Trước khi An Bạch thi đại học, Cố Phức Nhiên không dám qua đêm ở nhà hắn. Bản thân muốn hắn an tâm mà học hành tiến bộ, không thể trầm mê trong nữ sắc. Tuy rằng nàng cũng đã cấm dục An Bạch được hai tháng.
Đêm trước khi thi đại học, Cố Phức Nhiên so với An Bạch còn khẩn trương hơn. Mấy ngày nay, nàng rất siêng năng đi chùa miếu quỳ lạy. Thân là một Phật tử, nàng tin tưởng Phật Tổ Bồ Tát sẽ phù hộ cho người chăm chỉ. Ngày nào nàng cũng tới chùa miếu, nhất nhất thành kính quỳ lạy mỗi một vị thần ở đó.
Buổi tối sau khi lên giường, nàng lập tức gọi điện cho An Bạch hỏi thăm: “Tối nay đã uống sữa chưa?”
An Bạch ở đầu bên kia đáp lại: “Uống rồi.”
Cố Phức Nhiên lại nói thêm mấy câu cổ vũ tinh thần An Bạch: “Không cần khẩn trương nha! Cậu là ưu tú nhất! Luôn luôn đứng thứ nhất! Tối nay, tôi vốn dĩ muốn về bồi cậu, nhưng lại sợ cậu hiểu sai, cho nên cậu vẫn nên ngoan ngoãn ngủ một mình thôi. Thi xong rồi lập tức khen thưởng cho cậu nha.”
Đầu bên kia điện thoại không đáp lại, nhưng Cố Phức Nhiên lại nghe thấy tiếng cười nhẹ của hắn.
Càng sát ngày thi, Cố Phức Nhiên nói chuyện với hắn càng thêm ôn nhu, hoặc nhiều hoặc ít mang theo ý tứ dụ dỗ, e sợ quấy rầy hắn chuyên tâm học hành: “Ngoan, buổi trưa ngày mai, tôi ở nhà chờ cậu cùng nhau ăn cơm nha. Cho cậu tha hồ ăn loại thịt ngon nhất. Ngày mai thi đại học cố lên!”
“Được.” An Bạch ở một đầu khác ấm áp cười đáp.
An Bạch thi xong môn cuối cùng liền đi về nhà. Nàng đã sớm đợi ở cửa, lúc này mới dám hỏi hắn thi được hay không.
“Cũng được.” An Bạch trầm ổn như thường đáp, đón lấy ly nước nàng đã chuẩn bị sẵn, uống một hớp.
“Cậu nói “cũng được” tất là “rất được”. Tôi chỉ biết cậu là lợi hại nhất.” Cố Phức Nhiên đắc ý nhướng lông mày, rồi bỏ đi vào phòng bếp: “5 giờ rồi, hôm nay ăn cơm sớm đi, tôi đi nấu cơm.”
An Bạch giữ chặt lấy cánh tay nàng lại, không cho nàng đi, cúi đầu lấy một cái hộp nhỏ từ trong túi ra đưa cho nàng.
Cố Phức Nhiên nhận lấy rồi mở ra, là một chai Serge Lutens La Fille De Berlin. Nàng rất có hứng thú, giương mắt nhìn hắn: “Làm sao lại đột nhiên tặng tôi nước hoa?”
“Tôi thấy các chai kia của Nhiên Nhiên không còn nhiều.” An Bạch nghiêm túc trả lời.
Cố Phức Nhiên động lòng ôm lấy hắn: “Đây là bảo bối vì tôi tiêu tiền nha! Nhưng vì sao lại không mua hiệu khác, hiệu này đắt lắm.”
“Nhiên Nhiên vẫn luôn dùng mùi hiệu này. Đây là mùi của Nhiên Nhiên.” An Bạch chôn đầu ở cổ nàng dùng sức hít một hơi. Mùi hương phảng phất mờ mịt.
“Mùi gì cơ?” Cố Phức Nhiên muốn nghe thử cảm nhận của hắn một chút.
An Bạch một bên nghe một bên trả lời: “Giống như một sát thủ lãnh khốc đi đến chỗ tôi, rồi lại đột nhiên mỉm cười với tôi.”
“Đúng vậy, mùi hương của La Fille De Berlin lúc đầu lãnh khốc lúc sau ôn nhu, càng ngửi càng triền miên.” Cố Phức Nhiên đồng ý cười, sau đó hỏi: “Cậu có thích không?”
“Có.” Chóp mũi An Bạch quyến luyến ở đằng sau lỗ tai nàng.
Cố Phức Nhiên rũ mắt, như tự nói với chính mình: “Cậu không ngửi thấy hương cuối thanh thuần sạch sẽ của loại nước hoa này, có lẽ vì mùi hương mà cậu chân chính thích chính là điềm mỹ tươi mát.”
Ánh mắt An Bạch chợt sâu thẳm, không đáp lại.
Buổi tối, An Bạch tắm rửa xong, đi vào phòng ngủ. Lúc nhìn thấy Cố Phức Nhiên đứng trước mặt, đồng tử lập tức co rụt lại, cả người bắt đầu bốc hỏa.
Cố Phức Nhiên sửa sang lại các loại dây trên người một hồi, rồi có chút mất tự nhiên hỏi: “Nhìn được chứ?”
An Bạch đánh giá nàng, yết hầu căng thẳng, thanh âm khô khốc nói: “Được.”
Trên cái cổ thiên nga của nàng đeo một sợi dây dào, kéo thẳng xuống bao lấy hai bầu ngực. Nội y ren màu đen mỏng như cánh ve. Đầu vú và hoa huyệt khuất sau vải dệt mơ hồ có thể nhìn thấy. Cặp đùi thon dài trắng nõn mang đôi tất có dây đai màu đen. Một đôi giày cao gót cũng màu đen càng gợi lên dục vọng đầy tràn của người nhìn.
Cố Phức Nhiên cảm nhận được ánh mắt An Bạch giống như một sợi lông chim tinh tế, có thể khiến từng chỗ hắn nhìn đến đều dẫn đến một trận ngứa ngáy. Nàng có chút thẹn thùng dịch dịch chân, cũng có khẩn trương, sợ hắn nhìn thấy bí mật ở hạ thân.
“Cậu lần này đừng làm gì cả, để tôi.” Cố Phức Nhiên vứt bỏ thẹn thùng, tập trung toàn bộ dũng khí khai hỏa, đi đến chỗ An Bạch đứng, cởi áo ngủ của hắn ra, tuỳ ý đẩy ngã hắn lên trên giường.
Tự mình nằm bò trên người hắn. Hai cánh tay trắng nõn chống ở hai bên giam cầm hắn vào chính giữa. Eo thon đè thấp, mông nhếch lên, ngón tay nhẹ cọ cọ yết hầu của hắn. Vẻ mặt mị hoặc nhìn chằm chằm hắn: “Tôi nhìn thấy cậu nuốt nước miếng nha.”
An Bạch không nói chuyện, mắt đen gắt gao khóa chặt nàng. Bàn tay to từ bên hông nàng sờ soạng đến chính giữa cái mông.
“Không được tùy tiện sờ tôi.” Cố Phức Nhiên lắc lắc mông tránh đôi tay hắn. Đôi tay nàng sờ lên khuôn mặt tinh xảo của hắn. Cái lưỡi liếm dọc theo sườn cằm hoàn mỹ như điêu khắc, kéo một đường biên xuống phía dưới, rồi dừng ở chỗ yết hầu gợi cảm. Cái miệng nhỏ mở ra ngậm vào…
“Ưm……” An Bạch bất giác kêu rên ra tiếng. Đôi tay rũ ở hai bên người nắm chặt lại.
Lúc này Cố Phức Nhiên đã ngậm lấy đầu vú của hắn. Hàm răng vừa mới khẽ cắn đã lập tức cảm nhận được thân thể hắn chấn động. Nàng chu du trên da thịt trắng như sứ hạ xuống từng dấu ấn màu hồng.
Tiếp tục đi xuống nữa, trực tiếp tách chân ra ngồi quỳ giữa hai đùi của hắn. Tay mềm mại đi xuống vuốt ve cơ bụng, rồi lướt thẳng đến cái lều nhỏ đã sớm căng phồng phía dưới mới chịu ngừng lại. Cách quần lót cầm lấy cây gậy của hắn, đầu ngón tay nhẹ xoa, vừa lòng thấy được cơ đùi hắn trong nháy mắt căng cứng.
Nàng không vội không chậm kéo cạp quần lót tụt dần xuống. Vật cứng rắn thô dài bắt lấy cơ hội lập tức nhảy ra, dữ tợn đứng trước mặt nàng. Thân gậy nổi đầy gân xanh, mã mắt rỉ ra chút dịch trắng đục.
“Thật là lớn.” Cố Phức Nhiên nhẹ giọng cười, ngẩng đầu nhìn đôi mắt hắn tràn ngập tình dục, bên trong còn có khát vọng muốn nàng.
Nàng cúi đầu đưa môi đỏ đến gần, âm thanh cực kỳ dụ hoặc: “Nói hay sẽ được khen thưởng.”
Nói xong, một hơi liền ngậm lấy quy đầu bành trướng.
——–