Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Cô Vợ Minh Tinh Của Đại Boss

Chương 102: Lòng nguội lạnh

Tác giả: Vũ Sơ Ảnh
Chọn tập

Sau hơn nửa tháng, chuyện a xít có manh mối.

Người Tần Thành phái đi đã tìm được chứng cớ. Nhưng sau khi anh giao chứng cớ cho cảnh sát thì cũng không có nói lại.

Tình hình quần chúng bên ngoài hy vọng tìm được hung thủ tăng vọt. Hơn nữa, trước khi Tần Thành giao ra chứng cứ, vẫn có phóng viên kênh tin tức theo dõi đưa tin. Nhưng sau khi tìm được chứng cứ xác thực thì chuyện này giống như là những vụ bất hoà thông thường, biến mất trong tầm mắt của công chúng.

Tưởng Tịch liên tiếp nhiều ngày đều chú ý đến tin tức về sau của chuyện này ở trên mạng. Tuy nhiên, ngoại trừ những manh mối hoàn toàn vô dụng vào mấy ngày trước ra, trên mạng không có nói đề tài không cần thiết, cũng không có truyền đến lời nói thừa thãi.

Cô không khỏi nghi ngờ có phải cảnh sát đã bí mật giải quyết hay không.

“Tần Thành.” Tưởng Tịch thoải mái tra hỏi Tần đại boss – người coi đoàn làm phim như công ty mình: “Hung thủ là ai?”

Tần Thành ngoắc ngoắc ngón tay với Tưởng Tịch: “Em đồng ý với anh một việc, anh liền nói cho em.”

Tưởng Tịch: “…”

Tần Thành cười xảo quyệt: “Em không muốn thì anh cũng không nói.”

Tưởng Tịch nhìn anh đầy thâm ý. Sau một lúc lâu, cô cầm di động lên, nhìn thoáng qua, nói: “Cậu út nhắn tin tới.”

Vẻ mặt Tần Thành cứng đờ.

Tưởng Tịch chú ý tới biến hoá thật nhỏ này của anh, vểnh môi buông di động, nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Hung thủ là mợ hai nhà họ Phương.”

Tần Thành há hốc miệng, một hồi lâu thì nở nụ cười. “Phương Duệ không hổ là người ông lão Phương coi trọng nhất.”

Tưởng Tịch chậm rãi cong khoé môi, ánh mắt sâu xa: “Em gạt anh, cậu út không có nhắn tin cho em. Nhưng hung thủ là bà Phương, đúng không?”

Vợ anh thông minh như vậy, Tần Thành không biết là nên khen ngợi hay phiền muộn. Anh sửng sốt vài giây, nghiêm túc nói: “Ít nhất chứng cớ trả lời như vậy.”

Tưởng Tịch thu lại tươi cười. “Người phụ nữ này quả nhiên là muốn làm cho em biến mất.”

“Bà ta nằm mơ.” Sắc mặt Tần Thành bao phủ một tầng sương lạnh. “Anh sẽ khiến cho bà ta nếm được mùi vị hại người, sẽ khiến cho bà ta thật sự biết được cái gì gọi là sống không bằng chết.”

Tưởng Tịch vỗ nhẹ vai anh, hiểu biết hỏi: “Có phải chỗ cảnh sát xảy ra vấn đề hay không?”

Chuyện lớn như vậy, bất luận là bị ai dàn xếp truyền tin ra, đều là công lớn. Tần Thành vứt bỏ vinh quang dễ như trở bàn tay, nhường cơ hội cho cảnh sát, sẽ không lâu như vậy mà chưa có kết quả.

Trừ khi là cảnh sát bị ai đó thu xếp. Ví dụ như là người nhà của hung thủ.

“Em thật sự là rất thông minh, sau này con của chúng ra nhất định là thiên tài.” Hiếm thấy lúc này Tần Thành còn có tâm tư nói giỡn. “Thế nào, muốn nhanh chóng dưỡng một bé cưng hay không?”

Khoé miệng Tưởng Tịch co rút.

Lúc này Tần Thành mới thu lại tươi cười, nói: “Cảnh sát nói chứng cớ không đủ. Hừ, bọn họ chỉ lo nhận hối lộ của nhà họ Phương, cũng không ngẫm lại chứng cớ kia là hai nhà Tần, Tề kết hợp tìm được.”

Hai nhà Tần, Tề là một trong những thương gia lớn nhất thành phố C. Tổng giá trị sản xuất của công ty hai nhà chiếm sáu mươi phần trăm tổng giá trị kinh tế trong một năm của thành phố C. Đặc biệt là nhà họ Tề, một câu của ông lão Tề, cho dù là thị trưởng cũng phải cho ông ta mặt mũi.

Bây giờ cảnh sát phụ trách vụ án dám một mình nhận lợi ích của nhà họ Phương, chậm trễ thời gian kết án. Hai nhà Tần, Tề ở ngoài mặt chưa nói gì, nhưng cũng đã chuẩn bị rất tốt. Nếu không có gì ngoài ý muốn, ngày mai người vốn phụ trách vụ án a xít sẽ bị thay đổi.

Thần sắc trên mặt anh biến đổi, Tưởng Tịch nhìn ở trong mắt, để ở trong lòng.

Nhưng cô không nghĩ tới, nhà họ Phương lại đặt hy vọng trên người cô.

Nhìn chiếc limousine đậu ở bên ngoài phim trường, Tưởng Tịch mỉa mai cười ra tiếng.

“Cô Tưởng.” Người đàn ông khom nửa người, cung kính kéo cửa xe ra. “Ông chủ của chúng tôi mời cô đến nhà làm khách.”

Tưởng Tịch vờ như không biết người đàn ông là ai, sờ sờ đầu, cười nói: “Tôi nghĩ tôi không quen ông, cũng không quen ông chủ nhà ông.”

“Cô Tưởng đã quên?” Người đàn ông ngẩng đầu. “Tôi là tài xế của nhà họ Phương. Hôm mùng một tết đã từng chở cô Tưởng.”

“Thì ra là ông.” Tưởng Tịch bừng tỉnh hiểu ra, tiếp tục cười. “Tôi nghĩ tôi sẽ không đến nhà họ Phương nữa, ông hãy về đi.”

Tài xế nhà họ Phương liếc cô một cái: “Cô Tưởng là quý nhân hay quên cũng không sao. Nhưng ông chủ nhà chúng tôi cố ý dặn dò nhất thiết phải đưa cô Tưởng đến. Hy vọng cô Tưởng đừng làm khó kẻ dưới chúng tôi.”

Cô làm khó ông ta?

À, chẳng lẽ ông ta không thấy rằng ông ta mang đến phiền toái cho cô hay sao?

Tưởng Tịch mang giỏ xách, nói: “Tôi nghĩ tôi cũng không phải là người nhà họ Phương, tôi không nghe lý do ông nói, hơn nữa, ông ở đây là quấy rầy tới cuộc sống của tôi. Như vầy đi, chú tài xế của nhà họ Phương, mời ông trở về nói cho ông chủ nhà ông là tôi, Tưởng Tịch, đã đoạn tuyệt với nhà họ Phương từ lâu, hy vọng ông ấy sau này đừng tới quấy rầy tôi, nếu không thì đừng trách tôi thưa các người làm phiền dân.”

Quành qua tài xế nhà họ Phương, Tưởng Tịch gọi Vương Mộng tới, xoay người rời đi, không quay đầu lại.

Ai ngờ, tài xế nhà họ Phương không rời đi, ngược lại đi theo sau bọn họ.

Sau sự kiện a xít, thần kinh của Vương Mộng liền lâm vào trạng thái căng thẳng cao độ. Cô ta nhìn đến xe của nhà họ Phương, trên ót đẫm mồ hôi: “Tưởng Tịch, xe ở đằng sau không có vấn đề gì chứ? Nếu không, em gọi điện thoại cho anh Lục?”

Đưa cô ta một cái khăn tay lau mồ hôi, Tưởng Tịch cười với vẻ không biết làm thế nào. “Mấy ngày nay sau xe chúng ta đều có vệ sĩ, em không phát hiện sao?”

“Em không biết á!” Vương Mộng nghe vậy thì thả lỏng một chút. “Hèn chi mấy ngày nay em cảm thấy có người theo dõi chúng ta.”

“Cho nên em cứ việc yên tâm.” Tưởng Tịch nghiêng người nhìn bên ngoài, tươi cười nhàn nhạt. “Chúng ta không sao đâu.”

Như Tưởng Tịch nói, bọn họ an toàn về tới khách sạn.

Về phần xe của nhà họ Phương, Tưởng Tịch không nhìn nữa. Trong lòng cô hiểu được khả năng ông lão Phương buông tha không lớn. Mợ hai nhà họ Phương làm ra chuyện mất mặt như vậy, truyền ra ngoài thì người nhà họ PHương ở thành phố C đều không cất mặt lên nổi. Ông lão Phương là một người chú trọng danh dự gia tộc như vậy, không có khả năng tuỳ ý đề chuyện này lộ ra. Ông ta nhất định sẽ nghĩ tất cả biện pháp để giữ gìn thể diện cho nhà họ Phương.

Nhưng cô sẽ không giúp.

Tưởng Tịch vô cùng khẳng định ý nghĩ của mình. Cô lúc này đây sẽ không bỏ qua một người nào tham dự vào sự kiện a xít.

…..

Nghe tài xế báo cáo xong, nét mặt già nua của ông lão Phương tối sầm.

“Ba.” Mợ hai nhà họ Phương ở bên cạnh châm dầu vào lửa. “Tưởng Tịch nó là muốn hại nhà họ Phương chúng ta mà. Nó có ý khác, ba, ba không thể bỏ qua cho nó.”

“Cô quỳ xuống cho tôi!” Ông lão Phương không ngừng gõ. “Không phải cô lén lút đi hại người thì nhà của chúng ta sẽ gặp chuyện như thế này sao?”

Sắc mặt mợ hai họ Phương tái xanh. “Ba, trời đất chứng giám, không phải con tiện nhân Tưởng Tịch kia muốn hại Vi Vi thì con sẽ đi tìm nó sao? Ba, Vi Vi là cháu nội của ba, mấy năm nay nó hiếu kính ba nhất, sao ba có thể bênh vực Tưởng Tịch chứ?”

Đến lúc này mà con dâu còn không thấy sai lầm của mình, huyết áp của ông lão Phương lên thẳng như gió bão. “Cô đừng nói đến Vi Vi với tôi, nếu không phải nó thì trong nhà chúng ta xảy ra chuyện như vầy sao?”

Mợ cả nhà họ Phương nói cạnh nói khoé: “ Ba nói rất đúng, cô cũng không nhìn xem, Vi Vi nhà các người đã giở trò gì, không có nó khóc đòi vào giới giải trí thì nhà chúng ta xảy ra scandal như thế này sao?”

Mợ hai nhà họ Phương liếc mắt trừng mợ cả một cái: “Chị thấy Vi Vi nhà chúng tôi dễ khi dễ hả!”

“Các người đều quỳ xuống cho tôi.” Ông lão Phương cầm cây gậy chỉ vào mấy người con dâu trong nhà: “Đêm nay các người đều quỳ ở đây cho tôi, không cho phép đi.”

“Đêm nay con xuất ngoại, vé máy bay đều đã đặt xong rồi.” Mợ hai ngăn ông lão Phương lại, ưỡn nghiêm mặt nói: “Ba, con ở trong nước không an toàn, tình hình của Vi Vi cũng không ổn định lắm, con muốn mang nó quay về nước Anh, không trở về nữa.”

“Cô muốn bỏ một nhà chúng tôi mà chạy trốn?” Ông lão Phương nhìn thấy mắt con dâu khôn khéo tính toán, kìm lòng không đậu nghĩ tới con gái đã chết của mình. Cả đời này của ông ta, dạy dỗ tốt nhất một là đứa con trai út, một là mẹ của Tưởng Tịch. Tiếc là, con gái đã bị ông ta gián tiếp hại chết, hiện giờ lưu lại mấy đứa con dâu này, không có một người nào biết nguyên tắc.

Lại nghĩ tới con gái, ông lão Phương lập tức tang thương rất nhiều. Ông nhìn con dâu một vòng, hơi thở miễn cưỡng ổn định, nói: “Cô không thể ra khỏi nước, cũng đừng cố. Dĩ nhiên, cho dù cô và Vi Vi bỏ chạy, người của nhà họ Tần và họ Tề cũng sẽ lập tức tìm được các người.”

“So với chạy ra bên ngoài bị bọn họ bắt được, không bằng cô đợi ở chỗ này, ngẫm nghĩ xem làm sao cầu xin Tưởng Tịch bỏ qua cho cô.”

Mợ hai Phương chỉ cho là lời nói của ông lão Phương hù doạ người nghe kinh sợ. Bà ta trở lại phòng, không nghe lời lôi ra va li hành lý và Vi Vi với vẻ mặt sợ hãi, nói: “Ba, con không tin nhà họ Tần và họ Tề có thể qua được cảnh sát. Nhà chúng ta trả nhiều tiền đút lót như vậy, đến bây giờ không phải không hề gì sao? Cho nên, con sẽ mang Vi Vi đi.”

Ông lão Phương thương hại nhìn mợ hai Phương và Phương Vi Vi.

Mợ cả Phương vội lấy lòng dìu ông lão Phương.

Quay đầu nhìn người ở bên cạnh muốn cười nhưng không dám cười ra, ông lão Phương chỉ cảm thấy sức lực toàn thân như bị cạn hơn phân nửa. Ông ta buông tay xuống, nói: “Cô đã không nghe lời của tôi thì đi đi! Nhưng mà, Vi Vi phải ngoan ngoãn ở trong nhà.”

“Ba, Vi Vi ở trong nước rất nguy hiểm.” Mợ hai Phương kéo chặt tay của con gái, chỉ sợ cô ta bị ông lão Phương giữ lại.

Màn kịch đang diễn ra lúc này, Phương Vi Vi từ đầu đến cuối chưa nói một câu nào, đẩy tay mợ hai Phương ra, không chút do dự đi tới bên cạnh ông lão Phương.

“Vi Vi.” Mợ hai Phương không rõ hành động của con gái là ý gì, bà ta vội vàng kêu: “Con ở trong nước không an toàn, con đi theo mẹ đi, ra nước ngoài chúng ta sẽ an toàn.”

“Mẹ.” Phương Vi Vi ngửa đầu bỏ qua ánh mắt của mợ hai Phương. “Ông nội nói rất đúng, ở trong nhà của chúng ta là an toàn nhất, con làm sao cũng sẽ không đi.”

“Con không tin mẹ?” Gương mặt được bảo dưỡng vô cùng tốt của mợ hai Phương mất đi sắc hồng hào. “Vi Vi, mẹ là mẹ con, mẹ sẽ không hại con.”

Phương Vi Vi nhấc mí mắt lên. “Nếu không phải mẹ kích động đi tạt a xít thì con sẽ không có việc gì.”

Phương Duệ ở dưới lầu nhìn thấy một màn hài kịch này thì cái gì cũng không muốn làm nữa.

Anh đột nhiên phát hiện trước kia anh đã vì Phương Vi Vi mà làm rất nhiều. Anh hoàn toàn không nên dùng công ty mà mình cực khổ thành lập ra để đi đổi bình yên vô sự cho cô ta.

Con người chị hai tuy rằng không tốt lắm, nhưng tất cả những việc làm gần đây đều là vì con gái của chị ta.

Mà là đương sự chủ yếu của sự việc, biểu hiện của Phương Vi Vi lại khiến cho anh vô cùng thất vọng đau lòng.

Nuốt xuống lời muốn nói, Phương Duệ lùi ra đến ngoài cửa, xoay người rời đi.

Chọn tập
Bình luận