Hà Nội, 6:30AM,… —–
Uri saranghaetjanha
Jebal nal ullijima
Ojik naegen neo hanappunya
Nuneul gamado boyeo
Gwireul magado deullyeo
Jebal nal tteonagajima
Eoduwotdeon nae sarme
Bichi doeeojun saram
Neomuna sojunghan saram
Haru jinago tto jinado… ]
Bản nhạc hàn du dương phát lên phá tan bầu không khí yên tĩnh của một buổi sáng thanh bình trong căn phòng của…
” Alo, tên khốn nào giám phá giấc ngủ của lão nương vậy? ” – Thái Điệp với tay lấy chiếc điện thoại mắt vẫn nhắm nghiền, giọng ngái ngủ lên tiếng
” Đồ con Heo, suốt ngày chỉ biết ngủ thôi ” – tiếng một người con trai hét lên từ đầu dây bên kia – ” Dậy mau “
“… “
” Alo? Alooo “
“… “
” Ngủ nữa rồi sao? Thật tức chết mà. Xem tao trừng trị mày như thế nào? ” – giọng người con trai tức giận đùng đùng rồi tắt máy. Vâng, đó chính là Bảo Nam. Dứt câu, cậu liền phi xuống nhà xe phóng chiếc mô tô ra khỏi nhà.
—– 6:50AM —–
” Cô chủ vẫn còn đang ngủ trong phòng ạ ” – Một người phụ nữ lớn tuổi dẫn Bảo Nam lên phòng Thái Điệp
” Vâng, bà đi làm việc đi, ở đây cứ để con lo ” – Bảo Nam nói rồi tiến đến phòng Thái Điệp mở cửa rồi nhón chân đi tới bên giường Thái Điệp ngó rồi đi vào nhà về sinh bưng ra một xô nước rồi cười gian
” Không ăn thì ngủ, không ngủ thì ăn. Người thì mập như con Heo, vừa hung dữ vừa xấu xí. Lại không có chút dịu dàng nữ tính nào, suốt ngày chỉ biết đấm đá thôi, không có được cái nét nào hết trơn. Bởi vậy người ta mới nói cuộc đời không có công bằng mà. Nhìn tao rồi nhìn lại mày… Chồi ôi, một trời một vực đấy ” – Bảo Nam nhìn trời ” Ca Tụng nó ” rồi cười đắc ý nhìn xuống định tạt nước Thái Điệp thì…
” Chỗ này nè, tạt đi ” – Thái Điệp vừa chỉ vào mặt mình vừa nói
” Az. Hết hồn. Mày dậy từ lúc nào thế ” – Bảo Nam giật mình lùi bước lại
” Đủ để nghe cái tên to gan bằng trời giám xúc phạm lão nương ” – Thái Điệp nở một nụ cười thật tươi rồi phi tới đạp thẳng vào bụng Bảo Nam làm bao nhiêu nước bắn tung tóe khắp sàn
” Mi muốn chết hả, giám xông vào lãnh cung ám hại ta hả ” – Thái Điệp nhảy lên người Bảo Nam ngồi, hai tay bóp cổ Bảo Nam lắc lắc
” Ặc. Tha cho tao đi mà, tao đến báo mày chuyện quan trọng này ” – Bảo Nam giãy dụa kéo tay Thái Điệp ra nhưng không thể
” Bây giờ thì không có việc gì quan trọng bằng việc ta xử trảm mi đâu ” – Thái Điệp vẫn không chịu buông Bảo Nam
” Hôm nay thằng Ken đưa con nhỏ nào về nhà đấy ” – Bảo Nam hét lớn lên
” Hả? Có chuyện đó sao? Vậy còn Hải My thì sao?” – Thái Điệp bây giờ mới dừng tay kinh ngạc nhìn Bảo Nam
” Ừ, nghe bảo hôn ước gì đấy ” – Bảo Nam đẩy Thái Điệp xuống rồi ngồi dậy xoa xoa cổ mếu máo gào – ” trầy da tao rồi này, bắt đền mày đấy đồ con quỷ “
” Ai kêu mày ngu. Bây giờ chúng ta đến nhà nó luôn đi ” – Thái Điệp gật gù như không có chuyện gì rồi dẫm lên chân Bảo Nam đi vào WC vệ sinh cá nhân.
” Ax Đồ gian ác kia ” – Bảo Nam ôm chân la oai oái rồi giãy nảy nằm sập xuống nhà hét lên ” TẠI SAO TÔI LẠI CÓ ĐỨA BẠN THÂN NHƯ VẬY HẢ TRỜI “
————————————————————————————————————————————————
Ở một nơi khác cũng có hai con người đang gào thét với trời.
” Aaaaa, Trời ơi. Sao cậu lại vào phòng của tôi hả tên BIẾN THÁI ” – An Vy hét lên ném gối vào mặt Khánh Anh
” Cô bị điên hả? ” – Khánh Anh đầu bốc khói vì tức giận. Có lí nào không? Nó đi nhầm vào phòng hắn còn giám la lối om xòm.
” Cậu bị điên thì có, giám lẻn vào phòng tôi toan làm chuyện bậy bạ hả ” – An Vy vơ hết tất cả những thứ có thể ném được ném thẳng vào người hắn
” Cô đang suy bụng ta ra bụng người đấy ” – Khánh Anh tức giận rồi cũng ném lại nó
” Cái gì? Tôi thèm vào mà có bụng dạ đấy với cậu ” – An Vy đứng dậy ôm chăn quất vào người hắn
” Thế chắc tôi thì thèm cô đấy ” – Khánh Anh nhếch môi rồi ném cái gối vào nó. Nó dùng chăn hất ra phía cửa đúng lúc thì Thái Điệp bước vào
” Má ơi, trời tối rồi sao? Sao bay quá trời nè ” – Thái Điệp lảo đảo bước vào còn Bảo Nam thì cười nghiên ngả nói:
” Trời đang trừng phạt bà vì tội giám đánh tôi lúc nãy đấy “
” Nãy chưa đủ sao? ” – Thái Điệp trừng mắt nhìn Bảo Nam rồi chuyển hướng lườm Khánh Anh – ” Có ai cho tôi biết chuyện gì đang xảy ra không? “
” Hai người là ai? Tại sao xông vào phòng tôi? ” – Bây giờ An Vy mới lên tiếng nhìn hai người mới vào
” Hả? Phòng cô? ” – Thái Điệp và Bảo Nam đồng thanh. Như nhớ ra chuyện gì đó, An Vy chỉ thẳng vào mặt Khánh Anh rồi nhìn qua hai người:
” Đúng. Tên biến thái này nhân lúc nửa đêm tôi đang ngủ giám lẻn vào đây tính làm chuyện bậy bạ với tôi. Hai người xử lí tên biến thái này đi “
” Trời ơi, sống với mày bao nhiên năm rồi mà bây giờ tao mới hiểu lòng mày đấy ” – Bảo Nam đi về phía An Vy rồi nhìn Khánh Anh với ánh mắt nghi ngờ
” Tao… ” – Khánh Anh tính nói thì Bảo Nam cắt lời:
” Không thể ngờ ha mày ” – Bảo Nam suýt xoa nhìn Thái Điệp
” Đúng đấy, nhìn mặt thì đàng hoàng vậy mà. Chẹp ” – An Vy cũng cảm thán
” Đúng. Lớn lên bên nhau từ thời còn mặc tả lót mà bây giờ tao mới biết mày là loại người đó đấy Ken ” – Thái Điệp cũng thêm dầu vào lửa rồi đi đến khoáng vai Bảo Nam ý cùng phe với An Vy
” NÍN ” – Khánh Anh gằn giọng làm chúng nó im bặt
” Cô ta có thể nhầm chứ sao chúng mày cũng có thể không nhận ra phòng tao hả? ” – Khánh Anh bực bội tiếp lời
” Ủa mà đây phòng thằng Ken mà? ” – Bây giờ Thái Điệp mới chú ý không gian xung quanh.
” Ừ nhỉ? Lẽ nào… ” – Bảo Nam nói rồi nhìn qua An Vy đang mặc chiếc váy ngủ màu trắng, đầu tóc rũ rượi rồi lại nhìn xuống Thái Điệp ” MAAAAA ” – Cả hai hét lên rồi chạy lại đứng sau lưng Khánh Anh mà tra hỏi:
” Cô là ai? Sao lại ở phòng bạn tôi ” – Thái Điệp
” Cô tên gì? Từ đâu tới? Gia đình có mấy người? Ba mẹ còn hay mất? Họ hàng còn ai không? Ở đâu? Làm gì? Và quan trọng đêm qua hai người đã làm gì rồi? ” – Bảo Nam cũng tuôn ra một tràng
” Mày tin tao khâu miệng mày lại không? Làm gì mà quần áo vẫn còn nguyên đấy à? Xem xem có dấu hiệu nào là làm gì không?” – Khánh Anh lườm Bảo Nam rồi nhìn qua An Vy – ” Cô làm ơn tỉnh táo nhìn lại giùm tôi đi. Đây là phòng tôi mà. Phòng cô đối diện kia kìa “
” Sao tôi lại ở đây nhỉ? ” – An Vy cười gượng ngồi xuống giường đưa tay lên che miệng cười lả chả. ” Hình như đêm qua tôi khát quá, sau đó tôi đi uống nước, rồi sau đó.. sau đó tôi vào nhầm phòng cậu “
” Còn ngồi đó mà cười à? ” – Khánh Anh lườm nó rồi kéo cả bọn xuống dưới nhà
——————————————————————-
” Thì ra đây chính là người có hôn ước với thằng Ken à? ” – Thái Điệp nói rồi nhìn qua nó một lượt – ” Thú vị đấy. Xin chào, tôi là Vương Thái Điệp, có thể gọi tôi là Candy ” – Thái Điệp nói rồi giơ tay ra trước mặt nó
” Tôi là Nguyễn An Vy, tên ở nhà của tôi là Rain. Vì lúc tôi sinh ra, trời mưa to nên ông tôi gọi tôi như vậy. Rất vui được gặp các cậu ” – An Vy nở một nụ cười tươi rồi bắt tay Thái Điệp
” Còn tôi là Bảo Nam, có thể gọi tôi là Kin ” – Bảo Nam cũng nở nụ cười ấm áp
” Còn tao là Ken, chủ nhà ở đây và đang bị những người khách không mời tới làm ngơ ” – Khánh Anh cũng chìa tay ra kiểu làm quen
” Xì. Kệ nó. Rain này, nhân ngày cậu mới tới đây chúng ta đi chơi đi, sẵn tiện làm quen luôn, được không? ” – Bảo Nam đẩy tay Khánh Anh ra một bên rồi nói với An Vy
” Cứ thấy gái là tươm tướp tươm tướp ” – Thái Điệp liếc xéo Bảo Nam rồi lại nhìn qua An Vy hí hửng
” Cậu đi được chứ? “
” Cũng được, tôi muốn tham quan một chút về nơi này ” – An Vy
” Vậy chúng mày đợi bọn tao đi thay đồ ” – Nói rồi Khánh Anh cùng An Vy đi lên lầu chuẩn bị để lại hai đứa nó mỗi người một suy nghĩ.