Không phải thân thể của mình nhưng cũng không cần chà đạp như vậy chứ! Tôi thầm nhắm chặt mắt không dám nhìn.
Thân thể tôi vụt đến trước mặt cô giáo Hồ, dùng móng tay dài, đỡ lấy kiếm Vân Hải, lúc hai bên tiếp xúc, thậm chí còn xẹt ra tia lửa.
Thân thể tôi đẩy mạnh thêm một cái, khoảng cách giữa hai bên lập tức rút ngắn lại, nếu không phải có thanh kiếm ở giữa thì chắc là mũi hai người cũng sắp chạm vào nhau mất rồi.
“Cô cũng chẳng có gì đặc biệt.” Hắn cười hì hì nói “Rốt cuộc cũng chỉ là một đứa con gái, không có tí sức lực nào.”
Cô giáo Hồ hiển nhiên là bất ngờ, mặt hơi biến sắc, sau đó lại cười cười, trên mặt tỏ vẻ hờn trách.
“Chỉ là luận bàn sức mạnh một chút thôi, đâu cần làm thật như thế.” Thấy mình sắp đấu không lại, cô ta lại vờ nũng nịu “Sức mạnh của anh vốn đã lớn hơn nữ giới rồi, có gì mà đắc ý chứ.”
Tên kia nghĩ nghĩ một chút, thấy cũng đúng, liền thả tay, tung người cách cô ta một đoạn: “Vậy cô nói đi, muốn đánh thế nào?”
“Tất nhiên là không thể dùng sức mạnh.” Cô giáo Hồ nói xong lại đi đến gần, dán lên thân thể tôi, liếc một cái đầy mị hoặc.
Nếu như là bình thường, có một cô gái nào đó liếc mắt đưa tình với tôi, chắc tôi đã nổi cả da gà lên rồi, nhưng cái liếc mắt đầy mị hoặc của cô ta lại khiến tôi không hề cảm thấy buồn nôn, thậm chí còn khiến trong lòng tôi hơi thoải mái, cứ như đang đi tản bộ vào giữa trưa của ngày đông, ấm áp vô cùng.
Tên kia cũng hơi sững sờ: “Ặc…được, không so sức mạnh, không so sức mạnh, vậy cô nói đi, muốn so cái gì hả?”
“So kiếm pháp, được không?” Cô ta nói nhỏ nhẹ, tỏ vẻ như đang trưng cầu ý kiến.
Lúc này cô ta khẽ cúi đầu, mím môi, môi mỏng khẽ cười, mị nhãn như tơ, đôi mắt đỏ ngầu cũng không hề có chút yêu dị mà lại hơi long lanh, trông lại càng xinh đẹp. Đừng nói là nam giới, cho dù một cô gái như tôi nhìn thấy cũng không khỏi cảm thấy tim đập nhanh, thân thể lơ lửng như sắp bay.
“Kiếm pháp á hả…” Tên kia lộ vẻ khó xử “Cái này tôi không biết.”
Cô giáo Hồ hờn dỗi vỗ lên vai tôi một cái “Vậy cũng không chết được.”
Tên kia chỉ cười khúc khích không nói gì.
“Vậy anh nói xem, kiếm pháp của tôi có đẹp không hả?” Cô giáo Hồ lại hỏi.
“Ừm” Tên kia gật đầu “Cũng đẹp, giống như đang múa.”
“Vậy…tôi múa cho anh xem, có được không?” Giọng nói của cô giáo Hồ lại càng mềm mại.
Tên kia lại gật đầu.
Cô giáo Hồ cười đến vô cùng kiều mị, dùng kiếm múa một điệu trong căn phòng nho nhỏ, động tác dứt khoát nhã nhặn, dáng người yểu điệu thướt tha.
Nhìn một lúc, tên kia hơi sững sờ nói: “Cô múa trông đẹp thật đấy, đến gần chút để tôi nhìn cho rõ.”
Cô giáo Hồ nghe lời nhích lại gần, trên mặt có sự vui mừng không dễ nhận ra.
“Gần chút nữa đi, xa như thế có ích lợi gì chứ…” Tên kia hơi ngây dại, lầm bầm sao cô ta đứng xa quá.
Khoảng cách hai người dần vô cùng gần, kiếm Vân Hải như ẩn như hiện xuất hiện trước mắt tôi, tôi đột nhiên bừng tỉnh, cảm thấy có điều kì lạ nhưng không đợi kịp phản ứng, tay phải của tôi đã lập tức vung lên, nhanh như chớp.
Cô giáo Hồ quá sợ hãi, trở tay đâm bừa mấy nhát, vội vàng lui về sau, mà trên áo khoác trắng tinh kia đã có vết máu hơi rỉ ra.
“Anh…” Cô ta thở hổn hển, “Anh tỉnh lại lúc nào?”
“Tôi chưa từng bị cô mê hoặc mà, mấy thứ này vô dụng với tôi.” Vẻ mặt tên kia lập tức trở nên giảo hoạt, cười cười: “Nhớ năm đó, bất kể là hồ ly một đuôi hay chín đuôi, tôi cũng bắt được không ít đâu, cô thì còn hơi kém một chút.”
Cô giáo Hồ khom người, nghiến răng, không nói một lời, dường như đã muốn ra tay, nhưng lại không biết tên đối diện có chịu bỏ qua cho mình không nên vẫn đề phòng.
“Sao hả, còn muốn đấu không?” Tên kia nhìn nhìn móng tay còn dính máu tươi “Chỉ là nhìn dáng vẻ của cô, bị thương cũng không nhẹ đâu. Muốn chạy không? Vậy thì thả cho cô đi, giờ tâm tình tôi rất tốt, sẽ không làm khó cô đâu.”
Cô giáo Hồ khôg nói tiếng nào, một lúc sau thì biến mất.
Ngay khi cô ta biến mất, Thiên Cẩu lại xuất hiện trước mắt tôi, sau đó, tôi cảm thấy cả người đều mềm nhũn, ngồi phịch trên đất, sau đó, toàn thân liền cảm thấy vô cùng đau nhức, ngay cả việc nâng tay lên cũng là dùng hết sức lực, lúc này, thân hể mới trở lại là của tôi.
Thiên Cẩu lại giũ giũ lông, duỗi lưng ra, mở miệng.
“Cô là ai?” Giọng của Thiên Cẩu chính là cái giọng nam đã xuất hiện trong đầu tôi.
“Anh….” tôi chưa kịp phản ứng, không biết nên nói gì.
Hai lần trước tôi hi vọng chỉ cần anh ta có thể hiểu tiếng người là tốt rồi, không ngờ lần này, anh ta chẳng những có thể hiểu tiếng người, ngay cả việc nói mấy câu liên tục cũng không thành vấn đề.
“Cô là ai?” Anh ta lại hỏi lần nữa, trong mắt của anh ta có vẻ không kiên nhẫn rất rõ ràng.
“Thanh Loan.” Tôi thành thật đáp.
“Thanh Loan là ai?” Anh ta nghiêng đầu.
“Là tôi.” Đầu óc của tôi vẫn còn hơi hỗn loạn.
Anh ta liền “gừ” một tiếng, nhảy qua định cắn tôi một phát nhưng lại chụp vào khoảng không.
Lúc này tôi mới ý thức được, anh ta cũng chỉ là một linh hồn, khó trách ban nãy muốn mượn thân thể của tôi.
Anh ta lui về sau một bước, cúi đầu nhìn thân thể mình, rồi thở dài ngồi xuống, chán nản nói: “Được rồi, chúng ta tự giới thiệu mình một chút. Tôi tên Tham Lang, Tham Lang của chòm sao Tham Lang đó, cô tên Thanh Loan đúng không?”
Tôi gật đầu nói
“Màu sắc của con chim phượng* là…”
(*trên thân thanh chủy thủ của Thanh Loan được Bạch Hổ sửa lại có khắc hình loan phượng. Xem lại phần 4.1)
“Tôi chả quan tâm con chim kia màu gì.” Anh ta phẩy móng vuốt một phát xen ngang lời tôi “Tại sao trong trí nhớ của tôi, đây đã là lần thứ ba chúng ta gặp nhau rồi hả?”
Tôi nhặt chủy thủ lên, đưa đến trước mặt anh ta: “Lí do đây, anh nhìn xem, răng trên đây không phải của anh sao?”
Anh ta cẩn thận kề sát mặt vào, còn ngửi đi ngửi lại, cuối cùng khẳng định gật đầu: “Ở đâu ra?”
“Là một Xảo Tượng gọi là Bạch Hổ đã giúp tôi gắn lên.” Tôi nói.
“Vậy tên đó làm sao lại có được răng của tôi chứ?” Thiên Cẩu hỏi.
Tôi nhún nhún vai tỏ vẻ không biết.
Anh ta trầm ngâm một lúc mới nói: “Tôi không nhớ chuyện trong quá khứ của mình, lúc cô nhìn thấy răng của tôi, chúng trông ra sao?”
“Mọc ở trong miệng chứ sao.” Tôi nói “Lúc Xảo Tượng lấy ra, đó là cả cái đầu của anh.”
“Cả cái đầu?” Thiên Cẩu hoảng hồn, lại trầm mặc, suy nghĩ mãi cũng không lên tiếng.
“Anh nghĩ xem thế này được không? Anh cứ vào lại trong cái răng này đi, sau đó từ từ, cẩn thận suy nghĩ. Tôi còn có việc, cần phải đi.” Tôi cảm thấy trong một lúc anh ta cũng chẳng thể nghĩ ra cái gì, mà tôi lại nhớ đến chuyện của Huyền Kỳ, không muốn ở lại trong phòng làm việc này nữa.
“Đừng có ầm ĩ, gấp cái gì!” Anh ta trừng mắt nhìn tôi một cái, thoáng nhìn thấy vết thương trên tay tôi liền đi đến ngửi ngửi “Vật này lúc được tạo thành có phải đã từng dẫn máu của cô vào không?”
“Hình như là vậy đó.” Tôi nhớ Vu Dương đã từng nói thế.
“Rốt cuộc có phải hay là không?” Tính tình anh ta không tốt lắm, nói chưa được mấy câu đã lại bắt đầu không kiên nhẫn.
Tôi vội gật mạnh đầu.
Anh ta lại thở dài, liếc tôi một cái.
Tôi thấy anh ta không nói chuyện, bỗng nghĩ đến một vấn đề: “Đúng rồi, sao anh thoáng một phát đã thông minh như vậy, còn biết nói chuyện nữa? Hai lần trước lúc tôi gặp anh, anh trông ngốc muốn chết, nói gì cũng không hiểu.”
“Tôi nghĩ là vì bị nhốt trong cái răng đó quá lâu, luôn ngủ say trong đó, năng lực mới bị giảm sút chút ít, cũng bình thường thôi.” Lần này anh ta đáp.
“Này, mấy lần anh có thể ra ngoài là bởi vì phong ấn trở nên yếu đi à?” Tôi nghĩ, nếu đã là chuyện cách đây từ rất lâu, thời hạn của phong ấn có hiệu lực, cũng có thể có chuyện đó.
“Cũng không phải là yếu đi.” Anh ta nghĩ nghĩ rồi lại nói “Có lẽ đã được giải rồi. Tôi thật sự không nghĩ ra rốt cuộc ai đã phong ấn tôi vào đây. Lần đầu tiên, chính là lúc gặp phải con nữ quỷ với linh hồn của hai bào thai kia, lúc ấy, mơ mơ màng màng tôi lại cảm nhận được một luồng yêu khí, cảm thấy có người sắp chết, khi phong ấn hơi có dấu hiệu giảm bớt, tôi lại xông ra thử, quả thật là đã xông ra được. Thế nhưng khi cô nhặt lấy thanh chủy thủ, phong ấn lập tức trở nên vô cùng mạnh mẽ. Tình huống lần thứ hai cũng không khác lắm, ra ngoài lại thấy cô, còn có cả cái xác chết đủ màu bốc mùi kia.”
“Anh cảm thấy, là vì yêu khí hay là vì cảm giác được tôi gần chết, phong ấn mới dần yếu đi?” Nghĩ đến đây, tôi cảm thấy chuyện này cũng có thể có khả năng.
“Cô lần này có phải đã cảm thấy mình sắp chết không?” Anh ta hỏi.
Tôi cẩn thận nhớ lại rồi nói: ” Lúc đó quả thật muốn chết cho nhanh, nhưng chưa kịp cảm thấy thế nào, máu đã chảy ra nhiều….Đúng vậy, tôi bị chảy máu, cũng bi chủy thủ hút vào có phải vì vậy nên phong ấm mới có thể giải không?”
“Máu của cô?! Bị…bị hút hết à?” Anh ta có vẻ vô cùng kinh ngạc đứng lên, đi đến trước mặt tôi, giọnh nói cũng hơi run run “Cô đã thấy à? Cô xác định không? Chắc chắn chứ?”
“Đúng vậy, tôi nhìn thấy,tôi xác nhận.” Tôi không hiểu, chuyện này đáng kinh ngạc đến vậy à?
Anh ta thấy tôi khẳng định, khẽ nhếch môi, một lúc lâu mới tiếp nhận sự thật này, lúc cúi đầu, ngay cả lỗ tai anh ta cũng cụp xuống: “Tôi nghĩ tôi đã biết đây là phong ấn gì rồi.”
Tôi rất hiếu kì, nhưng nhìn dáng vẻ như đưa đám của anh ta, tôi không dám thúc giục.
“Cô biết linh sủng không?” Anh ta không nói đến mấy cái phong ấn nữa, lại không đầu không đuôi hỏi tôi một câu.
“Có nghe qua mấy lần, không rõ lắm.” Tôi thành thật đáp.
“Nói đến linh sủng, đó là những linh thú cũng kề vai chiến đấu với chủ nhân.” Lúc anh ta nói mấy lời này còn cố nhấn mạnh từ “chủ nhân.”
Tôi “ờ” một tiếng, để anh ta tiếp tục nói
Ánh mắt anh ta phức tạp nhìn tôi: “Cô có biết pháp thuật không?”
Tôi lắc đầu.
“Biết chút công phu chứ?”
Lại lắc đầu.
“Đánh nhau chưa? Đừng nói đánh nhau cũng chưa từng đánh đó nhá?”
Tôi lại vẫn lắc đầu nhu cũ.
“Vậy cô biết cái gì?” Giọng nói của anh ta có thể làm ví dụ sinh động cho cảm giác vô lực “Vừa không thông minh, lại khờ, ngay cả đánh nhau cũng không biết.”
“Anh hi vọng tôi biết cái gì?” tôi hỏi ngược lại.
Anh ta lại thở dài lần nữa rồi nói “Tôi hi vọng cũng đâu làm được gì.”
“Thế nhưng mấy thứ này có quan hệ gì với tôi?” Tôi không hiểu.
Anh ta nhìn tôi một lúc, sau đó lại than thở: “Giống như con Cửu Vĩ hồ kia nói, giờ đây, tôi thực sự đã trở thành thú nuôi của cô rồi.”