???? Editor: Khắc Lạp Lạp???? Beta: Hải Yến
— TÔ HÀNG TRAO ĐỔI: Anh muốn ly hôn với em (Một) —
Khi những tia nắng sớm đầu tiên xuyên qua khe hở của bức rèm trên cửa sổ sát đất chiếu vào, Tô Hàng mở mắt, nam nhân vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo, đã theo bản năng ôm chặt nữ nhân trong lòng, dính lấy nhau hơn mười giây rồi mới khởi động nửa người trên, gửi lại một nụ hôn sớm an, sau đó rời giường vào toilet rửa mặt chải đầu.
Gần như là ngay lúc có tiếng nước vang lên trong toilet, Trầm Khê mở mắt, cô nhìn về phía đó, trong mắt đầy nghi hoặc. Hôm nay hắn làm sao vậy, sao lại tự dưng hôn cô thân mật thế?
Chỉ chốc lát, tiếng nước ào ào đột ngột dừng lại, Trầm Khê nhắm mắt lần nữa, giả vờ như vẫn chưa tỉnh dậy. Tô Hàng bước ra từ trong toilet, đến phòng chứa quần áo thay một bộ đồ thể thao, sau đó lại quay về cầm lấy di động trên tủ đầu giường. Tô Hàng mở điện thoại lên, trên đó hiển thị ngày 31 tháng 10 năm 2022.
Tô Hàng thấy không có tin nhắn chưa đọc nào, tùy ý cất điện thoại vào túi, định ra ngoài chạy bộ, thuận tiện mua hoa hồng cho Trầm Khê. Vào mùa này, hoa hồng trong sân đã không còn nở, đành phải đến tiệm hoa phía dưới mua.
“Tiên sinh, chào buổi sáng.” Thím Trương đang quét tước thấy Tô Hàng từ trên lầu đi xuống, câu nệ chào hỏi.
“Chào bà ạ.” Tô Hàng vui vẻ cười cười.
Thím Trương sửng sốt, tay cầm giẻ lau cứng đờ, cho đến tận khi Tô Hàng ra khỏi cửa mới hoàn hồn, tiên sinh, dường như hôm nay tâm trạng rất tốt thì phải?
Tô Hàng bước vào sân, phát hiện Sơ Ngũ sáng nào cũng chạy bộ cùng mình thế mà lại biến mất tăm, hắn gọi hai tiếng, không nghe thấy Sơ Ngũ đáp lại. Tô Hàng tuy thấy hơi là lạ, nhưng cũng không mấy để trong lòng, chắc là Sơ Ngũ đang chơi với bọn trẻ trong phòng rồi.
Tô Hàng ra khỏi cổng lớn, chạy về hướng tiệm hoa dưới chân núi, lúc đến ngã tư, hắn phát hiện vạch kẻ đường hôm qua mới tô được một nửa cuối cùng cũng đã được vẽ xong. Điều này khiến tâm trạng của một người có chút xíu bệnh cưỡng chế* như hắn có vẻ tốt hơn rất nhiều.
*Bệnh cưỡng chế: Cách gọi tắt của bệnh rối loạn ám ảnh cưỡng chế (OCD), là một rối loạn tâm lý có tính chất mãn tính, dấu hiệu phổ biến của bệnh đó là ý nghĩ ám ảnh, lo lắng không có lý do chính đáng và phải thực hiện các hành vi có tính chất ép buộc để giảm bớt căng thẳng như có những ý nghĩ và hành vi lặp lại một cách vô nghĩa mà không kiểm soát được. (theo Wikipedia). Nhưng nhẹ như kiểu Tô Hàng thì chỉ là mong muốn mọi thứ được hoàn mĩ theo ý mình thôi.
“Cô chủ, cho tôi một cành hoa hồng.” Tô Hàng quen cửa quen nẻo mở cửa tiệm hoa.
“Được.” Chủ tiệm lấy một cành hoa, còn dùng dải lụa thắt một cái nơ con bướm xinh xắn, lúc đưa cho Tô Hàng thì cười nói, “Tiên sinh tặng cho vợ đúng không nè?”
Tô Hàng cạn lời: “Tôi mua hoa ở chỗ cô mấy năm rồi, cô còn hỏi câu này?”
Chủ tiệm nhìn vị “khách hàng thân thiết” đang xoay người bước ra cửa, nghi ngờ chớp chớp mắt, chẳng lẽ cô mất trí nhớ? Ông anh đẹp trai như vậy nếu cô đã gặp qua rồi thì lẽ ra phải không thể nào quên mới đúng.
Tô Hàng cầm hoa hồng, nhìn nhìn đồng hồ, bây giờ hắn quay về, Trầm Khê chắc là mới vừa dậy. Ngày sinh dự kiến của Trầm Khê là khoảng mấy ngày này, cơ thể nặng nề, hắn nên về sớm một chút chăm sóc cô. Hi vọng cái thai này sẽ là con gái, đừng giống hai thằng oắt kia, quá lì lợm. Tô Hàng vừa thỏa mãn nghĩ vừa chạy bộ về.
Lúc Tô Hàng về đến nhà, thím Trương vừa dọn xong bữa sáng, nhìn thấy tiên sinh cầm theo một cành hoa hồng kiều diễm thì lập tức có chút ngạc nhiên.
“Phu nhân dậy chưa ạ?” Tô Hàng hỏi.
“Vẫn chưa.” Thím Trương trả lời.
“Để con đi gọi cô ấy.” Tô Hàng đều đều bước lên lầu, lúc tới cửa phòng, bước chân không tự chủ được thả nhẹ hơn, hắn nhẹ nhàng đẩy cửa ra, phát hiện Trầm Khê đã tỉnh, đang ngồi trên giường ngẩn ngơ.
“Dậy rồi?” Tô Hàng cười mở cửa đi vào.
Trầm Khê trên giường hình như đang hoảng sợ, cô kỳ quái nhìn nam nhân ngày càng tới gần mình, cảm giác không đúng đạt tới đỉnh điểm khi hắn bỗng dưng đưa cho cô một cành hoa hồng.
“Anh…” Trầm Khê cảm thấy rất lạ, nhưng lại không biết nên hỏi thế nào, cô suy tư một lát, nghĩ đây chắc là lời xin lỗi vì sự thô bạo tối hôm qua của anh ta.
Nhớ tới tối qua, cơ thể Trầm Khê lại bắt đầu đau nhức, người này cũng không biết bị cái gì kích thích nữa, hôm qua cô vừa bước vào nhà liền bị hắn khiêng thẳng về phòng, sau đó không ngừng muốn cô. Rất nhiều lần Trầm Khê đã tưởng rằng cô sắp hi sinh anh dũng trên giường.
“Em muốn ăn cơm sáng trên phòng hay xuống dưới?” Tô Hàng dịu dàng hỏi.
“Xuống dưới.” Trầm Khê sắc mặt khó coi trả lời.
“Được.” Tô Hàng có chút đau lòng nói, “Sắc mặt sao lại tái nhợt như vậy, tối qua ngủ không ngon hả?”
Trầm Khê nhìn nam nhân bằng ánh mắt lạnh lẽo, ngủ có ngon hay không chẳng lẽ anh không biết à?
“Để anh đỡ em đi xuống vậy.”
Trầm Khê có chút không chịu nổi sự dịu dàng của người này, khiến cô rất không quen: “Không cần, tôi rửa mặt xong sẽ xuống ngay.”
Tô Hàng thấy Trầm Khê nói vậy cũng không ép cô nữa, hắn lại hôn hôn lên mặt Trầm Khê: “Rửa mặt rồi kêu anh, anh đỡ em xuống lầu, em hiện giờ không tiện lắm.”
Trầm Khê sợ hãi nhìn về phía nam nhân, anh ta bị cái gì thế này, sao lại thân mật với cô một cách tự nhiên như vậy, Trầm Khê gần như sắp nổi hết cả da gà.
“Đinh.”
Tô Hàng đang ở phòng khách chờ vợ triệu hoán nghe thấy tiếng âm báo của di động, hắn mở ra xem, thấy là của Lý Thanh Viễn gửi, nội dung là: (Tô Hàng, cậu suy xét cho rõ ràng, nếu cậu thật sự đưa văn kiện cho Trầm Khê thì có hối hận cũng vô ích.)
Văn kiện? Tô Hàng khó hiểu nhíu nhíu mày, mình có văn kiện gì phải đưa cho Trầm Khê ư? Lại còn đưa xong sẽ hối hận?
(Văn kiện gì cơ?) Tô Hàng nhắn trả lời.
(Cậu giả ngu hả, giấy thỏa thuận ly hôn hôm qua tôi đưa cậu đó.)
Giấy thỏa thuận ly hôn??? Tô Hàng híp mắt, khí lạnh toàn thân tỏa ra, (Tự dưng cậu đưa giấy thỏa thuận ly hôn cho tôi làm chi?)
(Tôi thèm vào, chính cậu muốn ly hôn chẳng lẽ còn trách tôi?)
Tô Hàng tức khắc nổi giận gọi một cuộc qua, mắng: “Lý Thanh Viễn, cậu có ý gì đây?”
“Cái gì mà có ý gì?” Lý Thanh Viễn cũng biết giả ngu.
“Chính tôi muốn ly hôn là có ý gì?” Tô Hàng hỏi.
“Chứ còn là ai, cái người mấy ngày trước nói với tôi muốn ly hôn với Trầm Khê, bảo tôi chuẩn bị giấy thỏa thuận ly hôn, hôm qua tôi đã đưa cho cậu luôn rồi, đại ca, đang chơi trò giả bộ mất trí nhớ hả?” Lý Thanh Viễn hỏi, “Cậu đưa cho Trầm Khê chưa?”
“Lý Thanh Viễn, hôm nay không phải cá tháng tư.” Tô Hàng lạnh giọng nói, “Cho dù có là ngày cá tháng tư đi chăng nữa, trò đùa này của cậu cũng hơi quá đáng rồi đấy.”
“Ai rảnh rỗi mà đùa với cậu.” Lý Thanh Viễn đáp trả, “Văn kiện đưa cho cậu hôm qua rồi, cậu không biết tự đi nhìn hả?”
“Cậu trả cho tôi? Cậu để chỗ nào?” Tô Hàng quả thật sắp tức chết rồi, lỡ đâu cái tên này lén lút nhét vào người mình sau đó không cẩn thận bị Trầm Khê thấy thì làm sao bây giờ.
“Cậu tự mang về nhà, giờ hỏi tôi???” Lý Thanh Viễn quát.
Tô Hàng cúp điện thoại, đứng dậy lập tức đến thư phòng, thứ hắn mang từ công ty về nhất định là ở thư phòng, thằng ranh Lý Thanh Viễn kia chắc chắn là kẹp giấy thỏa thuận ly hôn vào xấp văn kiện của công ty. Cậu ta có phải là biết đôi khi Trầm Khê sẽ ở bên cạnh cùng hắn tăng ca nên mới chơi cái trò như này? Đợi hắn tìm được rồi, chống mắt lên nhìn hắn xử lý thằng cháu nội này đi.
Tô Hàng tìm một lượt trên bàn làm việc ở thư phòng, không thấy, kéo ngăn tủ ra lục lọi, quả nhiên phát hiện một phần giấy thỏa thuận ly hôn thật dày. Có giấy thỏa thuận ly hôn thì thôi đi, đã thế trên đó còn có chữ ký của hắn.
Tô Hàng cảm thấy cả người đều không ổn, sao lại thế này? Hắn sao có thể ly hôn với Trầm Khê được chứ?
“Cốc cốc!”
Tô Hàng nghe thấy tiếng gõ cửa, sợ đến mức chảy mồ hôi lạnh, vò giấy thỏa thuận ly hôn thành một cục, nhét vào quần áo: “Ai đó?”
“Tiên sinh, phu nhân bảo tôi đến gọi ngài xuống ăn sáng.” Tiếng thím Trương truyền vào từ ngoài cửa.
“Được, tôi xuống ngay đây.” Tô Hàng lau mồ hôi, lấy giấy thỏa thuận ly hôn ra, tiện tay bỏ vào túi công văn, định lát nữa sẽ đi tìm Lý Thanh Viễn hỏi cho rõ.
Trầm Khê thấy Tô Hàng bước ra từ thư phòng, cô cũng đứng dậy khỏi sô pha trong phòng khách đi về phía phòng ăn, chỉ là cô chỉ mới đi được hai bước, liền phát hiện nam nhân dùng vẻ mặt hoảng sợ nhìn bụng mình, cô kỳ quái hỏi: “Sao thế?”
“Con… Con đâu rồi?” Tô Hàng bàng hoàng đến nói lắp.
Con á? Trầm Khê sửng sốt, mắt tối lại, khó hiểu nhìn về phía nam nhân, chẳng lẽ anh ta muốn có con? Cũng phải, kết hôn năm năm, muốn có con cũng không có gì đáng trách. Chỉ là… Trầm Khê không hi vọng con của mình ra đời dưới cơ sở cha mẹ nó không yêu nhau.
“Anh… Muốn có con?” Trầm Khê chần chừ hỏi.
“Ớ??” Tô Hàng ngơ ngác ngác ngơ, không phải anh muốn, mà là hai ngày sau chính là ngày sinh dự kiến của em đó.
Tô Hàng cực kì quái lạ ngồi trước bàn ăn, nhìn trên bàn chỉ có hai bộ chén đũa, nghĩ nghĩ, thấy vẫn nên hỏi: “Thím Trương, tiểu thiếu gia đâu rồi ạ?”
“Tiểu thiếu gia?” Thím Trương nghi hoặc lặp lại, “Tiểu thiếu gia gì cơ?”
Quả nhiên, chẳng lẽ hắn đang nằm mơ? Tô Hàng rốt cuộc cũng nhận thấy có gì đó sai sai, yên lặng xua xua tay: “Không có gì ạ, bà đi xuống đi.”
“Được.” Thím Trương không dám hỏi nhiều, xoay người rời khỏi phòng ăn.
Tô Hàng thuần thục cầm muỗng, giúp Trầm Khê múc một chén cháo đặt cạnh tay cô, sau đó lại gắp mấy cái bánh bao nhỏ cô thích bỏ vào đĩa của Trầm Khê.
“Anh không cần phải thế.” Trầm Khê lặng lẽ nhìn Tô Hàng làm xong hết, bỗng lên tiếng ngăn cản.
“Hả?” Tô Hàng mờ mịt ngẩng đầu.
“Anh không cần làm vậy đâu.” Trầm Khê hơi do dự, “Chuyện sinh con tôi sẽ suy xét, anh không cần… Làm những việc này, hay là tặng hoa gì đó.”
“…” Tô Hàng thật sự không biết nên trả lời thế nào, rốt cuộc là chỗ nào có vấn đề vậy???
Sau một bữa sáng chẳng có mùi vị gì, Tô Hàng ngồi trên sô pha sững sờ, trong đầu hắn rối thành một mớ bòng bong. Mẹ nó sáng hôm nay đến cùng là có chuyện gì thế này, tuy hắn đúng là rất ghét bỏ hai thằng nhóc sinh đôi kia của mình, nhưng mà trước giờ chưa bao giờ nghĩ tới chuyện không cần chúng. Còn cả con gái yêu sắp chào đời của hắn đâu? Đứa con gái rồi sẽ trông giống vợ như đúc đâu mất rồi?
“Anh…” Trầm Khê nhìn thời gian, hỏi, “Hôm nay anh không đi làm hả?”
“Ơ…” Tô tổng giám đốc bởi vì vợ sắp sinh nên mới ở nhà mấy ngày nay, ngơ ngác một hồi mới phản ứng kịp, “Anh… Anh đi ngay đây.”
“Thím Trương, lấy túi công văn giúp con với ạ.” Tô Hàng nói với thím Trương một câu, sau đó lên lầu thay tây trang.
Thím Trương cầm túi công văn ra, thấy Tô Hàng không có ở đây, liền đưa nó cho Trầm Khê. Trầm Khê nhận lấy, đi đến đặt lên bàn trà, kết quả bỗng nhiên phát hiện văn kiện bên trong hình như không được ngay ngắn, khóa kéo kẹt một góc giấy A4. Trầm Khê không hề nghĩ ngợi lập tức kéo khóa ra định xếp văn kiện lại cho đàng hoàng.
Sau đó…
Tô Hàng ở trên lầu nhéo mình mấy cái, phát hiện thế mà lại không phải là mơ, vì thế đành phải thay đồ đi xuống. Hắn vội vã chạy tới bàn trà cầm túi công văn, định tới đó tìm Lý Thanh Viễn hỏi cho rõ, chuyện này rốt cuộc là như thế nào?
“Tô Hàng!” Trầm Khê gọi lại nam nhân đã sắp ra khỏi cửa.
“Ừm?” Tô Hàng phản xạ có điều kiện dừng bước.
Trầm Khê giơ lên văn kiện trong tay, ngữ khí lạnh lẽo như sông băng Nam Cực: “Anh muốn ly hôn với em?”
Cái gì gọi là sét đánh giữa trời quang???
Tô Hàng đứng đực ra tại hiện trường, rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra? Hắn phải làm cái khỉ gì mới được đây???
Tác giả có lời muốn nói: Vốn dĩ muốn viết nhiều hơn chút, nhưng mà… Tốc độ tay của Cua chỉ được tới đó, không còn cách nào khác hụ hụ hụ…