Chiều hôm đó Marie đến thăm lại văn phòng của Faye Allison. Đã mấy tháng rồi, nàng đã không đến nơi đây, nhưng nàng vẫn thấy căn phòng quen thuộc, nàng ngồi dựa dài ra chiếc ghế nệm êm đềm, và theo thói quen nhìn lơ đãng xuống chân mình, thả dòng tư tưởng đi miên man, đến nỗi cô Faye vào phòng mà Marie cũng không biết.
Faye hỏi:
– A, cô đang nghĩ ngợi gì, hay là thiu thiu ngủ?
Marie nhìn lên mỉm cười. Faye ngồi đối diện với nàng. Marie nói:
– Em đang nghĩ ngợi. Được gặp lại chị rất vui.
Nàng cũng ngạc nhiên là có cảm giác như đang trở về một ngôi nhà thân thuộc và đầy hạnh phúc. Nơi đây nàng đã có những buổi nói chuyện rất thoải mái, cũng như những lúc hơi khó khăn. Faye vui vẻ nói:
– Trông cô tuyệt vời lắm đó. Chắc nhiều người nói như thế lắm rồi phải không?
Marie cười:
– Thì cũng nhiều người nói như vậy, nhưng em vẫn cứ thích nghẹ
Đối với Faye, nàng thường nói rất thật lòng. Nàng tiếp:
– Em chắc chị cũng biết tại sao em tới đây rồi.
– Tôi cũng đang tự hỏi đấy.
Hai người mỉm cười. Rồi Marie có vẻ suy nghĩ như cũ. Một lát nàng chợt nói:
– Em có gặp Michael đấy!
Faye hơi kinh ngạc.
– ông ấy tìm cô à?
– Cũng đúng mà cũng không. Anh ấy đi tìm Marie Adamson. Anh ta chỉ biết có thế. Anh ta cần tác phẩm nhiếp ảnh của em. Hãng Cotter-Hillyard thành lập một trung tâm y khoa ở đây, họ muốn phóng đại các tác phẩm của em để trang trí cơ sở.
– Vậy thì tốt quá Marie há?
– Em cần gì! Anh ta chỉ quan tâm đến tác phẩm của em thì mặc kệ anh ta chứ!
Tuy nói vậy, nhưng cho đến bây giờ Marie cũng thấy rất hài lòng là tác phẩm của mình đã làm Michael chú ý.
Nàng tiếp:
– Trước đó mẹ anh ta cũng đã gặp em, em cũng từ chối việc cộng tác. Em không thích. Em không muốn để cho họ mua chuộc. Lúc này em không muốn làm việc với họ.
– Và họ vẫn cứ đeo đuổi à?
– Vẫn cứ cố đeo đuổi!
– Vậy là hay quá, còn gì nữa. Có ai trong số họ nhận ra cô không?
– Hình như mẹ của Michael nhận ra em. Thành thử có lẽ vì thế mà bà ta bảo họ đeo đuổi em.
Nàng nhìn xuống chân, nghĩ ngợi, nhớ lại buổi gặp bà Marion. Faye hỏi:
– Lúc bà ta gặp cô, cô thấy như thế nào?
– Kinh khủng. Nó làm em nhớ lại tất cả mọi chuyện mà bà ta đã làm đối với em. Em thù bà tạ
– Bà ta có còn hắt hủi cô không?
– Em không rõ lắm. Hình như là còn. Hiện giờ bà ta bị bệnh. Có vẻ khác lúc trước. Hình như bà ta có vẻ hối tiếc về những gì bà ta đã làm. Em được biết là Michael trong hai năm qua sống không được vui sướng gì cho lắm.
– Rồi cô cảm thấy ra sao?
– Khỏe thôi.
Nàng nói xong, thở dài rồi mới tiếp:
– Em thấy dù anh ta hạnh phúc hay không thì cũng chẳng có gì khác cả. Giữa tụi em coi như hết rồi, chị ạ. Chuyện trước coi như đã qua rồi. Bây giờ tụi em là những con người khác hẳn. Có lẽ nếu anh ta nhận biết ra em, chắc anh ta không cần những tác phẩm của em nữa. Bây giờ em lại không phải Nancy McAllister. Anh ta thì lại không phải là Michael như em đã từng quen biết.
– Sao cô biết như vậy được?
– Em cảm thấy như vậy chị ạ. Anh ta cục cằn, khó khăn, lạnh nhạt, như bị ma ám, em không hiểu rõ lắm. Song em thấy như thế.
– Biết đâu chỉ vì anh ta đau đớn, mất mát, thất vọng, buồn phiền thì sao?
– Không, Faye à, phản bội, ruồng rẩy, trốn tránh, hèn nhát chứ. Nói như thế mới đúng.
– Tôi không biết. Cô vẫn cảm thấy anh ta như vậy à?
– Vâng. Em thù ghét anh tạ
– Như vậy hẳn nhiên là cô còn quan tâm đến anh ta nhiều lắm.
Marie định chối cãi. Nhưng tự nhiên nước mắt nàng tuôn ra. Nàng nhìn Faye hồi lâu, chẳng nói gì. Faye hỏi:
– Nancy, cô còn yêu anh ta không?
Marie thở dài, ngồi dựa ra ghế, nhìn lên trần nhà và đáp:
– Có lẽ Nancy thì vẫn còn yêu anh ấy. Nhưng Marie thì không. Bây giờ em đã có một cuộc sống mới. Em không thể yêu anh ta nữa.
– Tại sao không?
– Vì anh ta không yêu em. Vì tình yêu đó không có thực. Em phải cho nó đi qua luôn. Hoàn toàn qua hẳn. Em biết như vậy. Không phải hôm nay em đến đây là để khóc với chị rằng em còn yêu Michael. Mà em đến đây là để nói cái cảm nghĩ của em. Em không thể nói thẳng với Peter được, vì sẽ làm ông ấy bực bội. Mà em thì muốn thổ lộ ra khỏi lồng ngực cho nó nhẹ nhõm.
Faye bảo:
– Tôi rất vui là cô đã đến đấy, Marie ạ. Nhưng mà không chắc là cô có thể trong một lúc phủi sạch hết nỗi lòng ra khỏi lồng ngực cô đâu!
– Thực ra thì nó đã bị phủi sạch khỏi em từ hai năm trước rồi kìa, chứ không để đến bây giờ, thế nhưng…
Nàng ngồi thẳng lên và nhìn cô Faye, đoạn nói lãng đi:
– Ngày mai em đi Boston để làm một việc…
– Việc gì?
– Tẩy hết mọi thứ ra khỏi người em!
Nàng mỉm cười, nhìn Faye và giải thích:
– Em vẫn còn một số những điều gì đó mà trước đây em đã chia sẻ với Michael ở đấy. Em đã chịu đựng những thứ đó lên như những đài kỷ niệm, vì em cứ nghĩ là anh ta sẽ trở lại. Bây giờ thì em đến để xem lại sự thể ra sao.
– Cô có chắc là cô sẵn sàng chế ngự được các thứ đó không?
– Chắc chứ?
– Thế cô không muốn cho Michael biết cô là ai, để xem sự thể ra sao à?
Marie nhún vai:
– Không bao giờ! Tất cả coi như đã qua rồi. Vĩnh viễn qua rồi. Vả chăng như vậy là không phải lẽ đối với Peter.
Nàng thở dài và nhìn xuống hai bàn tay nàng. Faye liền nói:
– Nhưng cô phải nghĩ đến chuyện công bằng đối với Marie chứ!
– Chính vì thế mà ngày mai em phải đến Boston. Em nghĩ là sau khi em đi Boston về, em sẽ hoàn toàn thoải mái tự do, và thực sự nhận lời Peter. Peter là một người hết sức tử tế. ông ấy đã đem lại cho em nhiều thứ.
– Nhưng cô đâu có yêu ông ta!
Thật là kinh hãi khi Marie nghe được câu đó. Nàng vội vàng lắc đầu và nói:
– Không, không, em yêu ông ta chứ.
– Nếu em yêu ông ta thì tại sao lại có vấn đề gì khi em muốn nhận lời của Peter?
– Vì giữa em và Peter lại có Michael.
– Cái đó dễ thôi, Mariẹ Nó chỉ ở bên ngoài thôi.
– Em không rõ.
Nàng ngừng lúc lâu rồi mới nói tiếp:
– Có một cái gì nó luôn luôn chận em lại. Có một cái gì nó không xuất hiện chị à. Một cách nào đó em vẫn cứ đợi Michael, nhưng ở một cách khác thì lại không phải như thế. Em cũng không rõ lắm, có điều là em thấy nó không đúng, chị Faye, có lẽ tại em.
– Sao cô lại cho là không đúng?
– Em cũng không rõ lắm, nhưng đôi khi em có cảm nghĩ là Peter không hiểu được em. ông ấy biết Marie Adamson, vì đó là người ông đã tạo ra. Nhưng ông lại không hiểu rõ em và những điều em quan tâm, trước khi có tai nạn.
– Marie, thì cô nói cho ông ta biết!
– Có lẽ phải như vậy. Nhưng em không chắc Peter có muốn biết hay không. ông ấy làm em cảm thấy yêu mến ông ta, nhưng không hiểu sao tình yêu lại không đến.
– Dĩ nhiên. Trừ phi là cô yêu thực sự.
– Nhưng em yêu mà!
– Thôi chúng ta đừng bàn đến vấn đề này nữa. Để chuyện đó tự nhiên nó hình thành. Khi nào nó đến thì cô lại đến đây, chúng ta sẽ thảo luận. Bây giờ cô nói cảm tưởng của cô về Michael đi.
– Thì em muốn chuyến đi này của em sẽ giúp cho em dứt khoát với Michael. Em sẽ được tự do thoải mái.
– Hay lắm. Thế thì nên đi đi. Và lúc trở về thì nên nhớ ghé lại đây với tôi. Được chứ?
– Được!
Thực tình Marie nhận thấy là việc trở lại với Faye quả có giúp nàng cảm thấy nhẹ nhõm hơn.
Faye nhìn đồng hồ tay, rồi đứng dậy. Cô có giờ phải dạy ở đại học. Faye dặn Marie:
– Khi nào trở về nhớ gọi điện thoại ngay, để chúng ta gặp lại nhau, nhé!
– Ngay khi em về là em điện thoại cho chị liền.
– Tốt. Trở qua bên đó nhớ phải tránh đừng có tự dày vò mình vì quá khứ nhạ Nếu có vấn đề gì thì cứ gọi về đây cho tôi.
Marie thấy nhẹ nhõm khi ra khỏi phòng của Fayẹ Nàng thấy bây giờ rất dễ giải thích cho Peter hiểu chuyến đi này của nàng.