Chiếc bàn trong phòng ăn rộng và bóng như mặt nước hồ.
Trên bàn là bộ đồ ăn bằng sứ màu xanh nhã xinh đẹp. Lại có một bộ lọc cà phê bằng bạc. Bên cạnh có chiếc chuông bạc. Bà Marion Hillyard ngồi dựa chiếc ghế, nhả khói và thở dài. Hôm nay là rất mệt. Chủ nhật nào cũng là ngày mệt cho bà. Nhiều khi bà thấy ở nhà lại mệt hơn đến văn phòng làm việc. Bà dùng ngày chủ nhật để trả lời thư từ, xem qua các sách mà gia nhân mua cho bà; ghi những gì bà thấy cần phải sửa sang lại trong nhà trong tuần tới, hoặc áo quần gì cần may thêm; vạch ra thực đơn tuần tới cho bà bếp lo nấu. Đã bao năm bà cứ theo thời khóa biểu đó, kể từ trước khi bà thay chồng lo công việc của hãng. Và từ ngày chồng chết, ngoài việc thường ngày, chủ nhật bà còn săn sóc cho Michael.
Lúc này bà nhớ lại mọi việc, bà mỉm cười, nhắm mắt. Bà rất thích những giờ phút sống với con, bà không muốn ai chen vào những lúc ấy. Và không muốn ai tách Michael ra khỏi bà.
Nhưng rồi ngày chủ nhật ấy không còn nữa. Tự dưng nước mắt bà rưng rưng. Bà ngồi yên, nhớ lại Michael mười tám năm về trước, lúc còn là cậu bé sáu tuổi, còn là hoàn toàn của bà. Bà thương yêu cậu bé biết bao. Bà có thể làm tất cả mọi việc cho con. Và bà đã làm như thế thật. Bà duy trì cả một cơ nghiệp đồ sộ cho con; cả cái gia tài sự nghiệp này là quà tặng quí giá cho Michael: công ty Cotter-Hillyard. Và bà đã yêu thích công việc như yêu con bà.
– Má, hôm nay trông má đẹp lắm.
Bà ngạc nhiên mở mắt, thấy Michael đứng ở cửa phòng. Bà muốn ôm con như ngày nhỏ. Nhưng rồi bà chỉ mỉm cười nói:
– Con về đây sao Má không nghe ai báo?
– Con dùng chìa khóa riêng.
– Con ăn gì chưa?
Michael bước vào phòng, anh mỉm cười nhưng có vẻ lo lắng. Anh nhìn đĩa thức ăn của mẹ và hỏi:
– Má ăn gì vậy? à, hình như sô cô la hả?
Bà Marion lắc đầu. Michael như một đứa trẻ. Cậu ta không hề trưởng thành. Bà hỏi:
– Con ăn gì? Chị bếp Mattie vẫn còn ở dưới nhà bếp, ăn gì thì gọi.
– Thôi, còn gì con ăn nấy.
Bà Marion cầm chuông rung. Chị Mattie vào ngay và hỏi:
– Thưa bà, bà gọi gì ạ?
– Chị Mattie, cho ông Hillyard ly cà phệ
Và bà quay hỏi Michael:
– Con ăn gì?
Anh lắc đầu. Bà liền nói với chị Mattiẹ
– Thôi cà phê thôi vậy…
Michael thắc mắc sao mẹ mình không hề cảm ơn chị bếp. Như thể rằng các người đó sinh ra để cho mẹ anh sai khiến sao? Nhưng rõ ràng là bà Marion nghĩ như vậy. Chung quanh bà luôn luôn có người giúp việc, thư ký, đủ thứ để sẵn sàng làm việc theo lệnh của bà. Mẹ của bà chết từ khi bà mới ba tuổi trong một tai nạn cùng với đứa con trai, nên bà còn lại một mình hưởng cả một cơ nghiệp. Bà đã quen được hầu hạ. Lúc này bà hỏi Michael:
– Chuyện học hành của con ra sao?
– Gần xong rồi má. Lạy chúa. Hai tuần nữa thôi !
– Má biết. Má rất hãnh diện về con. Có bằng tiến sĩ là tuyệt lắm, nhất là ngành kiến trúc.
Rồi bà hỏi tiếp:
– Tuần này chúng ta sẽ tiếp xúc với cậu Ben Avery về công việc giao cho cậu ấy. Con chưa nói gì với bạn con à?
– Dạ chưa. Chắc là nó mừng lắm.
– Ừ, công việc cũng khá lắm.
– Nó xứng đáng chứ má.
– Má hy vọng như thế con. Còn con? Con sẵn sàng làm việc chứ? Văn phòng của con chuẩn bị tuần sau là xong cho con đấy!
Bà có vẻ vui lòng. Đấy là một văn phòng bà ra lệnh làm thật đẹp, giống như văn phòng của cha Michael ngày trước. Đồ đạc đều sắm từ London. Bà nói:
– Đẹp lắm đấy con.
Michael mỉm cười với mẹ. Anh thêm:
– Tốt lắm, con có mấy thứ định đóng khung để treo. Để con xem lại rồi tính sau.
– Con khỏi lọ Má lo mọi thứ trên tường phòng cả rồi.
Hình như bà Marion thấy một điều gì đó nơi mặt Michael, bà nhìn anh có vẻ dò xét. Vừa lúc ấy thì chị Mattie bưng cà phê vào. Michael nói:
– Cảm ơn Mattiẹ
– Không có gì, thưa ông Hillyard.
Chị ta mỉm cười. Chị lúc nào cũng vui vẻ đối với cậu chủ. Chị hỏi bà Marion:
– Thưa bà, cần gì nữa không ạ?
– Thôi. à Michael, con muốn vào phòng thư viện không, thì nhờ chị Mattie bưng vào luôn?
– Vâng.
Có lẽ vào phòng thư viện dễ nói chuyện với mẹ hơn, nên Michael đồng ý ngaỵ Anh đứng dậy đi theo bà Marion. Từ phòng thư viện nhìn ra có thể thấy đường Số Năm và Công Viên Trung Tâm. Sát tường đầy tủ sách, lại có treo chân dung cha Michael, bức chân dung mà Michael rất thích vì vẻ đằm thắm nơi khuôn mặt cha anh. Lúc nhỏ, anh hay vào nhìn bức chân dung này và nói chuyện lớn với nó. Có lần mẹ anh bắt gặp và bảo rằng làm như thế là không có lý. Nhưng sau này có lần anh lại bắt gặp chính bà ngồi nhìn chân dung cha anh và lặng lẽ khóc.
Bà Marion ngồi vào chiếc ghế quen thuộc của bà, chiếc ghế kiểu Louis XV. ánh lửa nơi lò sưởi rọi long lanh vào mặt bà. Đã năm mươi bảy tuổi nhưng bà vẫn còn đẹp. Bà sinh Michael lúc bà ba mươi tuổi, lúc ấy bà rất đẹp. Michael thừa hưởng mái tóc vàng mật của bà. Nay thì tóc bà đã ngã màu xám, và khuôn mặt bà cũng bớt phần linh động, mà in dấu vết của lo toan vì công việc. Đôi mắt cũng bớt sôi bỏng như xưa. Có lẽ mùa đông cuộc đời đã bắt đầu đến với bà.
– Michael, má có cảm tưởng hôm nay con xuống đây là để nói với má một điều gì quan trọng phải không? Vậy thì có việc gì, nói đỉ
Bà tự hỏi phải chăng có cô gái nào mang thai với Michael, hay xe anh ta bị tông vào đâu, hay anh gây tai nạn cho ai? Chuyện gì thì cũng dàn xếp được thôi. Chỉ cần anh nói với bà. Bà rất vui lòng thấy Michael đến thăm bà.
– Không má à. Chẳng có chuyện gì. Nhưng có một chuyện con muốn bàn với má. Con nghĩ đã đến lúc má và con thành thật bàn chuyện.
– Bộ xưa nay má và con không thành thật à?
– Có vài chuyện như vậy.
Anh ngồi chồm tới trước, và nói nho nhỏ:
– Chẳng hạn như chuyện về Nancỵ
– Nancy à?
Bà có vẻ dửng dưng, coi như nói đến một người giúp việc nào đó. Michael có cảm tưởng như muốn đứng lên tát bà một tát. Anh nói:
– Vâng, Nancy McAllister. Bạn của con.
– à há!
Bà làm thinh, cầm chiếc thìa bạc trong đĩa của bà lên, rồi một lát lâu mới nói, mắt bà có vẻ lạnh lùng.
– Có chuyện gì má và con không thành thật về Nancy nào?
– Thì mẹ làm như không có Nancỵ Còn con thì vẫn giấu không muốn mẹ làm phiền. Nhưng sự thật là… con sắp cưới Nancỵ
Anh thở mạnh, ngồi dựa ra ghế và tiếp:
– Hai tuần nữa con cưới Nancỵ
Bà Marion hết sức bình tĩnh. Bà ngồi yên. Một lát bà mới hỏi:
– Sao vậy? Nó có thai à?
– Không phải vậy đâu.
– May đấy. Thế tại sao con cưới nó? Mà sao hai tuần nữa là phải cưới?
– Vì lúc đó con ra trường rồi, và con sẽ về New York bắt đầu làm việc. Cưới Nancy là có lý thôi.
Bà Marion vẫn nhìn anh, bà gác chân này lên chân kia, tà áo nghe sột soạt và bà hỏi:
– Có lý là có lý với ai?
– Với má và con.
– Với má thì không. Người ta vừa mới yêu cầu chúng ta xây dựng một trung tâm y khoa ở San Franciscọ Con sẽ không có thì giờ để lo chuyện lấy vợ trong hai năm tới vì công việc bề bộn lắm. Thực tình là má muốn con chờ một thời gian nữa đã.
Bà nói rất nhẹ nhàng. Michael thấy có nhiều hy vọng. Anh nói:
– Thì Nancy sẽ giúp chúng ta thêm. Nancy sẽ không làm con bận tâm và sẽ không làm phiền má đâu. Nancy khá lắm.
– Có thể như thế, nhưng nếu nhờ Nancy, con không sợ dị nghị à?
– Dị nghị sao?
– Cô ấy là ai thì chắc con cũng biết rồi?
– ý má nói sao?
– Con sẽ thấy!
Bà nhẹ nhàng đứng lên, tới chỗ bàn giấy, kéo hộc lấy ra một xấp hồ sơ, lặng lẽ đến đưa cho Michael. Anh cầm lấy, lưỡng lự không hiểu gì. Anh hỏi:
– Đây là gì vậy má?
– Một bản báo cáo. Má đã nhờ một nhân viên điều tra tư theo dõi cô bạn gái họa sĩ của con. Má không được hài lòng. Bây giờ con ngồi đấy đọc đi.
Michael ngồi xuống. Anh miễn cưỡng lật tập hồ sơ ra đọc. Ngay ở phần đầu cho biết rằng cha của Nancy bị giết trong tù lúc Nancy còn bé tí. Và hai năm sau đó mẹ nàng chết vì nghiện rượu. Cha nàng bị bảy năm tù vì ăn cướp có khí giới. Bà hỏi mỉa mai:
– Con thấy những người đó tốt lành à?
Michael bỗng ném tập hồ sơ lên bàn. Mấy tờ giấy rơi xuống đất. Anh nói:
– Con không đọc được cái thứ rác rưởi này đâu.
– Con phải đọc, vì con sẽ cưới nó mà.
– Cha mẹ nàng có là ai đi nữa thì đã sao. Đó đâu phải là lỗi của nàng?
– Phải rồi. Nhưng đó là sự bất hạnh của nó. Nếu con cưới nó thì con rước lấy cái bất hạnh ấy. Michael con phải ý tứ. Con sắp sửa nhận lãnh công việc mà mỗi hành vi giao tiếp của con dính dáng đến hàng triệu đôlạ Con không thể làm điều gì để bị tai tiếng. Vì như vậy con sẽ làm sụp đổ cả nhà tạ ông của con đã xây dựng hơn năm mươi năm trước, để bây giờ con làm sụp đổ chỉ vì chuyện tình yêu vớ vẩn à? Đừng có điên. Đã đến lúc con khôn lớn. Đã đến thời điểm của con. Những ngày lộn xộn phải chấm dứt. Đúng hai tuần nữa.
Bà nhìn Michael với ánh mắt như sắp đổ lửa. Bà không để thua trong chuyện này. Bà làm bất cứ gì để thắng. Bà nói tiếp:
– Michael, má không cần bàn luận với con vụ này nữa. Con không phải chọn lựa gì cả.
– Tại sao con không được chọn lựa? Má phải biết, con không thể cúi đầu và bò lê trước mặt má cùng với những qui luật của má suốt đời con đâu. Không đâu! Má coi con như một con búp bê mãi là ý thế nào? Vấn đề là con làm việc cho má! Thế thôi ! Chứ má không khống chế cả đời con. Con có quyền muốn cưới ai con thích!
– Michael!
Bà nhìn sang anh trừng trừng. Như một con mèo già gườm một con mèo nhỏ. Con này đều có chút sợ con kia, con nào cũng muốn thắng, và chiến đấu cho sự tồn tại của mình.
Bỗng có chuông cửa reng, George Calloway bước vào, và ông ta nhận định ngay là ông đang gặp một cảnh quan trọng. ông là một người lịch thiệp, trang trọng, ở vào tuổi năm mươi, là cánh tay phải của bà Marion trong bao năm naỵ Hơn nữa ông rất có thể lực trong đại công ty Cotter-Hillyard. Tuy nhiên, khác với bà Marion, ông rất ít xuất hiện ở mặt nổi, ông chỉ muốn giữ uy quyền của mình trong bóng tối hậu trường. ông biết rõ giá trị của sức mạnh trong lặng lẽ. ông được bà Marion tin tưởng và coi trọng bao nhiêu năm nay từ lúc ông thay chồng bà quản lý công việc. Trong những năm đầu khi chồng bà vừa mất thì chính ông George này thực sự điều hành công ty Cotter-Hillyard, và chỉ vẽ cho bà Marion mọi việc. Bây giờ thì bà nắm trọn quyền hành, song vẫn nhờ cậy ông trong nhiều việc quan trọng. ông George hiểu rõ rằng bà Marion vẫn còn phải cần ông. Họ kết thành một khối mạnh. Và ông ta biết Michael là tất cả trọng tâm lo lắng của bà Marion. Lúc này ông nhìn Michael và hơi quan ngại. ông chỉ thoáng thấy nét mặt của bà Marion là hiểu gần hết vấn đề. ông hỏi bà ngay:
– Bà Marion, bà không sao chứ?
Bà bị bệnh cao huyết áp và tim cũng không tốt lắm. Lo cho sức khỏe của bà ta tức là lo cho công việc.
Bà Marion không nhìn Michael nữa mà quay qua trả lời ông George:
– Tôi không sao. Rất tiếc. Xin lỗi nhé. Mời ông vào đây đi.
– Có lẽ tôi đến không đúng lúc?
– Không sao, Georgẹ
Michael nhìn ông ta, nhưng ông mỉm cười như mọi khị Rồi anh nhìn qua anh, nói:
– Thôi, con đi. Má.
– Má sẽ gọi điện thoại ngày mai, Michael và sẽ bàn với con trên điện thoại.
Anh muốn nói một cái gì cho hả tức, cho mẹ anh sợ nhưng rồi anh không biết nói sao và nói làm gì. Mẹ anh gọi:
– Michael…
Anh không trả lời bà. Anh chỉ nghiêm trang bắt tay ông George rồi bước ra ngoài. Bà mẹ ngồi phịch xuống ghế, tay bà run run. Bà muốn ứa nước mắt, nhưng có ông George nên bà nén lòng lại. ông ta hỏi:
– Có chuyện gì thế?
– Nó sắp làm một chuyện điên rồ ông à.
– Không hẳn đâu, chắc chỉ dọa thế thôi.
– Ở tuổi chúng ta thì dọa thôi, nhưng ở tuổi nó là làm đấy.
Tất cả những nổ lực của bà đã vô ích: những báo cáo của nhân viên điều tra, những lần gọi điện thoại căn dặn… tất cả đều vô ích. Bà thở dài. ông George hỏi:
– Hôm nay bà đã dùng thuốc của bà chưa?
Bà Marion lơ đễnh lắc đầu. George hỏi:
– Bà để thuốc ở đâu?
– Trong xách tay của tôi. Sau bàn giấy.
ông ta bước lại chỗ sau bàn giấy, không nói gì đến các giấy bay rải rác dưới sàn nhà, chỉ yên lặng tìm cái xách tay lấy thuốc, rót một tách nước bưng lại cho Marion. Bà ta mở mắt, mỉm cười nói:
– George, không có ông thật tôi không biết làm sao.
– Thôi bây giờ bà nghỉ ngơi đi. Tôi về đã.
– Toi chỉ hơi lo lắng vì nghĩ đến Michael.
– Anh ấy vẫn sẽ đến làm việc cho hãng chứ?
– Vâng. Nhưng có một chuyện khác.
Lại chuyện cô gái. ông George đã biết rõ, nhưng lúc này ông không nói gì. Bà Marion uống xong thuốc, đã trở lại bình tĩnh, bà lấy hộp thuốc lá, chọn một điếu. George quẹt lửa cho bà đồng thời quan sát khuôn mặt bà. Marion là một phụ nữ đẹp, mặc dù lúc này bà hay bệnh. ông không hiểu Michael có biết mẹ cậu ta thường bệnh không. Đáng lẽ cậu ta không nên làm mẹ buồn bực thất vọng như vậy.
Nhưng George không biết được rằng chính Michael cũng đang thất vọng như mẹ. Anh ngồi trên xe ta-xi ra phi trường, mà nước mắt anh tuôn ra.
Đến phi trường anh gọi điện thoại cho Nancy trước. Máy bay hai mươi phút nữa mới baỵ Nàng hỏi:
– Việc ra sao anh?
– Tốt. Bây giờ thế này nhé. Em soạn sẵn đồ vào túi xách, ăn mặc tử tế, đợi anh, một giờ rưỡi đồng hồ nữa anh về tới, có việc.
– Gì vậy?
Nàng hơi lấy làm lạ. Michael yên lặng một lát, rồi nói:
– Đi ngao du chơi, em yêu. Em sẽ hiểu.
Nàng cười rất ấm giọng và nói:
– Chắc anh điên.
– à thì điên vì em!
Anh cảm thấy vui vì sắp trở về cùng Nancỵ Không có ai tách anh ra khỏi Nancy được. Mẹ anh, hay các bản báo cáo, hay bất cứ gì đều không làm anh xa nàng được. Anh bảo:
– Nancy à, em nhớ mặc cái gì cũ cũ một chút, mới mới một chút…
Anh cười. Nancy ngạc nhiên:
– ý anh muốn nói sao?
– ý anh muốn là tụi mình làm lễ cưới ngay đêm naỵ Em không có gì phản đối chứ?
– Không…Nhưng mà…
– Chẳng nhưng mà gì cả! Em làm như anh dặn ngay đi.
– Sao phải là tối nay mới được.
– Tin anh đi. Tối nay trăng tròn đấy?
– Thôi được.
Nàng cười. Nàng sắp có chồng. Nàng và Michael lấy nhau.
– Một giờ nữa anh gặp em, nhé. Này… Nancỵ
– Dạ?
– Anh yêu em.
Michael gác máy và chạy ra cổng sân baỵ Anh là người khách chót lên máy baỵ Bây giờ không gì ngăn anh được nữa.