à Marion đang ngồi trong phòng khách của bà tại khách sạn Fairmont. Cửa sổ nhìn ra toàn cảnh vùng vịnh và thị trấn Marin ở xa xa rất đẹp. Nhưng bà Marion không quan tâm đến phong cảnh, mà bà đang nghĩ ngợi đến cô gái bà sắp gặp. Cô ta đã thay đổi như thế nào? Bác sĩ Gregson có giữ đúng lời hứa mà ông ta đã hứa hai năm trước đây hay không? Ben Avery nhận không ra, nhưng còn Michael liệu anh ta có còn nhận ra không? Và cô ta đã yêu người khác rồi, hay còn vẫn như Michael trở nên cay đắng và khép kín.
Bà Marion nghĩ ngợi lung tung. Nhưng nếu không phải thì sao? Rất có thể là không phải lắm…
Bà gác chân này lên chân kia, rồi lại bỏ xuống. Rồi bà rút thuốc ra hút, ngồi dựa vào chiếc ghế đệm, nhắm mắt lại lúc lâu. Bà thấy mệt. Chuyến bay buối sáng nay lâu quá. Đáng lẽ bà phải nghỉ một ngày trước khi gặp cô gái này. Nhưng rồi bà nôn nóng, không thể kéo dài. Bà muốn biết ngay sự thể.
Lúc này là bốn giờ mười lăm. Bên New York là bảy giờ mười lăm. Michael có lẽ còn ở văn phòng. Avery thì chắc đã đi lang thang với cô gái bên phòng vẽ kiểu, bà chẩu môi khi nghĩ đến họ. Ben không nghiêm chỉnh như Michael con bà. Nhưng cậ ta lại không mất hạnh phúc như con bà… Bà thở dài. Bà có làm điều gì sai không? Phải chăng hai năm trước bà đã điên khùng đòi hỏi ở cô bạn gái của Michael quá mức? Không! Cô ta không thể là của con bà! Rồi con bà sẽ tìm được người đứng đắn thôi. Không lý gì lại không tìm được, vì con bà có đầy đủ: bề ngoài đẹp trai, tiền bạc, địa vị. Anh sắp là chủ của một trong những công ty dẫn đầu ở Mỹ. Anh là người có quyền lực và tài năng, lịch sự và hấp dẫn…
Nghĩ đến con bà, khuôn mặt bà dịu lại. Con bà thật tốt. Nhưng cũng rất cô đơn. Bà biết điều đó. Anh ta cũng có một khoảng cách với bà. Bà không chắc là anh có thực sự vui thích với công việc hay không. Có lẽ không thể như bà. Cũng không thể như cha của anh hay ông của anh. Bà lại nghĩ đến chồng bà. Rồi nghĩ qua ông Georgẹ ông ta tử tế với bà biết bao trong mấy năm naỵ Không có ông ta chắc bà không thể tiếp tục nổi công việc. ông thường gánh hết việc nặng cho bà, chỉ dành cho bà các việc thích thú, vinh quang. ông là người có sức mạnh mà cũng rất khiêm tốn…
Marion mỉm cười một mình trong dòng suy nghĩmiên man của bà. Bỗng có tiếng chuông cửa. Bà giật mình. Lúc này đã bốn giờ hăm lăm. Cô gái trễ hẹn với bà hai mươi lăm phút. Nhưng vậy bà được một thời gian ngồi một mình suy nghĩ.
Bà trở lại khuôn mặt nghiêm trang, rồi bước chậm rãi đến mở cửa. Bà mặc chiếc áo lụa xanh, đeo chuỗi ngọc có bốn vòng, trông rất sang trọng. Cách trang điểm làm cho bà trông giống như một phụ nữ trên tuổi bốn mươi, chứ không phải ở tuổ gần sáu mươi của bà.
Bà vừa mở cửa, một cô gái rất trang nhã hiện ra trước mặt bà, tay ôm chiếc cặp rất nghệ sĩ.
– Cô Adamson phải không ạ?
– Vâng – Marie mỉm cười, rồi hỏi lại – Thưa bà Hillyard phải không?
Tuy hỏi vậy nhưng Marie đã biết rồi. Nàng đã được xem nhiều ảnh của bà Marion qua Michael. Đây là người mà nàng đã từng muốn kêu là mẹ, nhưng nay thì không còn gì nữa.
Bà Marion đưa tay ra bắt tay Marie và nói:
– Cô mạnh khỏe chứ? Mời cô vào đi.
– Xin cám ơn.
Hai người phụ nữ nhìn nhau e dè. Bà Marion ngồi xuống và gọi khách sạn bưng trà cùng nước ngọt lên. Thật là rắc rối bao nhiêu với cô gái đã làm tốn của bà gần nửa triệu đô la này. Không biết có phải cô ta đây không. Bà nhìn cô ta một cách cẩn thận. Chẳng có một chút gì thoang thoáng giống với các tấm ảnh của Nancy mà bà đã xem. Đây không phải là cô gái ấy. Tuy nhiên bà chờ nghe giọng nói. Bà vẫn còn nhớ rõ giọng nói khản khản của cô ta lúc hai bên thương lượng hồi hai năm trước. Bà gợi chuyện:
– Cô uống gì nào? Trà? Sodả Hay gì khác?
– Thôi, cám ơn, bà Hillyard…
Hai người chỉ nhìn nhau. Bà Marion công nhận cô gái này quả đẹp thật, ăn mặc sang trọng. Bà tự hỏi không biết có phải tiền trợ cấp của bà được cô gái dùng sắm sửa đây chăng. Bà nói:
– Chiếc áo choàng cô mặc đẹp lắm. Khí hậu ở đây thật đáng thèm. Chứ ở New York, lúc tôi ra đi qua đây, bên đó tuyết xuống dày cả năm sau tấc… cô biết New York chứ?
Đấy là một câu hỏi mánh để dò, Marie biết ngaỵ Nhưng nàng muốn trả lời thành thật. Nàng ở New England, ít đến New York. Nếu nàng lấy Michael thì hẳn đã đến ở tại New York. Nhưng lại không được vậy. Nàng trả lời với giọng hơi cứng.
– Không. Tôi không biết rõ New York lắm. Tôi không phải là dân thành phố lớn.
Nàng hoàn toàn là Marie rồi, không còn dấu vết của Nancy nữa. Nhưng bà Marion lại nói:
– Khó tin! Tôi thấy cô trông đúng là người ở thành phố lớn.
Bà vừa nói vừa mỉm cười, và đôi mắt nhìn Marie như một con két mẹ nhìn một con chim sâu nhỏ. Marie chỉ nói:
– Cám ơn bà.
Rồi nàng lặng lẽ mở cặp, lấy ra một tập album dày trong đó có những tác phẩm nhiếp ảnh của nàng. Tập sách hơi dày và nặng, bà Marion cầm lấy nhưng hai tay run run, Marie thấy rõ là bà ta quả đã già yếu. Thời gian đã không nhượng bộ gì bà Marion Hillyard cả. Marie chăm chú nhìn bà Marion lật từng trang ảnh. Bà ta vừa lật xem, vừa nói:
– Tôi đã hiểu tại sao Ben Avery cứ nhất định đòi ký giao kèo mời cô làm việc. Cô có những tác phẩm hết sức độc đáo. Có lẽ cô đã làm việc này nhiều năm rồi?
Marie lắc đầu:
– Dạ không ạ, chụp ảnh là nghề mới của tôi. Trước đây tôi vẽ tranh ạ.
– à, đúng. Ben có nói như vậy.
Bà cũng quên rằng đây có thể là Nancy McAllister. Bà hỏi:
– Cô vẽ thành công như chụp ảnh đây không?
– Tôi nghĩ là cũng khá, thưa bà.
Nàng mỉm cười, hai người yên lặng hồi lâu. Marie có cảm tưởng như nàng đang nhìn bà Marion qua một chiếc gương kỳ bí nàng thấy rõ được bà ta, nhưng bà ta không biết rõ được nàng. Marie nghĩ là chỉ có mình mình nắm được sự bí mật. Nàng nói:
– Bây giờ tôi thích chụp ảnh cũng như thích vẽ.
– Vì sao cô đổi nghề như vậy?
– Vì cuộc đời tôi bỗng nhiên có nhiều thay đổi, đến nỗi tôi trở thành như một người khác. Hội học là một phần của cuộc đời cũ, con người cũ của tôi, tôi không muốn vấn vương nữa.
– Tôi hiểu. Và có lẽ thế giới này không thiệt hại gì, vì cô chụp ảnh cũng thành công lắm Bỏ cái kia, có cái này. Nhưng ai giúp cho cô khởi đầu? Chắc là có một nghệ sĩ lớn ở đây? Bên đây có nhiều người tài ba lắm.
Marie chỉ lắc đầu. Nàng tưởng sẽ ghét bà Marion lắm, nhưng bây giờ nàng thấy không hẳn như vậy. Chỉ là không thích bà ta một chút thôi. Trông bà ta cũng chỉ là một phụ nữ với những yếu đuối, với sự tàn tạ về già, dù được trang điểm rất khéo, và mùa đông cuộc đời cũng đang bén gót đuổi tới bà tạ Marie cảm thấy không có gì phải thù ghét người phụ nữ này. Nàng đáp câu hỏi của bà ta:
– Không ạ. Thực ra chỉ có một người bạn giúp tôi. Đó là vị bác sĩ của tôi. ông ta quảng cáo tôi là một nhà nhiếp ảnh. ông quen với mọi người trong thành phố này.
– Peter Gregson.
Bà Marion tự dưng buột miệng kêu lên như thế. Và bất giác bà cũng giật mình như Mariẹ Marie làm bộ hỏi ngay:
– Bà biết ông ta à?
Nàng không hiểu sao bà Marion nói ra như vậy. Chả lẽ bà ta biết nàng là ai rồi sao? Không, bà ta không thể biết được đâu. Chả lẽ Peter đã nói cho bà ta hay à? Không, ông không bao giờ làm như thế.
Bà Marion nói:
– Vâng, tôi cũng có biết.
Bà ngần ngừ một lúc lâu, nhìn Marie, rồi mới thủng thỉnh nói tiếp:
– Vâng, cô Nancy, tôi có biết. Quả ông ấy thực hiện một chuyện rất tốt cho cộ
Đấy là một cú nhắm bắn xạ Bà muốn biết đây có phải đích thực là Nancy không. Bà chỉ đoán thôi, nhưng cứ bắn thử ra một câu dò hỏi. Song Marie lại nói:
– Hình như bà có nhầm lẫn gì. Tên tôi là Marie ạ.
Tuy nhiên, tựa hồ không còn kềm chế nổi, Marie bật khóc. Nàng đứng dậy bước tới đứng ở cửa sổ, nhìn ra bên ngoài. Lúc lâu nàng mới hỏi:
– Sao bà biết? Có ai nói với bà chăng?
Bà Marion ngồi ngã người ra chiếc ghế. Bà cảm thấy hài lòng, ít ra thì chuyến đi của bà không đến nỗi uổng công. Bà đã đoán rất đúng những gì bà nghi ngờ. Bà trả lời Marie:
– Không đâu. Tôi đoán thôi. Tôi cũng không biết tại sao. Nhưng ngay lúc Ben nói tới cô là tôi đoán được.
– Thế…
Nàng muốn hỏi thăm Michael ngaỵ Nhưng rồi nàng lại hỏi khác đi:
– Thế bà qua đây làm gì? Để biết chắc rằng tôi có giữ lời hứa với bà hai năm trước đây không à?
– Thì cô đã chứng tỏ là cô giữ lời hứa đấy.
Giọng bà Marion lúc này dịu nhẹ, đó là giọng của một người đã già. Bà nói tiếp:
– Chính tôi cũng không biết tôi muốn gì, song tôi thực sự là muốn gặp lại cô, nói chuyện với cô, xem cô ra thế nào, và có quả thật là cô không?
– Và bà muốn xem ông Gregson làm ăn ra sao thì phải? Vậy bà thấy thế nào, có xứng với bốn trăm ngàn đô là của bà chăng?
Giọng Marie như đầy hằn học, chua chát, và đôi mắt nàng lại lộ vẻ thù ghét bà Marion.
Bà Marion nói:
– Sao cô không tự trả lời? Cô thấy có xứng không? Cô có hài lòng không? Tôi thì thấy bây giờ cô đẹp lắm, Marie!
– Cám ơn bà. Vâng, tôi biết ông Peter thực hiện một việc rất tốt. Nhưng cũng giống như thỏa thuận với quỷ sứ. Đổi cả một cuộc đời lấy một cái mặt.
Marie cảm thấy cơn giận như trào lên. Nàng ngồi phịch xuống chiếc ghế. Bà Marion hỏi:
– Và tôi là quỷ sứ? – Giọng bà run run, bà nhìn thẳng vào Marie và tiếp – Bây giờ nói ra thì có thể là không đúng nhưng cô nên biết lúc đó tôi cho là tôi đã làm một điều rất đúng.
– Bà thấy sao? Bây giờ Michael thế nào? Có hạnh phúc không? Bà thấy gạt tôi ra ngoài thì có đem lại hạnh phúc cho con bà không?
– Michael không hạnh phúc gì hơn cộ Nhưng rồi nó sẽ làm lại cuộc đời. Và tôi chắc cô cũng vậy thôi. Song theo tôi thấy, hình như cô chưa lấy ai. Tôi không muốn hỏi thêm.
– Còn Michael? Anh ta cũng chưa lấy ai à?
Nàng giận mình đã hỏi câu ấy, nhưng cũng mong bà Marion trả lời là chưa. Bà ta đáp:
– Nó lấy rồi chứ!
Marie há hốc mồm, như đứt hơi thở. Song bà Marion nói tiếp:
– Nó lấy công việc của nó làm cuộc sống của nó. Nó muốn quên cuộc sống để lo công việc.
Đồ chó cái! Thế thì tốt thôi! Tốt! Marie liền đốp chát:
– Thế thì bà đã thấy bà sai lầm chưa? Bà biết đó, tôi yêu Michael, yêu hơn bất cứ cái gì trong đời này! Lạy chúa, nhưng bây giờ cái mặt đã khác mất rồi..
Bà Marion tỉnh táo nói:
– Tôi biết. Nhưng tôi nghĩ là mọi thứ sẽ qua đi.
– Qua đỉ
– Có lẽ vậy. Vì Michael không bao giờ hỏi đến cộ
– Anh ấy có đi tìm tôi không?
Bà Marion từ tốn lắc đầu:
– Không.
Nhưng bà không nói rõ lý dọ Bà không cho Marie hay là Michael tưởng nàng đã chết. Marie liền hỏi:
– Vậy bà gọi tôi đến đây làm gì? Chỉ là để thỏa trí tò mò của bà thôi à? Hoặc để bà xem các tác phẩm nhiếp ảnh của tôi à?
– Tôi cũng không rõ lắm. Nancỵ à, xin lỗi… Mariẹ Tôi chỉ muốn gặp cô, để biết cô đã ra thế nào. Nói ra thì có vẻ sướt mướt quá, nhưng cô biết không, tôi cũng đang hấp hối sắp từ giã cuộc đời.
Bà thật sự có vẻ buồn phiền trước mặt Mariẹ Nhưng Marie không xúc động gì. Nàng nhìn bà ta lúc lâu, rồi mới nói:
– Tôi rất buồn khi nghe bà nói vậy, bà Hillyard. Song tôi đã chết cách đây hai năm rồi. Và xem ra, ông con trai của bà cũng đã chết như vậy. Nghĩa là hai chúng tôi đã chết trên tay bà. Thành thật mà nói, quả khó cho tôi có cảm tình với bà. Đúng lý ra, tôi phải biết ơn bà, nhờ bà mà đàn ông nay nhìn tôi có vẻ ưa thích không phải chạy trốn vì kinh hãi. Đúng lý ra tôi phải biết ơn bà nhiều lắm. Thế nhưng tôi không cảm thấy được gì cả. Vì bà đã làm hỏng cả cuộc đời Michael. Bà biết đấy. cho dù bà giúp tôi.
Bà Marion yên lặng gật đầu. Bà thấy nặng nề vì lời trách móc của cô gái. Riêng bà, hai năm qua bà cũng đã thấy như vậy về phía Michael. Song bà không biết gì về phía cô gái này. Có lẽ vì thế mà bà đã đến đây. Bà bảo:
– Tôi không biết nói sao với cộ
– Thì từ biệt là hay nhất thôi.
Marie ôm cặp và áo choàng lên, bước ra cửa. Nàng dừng lại nơi cửa một chút, tay cầm quả nắm cửa, đầu cúi, nước mắt tuôn lả chả. Nàng nhìn lui cũng thấy bà Marion đang tuôn nước mắt. Nàng cố gắng nói nho nhỏ:
– Chào bà Hillyard… Nhắn gửi tình yêu của tôi đến với anh Michael.
Nàng khép cửa nhè nhẹ. Nhưng bà Marion vẫn đứng yên bất động. Bà thấy tim bà như nhói đau trong lồng ngực. Bà há miệng thở ngáp, quờ quạng vớ tới chỗ nút chuông điện để gọi người giúp việc của khách sạn, trước khi bà ngã xuống.