Edit: ItzYen
Lúc trở về từ HK, trên người ngoại trừ mang theo một số đồ vật mua bên ngoài, Tô Hàng cũng không mang cái gì. Hắn vội vã trở về, chỉ muốn lập tức về nhà để xem Trầm Khê thế nào. Mà bây giờ hắn đang đứng trước cánh cửa vô cùng quen thuộc, nhìn qua cửa sổ thì thấy trong nhà vẫn còn ánh đèn, hắn bỗng nhiên cảm thấy có chút khiếp sợ.
Đèn vẫn sáng, Trầm Khê còn chưa đi ngủ? Nếu cô ấy nhìn thấy mình thì chắc sẽ rất ngạc nhiên. Hoặc là cô ấy có thể hỏi tại sao mình tự nhiên lại trở về? Mình phải trả lời thế nào đây?
Mặc dù trong lòng hắn rất thấp thỏm và bất an, nhưng giờ phút này hắn rất muốn được gặp Trầm Khê, cho nên đã vượt qua mọi cố kỵ. Hắn móc ra chùm chìa khoá, mở chiếc cửa đang đóng ra.
Hơi ấm sung túc trong phòng khách, Trầm Khê lẳng lặng tựa vào ghế sô pha mà ngủ say, mà Sơ Ngũ đang nằm bên cạnh thì chợt dựng lỗ tai lên.
Răng rắc.
Nghe được tiếng cửa mở, Sơ Ngũ giật mình một cái rồi từ dưới đất đứng lên, chú đi qua ghế sô pha rồi tới cán cửa, ánh mắt cảnh giác đề phòng, chân sau của chú uốn lượn, trong miệng phát ra mấy tiếng gầm gừ. Đợi cho đến khi cửa được mở ra, ngửi thấy mùi hương quen thuộc trên người Tô Hàng, ánh mắt của Sơ Ngũ liền trở nên ôn hoà, nó nhẹ nhàng hừ kêu hai tiếng, rồi vẫy đuôi bắt đầu nũng nịu.
Tô Hàng đóng cửa lại, hắn nhìn lướt qua Sơ Ngũ đang vui sướng vẫy đuôi ngoăn ngoắt, rồi nghe thấy tiếng phim truyền hình vẫn còn vang, hắn thả nhẹ bước chân, chậm rãi đi tới bên cạnh ghế sa lon, ở nơi đó, hắn nhìn thấy Trầm Khê đang bọc lấy một chiếc khăn lông đang tựa vào ghế sa lon mà ngủ say.
Trầm Khê nhìn như ngủ rất quen, hai má nhàn nhạt đỏ ửng, còn có mấy sợi tóc mềm mại vương trên mặt, theo hô hấp Trầm Khê đang kéo dài mà chập trùng lên xuống. Tô Hàng ngồi xổm người, nhịn không được mà đưa ngón tay ra muốn vén mấy sợi tóc trên mặt Trầm Khê lên, chỉ là ngón tay của hắn quá lạnh, vừa đụng phải mặt Trầm Khê, cô liền không thoải mái mà thì thầm mấy tiếng.
Tô Hàng nhanh chóng thu tay lại, hắn thấy Trầm Khê đã sắp tỉnh, trong lòng khẩn trương không đợi được, thế nhưng đợi nửa ngày sau, Trầm Khê vẫn lẳng lặng ngủ như vậy. Tâm tình khẩn trương dần dần không còn, Tô Hàng nhớ tới nhiệt độ truyền đến ngón tay của mình, hắn có bận tâm chút.
Phát sốt sao? Tô Hàng nghĩ nên đưa tay sờ lại trán Trầm Khê, thế nhưng hắn lại sợ làm cô thức giấc. Hắn đành phải đứng lên rồi đi tới chỗ hòm thuốc lấy một cái nhiệt kế ra, nhẹ nhàng đo trên trán Trầm Khê từng chút, cuối cùng nhận thấy nhiệt độ vẫn bình thường, Tô Hàng lúc này mới yên lòng trở lại.
Hắn buông nhiệt kế trong tay xuống, sau đó cúi người, cẩn thận mà chậm rãi bế Trầm Khê lên lầu.
“Ô?” Sơ Ngũ thấy ba ba tự nhiên ôm mụ mụ đi, chú hoang mang hừ hừ hai tiếng, rồi ngoan ngoãn lại nằm xuống tấm thảm một lần nữa.
Tô Hàng đặt Trầm Khê nhẹ nhàng trên giường ở phòng ngủ chính, kéo chăn mền qua để Trầm Khê đắp kín, sau đó hắn giống như một kẻ ngốc ngồi ở đầu giường, nhìn dáng vẻ khi ngủ của Trầm Khê mà ngẩn người.
Cũng không biết qua bao lâu, Trầm Khê mơ mơ màng màng lật người lại phía Tô Hàng, tay phải không thành thật mà rút ra từ trong chăn.
Tô Hàng sợ Trầm Khê sẽ cảm lạnh, hắn nắm lấy cánh tay mà Trầm Khê để ở ngoài muốn nhét nó vào lại trong chăn. Bỗng nhiên, hắn giống như đã phát hiện cái gì đó, hắn chần chờ, ánh mắt cuối cùng rơi vào bên trên ngón tay thon dài trắng nõn của Trầm Khê, nơi đó là nơi mà hắn tự tay đeo nhẫn cưới cho Trầm Khê.
Phảng phất mê muội, Tô Hàng cũng giơ ngón tay trái của mình lên, nhẹ nhàng đặt ở bên cạnh ngón tay của Trầm Khê.
Bức tranh này có chút quen thuộc, với poster mà hắn tuyên truyền thì giống nhau như đúc, hai bàn tay, một đôi nhẫn cưới, hài hòa mà tuyệt đẹp.
Ngón tay Tô Hàng giật giật, hắn nhẹ nhàng đụng ngón tay Trầm Khê, tiếp theo lại lớn mật hơn chút, hắn nổi lòng tham mà đặt bàn tay của Trầm Khê lên bàn tay của mình, sau đó cúi đầu xuống, nhu hòa mà hôn vào mu bàn tay trắng nõn của Trầm Khê.
Lúc Tô Hàng từ trên lầu đi xuống, trên môi còn lưu lại nhiệt độ mu bàn tay của Trầm Khê.
Sơ Ngũ nhìn thấy ba ba đã xuống, cái đuôi lại vẫy mấy cái.
Tô Hàng đi đến bên cạnh Sơ Ngũ, hắn nhẹ nhàng xoa đầu Sơ Ngũ, trong mắt ý cười dần dần tản ra: “Sơ Ngũ, ngày hôm nay con chơi cùng với mụ mụ đúng không?”
Sơ Ngũ không hiểu ba ba nói gì, nhưng nó biết là ba ba đang khen mình, thế là cái đuôi lại càng vui vẻ mà vẫy mạnh hơn.
“G O OD B OY.” Tô Hàng khen.
Sơ Ngũ tiếp tục vui sướng mà vẫy đuôi.
Tô Hàng cuối cùng lại nhẹ nhàng vỗ vỗ lên đầu Sơ Ngũ, rồi đứng dậy trở về gian phòng của mình để nghỉ ngơi.
Một đêm ngủ ngon, lúc Trầm Khê từ trong mơ tỉnh lại, cô theo thói quen mà cầm lấy chiếc điện thoại, kết quả là sờ soạng nửa ngày cũng không thấy điện thoại mình đâu, nàng hơi nghi hoặc một hồi rồi xuống giường.
“Phu nhân, ngài dậy rồi.” Trương tẩu nhìn thấy Trầm Khê xuống lầu, bà quan tâm hỏi, “Ngài cảm thấy khá hơn chưa?”
“Cảm giác tốt hơn nhiều rồi ạ.” Lúc Trầm Khê tỉnh lại thì cảm giác cũng đã tốt hơn nhiều, ước chừng là uống thuốc của ngày hôm qua có tác dụng.
“Ngài vẫn còn nghẹt mũi, tại sao lại mặc ít thể xuống lầu chứ, ngài tranh thủ thời gian lên lầu mặc thêm quần áo đi.” Trương tẩu từ trên ghế salon cầm lấy chiếc áo khoác mà hôm qua Trầm Khê để quên rồi phủ lên người cô.
“Cảm ơn bà.” Trầm Khê nói lời cảm ơn.
“Phu nhân ngài chờ một chút, ta đi hâm nóng bữa sáng, một hồi liền có thể ăn rồi.” Trương tẩu vừa nói rồi đi đến phòng bếp.
Trầm Khê đi đến bên cạnh ghế sô pha rồi ngồi xuống, con mắt tùy ý lướt qua, cô phát hiện trên bàn ngoài điện thoại mình ra còn có cả IPAD. Nhìn thấy IPAD, ký ức tối hôm qua mới bắt đầu hồi phục, cô nhớ mang máng mình tối hôm qua ngồi dưới lầu cùng xem phim với Sơ Ngũ, sau khi uống xong thuốc cảm, liền có chút buồn ngủ, về sau giống như ngủ thiếp đi.
Như vậy sáng nay cô làm sao lại tỉnh lại ở phòng ngủ?
“Phu nhân vào ăn điểm tâm.” Trương tẩu chuẩn bị xong thì hô.
Trầm Khê không nghi hoặc nữa, quay người đi đến bàn ăn, cô nhìn các món ăn trong bữa sáng ngày hôm nay, Trầm Khê nói ra: “Trương tẩu, về sau bữa sáng bà không cần chuẩn bị nhiều món ăn như vậy, con ăn không hết đâu.”
“Hai người làm sao lại ăn không hết chứ.” Trương tẩu vừa nói, vừa để hai đôi đũa sạch trên bàn, bày ra bàn ăn.
“Tiên sinh trở về rồi ạ?” Trầm Khê nhìn qua hai đôi đũa nói.
“Đúng, hình như hôm qua mới trở về.” Trương tẩu cười đáp.
“Hắn ở đâu ạ?” Trầm Khê nhìn chung quanh một chút rồi hỏi.
“Ở bên ngoài chơi cùng với Sơ Ngũ.” Trương tẩu nói, “Tiên sinh nói muốn chờ ngài dậy rồi ăn điểm tâm cùng ngài, bây giờ tôi đi gọi ngài ấy.”
Trầm Khê nhìn bóng lưng đã đi xa của Trương tẩu, đối với việc tối hôm qua mình tỉnh lại trong phòng ngủ giống như đã có đáp án.
“Gâu gâu gâu!”
Sơ Ngũ vui sướng từ bên ngoài cửa chạy đến bàn ăn, chạy quanh người Trầm Khê, dáng vẻ khả ái mà đùa khiến Trầm Khê nhịn không được mà cười lên.
“Chào buổi sáng.” Tô Hàng đang mặc quần áo thể thao kéo ghế đối diện với Trầm Khê ra rồi ngồi xuống.
“Chào buổi sáng.” Trầm Khê trả lời.
Sau khi nói chuyện, Tô Hàng lại bắt đầu vùi đầu mà ăn cơm, Trầm Khê uống hai ngụm cháo, dùng thìa chọc chọc đáy chén, đánh vỡ không khí trầm mặc mà hỏi: “Anh trở về từ lúc nào vậy?”
“Đêm qua.” Tô Hàng trả lời.
“Cám ơn anh.”
Trầm Khê bỗng nhiên cám ơn, làm Tô Hàng kinh ngạc chút, hắn nghi hoặc mà ngẩng đầu
“Tối hôm qua là anh ôm tôi lên lầu sao, cám ơn anh.” Trầm Khê lại nói lời cảm ơn một lần nữa.
Khóe miệng Trầm Khê có chút giơ lên, hàng lông mày cong cong, con mắt nhẹ nhàng nháy, khiến trong lòng Tô Hàng có chút ngứa.
“Về sau.. Em đừng ngủ ở phòng khách.” Tô Hàng cúi đầu xuống, lời quan tâm bởi vì bối rối mà có cứng ngắc chút, ý thức được lời nói của mình không tốt, Tô Hàng vừa nói xong liền không nhịn được mà ảo não.
“À..” Trầm Khê kinh ngạc nháy mắt, hơn nửa ngày mới hồi phục tinh thần lại, “Được.”
“Anh không có ý tứ đó.” Phát giác được trong giọng nói của Trầm Khê có chút xấu hổ, Tô Hàng vội vàng giải thích.
“Tôi biết, anh quan tâm tôi.” Trầm Khê nhìn qua dáng vẻ vội vàng giải thích của Tô Hàng, cô không biết vì cái gì mà cảm thấy có chút buồn cười, nhưng mà cô cũng không có chịu đựng, thuận theo tâm ý mà bật cười.
Tô Hàng sửng sốt một chút, hắn thấy xấu hổ liền lập tức cúi đầu xuống, tiếp tục ăn cơm.
“Anh làm sao mà trở về nhanh như vậy?” Trầm Khê kỳ quái hỏi.
Quả nhiên cô ấy vẫn sẽ hỏi.
“Công việc so với tưởng tượng rất thuận lợi, cho nên anh trở về sớm hơn một chút.” Đây là đáp án mà buổi sáng Tô Hàng cân nhắc qua.
“Ồ.” Không có chủ đề gì để nói tiếp, Trầm Khê cắn môi một cái, phảng phất có chút nhụt chí rồi cúi đầu xuống tiếp tục ăn cơm.
Thế là bữa sáng vẫn kết thúc trong trầm mặc. Sau bữa sáng, Trầm Khê ngồi ở phòng khách chơi với Sơ Ngũ, còn Tô Hàng thì làm việc ở thư phòng. Cho đến mười giờ, Trương tẩu bưng một chén nước cùng với thuốc cảm đi đến cạnh Trầm Khê, bà muốn nhắc nhở Trầm Khê uống thuốc.
Trầm Khê nhìn thấy thuốc cảm thì cô bỗng nhiên ý thức được cảm mạo sẽ truyền nhiễm, thế là cô nói ra: “Trương tẩu, bà đưa một cốc Banlangen cho tiên sinh đi.”
“Ngài vẫn sợ lây cho tiên sinh đi.” Trương tẩu cười nói.
Trầm Khê cười cười xấu hổ nói ra: “Trương tẩu, bà cũng uống một cốc, có thể phòng cảm.”
Trương tẩu cười, bà đi vọt vào phòng bếp chuẩn bị thêm một cốc Banlangen, sau đó đến bên người Trầm Khê, dưới tầm mắt thấy Trầm Khê nghi hoặc thit nói: “Thư phòng của tiên sinh, xưa nay tôi không thể vào được.”
Nói xong thì bà không đợi Trầm Khê phản ứng, bà quay người rồi tiếp tục đi tới phòng bếp.
Trầm Khê há to miệng, cô nhìn qua cốc Banlangen đang bốc hơi trên bàn, cuối cùng bất đắc dĩ thở dài, đi tới thư phòng.
“Gõ gõ.”
Tô Hàng đang trò chuyện video cùng với Lý Thanh Viễn thì đột nhiên ra dấu im lặng, sau đó nhìn về phía cửa, mang theo một chút mong đợi nói: “Mời đến.”
Lúc mình ở thư phòng, Trương tẩu xưa nay sẽ không quấy rầy mình, như vậy lúc này đến gõ cửa, chỉ có…
Cửa phòng nhẹ nhàng bị đẩy ra, Trầm Khê đang một chiếc áo len màu trắng đi vào, Tô Hàng đặc biệt thích cách ăn mặc hôm nay của Trầm Khê, nhìn đặc biệt rất dễ chịu.
“Có quấy rầy công việc của anh không?” Trầm Khê nhỏ giọng hỏi.
“Không có.” Tô Hàng đứng lên hỏi, “Tìm anh có việc sao?”
“À..” Trầm Khê đang cầm chiếc cốc trong tay đi tới phía Tô Hàng, dưới ánh mắt kinh ngạc của Tô Hàng mà giải thích, ” đây là Banlangen, có thể phòng bệnh cảm, anh nhớ uống. Không quấy rầy anh nữa.”
Nói xong Trầm Khê lại quay người khỏi thư phòng.
Nhìn thân ảnh Trầm Khê từ từ biến mất, biểu cảm Tô Hàng dần biến thành ôn nhu, hắn cầm chiếc cốc trong tay để dưới mắt, ngắm nhìn thật lâu.
“Để lâu sẽ nguội đấy.” Giọng nói của Lý Thanh Viễn từ đầu kia mà truyền tới.
Tô Hàng lấy lại tinh thần, hắn một lần nữa ngồi trở lại ghế.
“Trầm Khê vừa đi, nghe giọng nói hình như đã bị cảm, cậu sẽ không vì Trầm Khê bị cảm mà quay trở về đó chứ.” Lý Thanh Viễn suy đoán nói, “Đưa cho cậu thuốc Banlangen, sợ lây cho anh sao?”
“Nói tiếp việc hợp tác đi.” Tô Hàng không để ý tới Lý Thanh Viễn đang trêu chọc.
“Không phải đã nói rồi sao? Đối phương muốn trực tiếp đàm phán với cậu.” Lý Thanh Viễn nói.
“Để cho hắn một cơ hội, nếu như còn không đồng ý, lần hợp tác này coi như xong.” Hắn nói xong thì không đợi Lý Thanh Viễn hồi phục, Tô Hàng trực tiếp khép lại notebook.
Hắn chuyên tâm nhìn vào mặt nước của chiếc cốc, sau đó chậm rãi bật cười.
Tác giả có lời muốn nói: Lý Thanh Viễn: Cậu chăm chú nhìn cái gì, tranh thủ thời gian mà uống đi.
Tô Hàng: Tôi không muốn uống, lại không nỡ rửa qua.
Lý Thanh Viễn: Vì cái gì?
Tô Hàng: Tôi muốn bị Trầm Khê truyền nhiễm, nhưng lại muốn uống thuốc mà Trầm Khê đưa.
Lý Thanh Viễn:…