Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Hẹn Yêu

Chương 7

Tác giả: Danielle Steel

Xe cứu thương ngừng trước một khách sạn, người ta khiêng cáng Michael vào một cách nhẹ nhàng. Người quản lý khách sạn đang chờ đón họ. Một căn nhà phù của khách sạn được dành toàn bộ cho Michael. Anh đòi ở khách sạn vài hôm trước khi về nằm ở nhà. Bà Marion chiều theo ý anh. Mấy người đi theo xe cứu thương chuyển Michael nhẹ nhàng qua một chiếc giường. Anh nói:

– Lạy ơn Chúa, con không bị gì nặng đâu, má. Bệnh viện bảo rằng con không sao mà.

– Nhưng con có gì phải nôn nóng đâu?

– Nôn nóng?

Anh nhìn quanh căn nhà, trong khi bà Marion thưởng tiền cho các nhân viên cứu thương, rồi họ biến đi. Căn nhà đầy hoa đây đó. Bên cạnh giường là một rổ trái cây. Khách sạn này là của mẹ anh. Bà đã đầu tư mua toàn bộ cách đây mấy năm. Bà Marion nói:

– Nào, bây giờ con nằm nghỉ ngơi thoải mái. Đừng có nôn nóng gì cả. Con muốn ăn gì không?

Bà muốn có một y tá săn sóc cho Michael, nhưng các bác sĩ nói là không cần. Michael chỉ cần nghỉ ngơi thoải mái vài tuần đi làm lại được. Bà Marion hỏi:

– Con ăn trưa nhá?

– Cho con măng ốc, sò Rockerfeller, rượu sâm banh, trứng rùa và trứng cá ca-vi-ạ

Anh vừa nói vừa ráng ngồi dậy như một đứa trẻ.

– Chà, con ăn những món gì mà nó lộn xộn với nhau vậy?

Bà nhìn đồng hồ tay rồi tiếp:

– Thôi con tự gọi nhạ Mẹ phải đi họp ngay bây giờ, ông George sắp tới.

Bà đi ra khỏi phòng. Vừa lúc đó Michael lại nghe có chuông cửa, lát sau ông George Calloway bước vào phòng anh và hỏi:

– A, Michael, cậu cảm thấy thế nào?

– Sau hai tuần nằm bệnh viện, chẳng làm gì cả, tôi cảm thấy bối rối quá!

Anh muốn làm sao cho tình huống của anh nhẹ bớt đi, nhưng đôi mắt anh vẫn mang nặng một nỗi ưu tư nào đó. Chính mẹ anh cũng nhận thấy điều này, nhưng bà nghĩ rằng vì anh còn mệt. Bà không muốn giải thích cách nào khác. Bà thường bàn với anh về công việc làm ăn và kế hoạch mở một trung tâm y khoa ở San Franciscọ Bà không bàn gì với anh về tai nạn vừa qua cả.

Lúc này ông George ngồi ở đuôi giường Michael và nói với anh:

– Sáng nay tôi có ghé qua văn phòng của anh. Vâng, họ làm xong, trang trí đẹp lắm.

– Chắc vậy, mẹ tôi có khiếu thẩm mỹ lắm.

Lúc ấy bà Marion lại từ ngoài bước vào, bà mặc chiếc áo xám do nhà Chanel may, đeo chuỗi ngọc ba vòng ở cổ. ông George nhìn bà ta và trả lời câu của Michael:

– Vâng, bà đúng như vậy.

Nhưng bà xua tay:

– Thôi đừng có hoa hoè ra đó. Trễ rồi. ông George, ông đã đủ giấy tờ chúng ta đang cần chưa?

– Dĩ nhiên có đủ cả rồi.

– Vậy thì đi thôi.

Bà bước lại hôn lên mái tóc Michael và bảo:

– Con nằm nghỉ đi. Nhớ bảo dọn bữa trưa lên ăn đi.

– Vâng, chúc má đi họp may mắn!

Bà cười bảo:

– Trong chuyện này thì không dính dáng gì đến sự may mắn cả.

Michael và ông George đều cười.

Lúc mẹ anh và ông George đi rồi, Michael ngồi dậy. Anh ngồi yên và suy nghĩ. Anh biết rõ anh sẽ phải làm gì. Anh đã dự định hai tuần naỵ Anh ngồi yên gần nửa tiếng đồng hồ, suy nghĩ. Anh nghĩ đi nghĩ lại hàng trăm lần dự định của anh. Đoạn anh bước tới chỗ chiếc vali để ở chân giường. Anh lấy áo quần, giầy vớ ra và mặc vào cẩn thận. Anh phải ngồi xuống đứng dậy ba bốn lượt để thở. Anh thấy sao mình lại yếu sức đến vậy. Anh phải mất nửa giờ mới mặc đồ, chải tóc xong. Đoạn anh nhờ văn phòng gọi cho anh một xe taxị

Anh đưa cho người tài xế địa chỉ anh muốn đến. Rồi anh ngồi dựa vào ghế sau xe. Anh có cảm tưởng như đến chỗ hẹn với nàng. Anh mỉm cười một mình. Đến nơi, anh cho người lái xe khá nhiều tiền, và không bảo đợi anh. Anh không muốn ai đợi chờ anh cả. Anh sẽ ở lại đấy một mình. Anh định sẽ tiếp tục trả tiền thuê nơi này để khi nào muốn đến ở lại thì đến. Nơi này chỉ cách New York một giờ baỵ Anh nhìn lên tòa nhà một cách quen thuộc rồi tự nhiên lẩm bẩm:

– A, Nancy Fancypants, anh đã về đây này!

Trước đây, anh đã nói câu đó cả ngàn lần mỗi khi bước vào cửa và thấy nàng ngồi ở giá vẽ, tay chân lấm tấm sơn màu. Có những lúc nàng say mê công việc đến nỗi không biết anh đang đi vào.

Anh đi chầm chậm lên cầu thang, mệt nhưng thấy bềnh bồng vui như đang trở về nhà. Anh muốn ngồi bên cạnh nàng, với những đồ vật thân quen của nàng. Anh cảm thấy một cái mùi quen thuộc đâu đây. Có tiếng nước máy chảy, tiếng một đứa trẻ đâu đó, tiếng một con mèo kêu, và bên ngoài có tiếng kèn xe vang lại. Anh nghe một bài hát tiếng ý vang ra từ máy thu thanh, và anh có cảm giác kỳ lạ là chiếc máy ấy vang lên từ căn phòng của nàng. Anh cầm chiếc chìa khóa riêng, đứng trước cửa phòng nàng một lúc lâu. Bỗng nước mắt anh tuôn ra. Anh đã đối diện với sự thật. Nàng không có trong phòng nàng nữa. Nàng đã ra đi mãi mãi. Nàng đã chết thật rồi…

Anh đã không tin sự thật. Nhưng bây giờ sự thật đã đập vào mặt anh. Anh vẫn cố mở khóa, vẫn hy vọng có người trả lời anh. Nhưng rồi chẳng có ai. Anh há hốc mồm…

– ôi! Lạy Chúa! Ủa chứ tất cả đâu rồi?

Bàn ghế, tủ giường, giá vẽ, tranh ảnh, sơn màu. Lạy Chúa tôi.. “Nancy!”. Anh nghe tiếng của anh khóc nức nở. Anh đứng trân người một lát, rồi bỗng quay người chạy từng hai nấc một xuống cầu thang, đến phòng người quản lý tòa nhà. Anh đập thình thình nơi cửa. Một người đàn ông già nua nhỏ bé hé cửa sợ sệt nhìn ra. Khi thấy Michael, ông ta mới mỉm cười. Nhưng Michael chợp lấy cổ áo ông ta và lắc lắc hỏi:

– Đồ của nàng đâu cả rồi, ông Kowalskỉ Đâu hết rồi? ông lấy làm cái gì? ông lấy phải không? Ai lấy? Đồ của nàng đâu rồi?

– Đồ gì? Ai.. ô! Lạy Chúa! Không, không! Tôi không lấy gì cả. Cách đây hai tuần người ta đến lấy. Họ bảo…

ông ta vừa nói vừa run. Michael thì giận dữ hỏi tới:

– Họ là ai?

– Tôi đâu có biết. Có người gọi tôi, bảo là căn phòng ấy phải dọn trống. Rằng cô McAllister đã…

ông già thấy nước mắt vẫn còn lăn trên má Michael nên ông không dám nói tiếp. Lát rồi ông mới lắp bắp:

– Thì ông biết đấy… Họ nói là căn hộ phải dọn trống. Hai cô y tá đến lấy ít đồ, sau đó vận xe vận tải của hãng Goodwill đến chở hết.

– Y tá à? Y tá nào? – Đầu óc Michael trống rỗng – Còn hãng xe Goodwill à? Ai gọi hãng đó?

ông già lại bảo:

– Tôi không biết họ là ai? Trông giống như y tá. Họ mặc đồ trắng. Họ không lấy gì nhiều. Chỉ lấy túi xách và đồ vẽ. Còn bao nhiêu là hãng Goodwill chở hết. Tôi chẳng lấy gì đâu. Tôi không bao giờ lấy đồ của ai đâu. Nhất lại là đồ của một co gái tử tế như vậy.

Nhưng Michael đâu nghe ông già nói gì nữa. Anh lững thững bước ra đường. ông già nhìn theo. Bỗng ông gọi:

– Này, này…

Michael quay lui, ông già hạ giọng nói:

– Tôi chia buồn với cậu… thật đáng tiếc…

Michael gật đầu, rồi lại lững thững đi ra. Sao các cô y tá lại biết? Sao họ lại thế? Chắc họ đã lấy hết nữ trang của nàng và các bức họa. Có lẽ có ai nói cho họ biết ở bệnh viện. Thật là đồ chim ưng ăn xác chết! Anh mà gặp được họ thì biết anh! Anh nắm chặt nắm taỵ..

Rồi anh vẫy một xe taxị Chui vào xe. Lưng anh bắt đầu đau. Anh hỏi:

– Chi nhánh Goodwill nào gần đây nhất?

– Goodwill gì?

– Goodwill về mua bán đồ cũ, bàn ghế ấy!

– à, biết rồi.

Đoạn chỉ năm phút sau người tài xế đã dừng xe bảo Michael:

– Đấy. Nó đấy.

Michael cám ơn, lơ đễnh trả tiền, gần gấp đôi giá trị tiền phải trả. Anh không chắc có cần vào trong hãng không. Anh chỉ muốn thấy lại đồ đạc của nàng ngay tại nhà nàng kia chứ! Anh đâu muốn thấy đồ đạc của nàng trong một nhà kho mốc meo, lại có đề giá bán trên các vật đó! Vậy anh phải làm gì bây giờ? Mua lại tất cả đồ đó chăng? Rồi làm gì? Anh lững thững đi vào trong nhà hãng Goodwill, cảm thấy cô đơn, mệt mỏi và bối rối. Chẳng có ai hỏi han gì anh. Anh đi qua mấy dãy đồ đạc, nhưng không thấy gì quen thuộc cả. Bỗng anh thấy rằng không phải đồ đạc của nàng là quan trọng, mà chính là anh anh muốn thấy nàng, thấy Nancy kia! Mà nàng đã mất rồi! Thì đồ đạc có nghĩa gì đâu! Nước mắt anh chảy dài. Anh lại lững thững trở ra.

Anh đi bộ một mình. Đầu óc anh chẳng biết gì nữa cả. Chân anh cứ đi. Như đi trên một thứ gì nhầy nhụa. Thân thể anh như một thứ gì nhão nhoẹt, nhưng tim anh như một tảng đá nặng nề. Anh thấy như cuộc đời anh đã hết… Anh nhìn lên đèn đỏ ở ngã tự Anh cứ bước tới…

o0o

Lúc anh tỉnh lại thì quanh anh là một đám đông. Anh đang nằm trên một bãi cỏ. Hình như ai đã khiêng anh vào đấy. Có một người cảnh sát đứng phía trên đầu anh nhìn chăm chăm vào mặt anh.

– Không sao chứ?

Người cảnh sát biết cậu thanh niên này không phải say rượu, cũng không phải chết, nhưng sao trông trắng bệch ghê rợn. Hình như bị bệnh nặng. Hoặc đói, hoặc sao đây. Nhưng xem ra có vẻ có tiền, không thể đói khát được. Michael nói:

– Vâng, không sao. Tôi mới ra khỏi bệnh viện sáng nay, nên có lẽ mất sức.

Anh mỉm cười, nhưng mấy người chung quanh cứ bu lại. Người cảnh sát phải giải tán họ đi. Đoạn ông ta bảo Michael:

– Tôi sẽ đón xe tuần tiểu chở cho anh về nhà.

– Thôi, tôi không sao ông à!

– Hay anh muốn trở lại bệnh viện?

– Không đâu!

– à, vậy thì chúng tôi đưa anh về nhà.

ông ta nói gì đó vào máy vô tuyến, rồi ngồi chồm hổm xuống cạnh Michael bảo:

– Một phút nữa xe sẽ tới. Bộ anh bị đau lâu rồi à?

– Hai tuần rồi.

Nơi gần thái dương của anh còn một vết sẹo nhỏ nhưng người cảnh sát không thấy. Chiếc xe cảnh sát đậu sát vào lề đường. Người cảnh sát đỡ cho Michael đứng dậy. Anh rất xanh xao, nhưng đã đỡ hơn lúc nãy. Michael cố gắng nói:

– Xin cám ơn.

Anh cho địa chỉ khách sạn, họ đưa anh về. Lúc anh vào phòng thì vẫn vắng vẻ chưa có ai. Anh định thay đồ rồi lên giường nằm nhưng thấy không cần thiết.

Anh đứng nơi cửa sổ nhìn ra ngoài. Anh đi tìm Nancy nhưng dĩ nhiên là không tìm thấy. Giờ đây anh chỉ có thể tìm nàng trong tim anh mà thôi.

Lát lâu anh nghe cửa phòng mở nhưng anh vẫn đứng yên không quay lại xem ai. Anh nghe tiếng mẹ anh hỏi:

– Michael, con dậy làm cái gì vậy?

Anh có cảm tưởng như mẹ anh nói với anh ngày anh bảy tuổi, chứ không phải đã trên tuổi hai mươi. Anh quay lại, mỉm cười mệt nhọc, nhìn ông George, rồi mới đáp:

– Con phải dậy, chứ không lẽ nằm mãi trên giường. Tối nay con định đi New York.

– Sao?

– Con đi New York.

Bà Marion có vẻ bối rối hỏi:

– Sao lại New York? Con muốn ở đây mà.

– Má đang bận cuộc họp. Con không có lý do gì lảng vảng ở đây nữa. Con muốn làm việc ở văn phòng con ngay ngày mai. Được không ông Georgẻ

ông George thấy vẻ buồn bã mệt nhọc nơi mắt Michael ông rất ngại. Nhưng ông nghĩ không chừng công việc sẽ làm cho cậu trai này khuây khỏa. Chứ nằm mãi không tốt, vì cậu ta sẽ suy nghĩ quá nhiều. ông nói:

– Michael, cậu nói có lý đấy. Và lúc đầu nên làm việc mỗi ngày một buổi đã.

Bà Marion bảo ngay:

– Cả hai đều điên hả? Mới ra viện sáng nay mà đã làm việc cái gì?

Michael cụng đầu anh vào đầu mẹ và nói:

– Má nổi tiếng về chuyện tự lo liệu một mình, vậy con thì sao?

Bà ngồi xuống giường mỉm cười bảo:

– Thôi được, thôi được.

Anh cũng ngồi xuống và ra bộ quan tâm, hỏi:

– Cuộc họp như thế nào, má?

Nhưng thực sự thì anh cũng muốn biết công việc ra sao, vì anh đã có quyết định rồi. Anh thấy là từ nay anh chỉ sống cho mỗi một việc duy nhất thôi, ấy là làm việc. Đối với anh không còn gì khác!

Bình luận
× sticky