Một ngày học nữa lại kết thúc. Mọi người nhanh chóng ra về, tiết trời lạnh se sắt từng cơn. An Vy núp vào bóng lưng hắn nhăn nhó. Nó thích mưa nhưng rất rất ghét thời tiết lạnh. Vừa về tới nhà, nó đã phóng vào trong nhảy lên ghế sofa ôm lấy Camella đang chăm chú xem phim hoạt hình.
” Bé cưng của chị “
” Ứ, tay chị lạnh quá ” – Khánh An gỡ tay nó ra leo xuống ghế chạy ra phía cổng đón hắn vào.
Hắn dang tay bế Khánh An lên cười nhẹ còn nó mặt méo xệch nhìn hai anh em hắn. Sau đó cười gian đi tới gần ôm lấy hai người, rồi lại đưa tay luồn vào áo hai người làm Khánh Anh nhăn nhó còn Khánh An vừa cười vùng vằng kéo tay nó ra vì lạnh:
” Ha ha, nhột quá… “
Khánh An trườn xuống người hắn rồi lon ton rượt theo nó. Tiếng cười vang vọng khắp cả ngôi nhà. Nghe thấy tiếng bọn nó, bà nội hắn đi ra cười nhẹ nhìn các cháu. Hắn cũng bật cười chào thua nó, lớn rồi không lo học chỉ thích chơi với con nít thôi.
————————————-
Màn đêm vừa buông xuống. An Vy đã mở cửa chui đầu vào phòng hắn ngó nghiêng:
” Ken ơi, Ken ới ời “
Không thấy có động tĩnh gì nó liền bước chân vào xoay người lại đóng cửa. Vừa định quay lại thì một vòng tay ai đó đã ôm lấy nó từ đằng sau. Bàn tay ấm áp này không ai khác là hắn. Nó cười nhẹ đặt tay nó lên tay hắn đang đan chéo trước bụng. Hắn cúi đầu xuống đặt lên vai nó nói nhỏ:
” Sao? Đột nhập phòng anh có việc gì? “
” Candy vừa gọi, hẹn chúng ta chỗ cũ ” – Nó hào hứng trả lời. Cái chỗ cũ ấy còn nơi đâu ngoài quán gà nướng khoái khẩu của hai đứa nó.
” Chỉ vậy thôi sao? ” – Hắn làm bộ dạng thất vọng nói
” Không thì làm sao? ” – Nó quay đầu về phía sau lườm hắn. Bất ngờ, hắn cúi đầu xuống đặt lên môi nó một nụ hôn làm gương mặt nó đỏ hết cả lên. Nó vội đẩy hắn ra chạy về phòng:
” Em đi thay đồ. Anh chuẩn bị đi “
Hắn bật cười nhìn vẻ lúng túng của nó. Hắn đưa ngón cái lên quẹt ngang làn môi dưới đột nhiên lại nhớ tới nụ hôn đầu tiên với nó, lẽ nào lại là nụ hôn đầu tiên? Hắn lại bật cười đi vào trong thay đồ.
15 phút sau bọn nó đã có mặt ở quán gà nướng quen thuộc. Lần này bọn nó đi xe, không đi bộ nữa.
” Rain ơi ” – Thái Điệp từ trong quán vẫy vẫy tay gọi nó
” Tới liền ” – nó đặt vội mũ bảo hiểm xuống yên xe rồi chạy nhanh vào trong bỏ mặc hắn. Bàn ăn đã được dọn lên đầy đủ các món, nó liền ngồi xuống cởi chiếc tất tay ra rồi sắn tay vào ăn với Thái Điệp, Bảo Nam lắc đầu ngán ngẩm nhìn hai đưa nó lòng thầm oán trách ông trời bất công vì sao chúng nó ăn như vậy vẫn không mập? Chỉ tội cái ví tiền của cậu.
” Thằng Ken đâu sao lâu thế? ” – Bảo Nam quay ra ngoài nhìn nhưng không thấy ai
” En ỗ e ngoài ia đó ” – An Vy vừa ăn vừa nói làm Bảo Nam lại càng khó hiểu
” Thôi để tôi ra xem ” – Bảo Nam đứng dậy đi ra ngoài còn bọn nó vẫn không ngừng ăn và ăn.
Đợi một lúc sau khi nghe tiếng đánh nhau ở bên ngoài, mọi người trong quán chạy ra ngoài hai đứa nó mới dừng ăn ngước mắt ra bên ngoài sau đó không ai nói với ai câu nào mà chạy vội đi. Bọn nó len lỏi vào đám đông rồi há hốc miệng nhìn nhân vật chính của đám đông ấy và đám người bặm trợn mà nó đã từng gặp đang bỏ chạy. Ở đây vừa có cuộc xô xát!
Nó hốt hoảng chạy vào ngửa bàn tay hắn ra nước mắt lưng tròng nghẹn ngào nói trong nước mắt:
” Sao… Sao tay anh chảy máu như này? “
” Không sao đâu, chỉ bị ngoài da thôi. Nín đi ” – Hắn dùng tay còn lại kéo nó vào lòng trấn an, đảo mắt nhìn ra xa tìm kiếm cái gì đó rồi lại nhìn xuống nó.
” Bích Thảo? ” – Thái Điệp lo lắng vết thương của Khánh Anh bây giờ mới để ý Bảo Nam đang quỳ một chân trước một cô gái, là Bích Thảo. Đúng. Là Bích Thảo. Cuối cùng thì cô gái này cũng xuất hiện. Cô vội ngồi cúi xuống bên cạnh Bảo Nam nhìn gương mặt không mấy biểu cảm của cô gái lên tiếng. Đám đông dần dần tản ra.
An Vy vội gạt nước mắt rồi cũng quay sang nhìn cô gái ấy.
” Tìm chỗ nào nói chuyện đi, chỗ này không tiện ” – Khánh Anh nhìn xung quanh rồi chỉ về phía bãi đất trống bến kia đường
” Đợi em một chút ” – An Vy nhìn theo hướng Khánh Anh chỉ rồi chạy vội đi.
” Rain ” – Thái Điệp gọi với nhưng nó cứ chạy một mạch như thế. Bích Thảo hơi ngước đầu lên nhìn bàn tay đang chảy máu của Khánh Anh rồi ngước lên nhìn khuôn mặt hắn nhưng hắn nhìn lại nên cô vội quay mặt đi.
” Đây rồi. Đi thôi ” – An Vy chạy tới cầm lấy tay hắn lo lắng nhìn rồi kéo hắn sang bên kia đường. Thì ra là nó chạy đi mua băng gạt cho hắn.
Mọi người đi qua bãi đất trống bên kia đường. An Vy đẩy hắn ngồi xuống một tảng đá cẩn thận lau đi máu trên tay hắn. Nhìn gương mặt lo lắng của nó làm hắn chạnh lòng lên tiếng:
” Anh không sao đâu, chỉ bị ngoài da thôi “
Nó vừa nghe hắn nói xong thì dừng tay quay lên liếc hắn một cái rồi mạnh tay dùng bông chấm vào vết thương của hắn làm hắn la oai oái làm cho Thái Điệp bật cười.
Bảo Nam đi tới vỗ vỗ vai hắn cảm thông:
” Nhân danh bạn bè tốt của mày, trong lúc này tao khuyên mày nên dán miệng lại ” – Bảo Nam vừa nói vừa đưa miếng băng dính ý tế cho hắn
” Hừ ” – Hắn ngước lên nhìn gương mặt đang đỏ lên vì nhịn cười của Bảo Nam liền gạt tay cậu ra làm cậu phá lên cười
” Tôi xin lỗi ” – Bây giờ Bích Thảo mới lên tiếng – ” Cảm ơn anh đã đỡ nhát dao đó cho tôi “
” Phải rồi, chuyện gì vừa xảy ra vậy? Sao cô lại ở đây? ” – Thái Điệp ngưng cười quay sang nhìn Bích Thảo
” Tại sao bọn họ lại muốn truy sát em? ” – Bảo Nam cũng nghiêm túc quay đầu sang nhìn Bích Thảo
” Xin lỗi vì đã làm anh bị thương ” – Bích Thảo cúi đầu trước Khánh Anh rồi nói tiếp – ” Cảm ơn hai người đã cứu tôi nhưng chuyện của tôi xin đừng quan tâm tới ” – Bích Thảo nói xong liền bỏ đi.
Khánh Anh vội bật dậy kéo tay Bích Thảo lại mặc cho nó đang băng bó vết thương lại, trong phút chốc An Vy đột nhiên cảm thấy hụt hẫng không hiểu vì lí do gì. Chẳng lẽ vì nó từng mơ về cô gái này mà cảm thấy khó chịu trong lòng?
Khánh Anh đẩy Bích Thảo ngồi xuống tảng đá hắn vừa ngồi, An Vy đứng dậy đi tới bên cạnh Thái Điệp không muốn nói gì thêm, Khánh Anh cầm lấy bông rửa vết thương trên chân cho cô, nói:
” Mẹ em đâu? Tại sao em lại ở đây? “
” Mẹ tôi… Mất rồi ” – Bích Thảo cúi đầu trả lời
Câu trả lời của cô làm mọi người đều sửng sốt không tin vào tai mình.
” Không thể nào? Chỉ mới có một thời gian… ” – Thái Điệp nhíu mày nói
Bích Thảo liền cắt ngang lời, từng giọt nước mắt thay nhau rơi xuống má và xuống cả bàn tay đang băng bó vết thương trên chân cho cô của Khánh Anh:
” Tôi muốn đi tìm ba. Trong một lần lớn tiếng với mẹ tôi đã bỏ đi, đến tối vì lo cho bà ấy nên tôi đã trở về nhưng lúc tôi trở về tìm mãi vẫn không thấy bà ấy. Cho đến rạng sáng… ” – Bích Thảo nghẹn lại, hai bàn tay nắm chặt vào nhau run lên
Khánh Anh đặt bàn tay lên xoa xoa bàn tay cô như trấn an. Bích Thảo gạt đi dòng nước mắt nói tiếp:
” Tôi tìm thấy xác bà ấy ở bên cạnh một tảng đá lớn trên bãi biển. Để có tiền chôn cất cho mẹ, tôi đã tìm đến bọn giang hồ để mượn tiền. Bọn chúng đưa tôi tới nơi này và bắt ép tôi phải tiếp khách trong các quán rượu nên tôi đã bỏ trốn và bị bọn chúng truy sát “
Nghe từng lời cô gái này kể lại mà bọn nó ai nấy đều cảm thấy xót xa. An Vy đi tới bên cạnh Khánh Anh cầm lấy tay Bích Thảo nhẹ giọng:
” Cô về với chúng tôi đi. Bây giờ cô một thân một mình sẽ rất nguy hiểm “
” Phải đấy, chắc Camella sẽ nhớ cô nhiều lắm. Chúng tôi cũng chưa đền ơn cho cô, bây giờ hãy cho chúng tôi cơ hội được chăm sóc cô ” – Thái Điệp đi tới cúi đầu nhìn Bích Thảo
” Nhưng mà… ” – Bích Thảo hơi ngước đầu lên
” Muốn tìm được ba thì cô nên theo chúng tôi trở về ” – Bảo Nam cắt ngang lời Bích Thảo
” Từ bây giờ anh sẽ là người thân của em. Sẽ thay mẹ chăm sóc cho em, được không? ” – Khánh Anh cầm lấy tay cô và nói
” Cảm ơn mọi người ” – Bích Thảo nhìn từng người một rồi lên tiếng
” Tốt rồi, chúng ta về thôi ” – Thái Điệp cười nhẹ rồi đỡ Bích Thảo đứng dậy.
Mọi người nhanh chóng ra xe và trở về nhà Khánh Anh. Vừa đi vào sảnh lớn, Khánh An đã lon ton chạy ra đón nó:
” A chị Rain về rồi ”
” Xem chị đưa ai về nữa đây này ” – An Vy cúi xuống bế Khánh An lên rồi quay người lại, Bích Thảo cùng hắn đi tới
” A chị Bích Thảo ” – Khánh An vui mừng đưa tay ra ôm lấy cổ Bích Thảo, cô cũng nhanh tay ôm lấy Khánh An từ tay An Vy. Lúc này bà nội cùng ba mẹ hắn đi tới, sau khi nghe câu chuyện của cô gái tội nghiệp ai nấy đều tự trách bản thân vì đã không sớm đi tìm ân nhân để đền đáp cho họ lại để ra cớ sự này.
” Cháu đã có dự định gì chưa? ” – Bà nội hắn lên tiếng
” Em ấy muốn tìm ba của mình ” – Khánh Anh lên tiếng thay cho Bích Thảo
” Trước mắt cháu hãy ở lại gia đình bác, hãy xem nơi này như nhà của cháu. Sau đó bác sẽ cố gắng tìm ra ba cháu. Cho tới lúc đó thì cháu hãy để gia đình bác được lo lắng, chăm sóc cho cháu. Linh hồn của mẹ cháu trên trời cũng sẽ được an ủi phần nào ” – Ba hắn nói
” Cháu cảm ơn mọi người ” – Bích Thảo cúi đầu nói
” Hiện tại nhà cũng không còn chỗ trống nào, hay con ở cùng phòng với Camella nhé ” – Mẹ hắn lên tiếng
” Bích Thảo ở cùng con cũng được ạ, chắc bây giờ cô ấy cũng đang cần người ở bên cạnh ” – An Vy lên tiếng
” Vậy thì tốt quá, con lên phòng tắm rửa đi ” – Mẹ hắn nhìn sang Bích Thảo nói
” Vậy bọn con xin phép ” – An Vy cùng Khánh Anh và Bích Thảo đứng dậy cúi đầu rồi đi lên phòng.
” cô mặc tạm bộ đồ này nhé, chắc vừa đó ” – An Vy lấy trong tủ ra bộ quần áo đưa cho Bích Thảo rồi cười nhẹ
” Cảm ơn chị ” – Bích Thảo nhận lấy rồi đi vào phòng tắm
Nó nhìn theo cô gái rồi khẽ thở dài đi tới bàn học lấy hộp thuốc y tế bên cạnh đi sang phòng đối diện. Hắn đang cởi chiếc áo sơ mi nhưng vướng bàn tay bị đau nên hơi nhăn nhó. Nó vội đặt chiếc hộp y tế lên bàn rồi chạy tới giúp hắn thay áo, bây giờ nó mới thấy những vết bầm trên người hắn, nó nhíu mày lại hậm hực giận dỗi.
Hắn nhìn xuống mặt nó chỉ biết bật cười, trông nó lúc giận cũng đáng yêu đấy chứ. Nhìn thấy hắn cười nó lại càng bực bội hơn đạp mạnh vào bàn chân hắn khiến hắn la oai oái:
” Em muốn băng bó cả chân anh luôn hả? “
” Đi qua đây ” – Nó chẳng thèm trả lời hắn, giúp hắn thay xong áo thì đi tới bàn cầm lấy hộp y tế rồi ngồi lên ghế chỉ vào giường ra lệnh ý muốn hắn ngồi xuống. Hắn ngoan ngoãn đi tới ngồi xuống, nó liền cầm lấy tay hắn gỡ miếng băng đang băng dở rồi cẩn thận rửa vết thương cho hắn. Vừa làm nó vừa thổi vào vết thương như sợ hắn đau. Hắn cứ ngồi im chăm chú ngắm nhìn nó, gương mặt thấp thoáng một nụ cười.
Vết thương do hắn dùng tay cầm lấy con dao từ tên bặm trợn đang muốn rạch ngang má Bích Thảo nên vết thương hơi sâu. Lại chưa buộc chặt miếng băng tiệt trùng nên bây giờ máu vẫn còn ra rất nhiều. Mắt nó lại đỏ ngầu. Nhìn nó như vậy hắn lại cảm thấy có lỗi
” Anh xin lỗi “
Đợi băng bó vết thương cho hắn xong, nó thu dọn gọn gàng rồi đứng dậy quay lưng đi, nước mắt nó bắt đầu rơi. Hắn đứng bật dậy ôm chầm lấy nó:
” Từ giờ anh sẽ không để mình bị thương nữa đâu “
” Em biết trong chuyện này em không thể trách cứ anh nhưng mà… ” – Nó vừa nói vừa gạt đi dòng nước mắt cứ chảy xuống, gạt đi lại dòng nước mắt khác nối tiếp rơi xuống, nghẹn lại nơi cuống họng.
” Được rồi, được rồi. Nín đi, đừng khóc nữa mà ” – Hắn xoay người nó lại ôm chặt vào lòng ngực mình và tự hứa sẽ không làm cho nó khóc nữa. Nó cứ khóc mãi trong lòng hắn mặc hắn dỗ như thế nào cho đến lúc điện thoại nó vang lên. Nó mới ngừng khóc cầm lấy điện thoại. Dòng chữ ” Hải My ” hiện lên trên điện thoại.
” Anna sao lại gọi cho em muộn như vậy? ” – Khánh Anh nói
” Em không biết ” – An Vy nói rồi đưa máy áp vào tai nghe
Nhìn gương mặt căng thẳng của nó hắn lại càng tò mò.