Trời lạnh và khộ Marie kéo vành nón xuống, kéo cổ áo choàng lên, chiếc áo choàng bằng len màu đỏ.
Nàng đi bộ một đoạn đường ngắn đến văn phòng Faye Allison. Chú chó Fred chạy theo nàng như thường lệ, dây nịt cổ và dây dắt nó cũng màu đỏ như áo choàng của Nancỵ Lúc quanh qua góc đường nàng nhìn nó và mỉm cười. Nàng đang phấn khởi tinh thần. Nàng đi nhanh lên mấy bậc cấp trước văn phòng của Faye, rồi nói lớn:
– Hello, em đến đây, chị Faye ơi !
Giọng nàng vang trong căn nhà ấm. Có tiếng Faye từ trên gác trả lời vọng xuống. Marie cởi áo choàng. Bên trong là chiếc áo len màu trắng, có chiếc kim cài bằng vàng Peter đã tặng nàng trước đây. Nàng lơ đãng nhìn vào tấm gương soi lớn trong phòng, kéo nghiêng chiếc nón một chút trông cho vui, và mỉm cười vói hình mình trong gương. Chỉ còn một dãi băng nhỏ ở phần trên của trán. Vài tuần nữa dãi băng này cũng tháo. Xong. Công việc chữa trị của nàng như vậy là hoàn tất.
– Hài lòng với ảnh trong gương phải không Nancỷ
Nàng giật mình thấy Faye đã đứng sau lưng. Cô ta cười rất thân ái. Marie gật đầu và nói:
– Vâng, bây giờ em đã quen với khung mặt mới của em rồi. Nhưng mà chị thì chưa quen đấy!
ánh mắt nàng hơi nghịch ngợm nhìn Faye, cô ta liền hỏi:
– ý cô nói sao?
– Thì chị cứ gọi em là Nancy đó! Mà bây giờ là Marie chứ, chị quên à? Chính thức là Marie nhá!
– Tôi xin lỗi.
Faye lắc đầu, rồi cầm tay Marie dẫn vào gian phòng quen thuộc thường ngồi nói chuyện. Faye nói:
– Tôi cứ quên hoài !
– Đúng vậy. Em nghĩ là thói quen cũ khó bỏ lắm, phải không chị?
Mặt nàng tự nhiên buồn khi nói xong câu đó. Đoạn nàng tiếp:
– Em suy nghĩ chuyện này rất nhiều. Nhưng chắc rồi cuối cùng em phải vượt qua được thôi.
Faye hỏi:
– Chuyện Michael ấy hả?
Marie gật đầu. Faye hỏi:
– Điều gì khiến cô tin là rồi cô sẽ vượt qua được.
– Em nghĩ là em phải cương quyết vượt qua thôi. Không thể khác được. Chị Faye à, thực sự cũng đã gần hai năm kể từ ngày xảy ra tai nạn. Chính xác là mười chín tháng. Vậy mà anh ấy có đi tìm em đâu. Anh ấy từng nói với mẹ anh là bất cứ giá nào anh cũng sống với em. Vậy mà anh đã quên em! Anh ấy bỏ em, thì bây giờ em bỏ anh ấy vậy!
– Không dễ đâu. Cô chờ mong ở anh ấy rất nhiều trong thời gian quạ
– Mà anh ấy lại bỏ rơi em!
– Rồi cô thấy thế nào về chuyện đó?
– Em thấy là em muốn khùng anh ấy luôn, chứ không phải khùng cho em.
– Cô không còn giận cô về chuyện cô đã thỏa thuận với mẹ anh ấy à?
Marie lạnh lùng nói:
– Lúc đó em không còn cách nào khác.
– Nhưng cô không tự trách mình à?
– Sao em phải tự trách mình được? Bộ chị cho rằng anh Michael tự trách anh ấy khi bỏ rơi em à? Anh ấy tự trách là đã không đến thăm em sau tai nạn à? Chị nghĩ là anh ấy mất ăn mất ngủ vì em à?
– Vậy chứ cô còn có những đêm mất ngủ hay không? Tôi muốn biết điều đó? Nancy!
– Marie chứ! Không, em chẳng còn mất ngủ. Em quyết định dứt khoát bỏ. Em đã sống với ảo tưởng phi lý quá lâu rồi.
Marie nói với vẻ dứt khoát. Nhưng Faye vẫn chưa nắm chắc Marie cảm thấy thực sự thế nào. Cô ta bèn hỏi:
– Vậy bây giờ thì sao? Cái gì thay chỗ Michael? Hay ai thay chỗ Michael? Peter chăng?
– Bây giờ em làm việc. Trước hết là em đi nghĩ khỏe ít lâu ở vùng Tây Nam, vào trước dịp lễ Giáng Sinh. Có vài nơi rất đẹp ở đấy em muốn chụp ảnh. Em đã dự đinh hết rồi. Arizona này, Mexico này. Đúng, em sẽ bay qua Mexico vài hôm.
Nàng có vẻ hài lòng khi nói các thứ, nhưng trong nét mặt vẫn che giấu một cái gì thoáng buồn. Nàng đã chấp nhận một sự mất mát. Mất Michael sau một thời gian dài lâu mong đợi. Nàng tiếp:
– Em sẽ đi khoảng ba tuần lễ.
– Rồi sau đó?
– Làm việc, làm việc và làm việc. Em bây giờ chỉ quan tâm chuyện làm việc. ông Peter đã lo sắp xếp cuộc triển lãm cho em. Vào khoảng tháng Giêng. Chị nên đến xem.
Faye mỉm cười:
– Bộ cô nghĩ là tôi sẽ không đến à?
– Đâu có, em dâu có nghĩ vậy. Em lựa những tác phẩm em thích để đem triển lãm. Chị chưa xem mấy tác phẩm đó đâu. Peter cũng chưa. Em hy vọng là ông ấy sẽ thích lắm.
– Đối với ông ấy thì tất cả những gì cô làm ông đều thích. Bây giờ tôi hỏi nhé, Nancy… à không, Marie, cô nghĩ sao về Peter?
Marie thở dài, nhìn ngọn lửa lò sưởi và nói:
– Em nghĩ rất nhiều điều khác nhau về ông Peter.
– Cô có yêu ông ấy không?
– Một cách nào đó, có.
– Có thể Peter thay chỗ Michael trong đời cổ
– Có thể. Em đang cố để cho Peter thay thế Michael. Nhưng có một cái gì đó ngăn em. Thành thử em chưa chắc chắn. Em không rõ lắm, chị Faye à… Em cảm thấy có lỗi là chưa yêu ông ấy lắm. ông ấy đem lại cho em thật nhiều. Và em biết là ông ấy quan tâm đến em nhiều lắm.
– Peter là người rất kiên nhẫn.
– Quá kiên nhẫn. Em chỉ sợ làm tổn thương ông ấy. Em cũng quan tâm đến Peter nhiều lắm.
– Vậy thì cô cứ chờ xem. Khi cô đã quyết định bỏ rơi Michael ra ngoài đời mình, thì sẽ thấy tự do thoải mái hơn
Faye thấy Marie hơi mím miệng khi nghe cô ta nói câu đó. Cô nói luôn:
– Marie, nhưng cô không bỏ hẳn mọi người, không bỏ hẳn tình yêu chứ?
– Sao lại bỏ hẳn được.
– Phải rồi. Michael chỉ là một con người, chứ không phải là tất cả. Cô nên nhớ vậy. Luôn luôn vẫn có một người khác yêu cộ Peter chẳng hạn, hoặc một người nào đó. Luôn luôn có một người. Cô là một cô gái đẹp, mới hai mươi ba tuổi. Cô có cả một cuộc đời trước mặt.
– Vâng Peter cũng bảo vậy.
Marie ngước nhìn Faye và mỉm cười có vẻ không tự nhiên nói tiếp:
– Em cũng đã có một quyết định rồi !
– Quyết định gì vậy?
– Em sẽ đi làm việc, làm việc thật nhiều chị à.
– Và hưởng cuộc sống nữa chứ.
Faye thấy nơi Marie vẫn còn một cái gì không rõ rệt. Dường như cô gái trẻ trung này vẫn chưa tin chắc điều mình đã quyết định. Faye nói:
– Marie, cô được trời ban cho một quà tặng tuyệt vời, đó là sắc đẹp. Đừng chôn giấu sắc đẹp của mình.
– Đó không phải là quà tặng đâu chị. Mà em phải trả giá đắt để có được đó!
Nói xong, Marie đứng dậy, đội chiếc mũ rộng vành nghiêng nghiêng lên đầu, chúc trước những lời mừng lễ Giáng Sinh cho Faye, rồi vui vẻ chào ra về. Trông có vẻ như Marie chào Faye để bước vào một cuộc đời mới, bỏ lại sau lưng những gì nàng đã từng một lần yêu thương.