???? Editor: Khắc Lạp Lạp
???? Beta: Hải Yến
Lúc Trầm Khê xuống lầu lại đã gần 8 giờ rưỡi, ngày thường thời gian Trầm Khê rời giường là 7 giờ 10, rửa mặt xong sẽ đi ra ngoài chạy bộ, 8 giờ trở về ăn sáng. Thỉnh thoảng cô 8 giờ rưỡi mới dậy không phải vì ngã bệnh mà là do… Khụ, Trầm Khê nâng mắt trông thấy nụ cười ái muội kia của thím Trương, liền hận không thể lôi tên cầm thú đêm qua ra băm.
“Dậy rồi à.” Tô Hàng gió xuân phơi phới thấy vợ bước vào phòng ăn, lập tức ân cần đứng lên đón.
Trầm Khê đẩy cái tay đang vươn lại đây ra, tức giận nói: “Ăn nhanh cho xong đi rồi đi làm, đừng có động tay động chân.”
“A.” Tô Hàng bây giờ cũng xem như là có chút kinh nghiệm, nếu thái độ lúc mới rời giường của vợ không tốt, thì chắc chắn là do đêm qua hắn có hơi tàn nhẫn. Khụ… Hắn thật sự đã rất cố gắng kiềm chế mà, chỉ có điều hình như tự chủ không được tốt lắm. Chẳng qua không sao cả, đợi đến chiều đi làm về, vợ sẽ tha thứ cho hắn thôi.
Một bữa cơm sáng Trầm Khê chỉ uống hai ngụm cháo, thật ra nếu không phải vì cùng ăn sáng với Tô Hàng, Trầm Khê cũng không muốn dậy. Tô Hàng nhanh lẹ giải quyết xong bữa sáng, cầm chìa khóa xe định đi làm. Thường ngày Trầm Khê đều sẽ ra cửa tiễn hắn, nhưng hôm nay tâm trạng cô không tốt, không muốn đi tiễn tên cầm thú này.
Tô Hàng cầm chìa khóa xe đứng đối diện bàn ăn, nhìn Trầm Khê muốn nói lại thôi, động tác rõ ràng như vậy, thật là khiến người ta có muốn làm lơ cũng khó.
“Gì đấy?” Trầm Khê tức giận, “Có chuyện thì nói.”
“Anh… Muốn một cái GOODBYE KISS.” Tô Hàng do do dự dự, dường như hơi xấu hổ.
“…” Trầm Khê ngẩng đầu nhìn nam nhân, suýt nữa bị dáng vẻ thật cẩn thận kia của hắn làm bật cười.
“Em… Hôm qua em bảo, muốn gì cũng có thể nói mà.” Tô Hàng tưởng Trầm Khê không đồng ý, vô cùng tủi thân nói.
Trầm Khê buông cái muỗng trong tay, đưa ngón trỏ về phía người nào đó ngoắc một cái.
Tô Hàng lập tức kích động cọ tới cạnh Trầm Khê, còn săn sóc ngồi xổm xuống, chìa mặt qua.
Trầm Khê nhanh chóng hôn một cái lên mặt nam nhân, có lệ nói: “Được rồi đó, đi làm nhanh đi.”
Tô Hàng cảm thấy mỹ mãn mà đứng lên, lúc đang muốn rời đi, bỗng nhiên nghe được Trầm Khê ở phía sau nhỏ giọng nói một câu: “Hệt như một con thú cưng.”
Tô Hàng cảm thấy hắn cần phải làm điều gì đó nên quay trở lại một lần nữa, chợt cúi người xuống, bao vây Trầm Khê trên lưng ghế, không hề có bất kì dự báo nào, cúi đầu hôn lên cánh môi đỏ thắm của Trầm Khê, hôn đến nỗi suýt nữa khiến người ta không thở được. Sau đó mới dưới ánh mắt hoảng sợ của Trầm Khê, vì hình ảnh của mình mà thanh minh: “Thú cưng không biết hôn em như vậy, cũng không biết làm cho em buổi sáng không rời nổi giường.”
Trầm Khê chớp chớp mắt, lại chớp chớp mắt, quả thật cô không thể tin được lời này lại được thốt ra từ trong miệng tên Tô Hàng luôn luôn muộn tao* kia.
*Muộn tao: bề ngoài lạnh lùng xa cách nhưng nội tâm mãnh liệt như lửa. (Nguồn:https://ginkwon.wordpress.com/2015/11/07/thuat-ngu-danh-cho-sac-hu-trach/)(dành cho bạn nào không nhớ)
“Tan làm anh sẽ về.” Tô Hàng lại hôn một cái lên trán Trầm Khê, sau đó trong lúc Trầm Khê còn chưa kịp lấy lại tinh thần, xoay người rời đi.
Qua cả nửa ngày, Trầm Khê mới hoàn hồn, lẩm bẩm: “Tiết tấu này hình như có gì đó không đúng nha.”
==
Tòa nhà Tô thị.
Lý Thanh Viễn quen cửa quen nẻo đi thang máy lên thẳng tầng cao nhất, nhiệt tình chào hỏi với hai vị mỹ nữ trong văn phòng: “Hai vị mỹ nữ, có nhớ tôi hay không?”
“Lý luật sư, lâu rồi ngài không tới đó.” Lilith cười nói.
“Chắc là mỹ nữ bên cạnh anh ta quá nhiều, không còn tâm trí cho chúng ta nữa.” Chu Lâm bên cạnh cũng phụ họa.
“Sao lại như thế được, tôi là bởi vì…”
“Lý luật sư đã đến rồi, BOSS đang tìm anh đó.” Lúc Lý Thanh Viễn đang nói chuyện, Phương Vũ vừa khéo bước ra từ văn phòng tổng giám đốc, ngắt lời anh ta.
“Tôi đi vào trước nhé.” Lý Thanh Viễn chào hai vị mỹ nữ, lập tức đi tới văn phòng.
Tô Hàng cất văn kiện trong tay đi, giương mắt nhìn thoáng qua anh bạn tốt đang ung dung thong thả bước vào, lạnh giọng nói: “Đóng cửa.”
Lý Thanh Viễn nhướng mày, xoay người đóng cửa lại rồi mới bắt đầu trêu chọc: “Chuyện gì đây, còn phải đóng cửa nói.”
Sáng hôm nay, Tô Hàng bỗng nhiên gọi điện thoại tới bảo có chuyện muốn nói với anh ta, anh ta vừa lúc đang làm việc ở gần đó, liền đi thẳng qua đây.
“Có phải lại cãi nhau với Trầm Khê hay không hả?” Lý Thanh Viễn suy đoán.
“Miệng quạ đen.” Tô Hàng tức giận ném một cây bút máy qua.
Lý Thanh Viễn vội vàng tránh né, nhìn cây bút máy vô tội lộc cộc lăn trên mặt đất kia, ý cười trên mặt càng rõ ràng: “Nói cũng không nói được, xem ra là rơi vào cảnh đẹp rồi.”
Tô Hàng không tiếp chiêu, chỉ là từ sau bàn làm việc đi ra, ngồi ở một bên sô pha với Lý Thanh Viễn, Lý Thanh Viễn cũng rất tự quen thuộc rót cho mình một chén trà.
“Tôi nhớ lúc trước cậu có nói trong diễn dàn bạn cùng trường, gần đây Tần Hải đang nghỉ phép?” Tô Hàng hỏi.
“Đúng thế.” Lý Thanh Viễn gật đầu, “Mấy năm nay cậu ta vẫn luôn giao dịch cổ phiếu trong kỳ hạn, kiếm lời không ít, nửa năm trước đột nhiên nói muốn nghỉ ngơi một thời gian, cho nên đi du lịch khắp thế giới.”
“Cậu biết cậu ta bây giờ đang ở đâu không?”
“Hai ngày trước hình như có chụp ảnh đang ở Nam Cực ngắm chim cánh cụt thì phải.” Lý Thanh Viễn nghi hoặc hỏi, “Cậu hỏi cậu ta làm gì? Không phải là muốn đưa cậu ta vào Tô thị để giúp cậu chứ.”
“Không phải.” Tô Hàng hơi do dự, cuối cùng vẫn nói, “Là Trầm Khê, cô ấy muốn mở rộng quy mô quán cà phê.”
“Thì ra là vì cô vợ nhỏ của cậu.” Lý Thanh Viễn lại hỏi, “Có điều chuỗi quán cà phê kia của chị dâu không phải mới mở được hai ba tiệm sao? Sao lại muốn mở rộng?”
“Tài chính của quỹ hội mà Trầm Khê quản lý không đủ, mấy năm nay Trầm thị cũng không có dư tiền, cho nên Trầm Khê muốn mở rộng quy mô quán cà phê, kiếm ít tiền làm từ thiện.” Tô Hàng giải thích, “Tôi xem qua rồi, điều kiện của quán không tệ, chỉ là Trầm Khê không có khiếu kinh doanh.”
“Điều kiện của quán cà phê cho dù có không tệ đi chăng nữa, cậu mời Tần Hải người ta, có phải là quá đại tài tiểu dụng* hay không?”
*Đại tài tiểu dụng: giống như “Giết gà bằng dao mổ trâu” (theo WordPress của Hiệp sĩ hạt đào ba quả táo), ý nói việc lãng phí tài năng.
“Không phải cậu ta đang nghỉ phép sao?” Tô Hàng nói, “Tôi nhớ cậu ta hình như cũng là cô nhi, quán cà phê của Trầm Khê là xí nghiệp từ thiện, chuyên giúp đỡ cô nhi, biết đâu khi còn bé cậu ta cũng đã từng được trợ giúp, cậu…”
“Lý do cậu cũng đã nghĩ xong hết, tự cậu đi nói đi cho rồi.” Lý Thanh Viễn ngắt lời hắn.
“Lâu rồi tôi không liên lạc với cậu ta.” Tô Hàng trầm mặc một lát mới nói.
“Đấy, tôi cứ nói cậu, vừa tốt nghiệp xong liền giống như bốc hơi khỏi nhân gian, họp lớp cũng thường xuyên vắng mặt, lúc cần cậu thì chẳng thấy bóng dáng đâu.” Lý Thanh Viễn nhân cơ hội nói, “Đừng bảo tôi không giúp cậu nha. Ngày 18 tháng này, họp lớp, tôi phụ trách giúp cậu kêu Tần Hải tới, cậu nói chuyện với cậu ta.”
“Được.” Tô Hàng không chút suy nghĩ, dứt khoát gật đầu đồng ý.
“Lần đầu tiên thấy cậu thống khoái như vậy.” Lý Thanh Viễn không nhịn được phun tào*, “Có điều cậu tự dưng xác chết vùng dậy, cái đám này chắc chắn sẽ rất kích động, tôi nhắn vài tin cho bọn họ vậy.”
*Phun tào: châm chọc chê bai. (theo WordPress của Đông Phương Lam Ninh)
Lý Thanh Viễn nói xong, cầm điện thoại bắt đầu thông báo lên diễn đàn của bạn cùng trường.
Lúc này, ngoài cửa vang lên một hồi gõ, Phương Vũ cầm tư liệu do thám tử tư vừa chuyển đến bước vào.
Tô Hàng cũng mặc kệ Lý Thanh Viễn, quay về phía sau bàn làm việc, nhận lấy văn kiện trong tay Phương Vũ nhìn nhìn, vừa xem vừa nhíu mày.
“Kẻ mà Tô tiểu thư tiếp xúc gần đây là một người vừa đi du học về, tên là Trần Vũ, năm nay hai mươi chín tuổi. Vốn cũng là một cô nhi, nghe nói lúc tám tuổi được một cặp vợ chồng phần tử trí thức cao cấp không thể sinh con nhận nuôi, năm mười sáu tuổi cả nhà di cư đến nước F, nửa năm trước về nước xây dựng sự nghiệp, trước mắt hình như đang theo đuổi Tô tiểu thư.” Phương Vũ giới thiệu.
Tô Hàng lật xem đến tờ tư liệu cuối cùng, trên đó có ảnh chụp Trần Vũ khi còn bé, Tô Hàng nhìn có chút quen mắt.
“Tô Minh Lệ đi gặp anh ta lúc nào?”
“Một giờ trước vừa tạm biệt nhau.” Phương Vũ trả lời.
“Biết rồi, anh ra ngoài đi.” Tô Hàng nói xong, cầm điện thoại, gửi ảnh Trần Vũ lúc nhỏ cho Diêu viện trưởng của cô nhi viện.
Lúc này Lý Thanh Viễn cũng cất điện thoại, đứng lên nói với Tô Hàng: “Tôi nhớ lúc 3 giờ có hẹn với một vị khách hàng, tôi về trước đây.”
“Ừm.” Tô Hàng đáp.
“Chuyện họp lớp đã nói rồi đấy nhé, đến lúc đó tôi sẽ báo địa điểm cho cậu sau.” Lý Thanh Viễn xác nhận lại một lần nữa.
“Được.” Tô Hàng ngẩng đầu lên, “Họp lớp lần này tôi bỏ tiền, xem như chiêu đãi mọi người.”
“Được thôi.” Lý Thanh Viễn cười đồng ý. Nói thật, nhóm người bọn họ đều làm ăn không tệ, đúng ra thì không hiếm lạ gì chút tiền này, nhưng Tô Hàng đã nhiều năm không tham gia, làm như vậy cũng là vì muốn kéo gần quan hệ với mọi người, Lý Thanh Viễn tất nhiên sẽ không tranh với hắn.
Lúc sắp tan làm, Tô Hàng nhận được cuộc gọi của Diêu viện trưởng. Thì ra Diệu viện trưởng nhận được ảnh Tô Hàng gửi tới, cũng cảm thấy hơi quen mắt, liền đi lật lại ảnh chụp hai mươi năm trước thử thì tìm thấy tên Trần Vũ này, phát hiện cậu ta là một trong những đứa trẻ được cô nhi viện Khánh An nhận nuôi vào hai mươi mốt năm trước, lúc đó tên là Tiểu Lượng.
Diêu viện trưởng còn kể cho Tô Hàng một số chuyện về việc nhận nuôi năm ấy, khiến Tô Hàng cau mày, trên đường lái xe về nhà không ngừng suy tư.
“Năm đó, Tiểu Vương của đồn cảnh sát dẫn theo một cặp vợ chồng trung niên lại đây, nghe nói hai người đều là giảng viên, bởi vì không thể sinh con, cho nên muốn nhận nuôi một đứa bé.” Giọng nói của Diêu viện trưởng vang lên bên tai Tô Hàng, “Có lẽ do là phần tử trí thức nên họ đặc biệt coi trọng năng lực học tập của tụi nhỏ, lúc ấy thành tích của con là tốt nhất, Trần tiên sinh Trần thái thái cũng đã nói muốn nhận nuôi con.”
“Sao con lại không hay biết gì?” Tô Hàng hỏi.
“Các con đều là những đứa trẻ đã từng bị vứt bỏ, trước khi mọi chuyện đã hoàn toàn chắc chắn, dì cũng không dám nhiều lời, nếu cuối cùng không thành, dì sợ các con lại một lần nữa có cảm giác bị vứt bỏ.”
“Vậy vì sao cuối cùng lại nhận nuôi Tiểu Lượng?”
“Có lẽ là do duyên phận.” Diêu viện trưởng nói, “Lúc đó dì vốn đang dẫn Trần tiên sinh và Trần thái thái đến phòng tìm con, kết quả khi ấy con không có ở đó, ngược lại lại gặp Tiểu Lượng. Tiểu Lượng thấy Trần thái thái trông giống mẹ của nó, liền một hai đưa vật mà mẹ nó để lại cho Trần thái thái, nên Trần thái thái nói là có duyên phận với Tiểu Lượng, lập tức thay đổi chủ ý.”
“Vật mà mẹ cậu ta để lại? Là cái gì ạ?” Tô Hàng hỏi.
“Hình như là vòng cổ hay là gì đó, nhớ không rõ lắm, chỉ biết là một sợi dây.”
Tô Hàng không muốn suy đoán Tiểu Lượng mới tám tuổi khi ấy có phải là cố ý hay không, nhưng đây thật giống như một câu chuyện cười.
“Cộp cộp!”
Tô Hàng hoàn hồn, quay đầu nhìn lại, thấy Trầm Khê đang gõ vào cửa sổ xe, hắn vội vàng mở cửa bước xuống.
“Anh đang làm gì thế? Đã về đến nhà rồi, không đi vào, ngồi phát ngốc ở trong xe.” Trầm Khê nhíu mày nói.
“Đang nghĩ vài việc.” Tô Hàng trả lời.
“Rất quan trọng hả?” Trầm Khê hỏi.
“Không quan trọng.” Tô Hàng lắc lắc đầu.
Đúng vậy, đều không quan trọng, tất cả cảm xúc và suy nghĩ, vào khoảnh khắc trông thấy Trầm Khê kia đều trở thành không hề quan trọng. Nếu khi trước người được nhận nuôi không phải Tiểu Lượng mà là hắn, như vậy lúc nhỏ hắn có lẽ sẽ không cần phải vất vả đi nhặt rác, không cần phải bỏ học, không cần phải đánh nhau với du côn lưu manh, không cần phải chăm sóc em trai em gái trong cô nhi viện, có lẽ Tô Bách Niên cũng không tìm thấy hắn, hắn sẽ không cứu ông ta, cũng sẽ không xuất ngoại đi du học, không quay về Tô thị, không gặp được Trầm Khê.
“Em quan trọng nhất.” Tô Hàng kéo Trầm Khê vào lòng, hắn vạn phần chắc chắn, trong vô số khả năng, cho dù chỉ có một cái có lẽ sẽ khiến hắn bỏ qua Trầm Khê, hắn cũng không muốn.
“Anh sao thế?” Bất ngờ bị nam nhân ôm lấy, Trầm Khê có chút bất đắc dĩ, “Chúng ta vào trước đã.”
“Để anh ôm một lát.” Tô Hàng nói khẽ.
Lúc Trầm Khê đi ra chỉ khoác một lớp áo choàng, gió lạnh lùa vào từ bên hông, cô hơi lạnh, không thuyết phục được nam nhân về phòng, đành phải tiến sát vào lồng ngực hắn hơn: “Vậy anh ôm chặt thêm xíu.”
Nam nhân nghe lời dùng sức ôm, giữ chặt Trầm Khê trong lòng, giống như sợ bị người ta đoạt đi mất.
Tác giả có lời muốn nói: Chương này có 100 cái lì xì, mọi người tới lấy nhanh nha, moah moah.