Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Cửu Biện Liên

Quyển 2 – Chương 12: Bạch nhận

Tác giả: Cữu Vĩ Huyền Miêu
Chọn tập

Mèo có khả năng biến hình rồi, vậy không cần đi làm thủ tục vận chuyển gì nữa.

Ăn cơm trưa xong, chúng tôi ngồi tán gẫu trong phòng. Diệu Diệu ngồi sát bên cạnh Huyền Kỳ, nói với chúng tôi, tộc của cô ấy, được gọi là Đạp Tuyết Huyền miêu, lông màu đen nhánh không lẫn màu nào khác, móng vuốt trắng như tuyết, có một chùm lông trắng ở giữa trán, đó là đặc trưng rõ ràng nhất. Họ am hiểu nhất là ẩn núp, thân thể linh hoạt, tốc độ nhanh, có có một bản lĩnh tổ truyền — Diệu Thủ, tất cả những loại khóa hoặc cơ quan trên đời này, đều không thể làm khó bọn họ.

“Chạy trốn…ẩn núp….khóa….cơ quan…” Huyền Kỳ trầm ngâm, bỗng nhiên tỉnh ngộ “Nói vậy, mấy người là trộm rồi?”

Diệu Diệu cười hắc hắc “Bọn em rất chuyên nghiệp, không phải loại trộm tầm thường đâu, có thể mời được bọn em, đều là mấy người có địa vị, hơn nữa, không phải việc gì bọn em cũng nhận đâu. Vu Dương kìa, không phải cũng không thể nhờ vả được mẹ em sao.”

Lời này nhắc nhở Huyền Kỳ: “Đúng rồi, Vu Dương rốt cuộc là ai?”

Diệu Diệu yên lặng một lúc, lắc đầu: “Đã ước định rồi, em phải tuân theo, không thể nói được. Bội bạc, đối với yêu quái bọn em, chính là bôi đen cả gia tộc.”

Nếu nghiêm trọng như thế, Huyền Kỳ cũng không dám hỏi nữa, đành nói sang chuyện khác “Làm sao cô tìm được bọn tôi?”

Diệu Diệu vươn tay trái, chỉ thấy trên ngón áp út có quấn một sợi dây vàng tinh tế, “Cái dây này tên là “Kim Ngọc Lương Duyên”, em và anh mỗi người một nửa, của anh chính là sợi dây xỏ trên răng sữa, của em, chính là sau khi tặng răng sữa thì cột trên ngón tay, từ đó, bất kể anh đi đâu, em đều có thể biết. Anh nhìn xem, có phải rất giống nhẫn cưới của con người các anh không?”

“Không tháo ra được ư?” Huyền Kỳ hỏi.

“Không được.” Diệu Diệu cúi đầu nhìn ngón tay mảnh khảnh “Trừ khi em chết.”

Đột nhiên trong phòng không biết từ đâu có một con ruồi lớn bay vào, “vo ve” trước mặt mọi người, mắt Diệu Diệu sáng lên, đầu di chuyển theo hướng bay của con ruồi, miệng kêu “meo” một tiếng, không tự chủ biến về hình dáng của mèo, đuổi theo con ruồi chạy tán loạn trong phòng.

Tôi thật may mắn khi được chứng kiến tình cảnh một thiếu nữ còn trẻ tuổi lại có thể biến thành mèo chỉ trong vài giây. Bốn chân cô đặt trên đất, thân thể được thu nhỏ lại, móng tay móng chân dài ra, biến thành móng vuốt cong cong, sau đó cả người cũng mọc ra lông màu đen. Mắt cô trở nên lớn hơn, lỗ mũi hơi nhọn ra, miệng hơi thu lại, lỗ tai con người biến mất, trên đầu lại xuất hiện hai cái tai mèo, một cái đuôi mèo cũng xuất hiện ở đằng sau.

“Diệu Diệu.” Tôi gọi cô một tiếng.

Cô lại không nghe thấy, hồn nhiên đuổi theo con ruồi đến quên mình.

Lúc này tôi nghe thấy tiếng gõ cửa, tôi đứng dậy đi mở, không quên đẩy một cái vào Huyền Kỳ lúc này đã đơ như tượng.

Khi cửa mở ra, con ruồi cũng liền bay vèo ra ngoài, Diệu Diệu kêu mấy tiếng, cũng nhanh chóng xông ra ngoài.

Thẩm Thiên Huy nhìn bóng lưng cô, không nhịn được cười lên: “Rốt cuộc cũng chỉ là một con mèo.”

“Có cần đi tìm cô ấy về không?” Huyền Kỳ nhìn nhìn ngoài cửa.

“Cô ấy sẽ tự về.” Tôi nhìn ra, ngoài hành lang thẳng tắp thì không còn thứ gì khác.

Thẩm Thiên Huy đưa hai tấm vé, là của tôi và Huyền Kỳ.

“Diệu Diệu thì sao?” Tôi bỗng nhớ đến, yêu quái biến thành người, không có chứng minh nhân dân, sao lên máy bay được.

“Vu Dương sẽ biết cách.” Thẩm Thiên Huy nói “Chín giờ tập hợp ở sảnh chính.”

Diệu Diệu đi một lúc, mãi đến tám giờ bốn mươi lăm mới về, lúc về là trong dáng vẻ con người, vừa lau mồ hôi vừa ồn ào than đói, trợn mắt to kiếm thức ăn.

Tôi quẳng mấy bao thịt khô qua, cô mở bao, nhai ngon lành. Chúng tôi đeo hành lý trên lưng, kéo cô đi đến sảnh lớn, Thẩm Thiên Huy đã gọi xe chờ ở đó rồi.

“Diệu Diệu, hóa mèo đi.” Tôi nhìn, xe không ngồi năm người được.

Diệu Diệu có vẻ không tình nguyện.

“Hóa mèo có thể ngồi trên đùi Huyền Kỳ đó.” Tôi nói bên tai cô “Bên kia có phòng rửa tay, nhanh đi.”

Cô ấy vui vẻ trở lại, vui mừng biến thân rồi chạy ra, cọ cọ bên chân Huyền Kỳ.

Tôi nháy mắt với Huyền Kỳ, Huyền Kỳ cũng bó tay, ôm cô ấy ngồi vào xe.

Từ khách sạn ra đến bên tàu không xa lắm, Thẩm Thiên Huy đã mua vé, tôi ngẩng đầu nhìn cái chuông trong phòng chờ — chín giờ rưỡi, lên thuyền được rồi.

Vừa bước lên boong tàu, lòng tôi liền hơi khẩn trương.

Giống hệt như lúc đi, Vu Dương cũng không biết đang ở đâu, hai người còn lại thì đang xem tivi, chỉ là lúc này có thêm một con mèo đen đang ngủ gà ngủ gật trên giường Huyền Kỳ.

Tôi lại thiếp đi, tỏng giấc mộng, không biết sao tôi lại giật mình tỉnh giấc.

Phòng rất tối, Huyền Kỳ và Thẩm Thiên Huy đều quay lưng ra ngoài, dường như ngủ rất sâu, trong tiếng sóng biển, tôi chợt nghe có người gõ cửa hai cái.

“Cộc cộc” trong đêm yên tĩnh, tiếng động này như đánh trống, tôi hoảng hồn, tim đập thình thịch.

“Cộc cộc.” lại gõ hai cái.

“Cô Thanh Loan, có thể ra ngoài, nói chuyện với tôi một lúc được không?” Cùng lúc đó, có một giọng nói ôn hòa vang lên,

Là ai? Dường như tôi không quen người này.

Giọng nói kia dừng một chút, lại nói: “Tôi biết đồ cô bị mất ở đâu, nếu như cô muốn, chúng ta giao dịch được không?”

Đồ bị mất? Chủy thủ? Người này biết chủy thủ của tôi ở đâu!

Lòng tôi chấn động, nhưng còn đang do dự, dù sao, người ngoài cửa là người thế nào, có phải là con người hay không, tôi cũng không biết.

“Không phải sợ, ra ngoài đi.” Giọng nói của Vu Dương đột nhiên vang lên bên tai tôi, tôi nhìn bốn phía, lại chẳng thấy bóng dáng anh ta đâu, lúc này Thẩm Thiên Huy cũng đã tỉnh, ngồi trên giường, khẽ gật đầu với tôi.

Bọn họ hẳn đã có chuẩn bị rồi, tôi nghĩ.

Tôi mở cửa, ngoài phòng không ngờ lại sáng ngời, phía trên vầng trăng sáng, rọi ánh sáng màu trắng bạc lên boong thuyền. Cạnh vòng bảo hộ là một người đàn ông cao lớn, mặt mày tinh tế, da trắng, mặc chiếc áo sơ mi trắng đơn giản và quần jean, khẽ cười với tôi, có một sự âm nhu khó diễn tả bằng lời.

“Tôi họ Bạch, Bạch Nhận, là nhận trong đao nhận*.” Hắn ta tự giới thiệu mình “Cô Thanh Loan, không biết cô có bằng lòng thực hiện giao dịch này với tôi không?”

(*đao nhận = lưỡi dao)

“Anh muốn gì?” tôi hỏi hắn.

Hắn lại cười khẽ “Tôi nghĩ cô Thanh Loan hẳn là biết rõ tôi muốn cái gì.”

“Hoa sen? Anh muốn thì lấy đi.” Tôi nói.

Hắn không ngờ tôi lại trả lời sảng khoái như thế, hơi sửng sốt.

Sau đó, mắt hắn lại khẽ híp lại, từng bước đi về phía tôi “Nghe nói, trên người cô Thanh Loan còn có một thứ tốt khác. Tôi cũng muốn mở rộng tầm mắt, cả gan xin mượn vật này về đánh giá, mấy ngày nữa xin trả lại.”

“Không cho.” giọng nói lạnh lùng của Vu Dương vang lên sau lưng.

Sắc mặt Bạch Nhận hơi đổi, nhanh chóng lui về sau: “Mày….”

“Chút thủ đoạn này của mày, không có tác dụng gì với tao.” Vu Dương đứng chắn trước mặt tôi “Đồ đâu? Giao ra đây.”

Bạch Nhận cười lạnh “Không biết đã ném đi đâu, không chừng đã quẳng cho con chuột kia mài răng rồi.”

“Vậy à.” giọng điệu của Vu Dương lạnh nhạt, tay phải vung lên, một ngọn lửa đã xuất hiện trong lòng bàn tay “Muốn tao giúp mày suy nghĩ thật kĩ không?”

Bạch Nhận hừ một tiếng “Chỉ dựa vào mày?! Cũng tốt, đúng lúc tao cũng muốn báo thù cho Thủy Mị!”

Vừa nói, hai tay đã cầm một cặp đao bằng nước, chưa dứt lời đã nhảy lên, đâm về phìa Vu Dương.

Cùng lúc đó, Vu Dương như đã dự đoán trước vung tay lên, một bức tường lửa màu đen liền được dựng lên, Bạch Nhận không kịp phòng bị suýt nữa đã tông vào, “xoẹt” một tiếng, góc áo liền bị bắt lửa. Hắn lại không hề hoảng hốt, miệng lẩm bẩm mấy câu, sờ lên góc áo, lửa liền tắt.

“Tao đây bất tài, mấy trăm năm qua cũng kiếm ăn dưới lòng sông nơi này, chút lửa này không làm gì được tao.” Hắn tỏ vẻ đắc ý nói.

Vu Dương để tôi lùi đến một góc, duỗi thẳng tay phải, nắm chặt, một lúc sau khi mở bàn tay ra, lửa liền xông cao đến nửa người, điên cuồng bốc lên, cứ như muốn cố sức thoát khỏi sự không chế của bàn tay, thiêu đốt tất cả những thứ ở gần nó.

Ánh mắt của Vu Dương lúc này lạnh lùng đến mức khiến tôi cảm thấy xa lạ “Tao biết mày ngay cả Tam Muội Chân Hỏa cũng chả sợ, nhưng nhìn màu lửa này, lẽ nào mày vẫn chưa rõ sao?”

Bạch Nhận suy nghĩ một lát, gương mặt đột nhiên biến sắc: “Mày….mày….mày là…”

“Đúng, là tao.” Vu Dương khẽ gật đầu.

Tay phải của Bạch Nhận lúc này phát run, trên trán cũng đẫm mồ hôi, hắn nhìn tôi một cái, trong mắt tràn đầy vẻ không cam lòng lẫn tuyệt vọng.

“Giao ra đây.”

Bạch Nhận dựa lưng trên hàng rào, không còn đường lui nữa. Hắn cắn chặt răng, hóa thanh đao nước trong tay thành một luồng ánh sáng trắng, phóng về phía Vu Dương.

Vu Dương né nhanh mấy cái, trong mắt dường như có chút ít tức giận: “Tao niệm tình mày cũng bị diệt tộc, không muốn đuổi cùng giết tận, đừng có mà được voi đòi tiên!”

“Hừ!” Bạch Nhận cười lạnh nói, “Trở về cũng chết, chi bằng liều mạng cược một lần.”

Vu Dương nghe thấy thế ánh mắt sáng lên, ngọn lửa đang giữ trong tay, thân thể như quỷ mị đột nhiên biến mất, khi xuất hiện trở lại đã là ở trước mặt Bạch Nhận.

“Ai?” Anh ta túm lấy cổ tay hắn “Ai bảo mày đến tìm Thanh Loan, ai hả?”

“Không biết.” Bạch Nhận khẽ cúi người, tránh khỏi sự kiềm chế của Vu Dương, chạy qua một bên.

Vu Dương cũng không đuổi theo, cũng không nói chuyện, chỉ lẳng lặng nhìn hắn.

“Bất quá, dù cho người đó không xuất hiện, tao cũng phải đi tìm hoa sen.” Bạch Nhận hơi thở gấp “Chỉ là không ngờ lại đụng phải mày.”

Thấy sắc mặt Vu Dương không tốt, còn nói: “Cho dù mày giết tao cũng vô dụng, tao thật sự không biết. Kẻ đó chỉ đến một lần, che hết mọi giác quan của tao, chỉ để lại thính giác, để tao có thể nghe thấy kẻ đó nói chuyện.”

Bạch Nhận thừa lúc nói chuyện, hơi nghỉ ngơi một lúc, sau đó lại giơ cao đao nước đâm đến.

Vu Dương nhìn đằng sau hắn, ánh mắt lẫm liệt, nói thì chậm xảy ra thì nhanh, chỉ mấy một luồng ánh sáng trắng bắn tới, lặng lẽ ghim vào thân thể Bạch Nhận, sau đó, lại xuyên qua người hắn, biến mất trên boong thuyền.

Biến cố xảy ra bất ngờ, chỉ trong một hai giây ngắn ngủi mà thôi, đôi mắt Bạch Nhận trợn to đầy vẻ không thể hiểu nổi, sau đó, liền ngã mạnh xuống boong tàu. Trên người hắn rỉ ra chút nước, thân thể cũng dần thay đổi.

Chọn tập
Bình luận