Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Hôn Ước Tuổi 16!

Chương 83: Rất giống một gia đình

Tác giả: Ravi
Chọn tập

Công việc chuẩn bị cho show diễn váy cưới thời trang đầu tiên của tập đoàn K.A được gấp rút chuẩn bị. Có thể nói, show diễn này là một sự kiện đánh dấu bước chuyển hướng sang thời trang của tập đoàn K.A. Đồng thời cũng sẽ ra mắt bộ sưu tập đầu tiên tới người tiêu dùng và tất nhiên người thiết kế chính là nó!

” Chị Emily, cái này? ” – Trợ lí của nó bước tới đưa cho nó một loạt mẫu vẽ đã được hoàn thành.

Nó xem xét một lượt rồi gật đầu nói:

” Cô hãy đưa cho mọi người xem đi, chúng ta sẽ cho ra mắt bộ sưu tập này. Tôi không muốn có chút sai sót nào, mọi người hãy chuyên tâm vào làm đi “

” Vâng ” – Mọi người nhìn nó gật đầu. Nó quay sang nhìn mọi người cười rồi tiếp tục công việc của mình và có lẽ chính là đang làm ra bộ váy cưới độc nhất mà nó đã từng ấp ủ!

Quan sát nó qua tấm cửa kính, Khánh Anh khoanh tay trước ngực chăm chú nhìn nó không rời.

” Chủ tịch, anh đang làm gì vậy? ” – Lạc Lạc ôm đống hồ sơ tới ngước nhìn anh hỏi.

” Không có gì ” – Khánh Anh lắc đầu rồi quay người bỏ đi.

” Á “

Hắn vừa quay đi, Lạc Lạc đã đâm sầm vào một người nhân viên vừa đi từ phòng thiết kế đi ra khiến cho bao nhiêu giấy tờ đều vung vãi khắp nơi.

” Không sao chứ? ” – Hắn nhíu mày cúi đầu xuống nhặt đống giấy tờ lên giúp cô.

” Chủ tịch, để em ạ ” – Cậu nhân viên lúc nãy mới vội vàng nhặt nhanh đống giấy trên bàn.

” Có chuyện gì vậy? ” – An Vy lúc này mới đi ra nhìn mọi người.

” Cẩn thận một chút ” – Hắn lạnh lùng nói rồi đứng dậy bỏ đi.

An Vy cứ nhìn theo hắn, còn Lạc Lạc cùng cậu nhân viên vẫn đang lo sắp xếp đống giấy tờ vung vãi trên sàn.

” Nguyễn Hoàng Khánh Bảo? “

” Hả? ” – An Vy đang chăm chú nhìn theo hướng hắn đi thì đột nhiên Lạc Lạc lên tiếng làm nó giật mình cúi đầu xuống nhìn hai con người dưới sàn. Nhìn thấy tập hồ sơ của Tiểu Bảo trên tay Lạc Lạc, An Vy vội cúi xuống cầm lấy bộ hồ sơ trên tay cô nói: – ” Cái đó… Được rồi. Bây giờ cô đi làm việc của mình đi “

An Vy nói xong vội quay người bước vào bên trong.

” Lạc Lạc… Lạc Lạc… Cô làm sao vậy? ” – Cậu nhân viên vừa nãy lay nhẹ tay Lạc Lạc khi thấy cô thất thần như vậy.

” À không có gì. Tập hồ sơ của chị Emily nhờ tôi mang đến ở đây, cậu giúp tôi đưa vào bên trong ” – Lạc Lạc nhặt những tờ giấy còn lại ở trên sàn đặt lên đống giấy tờ trên tay cậu nhân viên rồi bỏ đi làm cậu nhân viên ngước đầu lên khó hiểu rồi quay người vào trong cùng đống tài liệu.

***

7h15PM

An Vy vẫn chăm chú vào bộ váy cưới vẫn còn dang dở, sợi dây đo trên vai nó hết bị kéo dài đến vòng vòng qua eo bộ sắt hình người đang khoác lên bộ váy cưới vẫn còn chưa hoàn thiện.

” Emily “

Tiếng gọi từ phía ngoài cửa làm nó khựng lại quay đầu ra nhìn. Hải Minh bế Tiểu Bảo đi tới gần nó.

” Mẹ Vy Vy ” – Tiểu Bảo reo lên vui vẻ nhìn nó.

An Vy cũng cười nhẹ nhìn hai người rồi đưa tay ra ôm lấy Tiểu Bảo:

” Tiểu Bảo ngoan. Vy Vy không ở nhà Tiểu Bảo có biếng ăn nữa không đấy? “

” Tiểu Bảo ăn rồi mà. Hôm nay Tiểu Bảo tới nhà Người anh em, đồ ăn quá trời luôn. Tiểu Bảo rất thích. Ông bà còn muốn gặp mẹ Vy Vy nữa cơ ” – Tiểu Bảo ôm lấy cổ An Vy nói. Đôi mắt tinh anh mở hết cỡ nhìn nó. Còn nó chỉ quay đầu sang nhìn Hải Minh, Hải Minh vẫn đang nhìn nó cười.

” Mình đưa tới một chút đồ ăn, cậu mau ăn cho nóng. ” – Hải Minh đi về phía sau lưng nó, đẩy nó ngồi vào ghế rồi bày đồ ăn ra trước mặt nó, sau đó bế Tiểu Bảo từ tay nó lên – ” Cậu vẫn chưa ăn tối chứ gì? Mau ăn đi “

” Vy Vy, Mẹ hư quá ” – Tiểu Bảo lè lưỡi trêu An Vy

An Vy bỏ sợi dây đo trên cổ xuống rồi làm mặt nhăn nhó đứng dậy tiến về phía Tiểu Bảo cù léc:

” Tiểu Bảo, dám nói Vy Vy hư nè “

” Á nhột haha ” – Tiểu Bảo ôm lấy cổ Hải Minh bật cười lớn. Hải Minh bế Tiểu Bảo chạy đi còn nó vẫn rượt theo hai người như thế. Tiếng cười nói vui vẻ vang vọng, không còn yên ắng như vừa nãy nữa.

***

Phía trên tầng cao nhất của tập đoàn, Khánh Anh vẫn còn đang chăm chú vào màn hình vi tính và đống tài liệu chất như núi bên cạnh thì có tiếng gõ cửa. Có chút bất ngờ vì giờ này còn có người chưa rời công ty ngoài hắn hay sao? Vẫn giữ phong thái thường ngày, hắn nói:

” Vào đi “

Lạc Lạc đẩy cửa bước vào, tiến tới gần hắn, Lạc Lạc do dự đứng nhìn hắn một lúc.

” Sao vậy? ” – Hắn nói nhưng vẫn không ngẩng đầu lên nhìn cô.

” Chủ tịch… ” – Lạc Lạc do dự lên tiếng

” Ừm? ” – nhận thấy sự bất thường trong giọng nói của Lạc Lạc, Khánh Anh dừng tay đưa ánh mắt về phía cô dò xét.

” Trong chín năm qua… Chủ tịch có gặp lại chị ấy không? ” – Lạc Lạc vò tay vào nhau rồi nhìn hắn hỏi

” Không ” – Khánh Anh lạnh lùng nói rồi tiếp tục công việc của mình. Hắn ghét nhất là vòng vo nên đi nhanh vào vấn đề.

” Chủ tịch nhớ kĩ lại đi ạ, thực sự không gặp nhau hay sao? ” – Lạc Lạc tiếp tục kiên nhẫn hỏi lại.

Khánh Anh đưa ánh mắt sắc bén của mình ngước lên nhìn cô làm cô giật mình cúi đầu xuống. Trong đầu hắn đột nhiên lại nhớ tới cái đêm ở khách sạn trong lễ cưới của Kevin và Linda. Đưa tay lên sờ nhẹ mặt sợi dây chuyền ở phía trong lồng ngực, cái cảm giác kì lạ của hôm đó đến lúc này vẫn không thể làm hắn quên được mặc dù hắn cũng chẳng thể lí giải nổi.

” Đi thôi ” – Nghĩ đến đây, hắn đứng dậy cầm lấy chiếc áo vest phía sau ghế lên khoác vào rồi đi về phía cửa ra.

” Sao ạ? ” – Lạc Lạc ngước đầu lên rồi đi theo hắn.

” Tôi đưa cô về. ” – Khánh Anh nói rồi mở cửa bước ra. Lạc Lạc ngước nhìn theo hắn, thời gian qua hắn vẫn luôn tốt với Bích Thảo, với cô như vậy. Nhưng liệu giữa anh và Emily có gì đó hay không? Vì sao tên của Tiểu Bảo… Tại sao có thể như vậy? Hơn nữa, Tiểu Bảo thực sự có nét rất giống với anh. Đặc biệt là cặp mắt ấy… Nhưng nếu thực sự… Thì…

Lạc Lạc vò đầu rồi chạy vội theo hắn vì đống suy nghĩ hỗn loạn trong đầu cô lúc này sẽ không thể nhanh chóng được giải quyết. Nhưng làm sao để biết được sự thật đây? Vừa bước theo sau lưng hắn, Lạc Lạc vừa nghĩ rồi lại tự đánh vào đầu.

Xuống đến gần tầng 1, tiếng cười nói của ai đó đã thu hút sự chú ý của hắn và Lạc Lạc. An Vy đang ngồi ăn ngon lành, bên cạnh là Hải Minh và Tiểu Bảo. Cả ba người trông rất giống một gia đình. Khánh Anh chỉ lạnh lùng quay người đi, còn Lạc Lạc đứng nhìn chăm chú một lúc rồi mới quay người đi.

Dù sao, bọn họ cũng rất giống người một nhà? Vậy, cô có nên quên hết những gì đã thấy, và cũng chưa chắc sự thật đã như cô nghĩ… Hơn nữa, nếu thực sự mọi chuyện như cô nghĩ thì Bích Thảo sẽ ra sao? Thôi kệ, vẫn nên thuận theo tự nhiên!

Lạc Lạc lắc mạnh đầu rồi bám sát sau lưng hắn, rời khỏi công ty!

Chọn tập
Bình luận
× sticky