbiz đối đầu với cô thì đừng nói là Tần Thành, cô cũng sẽ lập tức đối phó với Phương Vi Vi.
Tưởng Tịch nghiêng đầu, chưa kịp nói thì điện thoại cá nhân của Tần Thành vang lên.
Trộm hương không thành mà còn bị đụng phải cằm, mặt Tần Thành tối sầm, cầm di động lên.
Tưởng Tịch đứng dậy tránh đi.
“Tổng giám đốc Tần, Vưu Bội muốn rời đi!” Người gọi điện thoại chính là người theo dõi Vưu Bội. “Cô ta đang thu dọn hành lý, nghe đối thoại nói là muốn đi sân bay.”
“Tôi biết rồi. Các cậu yên tâm đừng nóng nảy, tiếp tục theo dõi, có tình huống gì thì lập tức báo lại cho tôi.”
“Đã xảy ra chuyện à?” Tưởng Tịch ngồi vào trên giường, cầm lấy một trái quýt, lột vỏ.
Tần Thành gởi đi một tin nhắn cho công an mà anh quen biết rồi xoay người nói: “Phương Vi Vi muốn đưa Vưu Bội ra nước ngoài.” Vẻ mặt Tưởng Tịch thản nhiên: “Anh dự định như thế nào?”
“Anh đã gởi tin nhắn cho cảnh sát đang tìm kiếm ả ta. Vưu Bội không lên máy báy được, ả còn chưa có trả giá, làm sao có thể đi như vậy được.”
Vưu Bội đích thực không thể đi.
……
“Tôi nói cô sớm an bài cho tôi xuất ngoại lại có vấn đề gì sao?” Đang ngủ bị người ta đánh thức là một chuyện vô cùng bực mình, nhất là dưới tình huống đau đầu nhức óc.
“Tôi chỉ là đang tìm thời cơ tốt nhất.” Phương Vi Vi khẽ nâng cằm. “Hơn nữa, cô Vưu muốn khẩn cấp rời khỏi không phải sao? Tôi đây là đồng minh của cô, bảo đảm an toàn của cô, cô không nên ghét chứ.”
Vưu Bội nói thầm một tiếng.
Đồ đạc của ả không nhiều lắm, có thể thu dọn cũng chỉ có hai ba bộ quần áo và chi phiếu, qua loa thu xếp một tý ném vào va li, cũng không có cái gì khác.
“Đi thôi! Tôi đưa cô đi xuống.”
“Khoan đã.” Vưu Bội bỗng nhiên cảm thấy có chút hoảng sợ. “Cô rốt cuộc là ai?”
“Tôi nói rồi, tôi là đồng minh của cô, chờ khi cô trở về, tôi sẽ cho cô thấy rõ bộ dáng của tôi.”
“Cô phải đưa tôi lên máy bay đó!” Lòng Vưu Bội càng ngày càng hoảng, ả chỉ cảm thấy rằng ra khỏi cánh cửa này là sẽ xảy ra chuyện.
“Dĩ nhiên.” Phương Vi Vi cho ra một nụ cười cực kỳ vô hại: “Cô biết bí mật của tôi, tôi sẽ không ngu đến nỗi khiến cho cô bị nguy hiểm.”
“Cũng đúng.”
“Vậy thì mời đi. Ở nước ngoài tôi đã sắp xếp tất cả cho cô, nửa năm sau cô có thể đổi khuôn mặt, đổi thân phận, một lần nữa tiến vào giới giải trí.”
Phương Vi Vi nói xong, mở cửa ra.
Rồi sau đó khi nhìn thấy người đang đứng ở ngoài thì sửng sốt trong nháy mắt.