*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.???? Editor: Khắc Lạp Lạp
???? Beta: Hải Yến
Sau khi Trầm Khê gọi điện thoại, Tô Bách Niên rất nhanh dẫn theo vợ con chạy tới bệnh viện.
Trầm Khê gần như là vừa thấy họ đã ngay lập tức vọt qua: “Các người… Các người ai có nhóm máu O Rh-?”
Liễu Phương đỡ lấy Trầm Khê an ủi: “Tiểu Khê, đừng gấp gáp, Minh Lệ và cha Tô Hàng đều có nhóm máu này.”
Cha mẹ Trầm gia chạy đến nghe được một câu này, sắc mặt lo lắng liền dịu lại.
“Vậy… Nhanh lên, bây giờ Tô Hàng đang cần truyền máu, chúng ta đi tìm y tá thôi.” Trầm Khê nói xong, kéo tay Tô Minh Lệ muốn đi tìm y tá.
“Cô… Buông ra.” Tô Minh Lệ hất tay Trầm Khê ra, vẻ mặt không vui đứng phía sau Tô Bách Niên.
“Thật xin lỗi, thật xin lỗi, tôi kéo đau cô đúng không?” Trầm Khê vội vàng nhận lỗi, “Tô Hàng đang cần truyền máu gấp, cô đi với tôi tìm y tá thử máu được không?”
“Tiểu Khê, đừng nóng vội.” Liễu Phương cười chắn trước mặt Trầm Khê.
“Sao con có thể không vội được chứ.” Trầm Khê gần như sắp sụp đổ.
“Gấp đến đâu cũng đợi bọn dì nói hết lời đã.” Liễu Phương nói.
Trầm Khê sửng sốt, sắc mặt cha mẹ Trầm gia cũng có chút không tốt, lúc nào rồi còn có lời gì cần phải nói ngay bây giờ mới được.
“Dì Liễu, dì muốn nói gì cũng chờ Tô Hàng tỉnh lại rồi hẵng nói được không ạ?” Trầm Khê khẩn cầu.
“Đương nhiên là không được.” Tô Minh Lệ lạnh giọng ngắt lời.
Một tiếng quát lạnh này của Tô Minh Lệ, vang lên trên hành lang bệnh viện có vẻ cực kì đột ngột, mọi người lập tức yên tĩnh lại. Trầm Khê mặt đầy khó hiểu, mẹ Trầm nhíu mày, Liễu Phương và Tô Bách Niên ánh mắt lạnh nhạt.
Cha Trầm đi đến cạnh con gái, nhìn về phía Tô Bách Niên từ đầu đến giờ vẫn chưa nói một lời, hỏi: “Tô tổng, thời gian có hạn, muốn nói gì, nói thẳng đi.”
Tô Bách Niên nhìn Trầm Hà Xuyên, ông ta biết sau ngày hôm nay, gần như ông ta sẽ không có cơ hội hợp tác với Trầm gia nữa, nhưng hiện tại ông ta đã không còn đường lui. Tô Hàng hận ông ta, hận Tô gia, khoảng thời gian trước thậm chí hoàn toàn xé rách da mặt, cắt cả chức vụ của Liễu Phương ở công ty. Tin tức này rất nhanh được truyền ra ngoài, rất nhiều người vốn nể mặt Tô thị đồng ý hợp tác với ông ta, bỗng nhiên lại đổi ý. Không thể tiếp tục kéo da hổ của Tô thị*, Tô Bách Niên ông ta lại không thể cẩn trọng phấn đấu giống một ông chủ nhỏ vừa gây dựng sự nghiệp, cho nên có thể Đông Sơn tái khởi** hay không, đây chính là cơ hội cuối cùng của ông ta.
*Dựa theo câu thành ngữ “Cáo mượn oai hùm”, ý nói Tô Bách Niên không thể mượn danh Tô thị để bàn chuyện hợp tác được nữa.
**Đông Sơn tái khởi: là câu thành ngữ bắt nguồn từ điển cố của Tạ An đời Đông Tấn (cụ thể ở cuối chương), được dùng để chỉ những người thất thế mà trùng hưng được thanh thế; hoặc nói theo ngôn ngữ hiện nay thì đó là chuyện quay trở lại vũ đài chính trị và tạo dựng sự nghiệp (theo 4vn.eu). Ở đây ý chỉ việc Tô Bách Niên phục dựng lại sự nghiệp của mình.
“Tôi muốn mảnh đất ở khu quy hoạch kia.” Tô Bách Niên nói.
Ba người Trầm gia đều dùng vẻ mặt không thể tin nổi nhìn về phía Tô Bách Niên.
“Tô Bách Niên, con trai của ông đang nằm trong đó đấy.” Trong giọng nói của cha Trầm ẩn giấu sự tức giận.
“Nó có xem tôi là cha ư?” Tô Bách Niên trả lời, “Có đứa con nào sẽ trăm phương ngàn kế đoạt lấy công ty từ trong tay cha mình không?”
“Nhưng ông vẫn là chủ tịch Tô thị.”
“Phải, một chủ tịch không có thực quyền, một chủ tịch mà ngay cả tham gia hội nghị cổ đông cũng không có tư cách.” Toàn bộ lửa giận tích tụ cho tới nay của Tô Bách Niên bộc phát, “Tô Hàng nó đây là đang trả thù tôi, nó giữ lại cái chức chủ tịch này của tôi, chỉ vì ổn định giá cổ phiếu thôi. Bây giờ dùng xong rồi nên một chân đá văng.”
“Tô Bách Niên…” Cha Trầm luôn luôn có hàm dưỡng tốt tức đến muốn đánh người.
“Đó là yêu cầu của các người đúng không?” Trầm Khê bỗng dưng bình tĩnh lại, cô chỉ muốn nhanh chóng tìm được máu cho Tô Hàng, nhìn về phía ba người Tô gia hỏi, “Có phải chỉ cần cha tôi đồng ý giúp các người lấy được miếng đất, các người sẽ lập tức đi truyền máu cho Tô Hàng?”
“Tiểu Khê…” Cha Trầm không đồng tình nhìn con gái mình.
Trầm Khê lại chấp nhất chờ câu trả lời của ba người đối diện.
“Không sai!” Tô Bách Niên đáp.
“Cha…” Trầm Khê nhìn về phía cha mình, “Cha đồng ý với họ, đi tìm chú Lưu, phê duyệt miếng đất kia cho họ đi ạ.”
“Tiểu Khê…” Cha Trầm không thể để con gái đau lòng, cũng cảm thấy bi ai thay cho Tô Hàng, thở dài một hơi, quay đầu chán ghét nhìn ba người Tô gia, “Tôi đồng ý, các người đi thử máu đi.”
Tô gia biết Trầm Hà Xuyên từ trước đến nay nhất ngôn cửu đỉnh*, cũng không dây dưa nhiều, sảng khoái đi theo Trầm Khê đến phòng hiến máu.
*Nhất ngôn cửu đỉnh: là câu thành ngữ bắt nguồn từ điển cố Mao Toại thuyết phục Sở Vương (cụ thể ở cuối chương), ý chỉ lời nói hết sức có trọng lượng. (theo tinhhoa.net)
Y tá lấy máu ngẩng đầu nhìn thoáng qua ba người hỏi: “Các người có quan hệ gì với bệnh nhân?”
Tô Bách Niên đanh mặt không lên tiếng, ông ta cho dù không biết xấu hổ đi chăng nữa, cũng không có cách nào sau khi vừa dùng tính mạng của Tô Hàng đổi lấy tài nguyên rồi lại mở miệng nói mình là cha Tô Hàng.
“Họ là cha và em gái của tiên sinh nhà tôi, họ có cùng nhóm máu với anh ấy.” Trầm Khê vội vàng giới thiệu.
Y tá nhíu mày: “Trực hệ*? Trực hệ không thể truyền máu.”
*Trực hệ: Quan hệ ba đời.
“Cái gì??” Trầm Khê cùng ba người Tô gia đồng thời kinh hô.
Y tá nói: “Giữa trực hệ không thể truyền máu, bởi vì mô cấy ghép sẽ dễ kháng người bệnh khi truyền máu tương hợp, nếu nghiêm trọng sẽ dẫn đến tử vong, còn người nào khác hay không?”
Lời của y tá giống như một chiếc búa tạ nện vào đầu Trầm Khê, khiến cô suýt nữa đứng không vững.
Liễu Phương và Tô Bách Niên liếc nhau, trong mắt đều đầy kinh hoảng, Tô gia lần này đã hoàn toàn xé rách mặt với Trầm gia, bây giờ Tô Hàng không thể dùng máu của họ, vậy thì chuyện Trầm gia đã đồng ý giúp họ không phải cũng…
“Cha, mẹ, chúng ta đi.” Tô Minh Lệ vốn dĩ không muốn đến hiến máu, vừa nghe y tá nói thế, lập tức kéo cha mẹ mình rời khỏi.
Mà Liễu Phương và Tô Bách Niên sau khi nhận ra giao dịch không thể thành công, cũng không muốn ở lại thêm chút nào nữa. Đã xé rách mặt rồi, không cần thiết phải tiếp tục ra vẻ làm gì.
“Cô đừng vội, bệnh viện chúng tôi cũng đang nghĩ cách.” Y tá thấy dáng vẻ chịu đả kích lớn của Trầm Khê, khô khốc an ủi một câu.
Cuối cùng Trầm Khê cũng không đứng nổi, cô ngã xuống đất, y tá hoảng sợ, vội vàng đỡ cô ngồi lên ghế, nói: “Cô nghỉ ngơi một lát trước đi, tôi rót cho cô ly nước.”
Trầm Khê đã không nói nên lời, cô chỉ cảm thấy rất rất lạnh, lạnh đến nỗi toàn thân đều run rẩy, bên tai ong ong, không thể nghe thấy bất kì thanh âm gì. Cô thậm chí không kịp oán giận sự máu lạnh của Tô gia, trong đầu chỉ biết luẩn quẩn tự hỏi Tô Hàng phải làm sao bây giờ?
“Phu nhân, phu nhân…” Phương Vũ bỗng nhiên từ cửa chạy vào, anh ta nhìn Trầm Khê đang ngồi trên ghế với vẻ mặt tuyệt vọng, liên tục gọi.
“Phương… Thư ký.” Trầm Khê mờ mịt nhìn về phía Phương Vũ, “Tô Hàng anh ấy…”
“Phu nhân, tổng giám đốc không sao, không sao hết.” Phương Vũ cười.
“Anh nói cái gì?” Trầm Khê bắt lấy tay Phương Vũ.
“Tổng giám đốc không sao.” Phương Vũ nói, “Đã tìm được máu rồi.”
Trầm Khê nghe hiểu, đẩy Phương Vũ ra một cái, liều mạng chạy về phía phòng cấp cứu.
==
Một giờ sau, tại phòng bệnh của người nào đó.
Trầm Khê ngồi ở mép giường, Phương Vũ đang kể lại mọi chuyện từ đầu tới cuối cho cô.
“Tổng giám đốc biết nhóm máu của mình đặc biệt, cho nên đã tự dự trữ máu mình trong một bệnh viện tư nhân, chính là để phòng ngừa tình huống ngoài ý muốn cần dùng đến máu.” Phương Vũ nói, “Hai giờ trước, bệnh viện tư nhân này gọi điện thoại cho tôi, nói có người cần máu của tổng giám đốc cứu mạng. Bởi vì lúc trước tổng giám đốc đã từng hứa hẹn, nếu gặp tình huống đặc biệt khẩn cấp có người cần máu của ngài ấy, có thể trưng cầu sự đồng ý của ngài ấy rồi hiến cho người ta. Bệnh viện mãi không gọi cho tổng giám đốc được, nên đã liên hệ tôi, tôi lập tức cầm máu đến đây. Sau khi đến rồi mới biết là tổng giám đốc bị thương.”
Đến tận giờ phút này, Phương Vũ vẫn còn cảm thấy may mắn. Nếu lúc trước tổng giám đốc không nói với bệnh viện việc có thể quyên tặng máu của mình ra ngoài, vậy thì trong tình huống anh ta không biết tổng giám đốc bị thương, mà ngài ấy lại đang hôn mê, hậu quả không dám tưởng tượng.
Có lẽ đây là người tốt sẽ gặp được điều lành mà mọi người thường nói.
Trầm Khê cầm tay Tô Hàng, nhìn sắc mặt tái nhợt không còn chút máu của hắn, hỏi: “Phương thư ký, anh đi theo Tô Hàng đã bao lâu?”
“Được năm năm rồi.” Phương Vũ trả lời.
“Vậy anh có biết… Lúc trước vì sao Tô Bách Niên lại đón Tô Hàng về lại Tô gia không?” Dựa trên biểu hiện của ba người Tô gia ngày hôm nay, thấy rõ ràng họ không có một chút tình thân nào đối với Tô Hàng. Vậy thì những lời đồn đãi bên ngoài kia, cái gì mà Tô Bách Niên cắn rứt lương tâm, hay là cần con trai kế thừa gia nghiệp đều là giả dối. Năm đó Tô Bách Niên chắc chắn là có một lý do khiến ông ta không thể không đón Tô Hàng về. Hơn nữa, cái lý do đó nhất định chẳng có gì tốt đối với Tô Hàng.
Phương Vũ hơi chần chừ, không biết nên trả lời thế nào.
“Phương thư ký…”
“Để tôi nói cho cô.” Cửa phòng bệnh đột nhiên bị đẩy ra, Lý Thanh Viễn lạnh mặt đi tới.
“Lý luật sư.” Phương Vũ kêu.
“Anh biết?” Trầm Khê hỏi.
Lý Thanh Viễn đi đến trước giường, nhìn thoáng qua Tô Hàng, thấy hắn đang hôn mê bất tỉnh, đầu quấn băng trắng toát, dáng vẻ vô cùng thảm hại, một cơn lửa giận không tên lập tức bùng lên.
“Chuyện này có lẽ ngoài tôi ra, cũng không còn ai có thể nói cho cô biết.” Lý Thanh Viễn chỉ vào Tô Hàng, “Cái tên này, chắc là có đánh chết cũng sẽ không nói.”
Lý Thanh Viễn bắt đầu kể: “Đa số mọi người đều cho rằng tôi và Tô Hàng quen biết nhau, là vì chúng tôi là bạn cùng trường. Thật ra nữa tôi đã biết cậu ta từ trước đó rồi. Khoảng mười một năm trước, tôi đi tham gia khảo sát quốc tế FGGH, tôi và Tô Hàng cùng được phân vào một trường thi, cậu ta ngồi ngay phía trước tôi.”
Trầm Khê biết cuộc thi khảo sát quốc tế FGGH này, Tô Hàng đã thông qua nó để xuất ngoại đi du học.
“Khảo sát kéo dài từ 8 giờ sáng đến 8 giờ tối, suốt mười hai tiếng đồng hồ, cường độ vô cùng cao. Rất nhiều người chỉ vừa thi được một nửa đã ngất xỉu, còn Tô Hàng thì gần như từ đầu cuộc thi đã bắt đầu đổ mồ hôi, tôi vẫn cứ nghĩ cậu ta chắc chắn sẽ không chịu đựng nổi đến khi hết giờ, kết quả cái tên này, thế mà lại có thể gắng gượng nộp bài thi xong mới ngất đi.” Nhớ tới tình huống năm đó, Lý Thanh Viễn bây giờ vẫn không nhịn được khó chịu, “Khi ấy là mùa hè, áo quần mỏng, lúc nhân viên y tế dùng cáng nâng cậu ta lên, tôi trông thấy vùng bụng bên phải của cậu ta, bị nhuốm đầy máu đỏ. Có một bác sĩ xốc áo cậu ta lên, chỗ đó còn một vết giải phẫu vẫn chưa cắt chỉ.”
“Giải phẫu gì?” Giọng Trầm Khê run lên.
“Ghép gan.” Lý Thanh Viễn căm giận nói, “Vào ba ngày trước hôm thi khảo sát, cậu ta vừa mới làm phẫu thuật ghép gan xong, cắt một nửa cái gan của mình cho Tô Bách Niên. Đây là nguyên nhân chân chính khiến Tô Bách Niên buộc phải đón Tô Hàng về Tô gia.”
“A…” Trầm Khê khó chịu che ngực, chỉ cảm thấy tâm can tì phổi của mình dường như đều bị người ta nắm chặt trong lòng bàn tay mà nắn bóp, khiến cô không thể thở nổi.
==
Ngày hôm sau, trời vừa tờ mờ sáng, Tô Hàng hết thuốc gây tê tỉnh lại, hắn cảm thấy toàn thân vô lực, đầu rất đau, nhưng mà tất cả đều hóa thành đau lòng khi nhìn thấy gương mặt mệt mỏi thiếp đi của Trầm Khê.
Trời lạnh như vậy, sao lại nằm ghé người vào mép giường mà ngủ thế này? Có điều xem ra, Tiểu Khê chắc là không hề bị thương.
Tô Hàng nhìn trái nhìn phải, muốn tìm thứ gì đó phủ thêm cho Trầm Khê, nhưng trong phòng bệnh ngoại trừ cái chăn trên người hắn thì chẳng còn gì khác cả. Nghĩ nghĩ, Tô Hàng dứt khoát xốc chăn của mình lên, định đắp cho Trầm Khê, chỉ là hắn vừa động đậy, Trầm Khê cũng lập tức tỉnh dậy.
“Anh tỉnh rồi?” Trầm Khê ngạc nhiên vui mừng nhìn về phía Tô Hàng, “Cảm giác thế nào? Em đi gọi bác sĩ.”
“Anh không sao.” Tô Hàng giữ Trầm Khê lại hỏi, “Em không sao chứ?”
Tuy nhìn có vẻ không có việc gì, nhưng không hỏi rõ ràng thì Tô Hàng không yên tâm.
“Anh có bị ngốc không hả, bây giờ người nằm trên giường là anh đó.” Trầm Khê quả thực sắp tức chết rồi, lúc này mà còn có tâm trạng đi quan tâm người khác nữa.
“Đừng giận mà.” Tô Hàng lấy lòng cười cười, “Chỉ cần em không sao, anh cũng không sao hết.”
Hôm qua sau khi Lý Thanh Viễn ra về, Trầm Khê ở phòng bệnh khóc cả đêm. Trước khi ngủ, cô âm thầm thề, sau này sẽ không bao giờ khóc nữa, cô muốn dành hết toàn lực đối tốt với Tô Hàng. Không bao giờ để tâm vào chuyện vụn vặt, không bao giờ quan tâm cái khúc mắc chó má gì đó ở đời trước, cô chỉ muốn toàn tâm toàn ý đối tốt với Tô Hàng thôi.
Nhưng mà gần như chỉ vì một câu nói của hắn, nước mắt của Trầm Khê lại không chịu khống chế trào ra.
“Em đừng khóc, đừng khóc mà.” Tô Hàng thấy Trầm Khê rơi lệ, gấp gáp muốn ngồi dậy, kết quả bởi vì động tác quá mạnh, hắn choáng váng một trận rồi lại ngã xuống giường.
“Anh đừng nhúc nhích, em không khóc, em không khóc.” Trầm Khê cuống quít quệt nước mắt, một lần nữa ngồi trở lại đầu giường.
“Anh thật sự không sao hết.” Tô Hàng cười bảo đảm.
“Vâng.” Trầm Khê cũng không phản bác, cô xốc chăn đắp lại ngay ngắn cho Tô Hàng, khóe mắt dừng ở vị trí gan của nam nhân một khoảnh khắc ngắn ngủi.
“Tô Hàng.” Trầm Khê dùng đôi mắt sưng đỏ nhìn về phía hắn.
“Sao thế?” Tô Hàng nở nụ cười, đặt tay lên tay Trầm Khê, hắn nhận ra tay Trầm Khê hơi lạnh, vì vậy nắm chặt lấy, bỏ vào trong chăn ấm.
“Đợi anh xuất viện rồi, chúng ta sinh mấy đứa con đi.” Trầm Khê nói ra đáp án sau khi suy xét cả đêm của mình.
“Cái gì?” Tô Hàng có chút không kịp phản ứng.
“Chúng ta sinh con đi.” Trầm Khê nói, “Sinh nhiều một chút, một nửa lấy họ em, một nửa lấy họ anh?”
“Một nửa họ em? Một nửa họ anh?” Tô Hàng kinh ngạc hỏi, “Đây là bao nhiêu đứa thế?”
“Anh muốn mấy đứa em cũng sinh cho anh.” Trầm Khê nghiêm túc nói.
Em muốn sinh thật nhiều thật nhiều con, những đứa con của anh và em. Nếu anh không có gia đình, vậy em sẽ cho anh gia đình, nếu anh không có người thân, vậy em sẽ sinh cho anh. Chúng ta sẽ sinh thật nhiều thật nhiều đứa, để chúng lớn lên lập gia đình, rồi lại tiếp tục sinh thật nhiều thật nhiều con. Thế thì anh sẽ có một gia đình thật lớn, với thật nhiều người thân.
Những người thân hoàn toàn khác với Tô Bách Niên, Tô Minh Lệ, Liễu Phương và toàn bộ người Tô gia.
Tác giả có lời muốn nói: Thôi được, tôi biết chương này có hơi ngược một tẹo…
Ừm, nhưng mà tôi có thể đảm bảo, đây là một chương ngược văn cuối cùng, sau này sẽ không ngược nữa.
Editor có lời muốn nói:
*Điển cố Tạ An:
Đời Đông Tấn, Tạ An từ quan về ẩn ở Đông Sơn, triều đình nhiều lần mời ra nhậm chức song ông đều từ chối. Ông là danh sĩ bậc nhất của Trung Nguyên lại nổi tiếng phong lưu nên được nhiều người đương thời hâm mộ. Do đó, người đời sau thường dùng điển cố Đông Sơn để chỉ nơi ẩn cư hoặc việc ẩn cư của các bậc danh sĩ.
Thơ Vương Duy có câu:
Ngô đệ Đông Sơn thời
Tâm thượng nhất hà viễn.
(Tạm dịch: Em ta khi về ở ẩn, tấc lòng vời vợi mênh mông).
Lý Bạch cũng có bài Ức Đông Sơn (Nhớ Đông Sơn) nổi tiếng như sau:
Ngã kim huề Tạ kỹ
Trường khiếu tuyệt nhân quần.
Dục báo Đông Sơn khách
Khai môn tảo bạch vân.
(Tạm dịch:
Ta nay ôm kỹ nữ
Cười lớn, xa loài người
Muốn báo Đông Sơn khách
Mở cửa quét mây trôi)
Thơ Nguyễn Trãi trong bài Mạn Thành – Kỳ III có câu:
Dữ thế tiệm sơ đầu hướng bạch
Đông Sơn nhật nhật phú qui dư.
(Tạm dịch:
Dần cách xa dời, đầu chớm bạc
Ngày ngày nuôi mộng hướng Đông Sơn).
Về sau Tạ An lại xuất chính, làm quan đến chức Tư đồ. Do đó, thành ngữ “Đông Sơn tái khởi” hoặc “Đông Sơn phục khởi” được dùng như một điển cố văn học để chỉ những người thất thế mà trùng hưng được thanh thế; hoặc nói theo ngôn ngữ hiện nay thì đó là chuyện quay trở lại vũ đài chính trị và tạo dựng sự nghiệp.
*Điển cố Mao Toại tự tiến cử, một lời nặng tựa chín đỉnh:
Thời Chiến Quốc, nước Tần tấn công Hàm Đan nước Triệu, Tướng quốc Bình Nguyên Quân nước Triệu phải đi cầu viện nước Sở, muốn liên kết với nước Sở để chống lại nước Tần. Bình Nguyên Quân bèn chọn 20 môn khách văn võ song toàn để cùng đi, nhưng chọn đi chọn lại chỉ chọn được 19 người, còn một người tìm mãi không thấy ai xứng đáng, lúc này có một người tên là Mao Toại tự mình tiến cử, Bình Nguyên Quân liền thu nạp.
Đến nước Sở, Bình Nguyên Quân không thể thuyết phục được Sở Vương viện trợ cho nước Triệu. Cuối cùng Mao Toại vung kiếm lên phía trước uy hiếp, phân tích tình thế cho Sở Vương, ngôn từ mạnh mẽ sắc bén, khí thế bức người, Sở Vương bèn đồng ý thoả thuận với nước Triệu.
Sau khi Bình Nguyên Quân trở về nước Triệu, thấy mình nói cả ngày mà không thuyết phục được Sở Vương, còn Mao Toại chỉ nói vài câu đã khiến Sở Vương tâm phục khẩu phục, vì thế khen Mao Toại rằng: “Mao tiên sinh vừa đến nước Sở, đã có thể khiến nước Sở coi trọng như cửu đỉnh. Mao tiên sinh dựa vào ba tấc lưỡi, mà có thể mạnh hơn trăm vạn quân”. Thành ngữ “Nhất ngôn cửu đỉnh” chính là bắt nguồn từ diễn biến điển cố này.
*Cửu đỉnh: “Đỉnh” là một khí cụ dùng để thờ cúng thần linh và tổ tiên, cũng có thể được sử dụng như một công cụ để đựng thức ăn. Nước Đại Ngu sau khi trị thuỷ thành công, lập nên triều Hạ, chia thiên hạ làm chín châu, lần lượt là Ký, Duyện, Thanh, Kinh, Dương, Lương, Ung, Từ, Dự. Đồng thời thu thập đồng ở các châu, luyện thành Cửu đỉnh (9 đỉnh), trên mỗi đỉnh khắc núi sông, con người cảnh vật, đặc sản… của mỗi châu. Chín chiếc đỉnh tượng trưng cho 9 châu, cũng có nghĩa là thiên hạ.
Đại Ngu coi “Cửu đỉnh” là vũ khí quan trọng để trấn quốc, là tượng trưng cho vương quyền thiên tử. Nhưng “Đỉnh truyền quốc” này chỉ tồn tại được trong ba triều Hạ, Thương, Chu. Khi nước Tần diệt nước Chu, một chiếc đỉnh bị rơi xuống sông Tứ Thuỷ, còn tám chiếc đỉnh khác thì không rõ tung tích.