Chín giờ tối!
An Vy bước tới giữa phòng, bế Tiểu Bảo cùng vào vệ sinh cá nhân để chuẩn bị đi ngủ. Sau đó, Tiểu Bảo vẫn nằm yên trên giường xoay người lại với nó. An Vy cười nhẹ xoay người Tiểu Bảo về phía nó, nói:
” Tiểu Bảo đang giận mẹ Vy Vy sao? “
” Vy Vy, sao mẹ lại không cho Tiểu Bảo nhận Daddy? Tại sao Daddy lại xô tiểu Bảo ra? Có phải Tiểu Bảo không ngoan hay không? ” – Tiểu Bảo đưa hai tay lên kê má nhìn An Vy
Câu hỏi ngây thơ của cậu bé lại vô tình chạm vào tim nó khiến nó có phần không vui lại cảm thấy vô cùng khó chịu. An Vy ngồi dậy, dựa người dựa vào thành giường sau đó bế cậu bé ngồi ngang chân mình, dịu dàng vuốt tóc cậu bé, hỏi:
” Sao tiểu Bảo lại gọi người đó là Daddy? “
” Vy Vy, không phải mẹ bảo Daddy cũng có sợi dây chuyền này hay sao? ” – Tiểu Bảo ngồi dậy đưa sợi dây chuyền trên cổ cho nó xem. An Vy hơi nhíu mày rồi ôm cậu bé vào lòng. Sợi dây chuyền nó tự tay thiết kế thực sự không thể có cái thứ ba. Đêm đó… Nó đã đeo lên cổ Khánh Anh một sợi, tại sao hắn vẫn còn giữ cho tới bây giờ? Chẳng lẽ là vì hắn do không biết là của nó mới giữ lại?
” Tiểu Bảo, người đó không phải Daddy. “
” Thế tại sao người đó lại có sợi dây chuyền của Daddy, chẳng phải mẹ nói chỉ có hai sợi dây chuyền này không có cái thứ ba hay sao? ” – Tiểu Bảo lém lỉnh hỏi lại.
” Thôi ngủ đi nào ông cụ non ” – An Vy biết không thể nói lại đứa con lém lỉnh này nên đành đánh bài chuồn.
Tiểu Bảo cũng khá mệt nên nhanh chóng đi vào giấc ngủ. An Vy hôn nhẹ lên trán cậu bé nhẹ giọng:
” Mẹ xin lỗi, Tiểu Bảo “
***
” Em nghe nói chị Rain về nước rồi? ” – Một cô nhóc chừng mười hai tuổi bước đến bên cạnh hắn đang đứng ngoài ban công nhìn ra bầu trời.
Khánh Anh chỉ nhẹ gật đầu rồi không nói gì thêm tiếp tục ngắm nhìn bầu trời.
” Anh hai ” – Khánh An kéo hắn nhìn về phía Cô bé
” Ừm ” – Khánh Anh đưa tay ra xoa xoa đầu cô bé rồi kéo cô bé vào lòng – ” Bớt bớt mười vạn câu hỏi vì sao cho hai nhờ ” – Khánh Anh gác tay lên lan can để cô bé đứng yên trong vòng tay hắn. Hắn đưa một tay lên vuốt nhẹ sợi dây chuyền trên cổ. Hắn cũng không biết sợi dây chuyền này từ đâu lại xuất hiện trên người hắn nhưng kì lạ là hắn lại luôn mang theo bên mình, không muốn vứt đi và cực kì quý sợi dây chuyền này.
” Nhưng em vẫn muốn biết vì sao chị ấy ra đi không nói một lời? Vì sao chị lại đi hả hai? Vì sao… ” – Khánh An quay ngược vào người hắn ngẩng đầu lên thao thao bất tuyệt nói.
Khánh Anh đưa hai tay lên đặt lên vai Khánh An xoay người cô bé nhìn ra bên ngoài trời rồi một tay bịt miệng cô bé lại bật cười, quả thực không thể thay đổi nổi con bé này.
Khánh An đưa tay lên kéo tay hắn xuống rồi giận dỗi nói:
” Nhưng dù sao em cũng không muốn tha lỗi cho chị ấy “
Khánh Anh không nói gì thêm, ngước đầu nhìn những ngôi sao đang lấp lánh ở trên bầu trời. Cảm giác này là sao? Tại sao khi vô tình chạm vào ánh mắt cậu bé kia hắn lại có cảm giác thân thuộc đến vậy?
Hắn lắc mạnh đầu bỏ đi ý nghĩ ấy. Suốt bao năm qua, người ở bên hắn là Bích Thảo. Người yêu thương hắn thật lòng cũng chỉ có Bích Thảo. Còn cô ta? Chỉ biết đến sự nghiệp, danh vọng của bản thân! Bây giờ còn có thêm một đứa con trai nữa, cô ta thực sự không đáng để hắn nhớ đến. Thực sự là không đáng! Hắn đánh mạnh tay vào lan can làm Khánh An đang ngắm bầu trời đêm trong vòng tay hắn cũng phải giật mình.
” Anh hai ” – Khánh An ngước đầu lên nhìn hắn mếu máo.
” Mau đi ngủ thôi ” – Khánh An cầm lấy tay Khánh An kéo vào bên trong trước khi con bé mè nheo khóc lóc.
***
Cùng thời điểm ấy, Bích Thảo cũng đang ngồi trên xe lăn nhìn ra bên ngoài trời, ánh mắt trở nên chán chường, cau có không còn dịu dàng như lúc sáng nữa.
” Tại sao chị ta lại quay về trong lúc này chứ? Tại sao bao nhiêu năm qua chị ta lại bỏ đi? Rồi bây giờ quay về muốn cướp lại anh ấy sao? Con trai chị ta còn gọi anh ấy là ba nữa? ” – Bích Thảo độc thoại một mình sau đó nắm chặt tay cầm xe lăn tức giận, gương mặt tàn ác lộ rõ ra bên ngoài – ” An Vy, tại sao chị lại độc ác như vậy? Tại sao chứ? Khó khăn lắm tôi mới có thể vượt qua mặc cảm để nhận lời anh ấy thì chị lại quay về? ” – Bích Thảo nghiến răng thật mạnh. Cô đã chứng kiến Khánh Anh đã đau khổ thế nào khi An Vy bỏ đi. Suốt đời này, cô sẽ không thể tha thứ cho nó được Nữa!
***
Sáng hôm sau!
Mọi người đều tập trung ở nhà bếp để dùng bữa sáng.
” Rain, Hôm qua Dì mới bay về nước, khuya quá nên không đánh thức con dậy nữa. Dì cũng nghe kể về con, cậu bé này là tiểu Bảo sao? ” – Dì nó nhìn qua An Vy rồi nhìn xuống cậu bé bên cạnh.
” Con chào bà ” – Tiểu Bảo lúc này mới dừng ăn nhìn qua Dì nó lễ phép chào.
” Chà, Con ngoan quá, bà thưởng cho con nè ” – Dì nó vui vẻ gắp vào bát cậu bé miếng thịt rồi quay sang Ngọc Bích – ” Sáng nay ba mẹ con bận việc công ty nên đã đi từ sớm, một lát bà sẽ đưa con đi học “
” Con biết rồi ạ, nhưng bà ơi con muốn đi học cùng Tiểu Bảo và Tiểu Kiệt cơ ” – Ngọc Bích chu mỏ nói.
” À Dì, bọn con cũng muốn đăng ký cho tụi nhỏ học ở đây ” – Maria lên tiếng nhìn Dì.
” Mọi người sẽ ở lại đây luôn ạ? ” – Bích Thảo ngước nhìn Maria khi nghe cô nói.
” Bọn anh sẽ qua lại bên đó khi cần thiết, còn lũ trẻ bọn anh muốn cho chúng nó ổn định ở đây ” – Leo giải thích
” Vậy còn chị? Chị cũng ở lại đây luôn hay sao? ” – Bích Thảo đột nhiên quay sang hỏi nó, nó đang ăn thì suýt bị nghẹn vì câu hỏi bất ngờ
” Emily tạm thời sẽ ở lại đây để làm cho xong show thời trang váy cưới sắp tới ở Việt Nam. Sau đó mới tiếp tục qua Pháp làm việc ” – Maria nói hộ An Vy
” Chị thiết kế váy cưới sao? Vậy tốt quá, chị có thể giúp em làm một bộ váy thật lộng lẫy trong lễ cưới của em được không? ” – Bích Thảo vui mừng lên tiếng.
Mọi người đều ái ngại nhìn nó. Còn nó vẫn vui vẻ gật đầu:
” Tất nhiên “
Nó cười nhẹ rồi cúi đầu tiếp tục ăn. Có vẻ như bọn họ thực sự không muốn biết về nó, một nhà thiết kế nổi tiếng tầm cỡ quốc tế như nó mà cô lại không biết?
” Hello cả nhà. Mọi người đang ăn sáng ạ? ” – Khánh An từ bên ngoài phi vào cúi đầu ôm lấy cổ Bích Thảo vui vẻ nói rồi im bặt khi ngước nhìn người đối diện…
” Camella? ” – An Vy ngước đầu lên khi nghe chất giọng quen thuộc, giọng nói ấy có lẽ nó sẽ không bao giờ quên!
” Con đi học đây, chào Dì, chào anh chị ” – Khánh An vội cúi đầu rồi đi ra nhưng bị nó kéo tay lại.
” Camella, chị… ” – Nó chưa kịp mở lời Khánh An đã hất tay nó ra quay người đi.
” Chị là người xấu, chị đáng ghét. ” – Tiểu Bảo nhảy xuống khỏi ghế ôm lấy chân nó rồi ngước nhìn Khánh An.
Khánh Anh lúc này cũng vừa mới đỗ xe xong đi vào nhà. Khánh An quay người lại nhìn cậu bé, trong đầu nổi ra một chấm hỏi to đùng, sao cậu bé này lại có phần giống… Anh hai như vậy? Đặc biệt là cặp mắt tinh anh này nữa?
” Người xấu mau đi đi ” – Tiểu Bảo hậm hực nhìn Khánh An khi cô bé cứ chăm chú nhìn cậu.
” Tiểu Bảo, không được hỗn ” – An Vy cúi đầu xuống nhắc nhẹ.
” Chị ấy sao lại đánh mẹ? Chị ấy là người xấu. Tiểu Bảo không thích chị ấy ” – Tiểu Bảo chu chu cái mỏ lên nói. Thì ra Tiểu Bảo hiểu lầm khi nhìn thấy Khánh An hất tay mẹ cậu ra.
Khánh Anh bước tới vỗ vỗ nhẹ vai Khánh An kéo cô bé lại với thực tại.
” A Daddy… ” – Tiểu Bảo vui mừng khi nhìn thấy hắn vào, gương mặt nhanh chóng bừng sáng như lúc cậu bé đi trên sàn catwalk. À cậu bé cùng Tiểu Kiệt từ nhỏ đã biết đến thời trang, trở thành những mẫu nhí được săn đón. Chỉ khác một điều, bọn họ không biết Tiểu Bảo chính là con trai của nhà thiết kế nổi tiếng Emily.
Khánh Anh không bận tâm đến cậu bé bước thẳng vào bên trong đến bên cạnh Bích Thảo, dịu dàng nhìn cô:
” Hôm nay em có hẹn với bác sĩ, nhớ không? “
” Dạ ” – Bích Thảo cười nhẹ – ” Hay là anh ngồi xuống đây đợi em một chút, em gần ăn xong rồi ” – Bích Thảo cười nhẹ nhìn hắn rồi nhìn sang biểu hiện của nó.
” Anh ở bên ngoài đợi em ” – Khánh Anh lạnh lùng nói rồi khẽ nhìn sang những người còn lại trừ nó, gật đầu rồi đi ra bên ngoài.
” Bà ơi. Cậu Khánh Anh làm sao thế ạ? ” – Ngọc Bích ngây thơ ngước nhìn Khổng phu nhân hỏi khi thấy Khánh Anh khác lạ hơn bình thường.
” Không sao đâu, con ăn đi ” – Khổng phu nhân cười nhẹ.
Nó đang loay hoay nhìn Ngọc Bích vừa nhìn lại đã thấy Khánh An cùng Tiểu Bảo đã ngồi ở ghế sofa ở bên kia. Nhìn thấy gương mặt của hai đứa không có vẻ gì là cáu như lúc này nên nó ngồi lại vào bàn. Dù sao đứa em gái Khánh An cũng là người nó nhớ nhất trong chín năm qua, nó thực sự không muốn mất đi đứa em gái nhỏ bé luôn bám lấy nó mỗi khi nó đi học về. Thực sự rất nhớ. Thấm thoắt cô bé đã thành một cô nhóc đáng yêu như vậy rồi.
Bích Thảo nhìn thấy nó như vậy thì tức giận bỏ đũa xuống nhẹ giọng:
” Con đã ăn xong rồi. Con lên trên chuẩn bị ạ “
” Ừ, con đi đi ” – Khổng phu nhân gật nhẹ đầu nói
Bọn họ lại tiếp tục dùng bữa.
Ở phía bên kia, hai chị em vẫn ríu ran nói chuyện. Dường như Khánh An rất hợp với tiểu Bảo.
” Sao em lại gọi anh hai là ba? ” – Khánh An cúi đầu nhìn tiểu Bảo.
Tiểu Bảo chu mỏ lên quay sang bên trái không thèm nói chuyện với Khánh An.
” Nè ” – Khánh An kéo cậu bé lại thủ thỉ – ” Em nói trước đi sau đó chị sẽ tặng em cái này ” – Camella lấy trong túi ra chiếc kẹo mút hôm qua Tiểu Kiệt cho cậu. Cậu bé lại rất thích ăn đồ ngọt liền vui vẻ nhận lấy.
” Em nói cho chị biết, chị không được nói lại cho Mẹ Vy Vy đâu đấy, mẹ Vy Vy không muốn em nhận lại Daddy ” – Gương mặt hí hửng khi nhận được kẹo liền biến mất thay vào đó là bộ dạng rầu rĩ, Tiểu Bảo đưa sợi dây chuyền lên tính nói lại mọi chuyện với Camella thì Bích Thảo đi tới – ” Camella, đi học thôi. Trễ rồi “
” Nhưng em… ” – Khánh An muốn nghe hết câu chuyện nên bí xị trả lời Bích Thảo
” Đi thôi ” – Khánh Anh đứng gần đó cũng lên tiếng. Nãy giờ hắn như bị ai đó thôi miên, đứng nhìn hai chị em Khánh An và Tiểu Bảo nói chuyện, câu chuyện như có sức hút lớn với hắn. Tiếng nói của Bích Thảo đã kéo hắn về thực tại.
Khánh An ỉu xìu đứng dậy nhưng vẫn không quên nháy mắt với tiểu Bảo. Cậu bé cũng tinh nghịch nháy mắt với Khánh An.
Bọn hắn vừa ra khỏi nhà, An Vy cùng Leo, Maria, tiểu Kiệt, Ngọc Bích và Dì nó đi tới.
” Dì để con đưa Ngọc Bích tới trường là được rồi, dù sao Ngọc Bích cũng sẽ học chung trường với Tiểu Bảo ” – An Vy bế Tiểu Bảo xuống rồi đưa chiếc cặp khoác lên vai cậu bé rồi nhìn Dì nói.
” Vậy cũng được, hôm nay Dì hơi mệt. Con dùng xe Dì đi ” – Khổng phu nhân đưa chiếc chìa khóa cho nó.
” Bọn con cũng xin phép đưa tiểu Kiệt đến trường nhập học cho nó ạ ” – Leo nhìn bà.
” Được rồi, mấy đứa đi cẩn thận nhé ” – Dì nó nói rồi tính quay bước vào trong
” À Dì… Dì Tuyết Nhàn vẫn ở trong bệnh viện ấy ạ? Con muốn đi thăm Dì ” – An Vy quay người về phía Dì hỏi
” Ừm. Chắc chị ấy sẽ vui lắm khi thấy con về ” – Dì nó cười nhìn nó
” Dì vào nghỉ ngơi đi ạ ” – An Vy nói rồi cùng Leo và Maria dẫn ba đưa nhỏ ra bên ngoài.
” Hôm nay, mẹ có hẹn với bên công ty thời trang để chuẩn bị cho show thời trang sắp tới. Chiều nay bác hai sẽ tới đón hai đứa nhé ” – An Vy cúi đầu xuống dặn dò Ngọc Bích và Tiểu Bảo.
” Show thời trang của anh cũng sẽ làm chung một ngày với em nên Tiểu Bảo hãy để anh đón, anh muốn tổng duyệt trước để lên kế hoạch và tất nhiên ngôi sao nhí của chúng ta không thể chạy khỏi show thời trang của cậu rồi ” – Leo nhéo má Tiểu Bảo cười tươi nhìn cậu bé.
” No. Mẹ Vy Vy bảo sẽ không nhận show diễn của ai cho tiểu Bảo nữa ” – Tiểu Bảo quay sang nhìn cậu từ chối.
” Haha. Rất chuẩn ngôi sao đấy chứ? Nhưng mẹ Vy Vy sẽ không từ chối cậu đâu ” – Leo bật cười nhìn đứa cháu.
” Vậy anh đón tụi nhỏ luôn nhé, em đến công ty luôn. Bọn họ hẹn em ăn tối nữa để bàn công chuyện luôn. ” – An Vy nhìn Leo xong lại nhìn qua Maria – ” Chị giúp em để ý nhóc con này có chịu ăn không nhé? ” – An Vy nói rồi lườm yêu tiểu Bảo đang chu mỏ nói – ” Đồ ăn Việt Nam rất ngon. Tiểu Bảo nhất định sẽ không kén ăn đâu mà “
Cả ba người đều bật cười. Còn bọn nhỏ đã dắt nhau ra xe. Hôm nay bọn họ đi hai xe vì mỗi người một công việc, tạm chia tay nhau ở đây. An Vy đưa Tiểu Bảo và Ngọc Bích đến trường mần non. Còn Tiểu Kiệt sáu tuổi đã vào lớp một, ba mẹ cậu cho cậu vào trường Trang Kính, nơi Ngọc Ngân đang là Phó chủ tịch của Trường.