Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Hãy Tỏ Tình Với Ta Đi

Chương 30: Em đang chờ anh

Tác giả: Bạo Táo Đích Bàng Giải
Chọn tập

Edit: Hạ Yến

Ở cửa đầu tiên của trấn nhỏ, đám người nam trái nữ phải* tách ra, đến cửa thứ hai, Tô Hàng liếc nhìn Thương Hòa Hú bên cạnh rồi nói: “Tôi sẽ chọn bên phải.”

*Nam trái nữ phải: Hán việt của câu này là nam tả nữ hữu, chắc mọi người cũng biết câu này rồi.

“Vậy tôi sẽ đi bên trái.” Thương Hòa Hú phối hợp nói.

“Được.” Tô Hàng kiêu ngạo gật đầu một cái, hắn cũng không hàn huyên gì nữa, mà cất bước đi về phía trước.

“Này!” Thương Hòa Hú bỗng nhiên lên tiếng gọi Tô Hàng lại, cho đến khi đối phương nghi ngờ quay đầu, hắn ta mới hơi hỏi dò, “Nếu như tôi tìm được Trầm Khê trước…”

“Không có khả năng.” Tô Hàng bực bội cắt ngang lời nói của Thương Hoà Hú, hắn có chút tức giận đi vài bước về phía Thương Hoà Hú, rồi trợn mắt nói, “Thương tiên sinh, tôi và Trầm Khê đã kết hôn rồi, tốt nhất anh nên thu hồi cái tâm tư dư thừa của anh lại đi.”

“Anh càng tức giận, càng thể hiện anh đang sợ hãi.” Thương Hòa Hú cười rồi nói, “Anh dùng 3 tỷ buộc Trầm Khê phải gả cho anh, thực ra chính anh cũng không xác định được Trầm Khê đối tốt với anh, là vì thích hay là muốn đền ơn, đúng không?”

“Không cần anh quan tâm đến làm gì.” Dường như bị chọc trúng tâm sự, Tô Hàng hung dữ quăng câu nói này ra, rồi xoay người nhanh chân rời khỏi.

“Tôi biết, anh không cần tôi quan tâm.” Thương Hòa Hú tự giễu, hắn cũng không biết mình làm sao nữa, cứ nhìn thấy bộ dạng lúc nào cũng tuyên bố chủ quyền của Tô Hàng, hắn ta liền không nhịn được mà muốn kích động hắn.

Mà một bên khác, Trầm Khê đã tách ra với hai người khác từ lâu, cô một mình đi dạo chẳng có mục đích gì ở trong trấn nhỏ. Thời tiết của phía nam có sự chênh lệch nhiệt độ rất lớn, vào ban ngày có mặt trời thì nhiệt độ sẽ rất cao, cô khoác một chiếc áo khoác mỏng như này là đủ rồi, nhưng đến chạng vạng tối, khi mặt trời vừa xuống núi, nhiệt độ sẽ giảm xuống nhanh chóng.

Lúc ra cửa cô đến xế chiều thì có thể sẽ rất lạnh, Trầm Khê còn cố ý đổi áo khoác lông, nhưng lúc này trên cổ cô lại choàng khăn quàng mà Tô Hàng đưa cho, bị ánh sáng mặt trời rất lớn chỉa vào người, thật sự là có hơi nóng một chút. Có điều dù có nóng hơn nữa, Trầm Khê cũng chỉ nới lỏng khăn quàng cổ, nhưng vẫn không lấy xuống.

Trầm Khê cảm giác phương hướng không tốt, dựa vào chính cô thì khẳng định là không đi ra được. Cho nên trước khi đi vào cô đã nghĩ kỹ, mình sẽ tùy ý đi dạo, chờ Tô Hàng tìm đến.

Toàn bộ trấn nhỏ đều là tường trắng ngói xanh, bên ngoài bức tường và mái hiên nhà là con đường nhỏ trải đầy đá xanh cùng những giỏ hoa được bày biện tùy ý trên đường. Thỉnh thoảng còn có vài tiếng chó sủa được truyền từ trong hẻm ra, không khỏi khiến cho người khác có một cảm giác yên tĩnh và bình thản, Trầm Khê đi dạo nhưng lại vô cùng hài lòng.

“Cô nương, có muốn nếm thử hay không?” Bác gái bán toan lạt phấn* thấy Trầm Khê đang đi đến sạp của bà, thì liền nhiệt tình kêu gọi.

*Toan lạt phấn: Là một món ăn xuất xứ từ tỉnh Tứ Xuyên, Trung Quốc.

“Được ạ.” Trầm Khê đã đi được một quãng đường dài, quả thật cô có chút đói bụng.

“Cô nương đến từ nơi khác sao.” Bác gái vừa làm toan lạt phấn vừa trò chuyện với Trầm Khê.

“Đúng ạ.”

“Cháu đến du lịch hả?” Bác gái hỏi.

“Không phải, cháu đến thăm bạn ạ.” Trầm Khê nói.

“Hoá ra là như vậy.” Bác gái làm toan lạt phấn xong, bà bưng đến trước mặt Trầm Khê rồi thân thiết nói, “Cô nương, giúp bác nếm thử một chút, xem có ngon không nhé.”

Trầm Khê cầm đũa ăn một miếng, cô cười rồi nói: “Ngon lắm ạ.”

“Vậy cháu cảm thấy, bác kinh doanh thứ này thì có được không?” Bác gái hỏi.

“Bác vừa mở tiệm này ạ?” Trầm Khê hỏi.

“Đúng thế.” Bác gái vừa cười vừa nói, “Không phải trưởng trấn muốn mở rộng thị trường khách du lịch ở đây sao? Đã có rất nhiều thanh niên trẻ tuổi về đây để mở cửa tiệm làm ăn, cho nên bác cũng muốn mở một tiệm ăn nhỏ chẳng hạn.”

“Khẳng định sẽ không có vấn đề gì đâu ạ, đến lúc đó nhất định bác sẽ làm ăn phát đạt.” Sau khi Trầm Khê nghe rõ thì liền khen.

“Đúng rồi, cô nương cháu có thấy bảng tuyên truyền ở cửa trấn không?” Bác gái hỏi.

“Có ạ.”

“Vậy cháu có cảm thấy thị trường du lịch ở đây sẽ phát đạt hơn không? Nếu là cháu, cháu sẽ đến trấn này để du lịch chứ?” Bác gái hiển nhiên rất quan tâm đến sự phát triển của thị trấn.

“Có chứ ạ!” Trầm Khê gật đầu rồi nói, “Truyền thuyết về trấn nhỏ này được viết vô cùng tốt, thị trấn cũng có điểm đặc sắc, sẽ rất nhiều người thích ạ.”

“Vậy là tốt rồi, trưởng trấn vì để viết được truyền thuyết này, đã phải triệu tập tất cả các ông bà cụ có tuổi đời tám mươi tuổi trở lên, bỏ ra tận nửa năm mới tập hợp được hết tất cả các câu chuyện xưa, cuối cùng mới sửa sang lại.” Bác gái có chút tự hào nói.

“Không phải chúng được bịa ra ạ?” Trầm Khê buồn bực nói.

“Cũng không thể nói là bịa ra được, thực ra vẫn có lý do.” Bác gái giải thích, “Lúc trước, cô dâu và chủ rể cử hành hôn lễ ở trấn này phải đi từ hai phía vào. Cũng không được giao hẹn địa điểm tập hợp, trong thời gian một tiếng, nếu chủ rể không đuổi kịp được kiệu hoa của cô dâu thì sẽ không được thành hôn. Cảnh tượng lúc ấy náo nhiệt, chỉ có điều, về sau những tập tục này dần dần bị loại bỏ, người trẻ tuổi chắc cũng không biết.”

“Hoá ra là như vậy ạ.” Trầm Khê như đang suy nghĩ gật gật đầu.

“Trấn bát quái này đã lớn rồi, đường lại còn như mê cung, nếu như hai người tuỳ ý đi dạp, xác suất gặp được nhau vô cùng nhỏ, nếu gặp được, chẳng phải là có duyên phận sao.” Bác gái cười rồi giải thích.

Trầm Khê không tự chủ mà sờ lên chiếc khăn quàng cổ màu đen làm bằng len cashmere trên cổ mình, trong lòng cô đột nhiên khẩn trương, Tô Hàng hắn có thể tìm tới mình sao?

Mà Tô Hàng ở một bên khác, hắn không có tâm tư nhàn nhã như Trầm Khê, lúc từ vừa mới bắt đầu hắn đã liều mạng tìm cô, bởi vì chạy nhanh một đường, đầu đã sớm đầy mồ hôi. Hắn nhìn con đường nhỏ tứ thông bát đạt*, lần đầu tiên chân chính ý thức được rằng, Trầm Khê nói ở đây là mê cung là có ý gì.

*Tứ thông bá đạt: Giao thông tiện lợi.

Hắn cầm áo khoác trong tay, có phần chật vật tựa vào vách tường ở giao lộ, có mấy người địa phương nhìn thấy hắn lạc đường, họ đều đi tới hỏi hắn có cần giúp một tay hay không, nhưng đều bị Tô Hàng lắc đầu từ chối.

Mặt trời dần dần ngã về phía tây, Tô Hàng liên tục tìm năm tiếng, ngay cả cơm trưa hắn cũng không ăn, chỉ lúc khát mới đến quầy bán đồ ăn vặt ở ven đường để mua một chai nước.

Tô Hàng dần dần có chút nản chí, đã năm tiếng, Thương Hòa Hú quen thuộc với nơi này hơn hắn nhiều, có phải hắn ta sớm tìm đến Trầm Khê rồi không?

Đã sắp bốn giờ chiều, ánh nắng mặt trời đều trở nên không ấm áp, Trầm Khê đứng tại một cửa tiệm quà tặng mới mở, cô có vẻ hơi lo lắng, bây giờ Tô Hàng hắn ở đâu vậy?

“Trầm Khê.”

Một giọng nam hùng hậu truyền từ phía sau đến, Trầm Khê xoay người theo bản năng, khóe miệng cô vui vẻ nhìn người đến trong nháy mắt, sau khi sửng sốt một giây thì mới buông xuống.

“Thương học trưởng.” Trầm Khê cười rồi chào hỏi.

“Em đứng đây một mình à?” Thương Hòa Hú hỏi.

“Ừm.” Trầm Khê gật đầu.

“Xem ra chúng ta đã gặp nhau đầu tiên rồi.” Thương Hòa Hú cười cười rồi lại hỏi, “Em ăn cơm trưa chưa?”

“Em đã ăn rồi.” Trầm Khê đáp lại.

“Đều tại nha đầu Oánh Oánh kia càn quấy.” Thương Hòa Hú nói, “Trời sắp tối rồi, chúng ta ra ngoài thôi.”

“Không được.” Trầm Khê lắc đầu rồi nói, “Học trưởng, anh ra ngoài trước đi, em chờ một lát rồi đi ra.”

“Chờ Tô Hàng sao?” Thương Hòa Hú sửng sốt một hồi rồi hỏi.

“Ừm.” Trầm Khê hơi ngượng ngùng gật gật đầu.

Thương Hòa Hú nhìn đôi mắt trong trẻo của Trầm Khê, ngay vừa rồ đôi mắt này, lúc cô ấy xoay người thấy mình, lại ảm đạm đi trong chớp mắt, chắc không phải bởi vì trước đó chứ, cô ấy đã tưởng người tìm tới là Tô Hàng.

“Em thật sự tin tưởng cái truyền thuyết mà trưởng trấn bịa ra sao?” Thương Hòa Hú không nhịn được hỏi.

“Học trưởng, em qua bên kia xem, hẹn gặp lại.” Trầm Khê không biết trả lời như thế nào, cô cười cười rồi ôm vật nhỏ vừa mua được từ tiệm quà tặng, quay người tùy ý tìm một cái lối nhỏ để chạy đi.

Thương Hòa Hú đứng tại chỗ, nhìn bóng dáng của Trầm Khê biến mất ở cuối con đường, bên tai là tiếng ca Giáng Sinh vui sướng, tựa hồ mỗi một câu đều muốn nói cho hắn biết rằng, hắn nên buông tay đi. Coi như truyền thuyết là có thật đi, hắn cùng Trầm Khê có duyên phận với nhau, nhưng người mà cô ấy bây giờ muốn chờ không phải là hắn.

Mà ở một bên khác, cạnh một tảng đá xanh trên con đường nhỏ, Vân Thư chỉ đến nơi này chậm hơn Thương Hoà Hú một phút đồng hồ, cô nàng yên lặng đứng tại chỗ nhìn thấy toàn bộ sự việc. Cô nàng nhìn thấy Thương học trưởng tìm tới Trầm Khê lúc mừng rỡ, cũng nhìn thấy lúc Trầm Khê từ chối anh rồi rời đi, trong mắt hắn tràn đầy sự đau thương. Vân Thư nghĩ cô nàng nên quay người rời đi, chỉ là sau khi rút lui bước chân được một bước, cô nàng lại quyết định cho mình một cơ hội nữa.

“Há!”

Bỗng nhiên bị người vỗ một cái vào vai, Thương Hòa Hú lấy lại tinh thần, hắn ta quay đầu thì trông thấy Vân Thư đang một mặt kinh ngạc, đành lập tức bất đắc dĩ nói: “Em làm anh sợ rồi đấy.”

“Anh nhìn gì mà xuất thần thế?” Vân Thư biết mà còn hỏi.

“Không có gì.” Thương Hòa Hú lắc đầu rồi nói.

“Vậy… Chúng ta gặp nhau đầu tiên phải không?” Vân Thư hỏi.

“Hừm, cũng được đấy.” Thương Hòa Hú trả lời.

“Dựa theo truyền thuyết, chúng ta chính là một cặp đôi định mệnh, có duyên phận nha.” Vân Thư khoa trương nói.

“Không phải sáng sớm em đã nói đây là một chuyện hư cấu sao?” Thương Hòa Hú cười châm biếm rồi nói.

“Em vừa vặn đi tận 5 tiếng, em cảm thấy đi lâu như vậy mới có thể gặp nhau, duyên phận này chắc vẫn còn chút giá trị.” Vân Thư nói.

“Làm sao em giống Oánh Oánh thế.” Thương Hòa Hú tức giận nói, “Đi thôi, chúng ta cùng nhau ra.”

“Ồ.” Vân Thư đắng chát cười cười, đi sau lưng Thương Hoà Hú ra ngoài.

Sau sáu tiếng.

Mặt trời đã xuống núi, trấn nhỏ dần dần tối xuống, Tô Hàng cầm bản đổ vẽ trấn nhỏ mà hắn phải mượn tới giấy bút để vẽ trong tay, hắn trải bản đồ trên mặt đất, chỉ thấy vẽ được tám, chín phần mười hình thức ban đầu của trấn nhỏ bát quái này rồi.

Tô Hàng điểm cho mình một cái vị trí, hắn nhanh chóng tìm được một con đường ần nhất, có thể đến khu vực mà mình chưa từng đến, rồi hắn đứng lên, nhìn ánh nắng chiều, lo lắng nên chạy về phía nào. Thế nhưng khi hắn tìm tòi được góc sau cùng của trấn nhỏ bát quái này, bổ sung được hết bản đồ, thì vẫn không phát hiện được bóng dáng của Trầm Khê đâu.

Trầm Khê ở đâu? Có phải cô ấy đã đi ra với người khác rồi không?

Một sự sợ hãi thật sâu cùng cảm giác bất lực kèm theo màn đêm đang buông xuốn, rõ ràng chỉ là một trò chơi trốn tìm mà thôi, tại sao hắn lại có một cảm giác thực sự đã mất đi Trầm Khê chứ. Giống như lúc trước, mỗi ngày hắn đều nhìn lén Trầm Khê ở cổng trường học, mà Trầm Khê lại không biết gì mà đi khỏi theo hướng ngược lại với hắn. Lần này, có phải em cũng đã quên việc anh đi tìm em không?

Sau sáu tiếng rưỡi.

Trầm Khê nhìn những chiếc đèn lồng lần lượt sáng lên ở trấn nhỏ, người đi đường trong trấn nhỏ dần dần ít đi, trên đường im ắng, cô đứng một mình ở ngõ hẻm khiến cô bỗng nhiên có chút sợ hãi. Thị trấn nhỏ to lớn thế này, giống như mỗi một thứ đen nhánh trong hẻm nhỏ đều có bóng dáng của quỷ, Trầm Khê cắn môi, cô có chút tức giận oán trách: “Anh ở đâu thế? Làm sao còn chưa tới tìm tôi?”

Sau bảy tiếng, trời đã tối đen, các ngọn đèn lồng dần dần tối đi, cách xa ba mét đã không thấy rõ mặt người, khiến độ khó để tìm người tăng lên.

Quy tắc trò chơi có nói, trời tối thì có thể tìm dân bản xứ để nghe ngóng đường đi ra ngoài, khiến khả năng Trầm Khê đã ra ngoài lớn hơn nhiều.

Trong lòng Tô Hàng rõ ràng, Trầm Khê chắc đã sớm rời khỏi trấn nhỏ rồi, mình tìm kiếm cũng là vô ích, nhưng dù là chỉ có một phần ngàn khả năng, Trầm Khê còn đang chờ hắn, hắn còn muốn tiếp tục tìm kiếm. Hắn lấy bản đồ tự mình vẽ ra, đi theo hướng Trầm Khê đã xuất phát, có thể Trầm Khê chỉ đến mỗi một chỗ, hắn điên cuồng chạy nhanh về phía trước.

Lại 10 phút sau bảy giờ.

Trầm Khê đi hơi mệt chút, cô ngồi trên một toà cầu hình vòm ở trấn nhỏ, dự định ngồi xuống nghỉ ngơi một hồi, thì có một ông cụ đi ngang qua hỏi: “Khuê nữ*, con đang lạc đường sao? Con có muốn theo ông ra ngoài không?”

*Khuê nữ: Chỉ con gái chưa lấy chồng.

“Không cần đâu ạ.” Trầm Khê lắc đầu, “Tý nữa chồng con sẽ tới đón con.”

Đại gia gật gật đầu, rồi chắp tay sau lưng rời đi.

Trầm Khê hơi lạnh, cô bó khăn quàng cổ vào cổ, rồi ngẩng đầu nhìn bầu trời đầy sao, oan ức nói lầm bầm: “Nếu anh không đến, tôi sẽ bị cảm đó.”

Lại 30 phút sau bảy giờ.

Tô Hàng chạy đến bên cạnh dòng sông nhỏ, hắn nhìn qua hai bên bờ, lượn quanh bóng cây để hắn có thể thấy rõ bóng người.

“Trầm Khê.”

“Trầm Khê.”

Tô Hàng vừa tìm kiếm vừa hô to.

“Chàng trai, có phải bạn cháu đã ra ngoài rồi không.” Một bác gái nhiệt tình thấy Tô Hàng vội vã như thế, bác liền không nhịn được nói, “Nếu không bác sẽ cho lãnh đạo trấn phát cho cháu một cái tin đi.”

“Không cần, cảm ơn bác, tự cháu tìm là được.” Tô Hàng từ chối sự trợ giúp của bác gái, hắn bước nhanh chạy về phía trước, cũng không dám hô lớn nữa, sợ sẽ có dân bản xứ nhiệt tình nào nữa lại truyền tin phát thanh.

Tô Hàng vừa mệt vừa đói, nhưng bước chân của hắn một khắc cũng không dừng lại, mùa đông lạnh lẽo, Tô Hàng đầy mồ hôi trên người nhưng lại chưa uống nước gì. Hắn từng bước từng bước đi về phía trước, cho đến khi được một bài hát vui sướng truyền vào tai.

“Leng keng, leng keng, vang đinh coong…”

Tô Hàng bỗng nhiên ngẩng đầu, hắn trông thấy trên một toà cầu hình vòm, có một chút ánh sáng.

Trầm Khê đợi ở cầu hình vòm tận nửa giờ, vừa lạnh vừa tẻ nhạt, thế nên mới mở hộp âm nhạc thuỷ tinh mình vừa mới mua ở tiệm quà tặng ra. Trầm Khê vừa nghe âm nhạc, vừa giậm chân vì lạnh, cô có chút không chịu nổi lạnh, thế nhưng lại không dám tìm địa phương để sưởi ấm, cô sợ nếu mình đi vào, Tô Hàng sẽ tìm không thấy mình đâu cả.

“Cộc cộc cộc…”

Một tiếng bước chân dồn dập đến gần, Trầm Khê đầy mắt chờ mong nghiêng đầu nhìn lại. Tô Hàng giẫm lên bậc thang, từng bước từng bước đi tới phía Trầm Khê.

“Làm sao bây giờ anh mới đến.” Trầm Khê kích động đứng lên, cô oan ức nói, “Anh có biết tôi chờ anh lâu lắm rồi không…”

Ồ một tiếng, Trầm Khê bị một lực đạo lớn kéo vào trong ngực, thân thể cô bị ôm chặt lấy.

“Em đang chờ anh! Em đang chờ anh!” Tô Hàng không ngừng lặp lại câu nói này, hắn không thể tin đến nỗi mừng rỡ như điên, động tác ôm Trầm Khê cũng càng ngày càng dùng sức.

Bị Tô Hàng ôm ở trước ngực, trong hơi thở đều là mùi mồ hôi của nam nhân, Trầm Khê ngẩng đầu lên còn có thể trông thấy lọn tóc sau tai nam nhân đang nhỏ mồi hôi xuống, cơn giận dữ đợi mấy giờ của cô bị những giọt mồ hôi làm tan biến. Anh có bao nhiêu sốt ruột, mới có thể ở bên ngoài mùa đông như vậy, chạy khiến đầu đầy mồ hôi thế.

“Em đang chờ anh!” Trầm Khê đáp lại.

“Trầm Khê, anh thích em.”

Tô Hàng chạy một ngày ở trấn bát quái, đi qua mỗi lát đá đầu đường trong trấn, mỗi khi đi qua một đầu đường Tô Hàng lại càng sợ hãi, sự sợ hãi sẽ đánh mất Trầm Khê ngày càng mãnh liệt hơn, cho đến cuối cùng, chính hắn cũng cảm thấy Trầm Khê đã đi ra ngoài rồi.

Khi hắn trông thấy Trầm Khê ở trên cầu một khắc này, hắn tưởng chừng mình đang mơ, cho đến lúc Trầm Khê tức giận chất vấn hắn làm sao bây giờ mới tới, hắn mới cảm giác được sự chân thực.

Sau đó hắn ý thức được một việc khiến hắn mừng rõ như điện, Trầm Khê vẫn luôn chờ đợi hắn.

Sự thật này khiến hắn từ bỏ tất cả lo lắng, bất luận xuất thân, gia thế, hoàn cảnh lớn lên, với phương thức bọn họ bắt đầu có bao nhiêu thích hợp, chỉ cần em đang chờ anh, như vậy là đủ rồi.

Trầm Khê hơi sững sờ, ý cười khiến cô lấy lại tinh thần trước đó đã sớm đuôi lông mày cùng khoé mắt cô.

Tô Hàng nâng mặt Trầm Khê lên, hắn làm một chuyện vô cùng không kín đáo ở trấn nhỏ kín đáo này.

Răng môi chạm phải nhau trong nháy mắt, bên tai dường như còn tiếng pháo hoa đang nổ.

Tác giả có lời muốn nói: Thổ lộ, thổ lộ, khắp chốn mừng vui…

Đừng cho là ta không biết thực ra các ngươi không muốn thổ lộ đâu nhá, các ngươi muốn lái sao, hừ!

Vậy lúc nào thì được mở?? Dù sao ta là một con cua thổ hào thuần khiết, ta sẽ chỉ phát hồng bao, đúng rồi đó, xong chương này thì ta sẽ co 100 hồng bao rơi xuống nhá (*^__^ *)

PS: Đi xem buổi hoà nhạc trời tháng năm???

Chọn tập
Bình luận