Buổi chiều thứ tư, Cố Phức Nhiên đang ở phòng thu âm bồi Quan Diệu soạn nhạc đột nhiên lại có chút nhớ An Bạch. Nàng cúi đầu nghĩ nghĩ, hình như buổi chiều thứ tư An Bạch không có tiết.
Nàng thân là một người hoạt động tự do, muốn ra về khi nào cũng được. Cho nên trực tiếp ném Quan Diệu ở lại, nói đi là đi.
Đột nhiên lại không muốn lái xe, Cố Phức Nhiên trực tiếp từ phòng thu âm lên tuyến tàu điện ngầm số 3 ở phụ cận đi đến trường An Bạch học.
Di động trên bàn vang lên, An Bạch đang ở ký túc xá sửa sang lại tư liệu cũng không nhìn màn hình lập tức nghe điện.
Âm thanh của Cố Phức Nhiên trộn lẫn tiếng loa báo trạm dừng cùng lúc truyền qua điện thoại:
“An An, em vừa mới xuống tàu điện, đi gần đến trường học của anh rồi. Bồi em đi mua son môi được không?”
An Bạch một bên đáp một bên đóng máy tính lại: “Được, ở cổng Bắc của trường chờ anh.”
Sau khi cúp điện thoại, An Bạch lấy tiền từ trong ngăn kéo, mang theo di động rồi ra cửa.
Thời gian đến đặc biệt kì diệu, hai người đồng thời xuất hiện ở trước mặt đối phương.
Cố Phức Nhiên mặc một cái áo lông oversize màu lục đậm, cổ áo khoét sâu hình chữ V. Vạt áo tùy ý nhét vào quần jean màu đen. Hai cái đùi thẳng tắp thon dài. Cổ áo chữ V để lộ ra xương quai xanh trơn bóng trắng nõn, cử động một cái liền cực kỳ gợi cảm mê người.
An Bạch tinh tế đánh giá Cố Phức Nhiên, nhìn vạt áo trên vai tùy thời đều có thể rơi xuống nói: “Cái áo lông này quá rộng.”
Cố Phức Nhiên khoác cánh tay hắn: “Không có nha, loại áo này kiểu như vậy đó.”
An Bạch túm lấy vạt áo sau cổ nàng kéo xuống, khiến cái cổ chữ V phía trước bị rút lên trên, đỡ cho lộ ra quá nhiều.
“Lão cũ kỹ, quả nhiên là cung Ma Kết mà.” Cố Phức Nhiên nói xong cúi đầu nhìn An Bạch mặc quần để lộ ra mắt cá chân tinh xảo. Hai mắt không khống chế được nhìn chằm chằm: “Em rất thích chân nam sinh các anh lộ ra mắt cá chân sạch sẽ. Lúc đó nếu còn đeo một đôi giày màu trắng nữa thì quá đẹp.”
An Bạch nhặt ra lời nói không thích hợp hỏi lại nàng: “Nam sinh các anh?”
Cố Phức Nhiên nhanh nhẹn sửa lại, nói xong còn ngạo kiều mà hừ một tiếng: “Là anh anh anh đó…… Hừ……”
“Đi chỗ nào?” An Bạch nhìn cửa vào tàu điện ngầm cách đó không xa.
“Trung tâm Thương Thành, thuận tiện ăn cơm chiều luôn.” Cố Phức Nhiên ngẩng đầu nhìn yết hầu của An Bạch, đột nhiên hỏi: “Có thể hôn không?”
An Bạch không đáp lại, đỡ lấy sườn mặt nàng, cúi đầu hôn lên đôi môi mềm mại của nàng. Giữa răng môi nàng tràn ngập mùi thuốc lá vị bạc hà lan đến cả trong miệng của chính hắn.
Chỉ vài giây liền buông nàng ra, An Bạch khẽ nhíu mày: “Không được hút thuốc nữa.”
Cố Phức Nhiên nhanh chóng nói sang chuyện khác, tính toán mau lẹ kết thúc cái đề tài này: “Trách em hút thuốc xong không chịu nhai kẹo cao su sao?”
An Bạch cảm thấy không còn gì để nói: “Trọng điểm là cái này sao?”
Cố Phức Nhiên làm bộ vô tội trả lời: “Đúng vậy.”
Cánh tay An Bạch ôm eo Cố Phức Nhiên, tiếp tục đi về phía trước, đồng thời trịnh trọng nhắc nhở nàng: “Nghiêm túc vào.”
Cố Phức Nhiên rất có hứng thú mà nhìn bàn tay to hữu lực đặt bên hông, ngoài miệng tán đồng: “Vâng ạ, nhìn động tác bá đạo của anh và cái vẻ ra lệnh kìa.”
“Em lần trước cũng nói vâng.” An Bạch bất đắc dĩ nói: “Chỉ vì sức khỏe của em thôi.”
Cố Phức Nhiên dùng hông nhẹ nhàng huých hắn một chút, trêu chọc nói: “Lần này là thật. Cuối cùng bé trai lớn rồi cũng sẽ quản người. Nếu không nghe lời, ai biết anh sẽ thu thập em như thế nào?”
An Bạch khẽ nhíu mày, dị nghị: “Sẽ không thu thập.”
“Có thể thu thập.” Cố Phức Nhiên nháy mắt, có thâm ý khác nhìn hắn.
An Bạch mang theo ý cười, học lời nói lúc nãy của nàng mà trả lời: “Đúng vậy, sẽ làm mấy ra động tác mê người và ra lệnh với em.”
“Thích thích thích, anh chỉ cần nói đã mê người rồi……” Cố Phức Nhiên cố tình hạ giọng: “Về sau ở trên giường cũng nói nhiều lời gợi tình như vậy đi, được không?”
An Bạch không đáp lại. Đôi mắt nhìn phía trước, trên mặt mơ hồ đỏ ửng, yết hầu hắn căng thẳng, nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng.
Cố Phức Nhiên vừa lòng cong lên một bên khóe miệng. Cuối cùng cũng dạy dỗ hắn đến không sai biệt lắm.
“Em thiệt tình không thích đi dạo phố, nhưng nếu cùng anh đi thì vẫn có thể.” Cố Phức Nhiên dẫn hắn đi vào một cửa hàng.
Khóe miệng An Bạch kéo ra rất nhỏ, lại không nói gì, nhưng trong lòng lại rất vui vẻ: Giống như anh một hai phải kéo em tới, cùng đi dạo với nhau.
Cố Phức Nhiên vừa thấy ánh mắt hắn liền biết hắn suy nghĩ gì: “Em biết anh suy nghĩ cái gì, nên em lập tức kéo anh tới. Nhưng anh không thích sao?”
An Bạch mau chóng bổ sung: “Thích.”
“Em vẫn luôn muốn mua Armani 400.” Cố Phức Nhiên tùy ý quẹt một đường màu cam nhỏ ra tay, thuận tiện hỏi: “Nam sinh các anh có phải rất thích son môi màu cam đúng không? Tiểu tiên nữ có làn da trắng trắng, mềm mại đáng yêu tô lên rất đẹp.”
Tâm lý của An Bạch vẫn luôn rất mạnh, hắn tùy ý trả lại một câu: “Son môi không phải luôn là màu đỏ sao?”
Cố Phức Nhiên nhìn hắn, cười khẽ ra tiếng: “Anh làm sao lại đáng yêu như vậy.”
An Bạch khẽ nhíu mày kháng nghị: “Có thể đừng đánh đồng khen một người đàn ông đáng yêu được không?”
“Em khen anh đáng yêu là bởi vì em thích anh. Thích một người liền cảm thấy người đó có thế nào cũng đều đáng yêu.” Cố Phức Nhiên cảm thấy không có gì để dạo xem nữa, trực tiếp đi đến quầy thu ngân trả tiền.
“Ừm.” An Bạch nghĩ nghĩ, xác thật hắn cũng cảm thấy Cố Phức Nhiên rất đáng yêu.
Lúc trả tiền, Cố Phức Nhiên vừa mới mở túi lấy bóp tiền liền bị An Bạch ngăn lại.
“Dùng của anh.” An Bạch mở bóp tiền rút ra bốn tờ một trăm đưa qua.
“Vâng.” Mắt Cố Phức Nhiên mang ý cười, làm như thật mà đáp lời, sau đó đình chỉ mọi động tác, nhìn hắn trả tiền.
“Có phải cảm thấy em dùng đồ nào cũng đều quá đắt đúng không?” Cố Phức Nhiên nhìn hắn cất bóp tiền vào túi quần.
An Bạch đương nhiên nói: “Em nên dùng hàng tốt.”
Trong lòng Cố Phức Nhiên cực kỳ thoải mái. Người đàn ông của mình cũng có giá trị quan giống như mình, nghĩ đến đây nàng không quên hỏi: “Anh còn tiền không? Em chuyển cho anh một ít để dùng trong trường.”
“Lâu nay vẫn biên tập rất nhiều tạp chí và viết bản thảo nên vẫn còn tiền.” An Bạch nói, lại âm thầm bổ sung ở trong lòng, đêm Giáng Sinh sắp tới sẽ không còn tiền, bởi vì hắn muốn mua một món đồ thực quý.
“Lần trước, em dùng Alipay chuyển cho anh một vạn, có phải anh không đụng tới đúng không? Không có tiền thì cứ xài đi, của em cũng chính là của anh mà.” Cố Phức Nhiên biết rõ từ khi ở bên nhau, An Bạch không muốn xài một phân tiền của nàng.
“Được rồi, không có tiền sẽ xài.” An Bạch nói, rồi nghiêm túc nhìn Cố Phức Nhiên: “Về sau anh sẽ nỗ lực kiếm tiền.”
Nuôi em.
Cố Phức Nhiên biết rõ ý tứ trong lời nói của hắn, cười nói: “Được.”
——————————
Lời của tác giả:
Về An An của chúng ta,
Hắn sẽ không hắc hoá.
Ta muốn cho Cố tỷ tỷ đùa giỡn hắn, khi dễ hắn cả đời.
Cho nên chỉ biết chủ động một ít mà thôi, ha ha!