Reng reng, reng reng, điện thoại di động không biết là đã reng bao nhiêu lần, Tưởng Tịch bất đắc dĩ cùng Tề Minh Lật liếc nhau.
Hết cách, đành mở di động ra, một tin nhắn gởi đồng bộ chúc mừng năm mới.
“Chúc mừng năm mới.” Tưởng Tịch lạch tạch gõ một hàng chữ, đặt ra nhóm gởi đi, sau khi xác định không có quên gì, bấm nút gởi, rồi sau đó lập tức tắt máy.
“Chuẩn bị tốt chưa?” Hạ Chi Khanh đẩy cửa ra, nhìn thấy Tưởng Tịch còn cầm di động và áo cưới trắng tinh mặc được một nửa, thì cau mày, hơi hiểu ra, nói: “Tắt di động trước đi.”
Tưởng Tịch giơ di động lên, nói: “Đã tắt rồi.”
“Vậy thì tốt.” Hạ Chi Khanh thoáng yên tâm, cúi đầu nhìn đồng hồ một cái, lại hối: “Tưởng Tịch, cô chuẩn bị nhanh lên, còn Minh Lật, thời gian không nhiều lắm, cô cũng nhanh nhanh thay áo phù dâu đi.”
Tề Minh Lật không nói gì.
Trước đây sao cô lại cảm thấy Hạ Chi Khanh không dễ gần?
Trong một căn phòng khác, Tần Thành cũng gặp phải một vấn đề giống như vậy. Bắt đầu từ hai giờ trước, di động của anh đã nằm trong trạng thái bận rộn, từng cú từng cú điện thoại nối tiếp nhau. Không nên nhận thì là không nhận, nhưng nên nhận thì…
Tề Dịch hừ một tiếng, yên lặng mặc trang phục rể phụ của mình. Chẳng lẽ anh ta phải nói cho Tần Thành rằng điện thoại của mình đã được tắt từ hồi sáng sao chứ?
“Tần Thành, sao cậu còn chưa có thay đồ?” Tần Tự lạnh lùng nghiêm mặt đẩy cửa đi vào. “Sắp đến giờ rồi.”
Cũng không phải anh ta kết hôn, gấp cái gì chứ?
Tần Thành nhìn Tần Tự trong lòng khó chịu. Hôn lễ được bắt đầu bắt tay vào chuẩn bị ngay ngày hôm sau khi anh cầu hôn thành công. Tuy rằng áo cưới, thiệp mời, v.v… đã chuẩn bị tốt từ trước, nhưng khi ngày này thật sự tới tất cả mọi người đều một bộ dáng vẻ bận rộn. Đặc biệt là anh, tối hôm qua hầu như một đêm không ngủ, nghe mẹ lải nhải suốt một đêm.
“Cậu nhanh lên.” Tần Tự một cước đá ngã bàn trang điểm, ánh mắt hung dữ. “Muốn cho khách khứa có mặt nhìn chuyện cười của nhà họ Tần chúng ta sao?”
Tề Dịch nhìn không được hai anh em não úng này ở trong phòng trang điểm bỗng nhiên làm mất thể diện trước mặt thợ trang điểm và thợ trang phục, nói với vẻ mềm mỏng hiếm thấy: “Không sao, tôi và Tề Minh Lật sẽ không nói lung tung ra ngoài.”
Tần Tự: “…”
Tần Thành: “…”
Hai anh em không hẹn mà cứng họng.
Nhưng mặc kệ nói như thế nào, hôn lễ cuối cùng vẫn được cử hành như thường.
Thân là ông chủ của công ty giải trí, đương nhiên hôn lễ không có khả năng không bị truyền thông chú ý đến. Nhưng khi tất cả đều được đôi bên giữ trong trạng tháí bí mật, nhất là, khi hiện trường hôn lễ nằm ở một thị trấn nhỏ của một vùng quê thuộc nước Thuỵ Sĩ, thì không thể có truyền thông đến thăm.
Chỉ sợ bây giờ tung tin tức này ra ngoài cũng sẽ không có truyền thông nào tin tưởng.
Ngay cả Tưởng Tịch cũng không nghĩ tới.
Máy bay đến Thuỵ Sĩ là do Tề Dịch cung cấp. Mấy năm nay anh ta đều ở nước ngoài phát triển, truyền thông của thành phố C, bao gồm toà soạn báo thuộc về gia đình của anh ta, gần như đã quên sự tồn tại của người này. Hơn nữa, anh ta đã trở về nhiều ngày nay nhưng vẫn rất kín đáo, chưa chính thức tuyên bố tiếp quản nhà họ Tề. Khi mọi người cùng lên máy bay, người phi công cũng chỉ nghĩ rằng bọn họ là người một nhà cùng đi du lịch nước ngoài.
Sau đó phi cơ tới Bern, thủ đô của Thuỵ Sĩ, đoàn người lại ngồi xe đi tới thôn quê trong vùng núi này, lúc ấy Tưởng Tịch mới tin rằng hôn lễ âm thầm của cô và Tần Thành đích xác sẽ cử hành ở chỗ này.
Thôn quê nằm ở khu vực phía đông, đi sau thành phố C bảy tiếng đồng hồ. Giây phút Tưởng Tịch đi về phía Tần Thành thì pháo hoa cùng lúc bắn lên ở thành phố C cách xa ngàn dặm, giống như ánh sao lóng lánh đầy trời. Trên ti vi, liên hoan dạ hội mừng tết âm lịch vừa mới kết thúc.
Lo lắng đến thân phận của Tưởng Tịch, cha Tần luôn luôn nghiêm túc đã đồng ý đề nghị tổ chức hôn lễ bí mật. Hôm nay tới đều là một ít bạn bè thân của ông ta ở Thuỵ Sĩ. Bạn bè thân ở trong nước chỉ con dâu cả tương lai của nhà họ Tần là có Hạ Chi Khanh, và hai anh em Tề Dịch, Tề Minh Lật.
Tưởng Tịch từng bước một đi về phía Tần Thành. Cô mặc áo cưới lệch vai được thiết kế bởi nhà thiết kế nổi tiếng của Pháp, thướt tha duyên dáng, ánh mắt sạch sẽ, xinh đẹp, bộ dáng hoàn toàn không bị giới giải trí tiêm nhiễm.
Tần Thành mặc âu phục được thiết kế cùng một nhà thiết kế, ánh mắt nhìn về phía Tưởng Tịch vừa chuyên chú mà lại biếng nhác.
Lúc đôi bên chỉ còn cách một bước, Tần Thành cầm lấy tay Tưởng Tịch.
Linh mục là một ông lão mắt xanh, nét mặt khoan thai từ ái.
Sau khi ông ta cầu nguyện xong, nhìn Tần Thành, hỏi: “Tần tiên sinh, con có bằng lòng cưới Tương tiểu thư làm vợ, dựa theo giáo huấn của kinh thánh và với sự hiện diện của Đức Chúa
Trời, cùng cô ấy kết làm một thể, yêu cô ấy, an ủi cô ấy, tôn trọng cô ấy, bảo vệ cô ấy giống như con yêu chính bản thân mình. Cho dù cô ấy bệnh tật hoặc là khoẻ mạnh, giàu có hoặc nghèo khổ, trước sau vẫn trung thành với cô ấy, cho đến khi rời khỏi thế giới không?”
Tần Thành nói: “Con bằng lòng.”
Linh mục lại chuyển qua Tưởng Tịch: “Tưởng tiểu thư, con có bằng lòng gả cho Tần tiên sinh làm vợ, dựa theo giáo huấn của kinh thánh và với sự hiện diện của Đức Chúa Trời, cùng anh ấy kết làm một thể, yêu anh ấy, an ủi anh ấy, tôn trọng anh ấy, bảo vệ anh ấy, giống như con yêu chính bản thân mình. Cho dù bệnh tật hoặc là khoẻ mạnh, giàu có hoặc nghèo khổ, trước sau trung thành với anh ấy, cho đến khi rời khỏi thế giới không?”
Tưởng Tịch nói: “Con bằng lòng.”
“Vậy thì mời các con trao đổi nhẫn.”
Hai người cầm lấy nhẫn, một trước một sau trịnh trọng đeo lên cho đối phương.
Linh mục cười: Nhân danh Đức Chúa Trời, ta tuyên bố các con kết làm vợ chồng.
Tần Thành cười cười, kéo mạnh Tưởng Tịch qua, áp sát vào, hôn lên đôi môi đỏ mọng ở trước mắt.
Thân mình Tưởng Tịch đột nhiên cứng đờ, theo bản năng muốn giãy dụa. Nhưng một ánh mắt của Tần Thành ném qua, cô lại thả lỏng, thậm chí phối hợp hé miệng, mặc cho đầu lưỡi linh hoạt của đối phương cạy hàm cô ra, càn quét trong khoang miệng của cô.
Tần Thành hôn kéo dài đến hai phút, kiếm đủ tiện nghi.
Tưởng Tịch nhìn thấy ý cười hèn hạ trong mắt anh ta, trong lòng có một cảm xúc không hiểu lướt qua.
Rốt cuộc cô có một gia đình hoàn toàn mới, có một hậu trường mạnh mẽ mà vô số nữ nghệ sĩ mong muốn.
Đây là đáng giá.
Hôn lễ dựa theo truyền thống của bản xứ, chín giờ tối chấm dứt.
Bà Tần muốn về nước vào ngày mồng một. Bên này, khách khứa vừa rời đi, thì bà lập tức cùng Tần Tự và Hạ Chi Khanh bận công ty và sự nghiệp, ngồi xe đến Bern để kịp máy bay sáng mai bay trở về nước. Tề Minh Lật vừa ý với phong cảnh của một thị trấn nhỏ ở ngoài trăm dặm, Tề Dịch dẫn cô ta chạy suốt đêm tới.
Để lại Tưởng Tịch và Tần Thành hai mặt nhìn nhau.
Toà biệt thự bọn họ ở là do ông Tần mua vào nhiều năm trước, rất nhiều phòng. Tưởng Tịch ngồi ở sô pha xem kịch truyền hình nhàm chán trong chốc lát, phủi phủi tay nói: “Tôi lên trước.”
Tần Thành gọi cô lại, không có ý tốt nói: “Hôm nay đó là nụ hôn đầu tiên của em phải không!”
Trên người anh còn mặc y phục chú rể, bộ dáng đang đứng đắn nghiêm chỉnh, rồi đột nhiên hỏi ra những lời này. Tưởng Tịch, người đã đáp lại lời cầu hôn một cách dứt khoát, nhịn không được tai đỏ lên.
Vịn lấy tay vịn của cầu thang gỗ, cô quay lại hỏi Tần Thành: “Anh nghĩ sao?”
“Đúng là vậy.” Tần Thành tắt đi ti vi, đứng lên đến gần Tưởng Tịch, cười rất dịu dàng: “Bà Tần.”
Tưởng Tịch lại một lần nữa bị xưng hô này đánh cho thần trí trở về.
Cô híp mắt, bắt chước Tần Thành nở nụ cười: “Đúng là vậy ông Tần.”
So sánh kỹ thuật diễn, xem ai thua?
Tần Thành đoán được cô sẽ như vậy. Cô muốn giống với vợ mới cưới của những người khác, ngược lại anh ta lại nghi ngờ cô không có dụng ý gì ngoài việc để anh làm người chống lưng.
“Được rồi, được rồi.” Tần Thành chịu thua trước, khoát tay: “Em đi nghỉ ngơi đi, tôi ngủ ở dưới lầu.”