– Em đi Boston à? Nhưng tại sao lại đi qua chỗ đó? Anh không hiểu nổi!
Peter có vẻ chán nản buồn bực. ít khi ông như vậy. Hôm nay ông rất mệt mỏi vì phải đi họp cả ngày với các kỹ sư về vụ cái trung tâm y khoa mới. Tại sao ông lại phải họp với họ và lại tham dự vào trong hội đồng quản trị?
ông quay qua nói với Marie:
– Anh thấy em đi như vậy là hơi điên.
– Không, em không điên đâu. Em bắt buộc phải đi. Em đã chuẩn bị xong rồi. Quá khứ đối với em là đã dứt khoát.
– Chưa đâu, mới suýt bị tai nạn xe em đã hoảng hồn hoảng vía. Như vậy là chưa có dứt khoát đâu.
– Anh, anh phải tin nơi em. Em phải đi để làm một hành động cuối cùng dứt khoát. Em sẽ hoàn toàn thoải mái tự dọ Ngày mốt em sẽ trở về.
– Không tốt đâu em ạ.
– Tốt chứ anh.
Giọng nàng cương quyết, làm cho Peter yên lặng không nói thêm gì. ông chỉ ngồi dựa ra ghế và thở dài. Có lẽ dù sao Marie cũng hiểu rõ điều nàng đang làm. ông nói:
– Thôi được. Anh không hiểu. Nhưng anh hy vọng là em hiểu rõ điều em làm. Trở qua đó em có sao không?
– Tốt thôi. Tin em đi.
– Anh tin. Không phải là anh không tin em. Mà là vì… Ồ, mà anh cũng không biết nữa. Anh không muốn em bị tổn thương. Bây giờ em có cho anh hỏi một câu hơi điên điên không?
Lạy Chúa! Nàng mong ông ta khoan hãy hỏi câu đó. Tuy nhiên nàng bảo:
– Anh cứ hỏi đi !
Nàng chờ đợi.
– Em có biết là Michael Hillyard đang ở nơi đây không?
Nàng trả lời rất bình tĩnh:
– Có!
– Em có gặp anh ta không?
– Có! Anh ta đến chỗ phòng triển lãm. Anh ta muốn em thực hiện vài tác phẩm cho dự án của anh ta ở bên miền Tây. Em từ chối.
– Anh ta có biết em là ai không?
– Không.
– Sao em không nói cho anh biết?
Bây giờ là lúc Marie kể cho Peter nghe chuyện nàng gặp lại mẹ Michael. Nhưng nàng thấy không quan trọng gì nữa cả. Nàng chỉ nói:
– Không. Dĩ vãng coi như đã quạ
– Em chắc không?
– Chắc. Vì thế mà em đi Boston đấy.
– Vậy thì anh rất vui.
Nhưng ông ta vẫn có vẻ lo lắng hỏi tiếp:
– Chuyến đi của em có dính dáng gì đến hãng Hillyard không?
Marie lắc đầu:
– Không. Nhưng có liên quan đến quá khứ của em, Peter. Của riêng em thôi. Em không muốn nói gì hơn.
– Đồng ý thôi.
– Cảm ơn anh.
Đêm đó Peter định làm tình với Mariẹ Nhưng rồi ông chỉ lặng lẽ hôn nàng. ông thấy là nàng cần được nằm yên một mình.
Sáng hôm sau Marie đem chú chó Fred tới gởi ở trạm thú ỵ Nàng biết những gì nàng đang làm. Nàng bình tĩnh, tự nhiên. Nàng ra sân bay trước giờ khởi hành rất lâu.
Nàng đến Boston lúc chín giờ tối, giờ địa phương. Nàng định thực hiện công việc ngay đêm đó, nhưng sợ gặp rủi ro, nên đành để đến sáng hôm sau. Nàng sẽ thuê xe hơi để lái đến nơi muốn đến, rồi lái về.
Lúc lên giường ngủ ở khách sạn nàng cảm thấy như mình về đây với một sứ mệnh thiêng liêng. Nàng không muốn xem lại thành phố, không muốn gọi điện thoại cho ai, không đi đâu khác. Tất cả như một giấc mơ, một giấc mơ dài hai năm qua, nàng muốn sống lại một lần cuối giấc mơ ấy…