Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Kẹo Bạc Hà

Chương 18: Ôm một kẻ nghèo hèn

Tác giả: Nặng Nề

Đêm nay thứ bảy là Giáng Sinh, bởi vì Hội Học Sinh có hoạt động, cho nên An Bạch tới gần chạng vạng mới về đến nhà.

Cố Phức Nhiên ở trong phòng bếp nghe thấy tiếng động, liền ló người ra xem: “Đã về rồi à?”

“Ừ.” An Bạch dỡ hai dây đeo cặp trên vai xuống, rồi lấy một vật gì đó sáng long lanh ở bên trong, nhanh chóng giấu vào túi quần.

“Hôm nay là sinh nhật của anh, cho nên em mua cho anh một cái bánh kem ăn siêu ngon luôn.” Cố Phức Nhiên quay đầu lại nhìn hắn đi tới, cười nói.

“Cho anh?” An Bạch nhướng mày.

“Ừm…… Tất nhiên rồi……” Cố Phức Nhiên có chút chột dạ đáp, thật sự nàng biết An Bạch không yêu ăn ngọt lắm.

“Đang làm gì vậy? Anh với em cùng nhau làm.” An Bạch mở vòi nước rửa tay.

“Anh đừng nhúng tay vào. Em đã nấu xong thịt thăn chua ngọt, canh bí đao xương sườn, còn có bông cải xanh xào.” Cố Phức Nhiên nói, chỉ chỉ đống đồ ăn để trong ngăn tủ bên kia, “Anh sang đó ngồi đi, em dọn cơm liền.”

Chờ Cố Phức Nhiên bưng cơm xong rồi ngồi xuống cùng nhau, An Bạch nhìn nhìn đôi tay nàng so đũa, không tự chủ nói: “Về sau đừng nấu cơm nữa, anh có thể làm.”

Trên mặt Cố Phức Nhiên tràn đầy ý cười: “Biết rồi. Nhưng em thích nấu cơm cho anh mà.”

“Ừm.” Ánh mắt An Bạch nhu hoà dừng trên bàn tay trắng mềm của nàng một chút.

Lúc ăn và ngủ không nói chuyện, hai người an tĩnh hòa hợp dùng xong cơm nước, Cố Phức Nhiên còn cưỡng bách An Bạch ăn thêm mấy muỗng bánh ngọt cho bằng được mới vừa lòng bỏ qua.

Cố Phức Nhiên nhìn An Bạch cau mày chạy trốn vào nhà vệ sinh, thảnh thảnh thơi thơi đi theo sau, khoanh tay dựa vào cạnh cửa trêu chọc nói: “Nếu em mà bôi lên trên người thì có phải anh có thể ăn được nhiều hơn đúng không?”

An Bạch cởi áo lông ra, nghe thấy lời nàng nói liền theo bản năng nghiêng người nhìn nàng một cái.

Cố Phức Nhiên lập tức phát hiện trên người hắn khác thường.

Đi đến trước mặt hắn, nhìn vào nơi phía dưới xương quai xanh của hắn hỏi: “Anh đi xăm lúc nào?”

“Mấy ngày hôm trước.” An Bạch ngẩng đầu nhìn chính mình trong gương.

Phía dưới bên trái xương quai xanh có một hình xăm màu đen, khắc sâu trên da thịt trắng như ngọc của hắn, trông rất bắt mắt.

Ba chữ, Cố Phức Nhiên.

Cố Phức Nhiên có chút đau lòng sờ lên ba thể tự thô nhưng trông rất tuấn dật tiêu sái, nhíu mày nói: “Vì sao lại muốn làm chuyện này, đau lắm.”

“Mười tám tuổi muốn sinh sự thôi.” An Bạch giơ tay dùng đầu ngón tay mơn trớn bông hoa xinh đẹp trên cánh tay nàng: “Không hề đau.”

Đóa hoa đó là được xăm lúc Cố Phức Nhiên đi du học bên Mỹ, ngắn ngủn đúng mười hai centimet, có thêm trưởng Thiên sứ Michael chí cao vô thượng và dây leo hoa hồng, góc dưới cùng còn có một cây súng lục tinh xảo.

Trong khí chất cổ điển còn mang theo sự quyến rũ đường hoàng, cực kỳ giống Cố Phức Nhiên.

Cố Phức Nhiên cảm nhận đầu ngón tay hắn xoa lên đóa hoa trên cánh tay của nàng, ấn đường vẫn luôn không giãn nổi: “Anh không cần thiết……”

An Bạch lại một lần nghiêm túc nhấn mạnh: “Anh vẫn luôn muốn làm vậy.”

Cố Phức Nhiên nhấp nhấp miệng, mày thả lỏng: “Em rất thích.”

Quan sát kỹ lưỡng tên của mình, nàng nói: “Em đột nhiên có chút ghét bỏ tên của mình có quá nhiều nét bút.”

An Bạch nhẹ giọng nói: “Dễ nghe.”

“Cảm động quá thì làm sao bây giờ?” Cố Phức Nhiên ôm lấy tấm lưng trần trụi của hắn, đôi tay ở trên lưng hắn nghịch ngợm.

An Bạch hơi hơi ngừng thở, tay phải sờ đến túi quần, lấy ra đồ vật nhỏ đã sớm chuẩn bị. Miệng dán sát vào bên tai nàng, âm thanh có chút khẩn trương: “Còn có cái này nữa.”

Cố Phức Nhiên buông hắn ra, nhìn thấy hắn đưa tay tới trước mặt mình. Ngón tay thon dài đang cầm một cái nhẫn.

Nhẫn kim cương Catier kinh điển khảm hoa hồng, dưới ánh đèn chiếu rọi, lóe ra ánh sáng lấp lánh.

Cố Phức Nhiên cảm động không biết nói gì: “Hôm nay là sinh nhật của anh mà lại……”

An Bạch tự nhiên tiếp lời nàng nói: “Cho nên anh muốn ngày thành niên hôm nay làm cho xong chuyện này.”

Nói xong lôi kéo nàng đi ra ngoài, đợi nàng ngồi vào ghế sô pha, mới lấy ra một tấm ảnh đã cất rất lâu trong cặp, nghiêm túc nhìn người trước mắt.

“Anh trước kia đã gặp qua em. Năm mới đó em không về, Cố hiệu trưởng lấy album kể chuyện về em cho anh nghe. Lúc ấy không biết vì sao, lúc ông ấy cất nó đi rồi, anh lại đến đó trộm một tấm lấy về.”

Hô hấp của Cố Phức Nhiên nghẹn lại. Ảnh chụp trên tay hắn đúng là tấm ảnh lần trước nàng phát hiện bị thiếu mất kia: Lớp 6, nàng mặc váy liền áo buộc hai bím tóc, ngây ngô cười với màn ảnh.

Nghĩ đến đây, trong lòng không ngăn được vui sướng dâng trào, Cố Phức Nhiên không nhịn được cười nói: “Thì ra anh đã sớm biết em rồi……”

An Bạch cố trấn định, lấy hết can đảm nói: “Hai người chúng ta đều là những người cô độc không có cảm giác an toàn, cho nên anh muốn năm 18 tuổi này có một nguyện vọng.”

Cố Phức Nhiên không nói chuyện, trong lòng đã đoán được bảy tám phần, chờ hắn nói tiếp.

An Bạch tận lực giữ âm thanh của mình không quá khẩn trương: “Sau khi anh tốt nghiệp đại học, chúng ta liền đi lãnh chứng đi.”

Cố Phức Nhiên cười, bàn tay che che gương mặt mình, nhẹ đáp: “Được.”

Trong lòng An Bạch nhẹ nhõm, cầm tay phải của nàng, đeo nhẫn vào ngón giữa.

“Em vốn còn cho rằng chuyện này em sẽ phải làm luôn đấy, thật là…… An An trở thành một người đàn ông thật sự rồi……” Cố Phức Nhiên xoay xoay nhẫn chỉnh cho vừa vặn với ngón tay, ngăn không được ý cười: “Ngày mai em lại mua thêm một cái nữa, thành đôi mới được chứ. Lần này anh thật sự không còn tiền rồi……”

Cảm giác được ngữ khí trêu chọc của Cố Phức Nhiên, An Bạch rũ mắt hỏi: “Emmmm……”

“Ôm một kẻ nghèo hèn như anh.” Cố Phức Nhiên quỳ lên ôm hắn, vuốt ve phía sau cổ hắn: “Hiện tại em vui vẻ không?”

Hỏi xong liền cảm giác được sự rung động phát ra từ trong cổ nàng, An Bạch chôn ở hõm cổ nàng cười, giống như một bé trai mừng thầm.

Cố Phức Nhiên cười khẽ, bàn tay vuốt ve vai lưng rắn chắc của hắn: “Tiểu khả ái của em, đã trải qua một thời gian dài như vậy, bả vai của anh đã rộng hơn rồi, thân thể cũng to lớn hơn rồi……”

“Lần đầu tiên nhìn thấy anh, em liền có cảm giác. Tâm động, đặc biệt muốn có được anh. Đó giờ em hư như thế, cà lơ phất phơ, gặp được anh sạch sẽ an tĩnh như vậy, liền muốn làm hư anh, làm bẩn anh……” Chưa nói xong, Cố Phức Nhiên liền bắt đầu đắc ý cười rộ lên: “Ha ha…… Siêu cấp thích anh.”

An Bạch an tĩnh nghe nàng nói, thân mật cọ cọ đầu với cổ nàng.

“Em phải gọi điện thoại, đưa di động của anh cho em đi.” Cố Phức Nhiên vừa nói, tay vừa lục soát trong túi quần của hắn, sau đó vào danh bạ tìm số cần gọi.

An Bạch hứng thú nhìn nhìn màn hình, tùy ý nàng làm như thế nào cũng được.

Bên kia điện thoại rất nhanh nghe máy: “Alo, An Bạch.”

“Ba ——” Cố Phức Nhiên đặc biệt kêu đến vang dội.

“Ai, sao lại là con?” Cố hiệu trưởng buồn bực nhìn nhìn màn hình di động xác nhận một chút.

Cố Phức Nhiên ở trước mặt ba ba vẫn luôn là một đứa bé, nàng cao hứng phấn khởi hỏi: “Ngạc nhiên không, bất ngờ không, không nghĩ tới đúng không…… Con và bạn học An Bạch ở bên nhau đó.”

Cố hiệu trưởng mới không nghe nàng kể chuyện ma quỷ, vội vàng đứng đắn hỏi: “Con lại chọc gì An Bạch rồi, không được hồ nháo.”

Cố Phức Nhiên trợn trắng mắt, chất vấn ba ba: “Ba không phải nên thay con kiêu ngạo và cao hứng sao?”

Cố hiệu trưởng dù thế nào cũng sẽ không tin: “Đừng giỡn nữa, vì sao di động của thằng bé lại ở chỗ con?”

An Bạch ở một bên nghe thấy âm thanh Cố hiệu trưởng mang ý cười dần dần dày hơn.

“Vậy đi vậy đi, để bạn học An nói chuyện với ba. Ba chưa tới phút cuối chưa tin, ba chờ chút……” Cố Phức Nhiên đưa điện thoại cho An Bạch: “Này, mau chóng dằn mặt ba giúp em đi.”

“Cố hiệu trưởng……” An Bạch chưa nói xong đã bị bên kia đánh gãy.

“Nhiên Nhiên nói chính là sự thật sao?”

“Sự thật ạ.” Trong ngữ khí của An Bạch tăng thêm ý cười.

Cố hiệu trưởng nghiêm túc nói với An Bạch: “Nếu nó mà uy hiếp con, con có thể nói với thầy, thầy sẽ không lưu tình đối với nó.”

An Bạch ăn ngay nói thật: “Hiệu trưởng, đây là sự thật, tụi con ở bên nhau rất lâu rồi.”

Cố hiệu trưởng thả lỏng ngữ khí, xem như là đồng ý: “À…… Vậy thì, chúc con vui vẻ.”

Cố Phức Nhiên ở một bên không phục chen lời, ngữ khí căm giận: “Ai. Con nói ba đó, cái gì mà chỉ chúc mình anh ấy vui vẻ, con thì làm sao? Nhìn ba một bộ dáng người từng trải, con có khi nào khi dễ ba chưa?”

Không thể trêu vào không thể trêu vào, tâm lý Cố lão đầu rất mạnh đáp: “Không có không có, ba nói là chúc các con vui vẻ.”

Ngữ khí An Bạch trịnh trọng: “Hiệu trưởng, con sẽ chiếu cố tốt cho Nhiên Nhiên.”

Trên mặt Cố hiệu trưởng tràn đầy ý cười hiền lành, đối với học sinh ưu tú là An Bạch càng thêm yêu thích. “Được, bác tin tưởng con. Còn nữa, đừng gọi là hiệu trưởng nữa, gọi bác được rồi.”

Không chừng một ngày nào đó còn phải gọi một tiếng ba là đằng khác.

Ngày này cứ vậy mà đến, quá đột ngột.

——————————

Bình luận
× sticky