Edit: ItzYen
Lúc xe dừng ở trước cửa biệt thự, chú chó Sơ Ngũ nghe được động tĩnh thì lập tức kích động rồi chạy từ phòng khách ra, chú hưng phấn nhảy tới phía cửa lái phụ rồi nhìn vào.
Trầm Khê bất đắc dĩ gõ cửa sổ, cô nhẹ nhàng mở một chỗ nhỏ ở cửa xe ra, để nhắc nhở Sơ Ngũ rằng mình muốn xuống xe, để chú dễ né tránh, cô sợ mình mở cửa sẽ đụng phải Sơ Ngũ.
Sơ Ngũ rất thông minh, hình như nó thấy cửa xe có động tĩnh nên lập tức ngoắt ngoắt cái đuôi rồi rút lui, nó đợi đến lúc Trầm Khê xuống xe thì mới nhào tới. Trầm Khê ôm Sơ Ngũ xoa một trận, cô quay đầu nhìn về phía Tô Hàng đang đứng một bên rồi nói: “Hình như nó càng ngày càng thích tôi rồi thì phải.”
Tô Hàng nhìn Sơ Ngũ đang chui đầu của nó vào ngực Trầm Khê, khóe miệng hắn không tự chủ được mà nhấc lên, sau đó hắn cúi người xuống rồi cầm lấy vòng cổ của Sơ Ngũ mà nhấc chú ra khỏi người Trầm Khê.
“Anh làm nhẹ thôi.” Trầm Khê thấy động tác thô lỗ của Tô Hàng thì nhịn không được mà nói.
“…” Tô Hàng nhìn con chó đang vui vẻ mà vẫy đuôi lè lưỡi với mình, trong lòng hắn bỗng nhiên sinh ra một loại cảm giác hối hận khi lúc trước không đưa nó đi.
Trương tẩu nghe được tiếng ngoài biệt thự, bà cũng đi ra từ phòng khách, bà phát hiện Trầm Khê và Tô Hàng đều trở về, lập tức vui mừng cực kỳ. Chắc là buổi chiều phu nhân đi đón tiên sinh lúc tan tầm, buổi sáng tiên sinh còn sai người đi tặng quà, buổi chiều phu nhân liền đi đón tiên sinh, thật sự là quá ân ái rồi. Xem ra thời gian tiên sinh rời khỏi phòng khách cũng sắp đến, Trương tẩu cười tủm tỉm nói: “Ngày hôm nay tiên sinh cùng phu nhân trở về sớm hơn thường ngày, vậy tôi cũng phải nấu cơm sớm hơn rồi.” Bà nói xong thì liền vội vội vàng vàng đi tới phòng bếp.
Trầm Khê thấy Trương tẩu đi vào, cô nói: “Vậy anh chơi với Sơ Ngũ một lúc đi, tôi đi thay quần áo khác.”
Tô Hàng gật đầu ừ một tiếng, chờ Trầm Khê đi vào nhà rồi, hắn lập tức lãnh khốc vô tình nhốt Sơ Ngũ vào ổ chó của nó.
“Gâu gâu gâu…” Sơ Ngũ không có hiểu, bình thường ba thương mình nhất, làm sao mới trở về liền giam mình lại chứ.
“Đồ chó ngốc!” Tô Hàng hừ một tiếng, hắn lưu lại cho Sơ Ngũ một bóng lưng lãnh khốc.
Sơ Ngũ xoay chuyển hai vòng trong ổ chó, chú phát hiện ngày hôm nay ba ba không có ý định chơi với mình, ủy khuất hừ hai tiếng rồi ngoan ngoãn nằm rạp trên mặt đất.
Vào hai mùa xuân và mùa thu, Trầm Khê rất thích mặc áo len rộng rãi, đặc biệt là lúc ở nhà, cô thường mặc quần phối với áo len màu sáng. Trầm Khê thay quần áo xong, quay người ra thì nhìn thấy hộp trang sức Q&H trên bàn trang điểm của mình, cô suy tư một lát, rồi cầm lấy hộp trang sức, đi xuống lầu.
Lúc Trầm Khê đi xuống lầu, Tô Hàng cũng vừa thay quần áo xong, hắn đi từ phòng khách ra, giương mắt lại trông thấy Trầm Khê đang mặc áo len, hắn lại đưa tay sờ sờ chiếc áo len vừa thay. Đáy lòng hắn gợn sóng vài lần, ừm, nhìn rất giống.
Ngược lại, Trầm Khê không có phản ứng quá lớn với việc mình “đụng áo” với Tô Hàng, cô cầm hộp trang sức rồi ngồi xuống ghế sa lon, sau đó nói: “Sáng hôm nay Lý Thanh Viễn có đến nhà tìm anh.”
Tô Hàng nghe được thì lập tức nhướng mày, sáng hôm nay sao? Lý Thanh Viễn hẳn phải biết mình ở công ty chứ, đến biệt thự khẳng định tìm mình là không thể nào.
“Hắn có nói gì sao?” Tô Hàng cẩn thận hỏi.
Trầm Khê liếc nhìn nam nhân khí thế trầm ổn kia, rồi nhẹ nhàng đặt hộp trang sức mình đang ôm trong tay ở bàn ta, sau đó đẩy tới phía Tô Hàng.
“…” Tô Hàng nhìn thấy hộp trang sức quen thuộc, cái cằm không tự chủ được mà căng thẳng.
“Hắn nói lúc anh trở về HK, có quên mấy thứ ở quán rượu, đặc biệt đến để đưa cho anh.” Trầm Khê chỉ chỉ hộp trang sức rồi nói.
“Là anh quên.” Tô Hàng nói.
“Anh… mua sao?” Trầm Khê cố ý hỏi như thế, bởi vì cô muốn biết rõ ràng bộ trang sức Q&H này đến cùng có giống lời nói của Lý Thanh Viễn là Tô Hàng mua, hay vẫn là giống kiếp trước Tô Hàng nói là do đối tác tặng, cô cần chính miệng Tô Hàng trả lời.
Tô Hàng nhớ tới buổi trưa hôm nay, tin nhắn khó hiểu của Lý Thanh Viễn. Hắn liền đoán được khẳng định là Lý Thanh Viễn nói với Trầm Khê điều gì đó. Tâm của Tô Hàng không tự chủ được mà treo lên, cuối cùng hắn vẫn khẽ gật đầu.
Trầm Khê thấy Tô Hàng thừa nhận, trong lòng cô ngầm nói một câu quả nhiên là vậy, sau đó cô từ từ mở nắp của hộp trang sức ra. Dây chuyền bằng kim cương vừa tinh xảo vừa hao mỹ lập tức toả sáng dưới ánh đèn, khiến nhiều người nhịn không được mà híp mắt. Ánh mắt Trầm Khê dời từ sợi dây chuyền, nhìn về phía Tô Hàng.
Tô Hàng vì khẩn trương mà lưng thẳng tắp.
Trầm Khê chậm rãi lộ ra nụ cười, ôn nhu nói: “Cảm ơn anh, dây chuyền này rất xinh đẹp, nhưng lần sau anh đừng nên mua sợi dây chuyền xa hoa như thế này nữa.”
Ánh mắt Tô Hàng ảm đạm xuống trong nháy mắt, quả nhiên cô ấy không vui sao?
“Lần sau anh muốn mua, mua một thứ đơn giản là được. Sợi dây chuyền xa hoa thế này bình thường tôi không dùng được, không mang theo thì lại quá lãng phí.” Trầm Khê nói.
“Lần sau ư?” Tô Hàng trừng mắt nhìn, hoài nghi mình nghe lầm.
“Anh chỉ.. tặng tôi một hộp quà này thôi sao?” Trầm Khê thấy Tô Hàng chần chờ, cô nhịn không được mà nói đùa.
“Dĩ nhiên không phải rồi.” Tô Hàng hoảng vội vàng lắc đầu.
“Phốc…” Trầm Khê thấy nam nhân đang bối rối trước mặt, cô nhịn không được mà cười một tiếng. Tô Hàng thấy cô cười vui vẻ, tâm tình hắn cũng vui vẻ theo, cho đến khi Trầm Khê bỗng nhiên ngẩng đầu lên hỏi hắn: “Làm sao lại chợt nhớ tới tôi mà tặng dây chuyền?”
Quả nhiên cô ấy vẫn hỏi sao?
Tô Hàng lại nhớ tới mùa đông mười lăm năm trước, trong một trận tuyết lớn, Tô Hàng phát hiện Trầm Khê đang đứng một mình ở cửa trường học. Hắn cũng không biết có phải hôm đó lái xe tới chậm hay không, chậm chạp không thấy tới. Chỉ có Trầm Khê chín tuổi đứng ở cửa trường học vì lạnh mà hà hơi thôi. Tô Hàng nhìn thấy thì càng đau lòng, hắn lấy tiền của mình dành dụm đuợc từ việc bán ve chai, đến một tiệm gần trường học, mua một bộ găng tay đối với hắn được gọi là “xa xỉ” đưa cho Trầm Khê.
“Tại sao anh lại đưa cho em bộ găng tay này vậy?” Trầm Khê thấy ca ca trước mặt mình lạ lẫm thì nghi hoặc mà hỏi.
“Tặng đồ nhất định phải có lý do hả?” Tô Hàng mười bốn tuổi khó chịu dùng âm thanh vịt đực hỏi lại.
“Tất nhiên rồi, nếu anh không trả lời thì em sẽ không lấy.” Tiểu cô nương thật lòng trả lời.
Trầm Khee lúc chín tuổi thật giống với Trầm Khê bây giờ, quỷ thần xui khiến, Tô Hàng lại hỏi đúng câu hỏi năm đó: “Tặng đồ nhất định phải lý do hả?”
“Ừm?” Câu hỏi khiến Trầm Khê ngẩn cả người, Trầm Khê trừng mắt nhìn, bỗng nhiên cười một tiếng nói, “Nếu anh tặng tôi, chắc cũng không cần.”
Tô Hàng nhìn khuôn mặt tươi cười của Trầm Khê, trong đầu hắn hiện lên một tia tỉnh ngộ. Đúng thật, đã mười lăm năm trôi qua, cuối cùng anh cũng có thể từ một người xa lạ tặng quà cần lý do, biến thành tặng cái gì thì em đều cảm ơn sao?
Không phải anh tự cho rằng, thực ra nó chính là như vậy.
“Tiên sinh, phu nhân, có thể ăn cơm rồi.” Trương tẩu bưng đồ ăn đã nấu lên bàn xong, liền mời hai nguời ăn cơm.
“Ăn cơm đi.” Trầm Khê đóng lại hộp trang sức, đứng lên rồi đi tới bàn ăn.
Tô Hàng cũng đứng lên đi theo, hắn đưa tay tiếp lấy cái bát đựng đầy cơm mà Trương tẩu đưa qua rồi nói: “Trương tẩu, ngày hôm nay gió có chút lớn, bà về sớm một chút đi.”
“Đúng rồi, bát đũa không cần dọn đâu ạ, buổi sáng ngày mai bà dọn cũng được.” Trầm Khê cũng vừa cười vừa nói.
“Cảm ơn tiên sinh cùng phu nhân, tôi cho Sơ Ngũ ăn xong sẽ trở về.” Trương tẩu vui vẻ đáp, sau đó bà nhanh chóng lưu loát giải vây, đi ra ngoài cho Sơ Ngũ ăn.
Hai người yên tĩnh ăn cơm tối, buổi tối hôm nay có canh sườn, hầm rất thơm, Trầm Khê nhịn không được nhiều mà uống mấy ngụm, cô liếc Tô Hàng cũng đang cắm đầu uống canh đối diện, chợt nhớ tới ly trà sữa cô dặn đưa tới, thế là nhịn không được mà hỏi: “Buổi chiều ly trà sữa kia anh uống có quen không?”
Tô Hàng sửng sốt một chút, hắn nhớ tới ly trà sữa cùng với 3 viên kẹo đường buổi chièu, mang may mắn tâm lý hỏi: “Em tự làm sao?”
“Ừm.” Trầm Khê có chút ngượng ngùng mà thừa nhận.
“Uống ngon lắm.” Tô Hàng quyết định từ xế chiều hôm nay hắn sẽ bắt đầu thích uống trà sữa.
“Tôi nghe người trong tiệm nói, anh thích uống cà phê đen nhất. Dạ dày anh vốn không tốt, về sau uống ít thôi.” Trầm Khê gãi gãi gương mặt ửng đỏ có chút quẫn bách rồi nói, “Tôi có bàn giao với người trong tiệm rằng, về sau anh đi mua cà phê thì sẽ đưa trà sữa cho anh.”
“Em…” Chỉ cần không phải là kẻ ngu thì có thể nghe ra sự lo lắng trong lời nói của Trầm Khê, có lẽ còn có ý tứ gì khác, Tô Hàng ý thức được điểm ấy thì toàn thân hắn nhịn không được mà run rẩy.
Có điều lí trí rất nhanh chiến thắng được sự xúc động này, Trầm Khê một mực là cô gái ôn nhu thiện lương, cô chỉ là đơn thuần quan tâm mình, Tô Hàng mình không nên suy nghĩ nhiều.
“Đúng rồi…” Trầm Khê nói xong thì nhận thấy sự thổ lộ của cô trong lời nói vừa nãy của Tô Hàng, trong lòng có chút hoang mang rối loạn, cô liền vội vàng nói sang chuyện khác, “Trong tiệm tôi còn gặp dì Liễu nữa.”
“Liễu Phương sao?” Biểu cảm Tô Hàng lập tức trầm xuống.
“Hừm, bà ấy nói với ta, chúng ta có nên về Tô gia một chuyến.” Trầm Khê nói.
Tô Hàng nhớ tới lúc chiều, Liễu Phương đã nói với hắn sự việc Trầm Khê không muốn về Tô gia. Cũng thế, trở về Tô gia, thân phận xấu hổ của hắn liền lộ, hắn lạnh tâm lạnh mặt thế còn không chịu được đám thân thích buồn nôn Tô gia kia, huống chi là Trầm Khê.
“Có trở về không?” Trầm Khê thấy Tô Hàng sững sờ, cô nhịn không được lại hỏi một câu.
“Không trở về.” Tô Hàng lắc đầu.
Trầm Khê nhìn Tô Hàng nhịn không được rồi nói, “Dì Liễu nói.. Phụ thân anh dường như không vui.”
Tô Hàng tận một hồi lâu mới phản ứng được, phụ thân mà Trầm Khê đang nói chính là phụ thân của mình Tô Bách Niên. Kỳ thật chính Tô Hàng hắn cũng không thường gọi Tô Bách Niên là phụ thân, nhưng tiếng gọi phụ thân này của Trầm Khê lại làm Tô Hàng sinh ra một cảm giác thân cận, có phải là biểu thị rằng…
“Em muốn đi sao?” Tô Hàng hỏi.
“Ừm… Tôi nghe lời anh.” Trầm Khê cười một cái rồi nói.
“Nếu như đi Tô gia…” Phảng phất hạ quyết tâm, Tô Hàng nhìn qua Trầm Khê rồi nói, “Chắc em cũng biết năm mười tám tuổi anh mới được đón trở về Tô gia.”
“Em biết.” Trầm Khê gật đầu.
“Vậy em có muốn biết thân thế của anh không? ” Tô Hàng hỏi.
Tác giả có lời muốn nói: Tô Hàng: Trầm Khê nói về sau đưa quà cho cô ấy thì không cần ý tứ gì cả.
Lý Thanh Viễn: Cho nên?
Tô Hàng: Mỗi ngày nên đưa một cái…
Chuyện đầu tiên mà mỗi ngày Trầm Khê làm sau khi rời giường là nhận đồ chuyển phát nhanh.
Con cua: Ta viết xong chương này liền phát hồng bao nha..