Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Hãy Tỏ Tình Với Ta Đi

Chương 25: Anh nghĩ anh có lời muốn nói với em

Tác giả: Bạo Táo Đích Bàng Giải
Chọn tập

Edit: Hạ Yến

Lời editor: Xin lỗi mọi người vì mấy ngày nay mình không đăng chương mới nha, vì năm học mới bận quá nên không thời gian để edit huhu:(

Cao ốc Tô thị, vào mười giờ sáng, Tô Hàng đang chuyên tâm làm việc thì nghe được tiếng gõ cửa.

“Vào đi.” Tô Hàng tùy ý đáp lại.

Phương Vũ đẩy cửa vào, hắn ta đi đến trước bàn làm việc của Tô Hàng, yên lặng đợi Tô Hàng ký văn kiện trong tay xong, mới bắt đầu báo cáo.

“BOSS, buổi tối hôm qua ngài bảo tôi tra người, tôi đã tra được rồi.” Phương Vũ đưa bản báo cáo trong tay cho Tô Hàng, “Hai người kia, một người tên là Trương Đình Đình, là con gái của Trương phó thị trưởng của thành phố S, còn người còn lại tên là Vương Hân, là con gái của tổng giám đốc công ty bất động sản Mộc Thạch.”

“Bất động sản Mộc Thạch?” Tô Hàng nhướng mày rồi hỏi, “Mộc Thạch nào?”

“Công ty bất động sản Mộc Thanh này chỉ mới thành lập được hai năm, trước kia nó chỉ là một đội kiến trúc nho nhỏ. Người tên Vương Hân vốn không có tư cách để tham gia tiệc tối từ thiện Tinh Hà, nhưng cô ta rất giỏi nịnh bợ, lại vừa vặn là bạn học thời đại học với con gái của Trương phó thị trưởng là Trương Đình Đình. Lần này cô ta nghe nói Trương Đình Đình sẽ tham gia bữa tiệc, thế nên mới xin Trương Đình Đình dẫn cô ta đi theo.” Phương Vũ giải thích.

Tô Hàng dùng ngón tay gõ bàn một cái, con mắt hắn dò xét mặt của hai nữ nhân trên bản báo cáo điều tra, xong lại hỏi: “Tình hình công ty bất động sản Mộc Thạch ra sao?”

“Công ty này vừa thành lập được không lâu, cho nên bọn họ kinh doanh không được chính quy cho lắm.” Phương Vũ nói tiếp, “Ông chủ của công ty buôn bán gỗ đá xuất thân từ nghề chủ thầu, ông ta thấy nghề bất động sản mấy năm nay vô cùng sốt cho nên mới bắt đầu khởi xướng, bản thân ông ta kiếm không ít tiền, nhưng lại thường xuyên cắt xén tiền lương của người làm, khiến danh tiếng của ông ta không được tốt.”

Tô Hàng nghe xong thì hơi nhướng mày, ánh mắt hắn loé lên sự chán ghét: “Vậy trong tay bọn họ đang có hạng mục gì?”

“Bọn họ có vay ngân hàng từ một năm trước, còn đang có trong tay một mảnh đất, bọn họ còn đang định đầu tư một hạng mục hàng hoá nữa.” Phương Vũ nói.

“Cậu hãy nói việc này với bộ phận liên quan đi, để bọn họ giám sát hạng mục hàng hoá của công ty bất động sản Mộc Thạch này.” Tô Hàng nói.

“Đã rõ.” Phương Vũ cười gật đầu một cái rồi nói, “Chắc chắn hàng hoá của công ty bất động sản Mộc Thạch này đã hoàn toàn phù hợp với quy định nghiêm ngặt của quốc gia, nếu bọn họ muốn giữ lại một mét vuông trong khu vực cây xanh, vậy chúng ta liền không để bọn họ giữ lại một mét vuông.”

Hạng mục hàng hoá này, nếu thật sự dựa theo quy định tiêu chuẩn về kiến trúc mà quốc gia đặt ra, thì bọn họ phải bỏ đi mấy căn hộ trong khu vực cây xanh, nếu theo như giá nhà đất hiện tại của thành phố S, số tiền lỗ phải đến hàng chục triệu. Còn nữa, nếu lại kiểm tra một số vật liệu xây dựng, kể cả một vật liệu xây dựng cũng không được giảm đi, như vậy thì chi phí sẽ ngày càng tăng lên.

Nếu kiểm tra chặt chẽ, thời hạn công trình ắt phải kéo dài thêm, mỗi một ngày đều phải dùng tiền. Huống chi bất động sản Mộc Thạch này vì đầu cơ trục lợi* nên mới thành lập một công ty nhỏ, chỉ riêng số tiền vay từ ngân hàng cũng đã khiến bọn họ mệt mỏi đến phát khóc rồi. Nếu thời hạn công trình kéo dài hơn một chút, nhà lại bán không được, cứ vài phút thì bọn họ sẽ càng ngày mất tiền nhiều hơn, có điều, Phương Vũ không ngờ BOSS nhà mình lại tàn nhẫn đến mức này.

*Đầu cơ trục lợi: lợi dụng cơ hội để kiếm lợi riêng một cách không chính đáng.

Đoán chừng cô nương Vương Hân có nằm mơ cũng chằng ngờ, bản thân mình thuận miệng* nói xấu Trầm Khê một câu, mà lại khiến nhà mình gặp nhiều tổn thất như vậy.

*Thuận miệng: Ăn nói thiếu suy nghĩ.

“Con gái của phó thị trưởng..” Tô Hàng trầm ngâm một lát rồi hỏi, “Sang năm là thành phố S đón nhiệm kỳ mới rồi nhỉ?”

“Vâng, Trương phó thị trưởng là ứng cử viên đang đứng đầu trong cuộc tranh cử để bầu thị trưởng mới.” Phương Vũ trả lời.

“Có phải Trương Đình Đình kia rất thích mặc đồ lông thú?” Tô Hàng nhớ kỹ rằng bữa tiệc tối hôm qua Trương Đình Đình có mặc đồ lông thú trên người.

“Vâng, có điều bên ngoài mọi người đều nói đó là đồ lông thú nhân tạo.” Phương Vũ nói.

“Tìm thêm mấy phần chứng cứ, sau đó gửi cho hiệp hội bảo vệ động vật đi.” Tô Hàng nói xong thì cũng khép lại bản báo cáo trong tay, rồi tiện tay ném qua một bên.

“Đã rõ.” Mấy thanh niên nhiệt huyết trong hiệp hội bảo vệ động vật kia, nếu bọn họ biết thiên kim tiểu thư của phó thị trưởng lại thích mặc đồ lông thú, còn không phải sẽ nổi giận sao, đến lúc đó, bọn họ gửi một cái kháng nghị cho chính phủ, xác định vào nhiệm kỳ mới phó thị trưởng sẽ bị tổn thất rất nặng nề đi, BOSS thật sự rất xấu tính nha. Phương Vũ vừa nghĩ, vừa cảm thông trong lòng vừa xoay người ra khỏi phòng.

==

Ở nơi khác, quỹ từ thiện của Trầm thị.

Trầm Khê nhận được cuộc điện thoại từ quản lý của hội ngân sách Lý Nghiệp, nói muốn mời cô tới để tham gia hội nghị tổng kết ngân sách cuối năm.

“Danh sách các đồ quyên tặng cuối năm nay đã được xác nhận, bây giờ chúng ta sẽ bàn bạc về kế hoạch năm tới đi. Mấy ngày trước tôi có đi qua công ty, đoán chừng sang năm công ty có thể sẽ phát cho chúng ta một khoản tiền vừa phải cho xem.” Lý Nghiệp nói xong thì liếc mắt nhìn Trầm Khê.

“Vậy chúng ta cũng chỉ có thể sàng lọc để giúp đỡ đối tượng, tận lực ưu tiên những nơi tương đối khó khăn thôi.” Nhân viên công tác số một nói.

“Cô nhi viện nào mà không khó khăn chứ? Quyết định này là bất khả thi rồi.” Nhân viên công tác số hai nói chen vào.

“Vậy chúng ta đến thăm hỏi nhiều hơn, cũng sẽ đăng thông báo lên trên trang web, giải thích một chút với cô nhi viện bên kia.” Trầm Khê mở miệng nói ra, “Năm nay xí nghiệp của Trầm thị bị rung chuyển lớn, chắc mọi người cũng đều biết, hiệu quả và lợi ích của công ty không được tốt, giảm bớt tiền trong quỹ từ thiện là tất nhiên. Tôi sẽ chuyển toàn bộ lợi nhuận của tiệm cà phê vào quỹ từ thiện, cũng sẽ nghĩ biện pháp để xoay sở.”

“Hội ngân sách cũng sẽ tổ chức các hoạt động quyên góp tiền nhiều hơn, hi vọng tiền quyên góp từ bên ngoài có thể giúp quỹ từ thiện khả quan hơn. Nhưng..” Lý Nghiệp lại nói, “Dù như vậy, quỹ từ thiện của chúng ta cũng không đạt được tiêu chuẩn của từ thiện Tinh Hà, đoán chừng sẽ bị bọn họ gạch ra khỏi danh sách.”

Từ thiện Tinh Hà, tổ chức từ thiện lớn nhất trong nước, nó có một danh sách công khai, các tổ chức trong danh sách đó sẽ được quốc gia và dân chúng tán thành, như vậy sẽ mang lại nhiều tiện lợi cho quỹ từ thiện, đồng thời cũng sẽ mang lại nhiều danh dự tốt đẹp cho công ty họ.

“Việc này thì không sao.” Trầm Khê coi như không có vấn đề gì nói, “Lúc trước khi Trầm thị thành lập quỹ từ thiện chỉ đơn thuần muốn làm một ít việc thiện. Cũng không phải muốn được có tên trong danh sách này, cho nên, mọi người không cần lo về cái danh sách này làm gì, chúng ta làm tốt việc chúng ta nên làm là tốt rồi.”

“Hơn nữa, tôi luôn luôn cảm thấy việc làm từ thiện là một việc cần làm với khả năng của mình, nhằm vào lợi nhuận của riêng mình cũng không phải là phong cách của tôi.” Trầm Khê cười rồi lại bổ sung thêm một câu.

Cô vừa nói câu này ra, bầu không khí trong phòng họp lập tức trở nên thoải mái hơn nhiều.

“Đúng đấy, lúc chúng ta ra ngoài thu tiền từ thiện cũng không bắt buộc người khác phải quyên góp nhiều tiền, có bao nhiêu thì quyên góp bấy nhiêu, dù sao cũng đều là có ý tốt.” Nhân viên công tác cười rồi nói.

“Không sai.”

“Phải!”

Trong lúc mọi người đang sôi nổi phụ hoạ với nhau, việc giảm bớt tiền trong quỹ từ thiện cũng qua đi. Mọi người lại trò chuyện sang những chuyện khác, hội nghị hôm nay rất nhanh đã kết thúc.

“Suýt chút nữa thì tôi quên mất.” Khi đi ra khỏi phòng họp, Lý Nghiệp chợt nhớ tới một chuyện, hắn rút một bức thiệp mời từ văn kiện trong tay ra, nói, “Phong thư mời này là gửi cho cô.”

“Tôi sao?” Trầm Khê hơi kinh ngạc nhận lấy phong thư mời từ trong tay của Lý Nghiệp. Thư mời hơi dày, Trầm Khê hiếu kì mở ra, mới phát hiện nội dung bên trong phong thư là các hình vẽ đầy màu sắc, mấy chữ xiên xiên vẹo vẹo ngay phía trên viết “Hoan nghênh Trầm Khê tỷ tỷ đến Khánh An làm khách”. Vừa nhìn nét bút liền biết được phong thư này được viết bởi các bạn nhỏ rồi.

“Đây là?” Trầm Khê nghi ngờ hỏi.

“Cô nhi viện Khánh An này là một trong những cô nhi viện nghèo khó nhất mà chúng ta từng giúp đỡ, thành lập đã rất nhiều năm, ở ngay bên kia khu nội thành.” Lý Nghiệp nhớ lại thì nói tiếp, “Trước đây chỗ đó hơi loạn, bình thường chúng ta đều đã sai người vận chuyển các đồ quyên góp từ thiện tới chỗ này, nhưng những tình nguyện viên ở hội ngân sách lại càng ngày càng ít đi.”

“Hai năm nay an ninh trật tự ở chỗ đã tốt hơn nhiều, tôi đang định phái người đi xem hoàn cảnh sinh hoạt của bọn nhỏ, không ngờ bọn họ lại gửi cho chúng ta một phong thư mời chúng ta tới, mà lại còn chỉ rõ là mời cô.” Lý Nghiệp cười rồi nói, “Cô có đi không?”

“Sao bọn họ lại chỉ đích danh tôi nhỉ?” Trầm Khê khó hiểu hỏi.

“Thế nhưng cô là chủ tịch của hội ngân sách mà? Hàng năm cô đều cho bọn họ đồ ăn, quần áo, chi phí sinh hoạt, không nhớ kỹ cô thì lại rất kỳ quái đấy.” Lý Nghiệp cười rồi trêu chọc một câu.

“Khu nội thành? Cũng không xa lắm.” Trầm Khê nhìn các hình vẽ hoàn toàn ngây thơ của các em nhỏ rồi nói.

“Hai ngày nữa chúng ta vừa vặn phải vận chuyển chăn đệm cùng quần áo mùa đông, cô cũng đi theo nhìn xem?” Lý Nghiệp đề nghị.

“Cũng được.” Trầm Khê nghĩ thấy cũng không có chuyện gì, liền gật đầu đáp ứng.

“Vậy để tôi nói lại với viện trưởng bên kia.” Lý Nghiệp nói.

Trầm Khê khẽ gật đầu, sau đó cô lại bận rộn ở hội ngân sách một hồi, cho đến tầm xế chiều khoảng ba bốn giờ thì mới về nhà.

==

Bốn giờ rưỡi chiều, điện thoại tư nhân của Tô Hàng bỗng nhiên vang lên, hắn cầm điện thoại di động lên xem, mới phát hiện là từ viện trưởng của cô nhi viện, thế là lập tức nhận điện thoại.

“Viện trưởng.” Giọng nói của Tô Hàng mất đi một phần vắng lặng thường ngày.

“Tiểu Hàng này, viện trưởng chắc cũng không làm phiền công việc của con đi.” Đầu bên kia điện thoại vang lên giọng nói vừa khả ái vừa dễ gần của một người phụ nữ trung niên.

“Không làm phiền đâu ạ.” Tô Hàng vừa nói vừa buông bút máy ở tay phải xuống.

“Vậy là tốt rồi, viện trưởng muốn hỏi con một chút, hai ngày nữa con có rảnh không?” Viện trưởng hỏi.

“Hai ngày nữa? Có chuyện gì không ạ?” Tô Hàng nghi ngờ hỏi.

“Không có việc lớn gì đâu, chỉ là lâu không gặp con, bọn nhỏ đều muốn gặp Hàng ca ca.” Viện trưởng cười.

“Viện trưởng, gần đây con tương đối bận rộn, khả năng là không có thời gian.” Tô Hàng nói tiếp, “Cô nói cho bọn tiểu gia hoả kia, nói rằng chờ con làm việc xong sẽ đến chơi với bọn nó.”

“Vậy ư, vậy xem ra lần này chỉ có thể để bọn nó gặp vợ của Hàng ca ca trước thôi.” Viện trưởng hơi tiếc nuối thở dài nói.

“Viện trưởng.. Cô có ý gì?” Tô Hàng có chút không hiểu hỏi.

“Con cảm thấy hứng thú sao?” Viện trưởng cười ha hả rồi nói, “Hai ngày nữa quỹ từ thiện của Trầm thị muốn đi qua đây để đưa quần áo mùa đông cho bọn nhỏ, Trầm Khê cũng sẽ đi cùng.”

“Trầm Khê muốn đi cùng?” Nghe được vợ mình sẽ đi tới đó, thân thể của Tô Hàng liền căng cứng.

“Đúng vậy, bên hội ngân sách kia mới nói lại với cô xong.” Viện trưởng nói.

“Làm sao bỗng nhiên Trầm Khê lại qua đó chứ.” Tô Hàng biết Trầm Khê phụ trách quỹ từ thiện là chuyên môn hỗ trợ các cô nhi viện, nhưng cô nhi viện Khánh An nhỏ như vậy, hẳn sẽ không gây chú ý tới Trầm Khê.

“Cô để bọn nhỏ viết thư mời.” Viện trưởng nói, “Con cũng biết đấy, nếu không phải bởi vì Trầm Khê thành lập quỹ từ thiện đó, cô nhi viện của chúng ta đã sớm đóng cửa rồi. Cô vẫn luôn luôn muốn cảm ơn người nhà họ Trầm một chút, vừa vặn có cơ hội này, liền để bọn nhỏ viết thư mời.”

“Viện trưởng..”

“Vốn còn nghĩ con sẽ cùng Trầm Khê trở về trước, kết quả lại là con vẫn luôn luôn không rảnh. Thế nào, thừa dịp cơ hội lần mà đi với Trầm Khê tới đây luôn?” Viện trưởng nói tiếp, “Lần trước tham gia hôn lễ của con, tôi còn chưa nói chuyện với hai người đâu.”

Tô Hàng thấy Trầm Khê muốn đi, trong lòng hắn cũng hận không thể cùng cô đi được, chỉ là hắn đã dự định là sau khi hắn và Trầm Khê tâm ý tương thông với nhau, mới cùng Trầm Khê đi tới cô nhi viện.

Hiện tại còn chưa đến lúc đó, huống chi gần đây hắn thực sự rất bận bịu, cho nên không thể đi được.

“Viện trưởng, lần sau đi.” Tô Hàng chỉ có thể bất đắc dĩ từ chối.

“Được, vậy con làm việc đi, không làm phiền con nữa.” Viện trưởng nói liền cúp điện thoại.

Tô Hàng để điện thoại di động xuống, trong đầu hắn lại bắt đầu nghĩ tới Trầm Khê, lại nghĩ đến đêm qua mình đã thô lỗ, rồi lại nghĩ tới sáng sớm hôm nay mình đã làm Trầm Khê tức, sau đó lại nghĩ đến trên bờ vai bây giờ còn có dấu răng mơ hồ. Tô Hàng vốn cho rằng hắn đã đủ kiên trì, dù sao hắn chờ nhiều năm như vậy, nhưng không ngờ cũng không bằng một quãng thời gian bây giờ. Chỉ là hai tháng ở chung này, hắn luôn có cảm giác là Trầm Khê thích hắn, có lẽ hắn nên thử một lần thôi.

Nghĩ tới đây, Tô Hàng bấm xuống điện thoại nội bộ trên bàn: “Phương Vũ, đi vào một chút.”

Phương Vũ rất nhanh đã đẩy cửa vào, liền đi đến trước bàn làm việc: “BOSS?”

“Mấy ngày gần đây có ngày nào là để trống không?” Tô Hàng hỏi.

“BOSS, lịch trình của ngài đã được an bài tới nửa năm sau, gần đây không có thời gian trống, có điều hơn một tháng nữa là đã đến Tết, khi đó ngài có thể..” Lúc đầu Phương Vũ đang cúi đầu xuống để lật lịch trình, lúc này hắn bỗng nhiên ngẩng đầu lên, thì lại thấy Tô Hàng đang trừng mắt với hắn, thế là hắn liền sửa lại ngay, “Ngài muốn để trống mấy ngày?”

“Ba ngày đi, tốt nhất là liên tiếp cuối tuần.” Tô Hàng nói, mặc kệ có được hay không, hắn cũng cần có thời gian để bình tĩnh lại.

“Ba ngày!” Còn muốn liên tiếp cuối tuần???

“Làm sao?” Tô Hàng liền liếc mắt nhìn.

“Tôi sẽ đi sắp xếp lại lịch trình ngay, để xem có thể chuyển ba ngày cuối tuần thành trống được không.” Phương Vũ không có khí phách nào mà liền khuất phục dưới uy quyền của BOSS.

“Vậy ra ngoài đi.” Lúc này Tô Hàng mới hài lòng phất phất tay.

Tô Hàng nhìn về phía khung hình trên bàn, hắn không nhịn được mà đưa tay tới khẽ chạm lên mặt khung hình. Hắn lại nghĩ đến Trầm Khê bị mình làm loạn tối hôm qua, Tô Hàng bỗng nhiên liền khẽ bật cười.

“Trầm Khê, anh nghĩ anh có lời muốn nói với em.”

Chọn tập
Bình luận
× sticky