An Vy vừa bước xuống xe, đi lên bậc thềm xoay người lại vẫy tay tạm biệt Hải Minh, nhìn qua kính ô tô lúc này cậu mới để ý tới miếng băng dính cá nhân trên đầu nó đã được nó che giấu bằng vài cọng tóc mái thưa. Hải Minh bước vội xuống xe kéo tay nó lại:
” Emily, trán cậu? “
” À, lúc gặp đối tác mình sơ ý va vào đâu ấy, nhưng không sao đâu? ” – An Vy quay lại cười nhẹ nhìn cậu, tay kia sờ nhẹ lên trán trả lời
Hải Minh hơi nhíu mày nhìn nó:
” Cái tính hậu đậu của cậu thật không chịu nổi “
Nó chợt nghĩ trong lòng ” Vì ai mà mình bị như vậy chứ? “
Đang tính quay người đi vào trong, Hải Minh lại kéo ngược nó về hôn nhẹ lên trán nó làm nó há hốc miệng nhìn cậu.
” Mình về đây, cậu ngủ ngon ” – Hải Minh cười tươi đi xuống xe, mặc kệ nó vẫn còn đang ngơ ngác không hiểu gì.
Đợi cho xe Hải Minh đi khuất, An Vy mới thở dài buồn bã, nó tự biết bao nhiêu năm qua người luôn ở bên chăm sóc cho hai mẹ con nó là cậu, người nó nợ nhiều nhất cũng là cậu? Vậy vì sao nó còn không thể mở lòng với cậu? Hắn cũng đã có được hạnh phúc mới rồi, vậy… Nó có nên vì tiểu Bảo mà làm lại từ đầu hay không?
Đang mãi suy nghĩ, nó không để ý rằng từ xa có một con người đang ở trong xe nhìn về phía nó chứng kiến mọi chuyện vừa xảy ra.
Cùng lúc, Leo đi tới chạm nhẹ vào vai nó khiến nó giật mình quay người lại.
” Em làm gì mà đứng ngẩn ngơ ngoài này thế? Mà trán em bị làm sao vậy? ” – Leo nhìn nó nói
” Không sao, vết thương ngoài da thôi. Anh chị hai về chưa ạ? ” – An Vy đi tới một góc cởi chiếc dày cao gót ra đặt gọn gàng ở tủ đựng dày dép rồi khoác vào chân chiếc dép hình con thỏ rồi cùng Leo đi vào nhà.
” Ba mẹ con lại đi công tác rồi. Rất ít khi ở nhà nên cô không cần quan tâm đâu ạ ” – Ngọc Bích ôm con gấu bông ngẩng đầu lên trả lời thay cho Leo. Cả hai đều bật cười nhìn dáng vẻ ” Người lớn ” của cô nhóc năm tuổi.
An Vy bước tới đặt túi xách qua một bên rồi bế Ngọc Bích ngồi lên chân mình:
” Thế Tiểu Bảo với Tiểu Kiệt đâu mà cháu yêu của Cô lại chơi một mình thế này? “
” Tiểu Kiệt đang học ạ, còn Tiểu Bảo từ nãy giờ con không thấy ạ ” – Ngọc Bích ngẩng đầu lên trả lời nó.
” Không thấy tiểu Bảo đâu á? ” – An Vy bế Ngọc Bích ngồi xuống ghế sofa rồi đứng lên để lên phòng tìm cậu.
” Vừa nãy tiểu Bảo vẫn ở trên phòng, để anh lên xem sao ” – Leo bước về phía cầu thang đi lên lầu.
An Vy cũng theo sau lưng Leo đi lên phòng. Vừa mới mở phòng ra, căn phòng trống không, không có một chút dấu vết nào.
” Tiểu Bảo? ” – Leo đi vào giữa phòng gọi lớn nhưng không thấy ai trả lời
” Thằng bé không có trong phòng sao? ” – An Vy cũng đi vào cởi chiếc áo khoác ngoài ra bỏ lên giường rồi đi vào phòng tắm nhà vệ sinh tìm nhưng cũng không thấy. Lúc này An Vy mới bước ra nhìn Leo hốt hoảng: ” Trong này cũng không có “
” Để anh chạy qua phòng Tiểu Kiệt xem sao ” – Nói rồi Leo bước vội ra khỏi phòng
An Vy cũng ngay lập tức chạy ra bên ngoài nhà, tìm từng ngóc ngách, từ vườn cây đến hồ bơi đều không thấy đâu. Nước mắt nó bắt đầu rơi xuống không ngừng. Người làm trong nhà cũng tản ra tìm cậu bé nhưng không có một chút dấu vết nào, Tiểu Bảo mất tích một cách kì lạ.
” Hay là chúng ta gọi báo công an đi? ” – Maria sốt ruột vò tay nhìn mọi người.
” Cứ đợi một lúc xem tình hình như thế nào đã ” – Khổng Phu nhân cũng lo lắng không kém lên tiếng
” Thằng bé chỉ mới về nước, có thể đi đâu được chứ? ” – An Vy bấu chặt hai bàn tay vào nhau, nước mắt rơi xuống không ngừng. – ” Không được, em phải đi tìm Tiểu Bảo, không thể ngồi yên như thế này được ” – An Vy gạt nước mắt chạy ra bên ngoài trời, mọi người cố gọi với rồi đuổi theo nhưng nó không chịu quay đầu lại nhìn.
Đột nhiên, một chiếc xe chạy tới trước mặt nó. Lại là hắn sao?
Hắn suốt từ nãy giờ vẫn ngồi yên trong xe ở một khóc khuất nhìn mọi hành động diễn ra ở trong căn nhà, hắn cũng biết bọn họ vì sao lại loạn lên như thế bởi vì hắn biết Tiểu Bảo đang ở đâu!
Chiếc kính từ từ kéo xuống, Hắn quay đầu nhìn ra phía ngoài, gương mặt hốt hoảng tràn đầy nước mắt của nó lại làm hắn thấy hả hê, gương mặt lạnh lùng, buông giọng lạnh nhạt, hắn nói:
” Muốn biết Tiểu Bảo ở đâu thì mau lên xe “
An Vy chần chừ một lúc, hắn ngước ra bên ngoài nhìn nó rồi cho kính kéo lên làm nó hốt hoảng:
” Được, em đi theo anh ” – An Vy vội đi tới mở cửa ghế sau nhưng không được. Lúc này nó đã phát hỏa lên tiến về phía trước tức giận nhìn hắn. Hắn nghiêng đầu về phía ghế lái phụ, nó hiểu được liền chạy qua bên kia rồi mở cửa ghế lái phụ leo lên xe. Chiếc xe vừa phóng đi, Leo nhìn theo đầy trầm tư:
” Rốt cuộc… Cậu ta vẫn không thể quên được “
Maria chỉ lắc đầu rồi dẫn Ngọc Bích và tiểu Kiệt đi vào. Khổng phu nhân cũng đi theo sau lưng bọn họ. Người làm cũng tản dần về nghỉ. Bây giờ họ cũng chỉ biết chờ đợi!
” Anh muốn đưa em đi đâu? Tiểu Bảo đang ở đâu? ” – An Vy nói mà như quát lên.
Hình ảnh Hải Minh và An Vy vừa lúc nãy cứ luẩn quẩn trong đầu hắn khiến hắn không thể tập trung vào nó mà phóng xe đi mỗi lúc một nhanh hơn. Nó chỉ bất lực ngước đầu nhìn về phía trước, hi vọng hắn sẽ không gạt nó mà nhanh chóng tìm ra Tiểu Bảo.
***
” Cô ơi, bây giờ chúng ta đi đâu? ” – Một cậu nhóc chừng năm tuổi ngước đầu lên nhìn một cô bé chừng mười hai tuổi thắc mắc.
Khánh An dắt tay Tiểu Bảo đi trên vỉa hè rồi nhìn xung quanh, sau đó dẫn tiểu Bảo tới ngồi lên ghế đá ven đường.
” Cô cũng không biết nữa, bây giờ chúng ta đi đâu? ” – Khánh An cũng ỉu xìu cúi đầu xuống nhìn Tiểu Bảo
” Cô ơi, con đói quá ” – Tiểu Bảo kéo tay về ôm lấy bụng nhìn Khánh An.
Khánh An cũng nhìn xuống bụng mình rồi nhìn qua tiểu Bảo, sau đó lại không hẹn mà cả hai cô cháu đều thở dài.
Đúng lúc đó, xe Khánh Anh dừng trước tầm nhìn của hai đứa trẻ. Hắn có chút thắc mắc vì lúc rời khỏi nhà đã thấy Khánh An dắt tay Tiểu Bảo đi vào bên trong nhà nhưng sao giờ cả hai lại ngồi ở vỉa hè trước nhà hắn. An Vy vừa nhìn thấy Tiểu Bảo và Khánh An đã mở vội cửa bước xuống chạy tới ôm chầm lấy Tiểu Bảo,nước mắt nó vẫn không ngừng rơi. Khánh Anh đã xuống xe và đứng sau lưng nó tự lúc nào.
” Mẹ ơi, mẹ đang khóc ạ? Tiểu Bảo xin lỗi mẹ ” – Tiểu Bảo cũng ôm lấy cổ An Vy nói.
An Vy gạt vội nước mắt rồi đẩy nhẹ cậu bé ra mắng:
” Tại sao con lại bỏ đi như thế này? Tại sao lại không cho ai biết? Hả? “
” Là do em dẫn Tiểu Bảo đi ” – Khánh An chu mỏ nói nhưng vẫn không thèm nhìn nó.
” Camella ” – Khánh Anh bây giờ mới lên tiếng.
Khánh An ngước lên nhìn anh Hai rồi khoanh tay trước ngực nói:
” Em muốn ở cùng tiểu Bảo cơ. Hứ “
Nhìn thấy thái độ của Khánh An như vậy An Vy cũng không muốn nói thêm, tìm thấy Tiểu Bảo là tốt rồi. Bọn nó nhanh chóng lên xe và trở về. Vì đang ở trước cổng nhà hắn, Bích Thảo cũng đang ở bên trong nên tiện đường bọn nó vào nhà hắn để đón Bích Thảo.
Vừa vào đến nhà hắn, Khánh An đã khựng lại ôm lấy Tiểu Bảo khi thấy Bích Thảo đang xem ti vi cùng bà nội và ba mẹ. Khánh Anh hơi nhíu mày nhìn hành động của em gái mình nhưng nhanh chóng bỏ qua khi bà nội hắn quay đầu ra nhìn thấy nó.
” An Vy, con trở về rồi sao? ” – bà nội hắn bước từng bước khó khăn đến cầm lấy tay nó vui mừng.
An Vy cũng nước mắt lưng tròng nhìn bà rồi dìu bà ngồi lên ghế:
” Chân bà làm sao thế này? “
” Tuổi già mà, chân bà cũng đã yếu rồi ” – Bà cười nhẹ.
An Vy ôm chầm lấy bà nức nở:
” Con xin lỗi đã không về thăm bà sớm hơn “
” Về là tốt ” – Mẹ hắn cũng đi tới vỗ vỗ nhẹ lên vai nó.
” Đứa trẻ này? ” – Ba hắn chưa kịp vui mừng thì đã bị sự hiện diện của Tiểu Bảo làm ông khựng lại.
” Đây là con trai của con ạ ” – An Vy bây giờ mới đứng dậy đi về phía Tiểu Bảo nói
Mọi người bắt đầu chú ý vào cậu bé. Không thể nào, thật sự rất giống…
Bích Thảo vội lên tiếng kéo sự chú ý của mọi người:
” Camella, Tiểu Bảo hai đứa đi chơi có vui không? “
” Hứ ” – Khánh An hậm hực nhìn Bích Thảo rồi kéo Tiểu Bảo đi lên phòng.
” Camella ” – Hắn lên tiếng gọi nhưng cô bé chẳng thèm để ý tới.
” Con bé làm sao vậy? ” – Ba hắn lên tiếng nhìn hai đứa nhỏ.
” Để con lên xem sao, cũng muộn rồi, con phải đưa Tiểu Bảo về nghỉ sớm nữa ” – An Vy cúi đầu nói rồi đi về hướng Khánh An và Tiểu Bảo nhưng bị Bích Thảo chặn lại.
” Để em lên đó là được rồi, lâu ngày không gặp bà và hai bác, chị ở lại chơi một chút đã ” – Bích Thảo cười nhẹ rồi lăn bánh chuyển hướng đi vào. Ngay lập tức một người làm tới giúp cô di chuyển vào thang máy.
” Con xin phép ” – Khánh Anh nói rồi cũng xoay người đi vào trong. Bỏ lại một mình nó cùng với bà và ba mẹ.
” Thằng bé… ” – đợi cho mọi người đi hết. Mẹ hắn nhìn nó nói, gương mặt của bà làm nó hiểu ngay ra bà có ý gì.
” Không phải đâu ạ. Làm sao có thể chứ ” – Nó cười cho qua chuyện.
” Thằng bé thật rất giống với Ken lúc nhỏ ” – Bà nội ngước nhìn nó, trong đáy mắt hiện rõ sự tiếc nuối. Bao nhiêu năm qua bà vẫn chỉ hi vọng nó sẽ là cháu dâu của bà nhưng hai đứa đã hai ngã rẽ rồi. Bây giờ hắn và Bích Thảo cũng sẽ nhanh chóng tổ chức đám cưới. Hai đứa cũng đã xa cách nhau chín năm trời, làm sao có thể chứ?
An Vy ngồi xuống trò chuyện cùng mọi người một lúc sau đó nhìn thấy Bích Thảo đang đi xuống cùng tiểu Bảo.
” Cũng đã muộn rồi, con xin phép ” – An Vy đứng dậy cúi đầu
” Bây giờ con ở đâu? ” – Bà nội hắn ngước đầu lên nhìn nó.
” Con đang ở nhà anh hai ạ ” – An Vy trả lời sau đó cúi đầu xuống nhìn khi thấy Tiểu Bảo chạy tới ôm lấy chân nó – ” Tiểu Bảo chào mọi người đi, chúng ta về “
” Con chào cụ, chào ông bà con về ” – Tiểu Bảo lễ phép cúi đầu chào mọi người. Mọi người đều nhìn cậu với ánh mắt đầy thiện cảm.
” Con cũng xin phép về luôn ạ ” – Bích Thảo cũng đi tới nhìn mọi người cười
” Vậy là hai đứa ở chung nhà rồi. Để bác lên gọi Ken xuống đưa bọn con về ” – Ba hắn cười hiền nhìn bọn nó.
***
” Vy Vy, chúng ta chuyển đến nhà Daddy sống có được không? ” – Tiểu Bảo ngước đầu lên nhìn nó.
An Vy đang ôm cậu bé vào lòng đọc truyện cho cậu nghe thì khựng lại.
” Tiểu Bảo, chú ấy thực sự không phải Daddy. Tiểu Bảo không sợ Vy Vy buồn nữa á? ” – An Vy cố gắng dỗ ngọt cho Tiểu Bảo hiểu.
” Vậy chúng ta đừng có ở chung nhà với cái cô hung dữ kia nữa có được không? ” – Tiểu Bảo lại ngước lên nhìn nó.
” Cô hung dữ nào? ” – An Vy nhéo má Tiểu Bảo cười.
” Cái cô đi xe cùng chúng ta ấy mẹ ” – Tiểu Bảo ngồi phắc dậy nhìn An Vy rồi vừa đẩy An Vy về phía sau vừa nói – ” Cô ấy làm như này này “
An Vy có chút không hiểu nhưng cũng ôm Tiểu Bảo vào lòng:
” Nói mẹ nghe hôm nay Tiểu Bảo tại sao lại hư nào? “
” Hôm nay á, Cô Khánh An tới đưa con đi về nhà Daddy, con rất vui. Nhưng mà Daddy không ở nhà, cô hung dữ không cho Tiểu Bảo vào nhà Daddy ” – Tiểu Bảo ngây thơ trả lời nó.
An Vy chỉ ôm lấy cậu bé hôn nhẹ lên trán cậu, có lẽ nó hiểu nãy giờ cậu bé đang nói gì. Tiểu Bảo thực sự có nét rất giống với Khánh Anh, liệu lần này nó quyết định đưa Tiểu Bảo về nước có phải là sai lầm hay không?