Trên đường trở về bệnh viện, Tưởng Tịch gặp Dung An.
Vương Mộng đi mua điểm tâm, xe đậu ở bên ngoài tiệm bánh ngọt. Khi Tưởng Tịch nhìn thấy Dung An thì anh ta mới quẹo qua từ một con đường khác.
Tháng mười ở thành phố K vẫn còn nóng bức. Dung Anh mặc áo sơ mi trắng tinh, tay áo được cuộn lên một phần ba, cánh tay tuỳ ý đung đưa theo bước đi, tự do nhàn tản.
Chờ anh ta đi đến gần, Tưởng Tịch quay cửa kính xe xuống, gọi về phía Dung An: “Đạo diễn Dung!”
Dung An nghiêng đầu, thấy được Tưởng Tịch.
Anh ta chậm rãi đi qua, ánh mắt nhìn lướt qua người Tưởng Tịch, rồi mới nói: “Sao cô ra đây?”
“Đi gặp một người bạn cũ.” Tưởng Tịch chỉ chỉ cửa sau, khẽ mỉm cười, nói: “Bây giờ tôi đi lại bất tiện, không biết đạo diễn Dung có thời gian vào xe trò chuyện với tôi một chút hay không?”
Hiện giờ, ngoại trừ Đinh Mi, điều cần nhất là muốn nghe được quyết định của Dung An.
Không phải không tin những người khác, mà là cô chỉ tin tưởng chính tai mình nghe được.
Vương Mộng chắc còn vài phút nữa. Sau khi Dung An vào, Tưởng Tịch đóng cửa kính xe lại, như thế người bên ngoài cũng không thể nhìn thấy được cảnh ở bên trong.
Dung An tuỳ ý ngồi vào sau xe, nói: “Cô yên tâm dưỡng thương đi.”
Chính tai nghe được lời hứa giống như vậy, Tưởng Tịch lại cảm thấy không chân thật lắm.
Cô quay đầu lại, nói: “Thương thế của tôi ít nhất cũng phải một tháng. Đạo diễn Dung, một tháng sẽ chậm trễ rất nhiều chuyện.”
“Không sao.” Dung An vô cùng tự nhiên tuyên bố. “Người đại diện của cô đã hứa sẽ chịu trách nhiệm toàn bộ phí tổn thất trong khi ngừng quay phim.”
Anh Lục? Tưởng Tịch suy nghĩ sơ qua, hiểu được cái gì đó, cười nói: “Như vậy tôi yên tâm rồi.”
Bởi vì nguyên nhân của cô mà quay phim kéo dài, như vậy, sẽ do cô trả tiền phí tổn thất trong lúc đó. Việc này Lục Mạnh Nhiên làm không thể tốt hơn. Tuy rằng tiền phí tổn thất động một tí là cả triệu bạc, sẽ lập tức khiến cho cô phá sản, nhưng điều này ít nhất sẽ làm giảm bớt cảm giác áy náy của cô.
“Đúng rồi, đạo diễn Dung.” Tưởng Tịch nghĩ đến một việc khác, đắn đo nói: “Về Andy.”
Dung An bình tĩnh nhìn chăm chú Tưởng Tịch. Dường như anh đã sớm đóan được cô sẽ đề cập tới chuyện này, vẻ mặt không có một chút xúc động nào.
Tưởng Tịch đón ánh mắt của anh ta, nói: “Tôi nghĩ đạo diễn Dung đã biết tôi muốn nói gì!”
Dung An gật đầu. Anh quả thật nhìn ra được vấn đề Andy nhọc lòng hại Tưởng Tịch. Thậm chí có thể nói, thái độ hôm đó của Andy thay đổi khó hiểu, anh liền phát giác cái gì đó, nhưng mà lúc ấy anh không thèm để ý tới lục đục giữa các nghệ sĩ trong giới showbiz.
“Tôi nghĩ tôi cũng không phải là một nghệ sĩ hiền lành. Người khác hại tôi, tôi dĩ nhiên sẽ không làm bộ như không biết chuyện gì, mặc cho người này tiếp tục giở trò với tôi.” Tưởng Tịch ngừng một chút, nói với vẻ hơi bất đắc dĩ: “Andy đã cố ý hại tôi, cho nên, tôi sẽ không ‘thủ hạ lưu tình’ đối với cô ta. Đến lúc đó, nếu bởi vì chuyện này mà đem đến một chút phiền phức cho bộ phim, mong rằng anh có thể tha thứ.”
Những lời này Tưởng Tịch đã suy nghĩ vài lần, rốt cuộc có muốn nói ra vấn đề này với Dung An hay không, cô đấu tranh hết lần này đến lần khác.
Nếu không phải hôm nay tình cờ gặp, hoàn cảnh nói chuyện lại vô cùng tốt thì Tưởng Tịch nhất định sẽ không nói ra.
Dù sao, Andy là diễn viên của phim, nếu cô ta xảy ra chuyện thì từ quay phim đến hậu kỳ sẽ gặp rất nhiều khó khăn.
“Tưởng Tịch, cô biết không, tôi một mực chờ cô nói ra những lời này.” Dung An bỗng nhiên nói.
Tưởng Tịch sửng sốt ngay tại chỗ.
Dung Anh giương khoé môi lên. “Trong giới này, mỗi người đều mang nhiều mặt nạ, hoàn cảnh gì dùng mặt nạ gì, phân biệt rất rõ ràng. Tưởng Tịch, tôi thật vui vì cô có thể nói những điều này với tôi. Tuy rằng làm một người đạo diễn, nói lời này có phần quái dị.”
Tưởng Tịch ngây ngẩn gật đầu: “Nói như vậy là anh đồng ý tôi…”
“Tôi chỉ chịu trách nhiệm quay phim, không có chịu trách nhiệm vấn đề cá nhân của diễn viên.”
“Nhưng mà, nếu Andy xảy ra sự cố, anh sẽ phải thay cô ta! Một số cảnh của phim cũng phải quay lại.”
“Quả thật sẽ phải đổi.” Dung An nâng mắt. “Tôi không hy vọng trong đoàn phim của mình có tội phạm giết người ẩn hình.”
“Về phần vấn đề của phim, tôi sẽ xử lý.”
Hai người nói chuyện thêm vài phút nữa, khi Vương Mộng quay lại, nhìn thấy Dung An thì sợ đến đổ mồ hôi. “Đạo diễn Dung, anh… sao anh ở đây?”
“Tôi đi ngang qua, nhân tiện thăm Tưởng Tịch.” Dung An cười tủm tỉm nói.
Vương Mộng hoá đá. Không phải đạo diễn Dung cao quý lạnh lùng sao? Người quay qua ôn hoà cười nói với cô ở trước mặt này chính là cái vị ấy? Không phải là ai đó chơi cosplay chứ!
Vương Mộng cảm thấy thật giật gân, lúc lái xe liên tục nhìn vào kính chiếu hậu.
Tưởng Tịch ho khan: “Vương Mộng, nhìn đường cho tốt.”
Vương Mộng xấu hổ, luống cuống tay chân dời mắt đi. “Tôi biết rồi, thật xin lỗi.”
Khi Vương Mộng đang phân tâm, xe cuối cùng cũng hữu kinh vô hiểm trở về bệnh viện. Cô nhờ sức của Dung An ngồi vào xe lăn.
Ba người cùng nhau trở lại phòng bệnh, khiến người ta kinh ngạc chính là trong phòng bệnh còn có những người khác.
“Em đã trở lại.” Người tới tay ôm hoa tươi, nhiều ngày không gặp, vẫn là phong cách hình tượng công tử ôn hoà như trước.
“Anh nghe nói em bị thương. Thế nào, không có vấn đề gì lớn chứ?”
Nhận lấy hoa hắn ta đưa, Tưởng Tịch nói: “Cảm ơn Nguyên sư huynh quan tâm, tôi rất tốt.”
Thái độ xa cách trước sau như một.
“Vậy có thời gian cùng nhau ăn một bữa cơm hay không?” Nguyên Tấn Thần hồn nhiên cười hỏi, không thèm để ý đến thái độ của cô.
“Không cần đâu. Nguyên sư huynh bận công việc, có thể đến thăm tôi, tôi vô cùng ngạc nhiên mừng rỡ, sẽ không làm mất thời gian làm việc của anh.”
Nguyên Tấn Thần nghiêm mày lại, khi Tưởng Tịch nói ra những lời này, thân hình cao lớn như là bị ma pháp, đột nhiên thấp đi rất nhiều.
Tưởng Tịch lại không có cảm giác gì.
Sự kiện này đối với cô mà nói là chuyện đáng chúc mừng!
“Nguyên sư huynh…”
“Tưởng Tịch.” Nguyên Tấn Thần bất ngờ dựa sát vào, giam Tưởng Tịch ở giữa hắn ta và xe lăn, ánh mắt bị thương mà mất đi tinh thần. “Em thật sự một chút cơ hội cũng không chịu cho anh sao?”
“Tôi không chịu, cũng không thể.”
Nguyên Tấn Thần nghiến răng: “Tại sao?”
“Bởi vì tôi không có hứng thú với Nguyên sư huynh.” Cô không biết đã nói những lời này lần thứ mấy rồi.
“Tôi tuyệt đối sẽ không buông tha em, Tưởng Tịch!” Nguyên Tấn Thần hung dữ rống lên hai tiếng, vung cửa đi ra ngoài.
Không khí trong phòng ngưng đọng vài giây, Vương Mộng lén liếc nhìn Tưởng Tịch một cái, lại nhanh chóng cúi đầu.
Tưởng Tịch căng căng khoé miệng, cười nói: “Để cho các người nhìn thấy chuyện này…”
“Có thể viết thành kịch bản phim.” Dung An cắt ngang cô. “Cho cô cùng Lâm Dật ầm ĩ một lần, như thế nào?”
Tưởng Tịch giơ tay lên giữa không trung, sau một lúc lâu nở nụ cười: “Ý tưởng này của đạo diễn Dung không tồi, nhưng mà với tính cách của Bạch Tâm cũng không thích hợp đâu!”
Không khí lập tức trở lại trạng thái như lúc ban đầu. Vương Mông thoáng thả lỏng một chút, vội vàng chạy đi mua bữa tối, nhân tiện thông khí.
Buổi tối, ba người cùng nhau ngồi ăn cơm, không ai nói đến Nguyên Tấn Thần cả. Nhưng mà Tưởng Tịch hiểu được cô phải hành động nhanh hơn.