Một ngày mới nữa lại bắt đầu, ánh nắng nhè nhẹ chiếu rọi vào bên trong căn phòng của An Vy khiến nó khẽ nhíu mày động đậy hàng mi. Tỉnh giấc, cơn đau đầu kéo đến khiến nó khó chịu đưa tay lên xoa xoa trán. Vừa mở mắt ra đã nhìn thấy Tiffany đứng trước cửa sổ hướng người ra phía ngoài đón ánh nắng nhẹ ban mai. An ngồi dậy cúi đầu xuống mệt mỏi lên tiếng:
” Tiffany, cô dậy sớm vậy. Tiểu Bảo đâu? “
” Cô dậy rồi hả? Tiểu Bảo đêm qua ở lại nhà của Hải Minh. Cô say quá, Hải Minh đưa cô về. Không phải cô không nhớ gì chứ? ” – Tiffany quay người vào nhìn nó.
An Vy day trán rồi bước xuống giường:
” Không nhớ nữa. Tôi đi vệ sinh cá nhân “
” Để cô uống rượu thật tai hại ” – Tiffany tặc lưỡi cười nhẹ rồi đi ra bên ngoài chuẩn bị một chút canh giải rượu và làm bữa ăn sáng cho hai người.
Ngồi vào bàn ăn, An Vy quay sang nhìn Tiffany cười nhẹ:
” Hấp dẫn thật “
Tiffany nhún vai rồi ngồi xuống đối diện với An Vy cười nhẹ. Hai người bắt đầu dùng bữa.
” Ba ngày nữa tôi sẽ bay qua Pháp ” – đang ăn thì Tiffany đột nhiên lên tiếng.
” Với? ” – An Vy vẫn tiếp tục ăn lên tiếng ngắn gọn.
” Một mình ” – Tiffany cười nhẹ rồi cầm lấy chiếc nhẫn đặt lên bàn rồi đẩy về phía nó. – ” Emily, có lẽ sự lựa chọn của Hải Minh là chính xác. Tôi mong cô sẽ mang lại hạnh phúc cho anh ấy “
An Vy trầm ngâm một lúc rồi đặt chiếc đôi đũa xuống cầm chiếc nhẫn lên chăm chú nhìn rồi nói:
” Tôi sẽ nhận lại. Nhưng nếu một ngày cô cần, tôi sẽ trả “
An Vy nói xong đeo chiếc nhẫn vào tay mình rồi tiếp tục ăn. Tiffany mặc dù không hiểu hết câu nói của nó nhưng cũng vui lòng vì nghĩ nó sẽ thay cô mang lại hạnh phúc cho Hải Minh. Những ngày còn lại, cô muốn được hít thở không khí của quê hương mình sau đó sẽ quay về Pháp, sống cuộc sống vốn dĩ thuộc về cô!
***
Một ngày làm việc nữa lại tới. Không khí hôm nay khác với những ngày trước. Mọi người đến công ty trên môi ai cũng đều nở nụ cười. Với sự kiện của ngày hôm qua, sáng nay tất cả các mặt báo đều nói về tập đoàn K.A. Thời trang váy cưới là một ngành non trẻ của K.A nhưng khi ra mắt sản phẩm lại được rất nhiều nhà đầu tư cũng như người tiêu dùng để ý tới. Hôm nay đích thân nó sẽ có mặt để tư vấn và chỉnh sửa theo ý muốn của khách hàng. Là ngày đầu tiên nhưng lượng khách hàng đến xem và thử váy cưới của nó là không nhỏ.
” Bích Thảo? ” – An Vy đang làm việc thì một người xuất hiện bên ngoài cửa cứ nhìn chằm chằm vào nó làm nó khựng lại quay ra bên ngoài nhìn.
An Vy gọi cô trợ lí của mình tiếp tục tư vấn cho khách hàng, bản thân bước tới phía Bích Thảo lên tiếng:
” Có chuyện gì sao? “
” Chúng ta nói chuyện được không? ” – Bích Thảo ngước nhìn An Vy nói.
An Vy gật nhẹ đầu sau đó cả hai cùng tới một quan nước gần đó. Ai cũng ngước nhìn Bích Thảo vì cô phải ngồi xe lăn tới đó.
” Để tôi giúp cô ngồi lên ghế ” – An Vy tính bước tới thì Bích Thảo lên tiếng:
” Không cần đâu, với bộ dạng của tôi bây giờ thì ngồi đâu cũng như nhau thôi. Chúng ta vào thẳng vấn đề nhé ” – Bích Thảo lên tiếng
” Tôi nghe ” – Đợi phục vụ dọn nước ra rồi An Vy quay sang nhìn Bích Thảo nói.
” Chúng tôi quyết định ba ngày nữa sẽ tổ chức hôn lễ, chị có thể cùng tới dự hôn lễ ấy hay không? ” – Bích Thảo nhìn nó nói.
An Vy có phần bất động nhưng nhanh chóng nở một nụ cười nhẹ, cố gắng tự nhiên nhất có thể:
” Tất nhiên rồi, vậy điều cô muốn nói chỉ có việc này thôi? “
Bích Thảo không nói gì thêm, chỉ im lặng gật đầu. An Vy uống một ngụm nước rồi lấy tiền đặt vào cuốn menu trên bàn rồi nói:
” Nếu không còn chuyện gì nữa thì tôi giúp cô ra xe, tôi còn quay lại công ty ” – An Vy bước tới đẩy xe Bích Thảo đi ra.
Bích Thảo đột nhiên đưa tay lên cầm lấy tay An Vy đang đặt lên tay cầm đẩy xe rồi quay về phía sau nhìn An Vy:
” Hãy chắc chắn là chị sẽ tới? “
An Vy có chút không hiểu trước thái độ kì lạ của Bích Thảo nhưng cũng gật đầu với cô.
Bích Thảo quay người lại nhìn về phía trước, nở một nụ cười khó hiểu…
***
An Vy quay lại công ty nhưng không quay lại cửa hàng mà về thẳng phòng làm việc của mình. Mệt mỏi dựa người vào thành ghế. Nhắm mắt lại, nó cảm nhận được trái tim đang đau nhói liên hồi. Nó vốn dĩ biết trước kết quả ra sao hơn nữa còn hi vọng điều này xảy ra nhưng cảm xúc không bao giờ có thể che dấu, trái tim nó không bao giờ có thể đánh lừa được cảm xúc ấy!
Cũng tốt, mọi chuyện cuối cùng cũng có thể thuận theo tự nhiên. Mọi chuyện vốn dĩ phải tiếp tục theo vòng xoáy này dù là nó không quay về hay là quay về mọi chuyện vẫn phải tiếp tục như vậy!
” Chị, Chị Rain “
Đang suy nghĩ thì bỗng có tiếng la lớn khiến nó giật mình mở mắt ra.
” Camella… ” – An Vy ngồi thẳng dậy nhìn cô bé.
Khánh An chạy tới ôm lấy cổ nó khóc lóc:
” Em không muốn như vậy đâu, hu hu “
” Có chuyện gì? Nói chị nghe ” – An Vy lo lắng đẩy nhẹ cô bé ra rồi lau nước mắt cho Khánh An nói.
Khánh An đưa tờ báo cho An Vy xem. Bên cạnh những sự kiện về thời trang của tập đoàn K.A còn nói đến tình yêu của vị chủ tịch tập đoàn này. Thông tin về hôn lễ gấp rút được chuẩn bị của hai người cũng đã đăng đầy mặt báo.
Thật may, vì nó biết được tự miệng Bích Thảo không phải là từ đống giấy báo này!
An Vy thầm nghĩ rồi quay sang cười nhẹ với Khánh An:
” Em không thích chị Bích Thảo sao? “
” Cũng không hẳn là như vậy, nhưng đối với em, em chỉ muốn chị là chị dâu thôi. Còn Tiểu Bảo nữa, em không muốn rời xa hai người ” – Khánh An ôm lấy nó nói trong tiếng nấc.
” Camella, em còn bé chưa thể hiểu được mọi chuyện. Lớn lên em sẽ hiểu. ” – An Vy ôm lấy Khánh An nói.
” Em sẽ không lớn đâu. Người lớn thật khó hiểu. Tại sao anh hai yêu chị lại phải kết hôn với chị Bích Thảo? Mọi người làm sao vậy? ” – Khánh An nói rồi giận dỗi đi tới ngồi lên ghế sofa xụ mặt xuống.
An Vy cũng chỉ biết nhìn theo, một đứa trẻ như Khánh An có nói thêm cô bé cũng không hiểu chỉ càng làm cho cô bé hiểu sai vấn đề.
An Vy chỉ nhìn theo thở dài rồi dựa người vào thành ghế tiếp tục mớ suy nghĩ hỗn loạn.
” Chị Emily ” – Tiếng cô trợ lí của nó phát ra bên ngoài cửa.
” Vào đi ” – An Vy
” Chị Emily, em đã đặt mua hai vé máy bay một chiều qua Pháp ba ngày nữa cho chị rồi. “
” Được rồi, em đi làm việc đi ” An Vy gật nhẹ đầu.
Vé máy bay? Qua Pháp? Một chiều? Từng chữ từng chữ xuất hiện trong đầu Khánh An rõ mồn một. Không được!
Cô trợ lí vừa quay ra, Khánh An đã đứng phắc dậy:
” Được rồi, mọi người muốn làm sao thì làm. Em không quan tâm tới nữa ” – Khánh An sực nhớ ra điều gì đó đứng dậy nói rồi bỏ ra bên ngoài.
” Camella, Camella ” – An Vy gọi với nhưng cô bé chạy một mạch ra bên ngoài không nhìn lại nó một lần.
Khánh An chạy vội ra xe rồi cho xe về nhà.
” Tiểu thư, cô trễ học mất. Tại sao tiểu thư muốn tới đây bây giờ lại đòi về? “
” Bác nhanh nhanh đưa con về đi, nhanh lên bác ” – Khánh An nói vội
Chú Lâm nhìn thấy Khánh An vội vàng đành quay xe theo lời Khánh An!
Vừa về đến nhà, Khánh An đã chạy vội ra nơi Bích Thảo đã từng vứt sợi dây chuyền của Tiểu Bảo. Ý nghĩ non nớt của Khánh An là có thể dựa vào sợi dây chuyền mà xác định thân phận của Tiểu Bảo để hủy hôn lễ này. Nhưng dù là một hi vọng nhỏ nhoi, một suy nghĩ trẻ con cũng không thể thực hiện! Dù đào bới nơi này lên cô bé cũng không thể tìm thấy sợi dây chuyền!
Khánh An buồn bã đi vào bên trong nhà, cả người lấm lem bùn đất, Khánh Anh hơi nhíu mày nhìn cô bé thất thểu đi vào:
” Hôm nay em không đi học? ” – Khánh Anh nhìn Khánh An nói.
Khánh An vội ngước đầu lên, nhìn thấy hắn đang ngồi ở ghế sofa, Khánh An chạy vội tới cầm lấy tay hắn khóc lớn:
” Em không muốn chị ấy đi đâu mà. Em không muốn mà “
” Em đang nói gì thế? ” – Khánh Anh nhíu mày nhìn Khánh An.
” Vì anh hai sẽ kết hôn với chị Bích Thảo nên chị Rain sẽ đưa Tiểu Bảo qua lại Pháp. Nhất định là như vậy rồi, nếu không sao chị ấy lại muốn đưa Tiểu Bảo đi? ” – Khánh An càng nói lại càng khóc lớn hơn. – ” Em vừa ở chỗ chị ấy về. Anh hai đừng để chị ấy đi mà “
Khánh Anh nghe xong thì trầm luân nhìn ra bên ngoài trời. Dù sao từ ngày hôm nay, hai chữ ” An Vy ” đã không còn tồn tại trong cuộc sống của hắn nữa. Khánh Anh đứng dậy đi ra bên ngoài.
” Anh hai, anh hai đi đâu thế? ” – Khánh An gạt nước mắt nhìn lên Khánh Anh
” Hôm nay anh dẫn chị Bích Thảo đi chụp ảnh cưới sau đó còn cần làm rất nhiều việc. Em đừng gây rối nữa ” – Khánh Anh nói rồi bước ra bên ngoài.
Khánh An tức giận giậm chân rồi bỏ lên phòng một mạch.
***
Những ngày sau đó, mọi thứ chìm trong sự yên tĩnh! Yên tĩnh đến đáng sợ. An Vy và Khánh Anh gặp nhau ở công ty đều bước qua nhau như hai người xa lạ. Tiffany một mình ở khách sạn du lịch ở một bãi biển đẹp. Cô muốn để sóng biển cuốn hết những muộn phiền và giữ lại đây những tình cảm của cô. Gửi trả lại quá khứ cho một con người thuộc về nơi này. Còn Khánh Anh và Bích Thảo thì bận rộn với công việc tổ chức hôn lễ vì quá gấp gáp nên có nhiều chuyện phải làm.
Mọi chuyện diễn ra trong sự bình lặng. Bình lặng giữa những sự kiện quá nổi bật! Đó là một kết thúc mà mọi người đều mong muốn?
Và chuyện gì đến cũng phải đến…
***
” Mẹ ơi, Mẹ Tiffany sao lại đi lâu như thế? ” – Tiểu Bảo nằm dựa người lên người nó ngước nhìn nó nói.
” Ngày mai, mẹ Tiffany mới về. Ngày mai Tiểu Bảo muốn đi đón mẹ Tiffany hay muốn tới hôn lễ của chú Khánh Anh? ” – An Vy vỗ vỗ tay Tiểu Bảo nhìn xa xăm.
Tiểu Bảo nghe nó nói liền ngồi dậy cúi đầu xuống, hai tay vò chặt vào nhau.
An Vy ngước nhìn Tiểu Bảo, ánh mắt nó cũng không thể dấu nổi nỗi buồn khi nhìn thấy Tiểu Bảo như vậy.
” Cô Camella nói Daddy sẽ kết hôn với người khác, sẽ có Tiểu Bảo khác, sẽ không cần Tiểu Bảo nữa đúng không? ” – Tiểu Bảo ngước đầu lên nhìn nó.
An Vy bế Tiểu Bảo về phía mình rồi ôm lấy Tiểu Bảo, không nói gì thêm. Tiểu Bảo vòng tay ôm lấy An Vy, dựa đầu vào người nó. An Vy vuốt nhẹ đầu Tiểu Bảo. Tiểu Bảo phải một lúc lâu sau mới có thể ngủ được. An Vy hôn nhẹ lên trán Tiểu Bảo rồi bế cậu bé nằm ngay ngắn sau đó bước đến tủ, sắp xếp quần áo vào vali. Tiếng chuông cửa bỗng vang lên. An Vy dừng một lúc đi ra bên ngoài.
” Khuya vậy rồi cậu còn tới đây? ” – An Vy ngước lên nhìn Hải Minh ngạc nhiên.
Hải Minh chỉ cười nhẹ đi vào bên trong:
” Tớ nhớ cậu, không đến được hay sao? “
An Vy kéo cửa rồi đi vào theo sau lưng cậu.
” Ngày mai cậu tới dự hôn lễ của Khánh Anh và Bích Thảo thật sao? ” – Hải Minh nói mà không quên quay sang quan sát thái độ của nó.
” Ánh mắt kia là sao chứ? ” – An Vy cười nhẹ – ” Có làm sao đâu? “
An Vy bước tới ngồi xuống ghế sofa bên cạnh Hải Minh.
” Tớ đi cùng cậu ” – Hải Minh nhìn nó.
” Tớ lại muốn cậu sẽ đưa Tiểu Bảo tới đón Tiffany ” – An Vy quay sang nhìn Hải Minh.
Hải Minh quay sang hướng khác. Cậu cười nhẹ.
” Tiểu Bảo chắc cũng không muốn tới đó, cậu đừng đi có được không? ” – Hải Minh nói nhưng không nhìn nó.
” Cậu… Thực sự không nhìn ra tình cảm cậu dành cho Tiffany hay sao? “
” Vậy còn cậu? Cậu có nhìn thấy tình cảm của tớ dành cho cậu không? Tại sao cậu không bao giờ hiểu? Tại sao cậu cứ luôn nghĩ cho người khác? ” – Hải Minh có chút tức giận, tắt ngấm nụ cười nhìn sang nó nói – ” Coi như tớ xin cậu, ngày mai cậu đừng tới đó. “
Hải Minh nói, ánh mắt cậu đã đỏ lên rồi. Cậu không bao giờ lại muốn nó chịu bất cứ tổn thương nào. Dù trái tim nó hướng về ai thì trái tim của cậu vẫn luôn hướng về nó! Chính vì hiểu rõ lòng nó, mà bản thân bất chấp mọi thứ ở bên nó, cậu tin tình yêu của cậu sẽ chữa lành mọi vết thương cho nó! Cũng chính vì luôn hướng đến nó mà bản thân cậu quên mất cảm xúc của bản thân! Quên mất những gì thuộc về chính mình!
An Vy không nói gì thêm, chỉ im lặng nhìn ra bên ngoài cửa sổ. Hải Minh kéo nó vào lòng ôm chặt.
” Tớ sẽ luôn ở bên cậu, nắm lấy tay cậu không bao giờ để cậu một mình dù ở bất cứ nơi đâu “
An Vy nghe từng lời cậu nói, tim nó lại nhói lên.
” Nhưng tớ muốn cậu hạnh phúc thực sự ” – Ngừng một lúc Hải Minh lại lên tiếng. Còn An Vy đã nhắm mắt lại, dựa đầu vào vai Hải Minh. Thực sự bình yên! Nhưng cậu mãi mãi chỉ là một người tri kỉ trong lòng nó, mãi mãi không thể thay thế được tình yêu của nó đối với hắn! An Vy mệt mỏi dựa vào người cậu, cũng chẳng còn bận tâm trong câu nói của cậu có gì đặc biệt…
***
Hôn lễ!
Hôn lễ của Khánh Anh và Bích Thảo được tổ chức ở một khách sạn năm sao cao cấp. Mọi người đều đã đến đông đủ, trên gương mặt ai nấy đều vui vẻ đến chúc mừng, chỉ có Tiểu Bảo và Khánh An là ngồi ở bên ngoài khuôn viên khách sạn buồn bã. Bà nội và ba mẹ hắn đều đã tới đầy đủ. An Vy sánh bước bên cạnh Hải Minh trong một chiếc váy xòa kín đáo. Cả hai người đều vui vẻ bước tới chúc mừng gia đình hắn. Mọi người có chút khó sử nhìn nhau nhưng nhanh chóng hòa vào không khí nơi đây.
Mọi người nhanh chóng đi vào bên trong sảnh lớn của khách sạn, nơi đã chuẩn bị đầy đủ để tổ chức lễ cưới cho bọn hắn.
Giờ lành cũng đã tới! Cuối cùng hắn và Bích Thảo cũng xuất hiện từ phía ngoài cửa. Hôm nay hắn mặc bộ vest màu đen, trên túi áo có gắn một bông hoa hồng. Thắt chiếc nơ đỏ, hắn đẩy chiếc xe tiến vào. Bích Thảo khoác lên người chiếc váy cưới nó kì công tự tay may thủ công, ngồi trên một chiếc xe trải đầy hoa hồng. Mọi thứ đều giống như trong cổ tích vậy. Đối với mọi người là một chuyện tình yêu còn lãng mạn hơn cả cổ tích. Mọi thứ sẽ càng hoàn hảo hơn nếu cô dâu không dùng vải voan che đầu lại. Miếng vải có phần hơi dày, che kín gương mặt cô dâu và đặc biệt là không hề tương xứng với chiếc váy cưới trên người cô. Mọi người có chút xôn xao nhưng nhanh chóng theo dõi tiếp bước đi của hắn. Hai người tiến vào bên trong. Dọc đường hắn đi, Kim tuyến bắn xuống thật sự rất đẹp, gương mặt lạnh lùng của hắn lại như có gì đó tàn khốc của một vị chủ tịch đã nhiều năm chinh chiến trên thương trường. Chẳng có chút dáng vẻ nào cho thấy hắn đang hạnh phúc!
Tiếng MC cất lên trong sự mong ngóng của mọi người. Như một thứ âm thanh đi vào tâm trí con người nhưng chẳng thể động lại trong tâm trí họ. An Vy, Hải Minh, Khánh Anh mỗi người đều theo dõi một suy nghĩ riêng. Gương mặt ai đều lạnh như băng, tâm trí họ chẳng ở lại trong hôn lễ này! Mà hướng tới những thứ khác xa xôi hơn.
Đến giây phút trao nhẫn. Khánh Anh cầm lấy chiếc nhẫn, đưa tayvra trước mặt Bích Thảo, nhưng Bích Thảo hai tay vẫn cầm chặt vào nhau, không có một chút động thái nào là đưa tay lên đặt vào tay hắn!
” Có chuyện gì với cô dâu vậy? ” – mọi người trong phòng bắt đầu ồn ào.
” Kìa, cô dâu, mau nhận lấy chiếc nhẫn tình yêu của hai người đi chứ? Mọi người đều đang rất nóng lòng chờ đợi ” – MC vội lên tiếng nói.
” Tôi… Tôi không đồng ý với mối hôn sự này ” – Cô dâu đột nhiên lên tiếng. Khiến mọi người đều kinh ngạc ngước nhìn. Khánh Anh, An Vy cũng nhíu mày khó hiểu nhìn cô dâu, nhưng chất giọng này… Đâu phải là Bích Thảo?
Khánh Anh nhanh tay gạt chiếc khăn trên đầu cô dâu xuống… Là Lạc Lạc?
” Bích Thảo đâu? ” – Khánh Anh lạnh lùng nhìn Bích Thảo nói.
” Tôi… Tôi ” – Lạc Lạc ấp úng nhìn hắn rồi đứng dậy.
An Vy đang nhìn Lạc Lạc ngạc nhiên hết cỡ thì chuông tin nhắn vang lên. Từ ngạc nhiên chuyển sang thất thần. An Vy đứng bật dậy:
” Tiểu Bảo… Tiểu Bảo… ” – An Vy chạy vội ra khỏi hàng ghế trước sự khó hiểu của mọi người. Hải Minh như đoán ra được chuyện gì vội chạy theo nó.
” Chủ tịch, Bích Thảo đang ở trên tầng thượng. ” – Lạc Lạc quay sang nhìn hắn rồi nói vội.
Khánh Anh không nói gì thêm bước nhanh về phía Hải Minh và An Vy vừa đi ra. Cả khán phòng bắt đầu hỗn loạn, mọi người không thể hiểu nổi chuyện gì đang xảy ra! Bà nội và ba mẹ hắn, tiếp đến Dì và anh chị hai của nó cùng bạn bè của hắn chạy vội theo phía sau. Còn những người khách còn lại, lần lượt trở về!