Quả thật chợp mắt một chút tinh thần đã dẩn ổn định hơn. Khi Ngọc Hân tỉnh dậy, cô nhận thấy đầu mình đang tựa vào vai Huy, ánh mắt anh đang chăm chú vào quyển sổ gì đó, trông thấy cô mở mắt vội cất lại vào balo ngay.
“Dậy rồi à? Cũng sắp đến nơi!” Huy làm động tác duỗi thẳng hay tay, vừa nói.
“Xin lỗi…em không biết em đã tựa vào anh từ lúc nào.”
“À…không có gì.” Huy ngập ngừng một lúc, rồi lại nói tiếp. “Em đã khỏe hơn chưa?”
“Rồi ạ!” Ngọc Hân ưỡn người, xoay qua xoay lại một cách thoải mái, muốn biểu lộ rõ tinh thần đã tỉnh táo. “Công dụng của dầu nóng hiệu quả thật!”
Huy mỉm cười. “Đó là cách dân gian trị chứng say xe đấy! Em chưa từng sử dụng sao?”
“Trước đây ở Mỹ em chưa từng bị say xe, cũng chưa từng dùng những loại này.”
“Ở Mỹ à?” Anh hơi ngạc nhiên. “Vậy em về Việt Nam thăm gia đình sao?”
“Không.” Cô tỏ vẻ bất lực. “Em và ba mẹ về đây luôn, sống cùng anh trai và một người…chị dâu.”
“Hình như em không được vui.”
Cô lắc đầu, gượng cười. “Hôm nay được đi chơi, em không muốn nói đến những chuyện khác.”
Huy không hỏi thêm gì nữa, lại nhìn ra ngoài cửa sổ. Người hướng dẫn viên lại vực dậy tinh thần phấn chấn cho các sinh viên bằng các tiết mục văn nghệ. Chiếc xe tiếp tục ồn ào bởi giọng ca “oanh vàng” của Gia cùng tiếng cười vang giòn của mọi người, cho đến tận khi xe đỗ vào bãi.
Thuyền máy lần lượt đưa sinh viên vào khu du lịch. Mỗi lớp đều có hai người đại diện, họ sẽ điểm danh các thành viên và lo việc ăn uống. Xét cho cùng, khoa của Ly “dân cư” không đông đúc như những khoa khác, đa số sinh viên chỉ vài người đưa bạn theo cùng, vả lại không hẳn sinh viên nào cũng tham gia chuyến đi. Hiện tại chỉ có ba xe, mỗi xe khoảng ba mươi người. Ly và Hoàng sẽ chịu trách nhiệm chuyến xe của họ.
“Cảm giác được “ý trung nhân” xoa dầu một cách tận tình sẽ như thế nào nhỉ?” Ly đi bên cạnh Hân, hỏi nhỏ trêu chọc.
“Thế nào là thế nào?”
“Cậu còn giả vờ nữa. Tớ và anh Hoàng đã tính toán, chuyến đi này sẽ kết hợp hai người, trai tài gái sắc, quả là xứng đôi!”
“Cậu đừng nói lung tung! Tớ chẳng có gì với anh Huy cả!”
Ly tặc lưỡi. “Những người mới biết yêu thường hay nói thế lắm! Đừng ngại! Tớ sẽ ủng hộ cậu hai tay hai chân! Hì hì!”
Hân thở dài. Thôi thì mặc kệ. Dù sao cũng nhờ Ly cô mới tiếp cận được với Huy, những gì cô muốn biết nhanh chóng sẽ biết.
Có lẽ con gái luôn biết cách thay đổi bản thân để thích nghi với mọi tình huống, đến nỗi trong nháy mắt, Ngọc Hân đã suýt quên đi mất mục đích chính ban đầu của mình là gì bắt đầu từ khi cô ngồi cạnh Huy trên xe. Cô nhận thấy trong ánh mắt anh luôn chất chứa một nỗi buồn, không chỉ thế, ánh mắt đó là cả một bầu trời rộng lớn đầy ưu tư. Chẳng phải cô chưa từng nhìn thấy nam nhi bị thất tình, nhưng vẻ trầm lắng trên gương mặt anh, nụ cười gượng gạo với bạn bè, cô gái nào được anh yêu chắc sẽ hạnh phúc lắm. Cô sực nghĩ đến Gia Nhi, loại người như cô ta thật không đáng để nhận lấy tình cảm này. Trong lòng Hân chợt có chút xao xuyến, có lẽ là vì thương hại.
Sinh viên lần lượt được tham quan các địa điểm chính trong khu du lịch. Ai nấy đều hân hoan, vui mừng khôn xiết. Nữ rủ nhau tươi cười tạo dáng chụp hình cùng thiên nhiên, nam hát hò thoải mái khiến khách tham quan cũng phải ngoảnh nhìn. Đến giờ trưa, sinh viên lần lượt được nghỉ ngơi. Đại diện của các lớp phụ trách lấy thức ăn và nước uống. Phí sinh hoạt của sinh viên có giới hạn, thế nên, mỗi suất ăn chỉ là một phần cơm hộp đã được ban tổ chức đặt sẵn và một chai nước suối. Hầu hết các sinh viên khi đi dã ngoại không quan trọng đến việc ăn uống như thế nào, quan trọng là được vui vẻ cùng bạn bè sau những buổi học căng thẳng. Có lẽ đó là niềm vui lớn nhất trong quãng thời gian còn là sinh viên. Tuy thế, cũng có vài trường hợp ngoại lệ, điển hình là Ngọc Hân.
“Cậu không ăn đi? Ăn để lấy sức tiếp tục với trò chơi sinh hoạt đấy!”
“Tớ ăn không nổi!” Ngọc Hân nhăn nhó.
“Sao thế?”
“Tớ…tớ chưa từng ăn như thế này.” Cô nhìn vào hộp thức ăn trên tay, phần cơm đã bị cô dùng muỗng xới nhuyễn nhừ.
“Ôi trời! “Đại tiểu thư” ơi, cơm hộp hay bít tết thượng hạng cũng đều là bỏ vào miệng, nhai và nuốt như nhau thôi, có gì khác biệt chứ.”
“Khác rất nhiều nữa kìa! Tớ thật sự ăn không nổi. Thôi, tớ mua sữa uống tạm vậy!” Ngọc Hân đứng lên, đi về phía Hoàng hỏi han, sau đó đi một mạch vào căng tin của trung tâm. Khi cô trở lại, Ly nhìn thấy cô cầm trên tay là hai hộp sữa loại trung bình. Đám sinh viên ngồi gần đó cũng nhìn Hân bằng ánh mắt khác thường, rồi lại nhìn Ly khiến Ly chỉ biết cười trừ.
Phần quan trọng và hấp dẫn nhất của chuyến đi chính là trò chơi đi tìm “báu vật”. Như thường lệ, ban tổ chức sẽ chia mỗi lớp thành một đội, trong mỗi đội đó tùy người dẫn đầu sẽ phân công từng thành viên ra sao. Các sinh viên sẽ được phát bản đồ chi tiết của khu rừng sinh thái, tự tìm đường đến các địa điểm đã sắp đặt trước theo gợi ý của ban tổ chức. Vì sự an toàn cho mọi người, đương nhiên đã có sự liên kết của nhà trường và trưởng khu du lịch, vả lại, khu rừng cũng không quá lớn, khó khăn nhất vẫn là những câu đố gợi ý địa điểm mà ban tổ chức đã đưa ra.
Lớp Hoàng chia ra thành năm nhóm, mỗi nhóm bốn sinh viên. Chắc chắn Hoàng, Ly, Huy và Ngọc Hân sẽ cùng nhóm. Huy cũng biết hai người họ đã cố tình hùa nhau gán ghép anh và Hân, anh vẫn giữ im lặng miễn cưỡng tham gia trò chơi, vì anh nhớ đến lời hứa của anh với Gia Nhi trong những lần trước kia, rằng anh sẽ chinh phục được những câu đố để mang “báu vật” về làm quà cho cô, nhưng một năm qua, đã ba lần, anh vẫn chưa thực hiện được.
“Huy! Giải được lời gợi ý đầu tiên chưa? Sao tao chẳng hiểu gì cả!” Hoàng cầm tờ mật thư trên tay, đưa lên đưa xuống, soi trời rồi lại soi đất, cuối cùng giơ tay gãi đầu nhìn Huy.
“Vẫn chưa!”
““12 12 17 22 16 26; 2 16 9 24 1; 11 9 22 16 1; 11 3 22 15” Là cái gì vậy nhỉ?” Ngọc Hân cau mày hỏi.
“Mật thư đấy!” Huy bình tĩnh nói.
“Thế làm sao để giải?”
“Có gợi ý nè: Việt Nam là một nước có nhiều thắng cảnh xinh đẹp.” Ly vội nói khi nhìn thấy một dòng chữ nhỏ phía sau tờ giấy.
“Gợi ý chẳng liên quan gì đến dãy số đó cả!” Ngọc Hân chán nản ngồi thụp xuống hòn đá dọc đường cạnh một thân cây, đưa tay quẹt mồ hôi trên trán. Có vẻ như sự hào hứng ban đầu đã bị thay thế bởi đôi chân mỏi nhừ và cái bụng rỗng đang kêu réo liên hồi.
“Nếu không liên quan ban tổ chức sẽ không đưa ra dòng chữ đó, hoặc là họ đang muốn đánh lừa chúng ta, nhưng dù sao cũng chỉ là trò chơi, không ai lại đi làm khó đám sinh viên đang khao khát tìm kiếm “báu vật” này đâu!” Huy vẫn nhìn chằm chằm vào dãy số khó hiểu kia, chợt anh đảo mắt nhìn xung quanh, rồi lại hỏi Hoàng. “Bốn nhóm còn lại đâu rồi?”
“Vẫn chưa nhóm nào giải được các câu đố khác! Phen này lại thua nữa rồi!”
“Những lần trước các anh cũng thua cuộc sao?” Hân hỏi.
“Ừ…” Hoàng tỏ vẻ xấu hổ. “Những lần ấy đều là trò chơi hoạt động chân tay, đội nào nhanh nhẹn sẽ thắng thôi, bọn anh chậm chạp, chẳng thể bằng các tân sinh viên năng động, trẻ trung.”
“Ôi, sao anh chẳng chịu nói trước? Biết thế em đã chọn nhóm khác rồi!” Ly nhìn Hân, cả hai cười khì.
“Việt Nam là một nước có nhiều thắng cảnh xinh đẹp.” Hoàng thẹn thùng lẩm nhẩm dòng gợi ý, “Nghe cứ như bài học môn khoa học tự nhiên của các em tiểu học nhỉ, anh còn nhớ được vài câu: “Nước Việt Nam hình chữ S, trải dài từ Bắc sang Nam, có nhiều thắng cảnh và địa danh nổi tiếng…”
“Khoan đã…khoan đã!” Huy bất chợt chen ngang giọng đọc lưng lửng của Hoàng như sực hiểu ra điều gì. “Mày vừa đọc gì thế?”
“Không có gì! Đọc cho vui đấy mà!”
“Không! Đọc lại, đọc lại đi!” Huy nghiêm túc khiến cả ba vô cùng khó hiểu.
“Nước Việt Nam hình chữ S, trải dài từ Bắc sang Nam,…”
“Được rồi, được rồi!” Huy nhanh chóng lấy bút từ trong chiếc balo, ghi ghi chép chép gì đó vào tờ giấy. Cả ba người còn lại im lặng chăm chú nhìn anh loay hoay với mớ hỗn độn trong đó mà chẳng thể hiểu được gì. Một lúc lâu sau, Huy đứng bật dậy, đeo balo vào, bảo mọi người “Đi thôi!”
“Đi đâu?” Cả ba dường như đồng thanh hỏi.
“Đi tìm địa điểm trong mật thư!”
“Anh giải được rồi à?” Ly hớn hở.
“Ừm!”
“Thế trước khi đi, mày không thể giải thích cho mọi người cùng nghe sao?” Sự tò mò của con người là một nhược điểm lớn, thế nên không ai có thể có tinh thần làm việc gì khác khi những việc khó hiểu cứ luôn ám ảnh trong tâm trí.
“Phải đó, phải đó! Em cũng muốn biết!” Ngọc Hân lên tiếng.
“Được rồi, giải thích xong thì đi nhanh nhé! Xem nè!” Huy đưa tờ giấy lúc nãy anh ghi ghi chép chép cho cả ba cùng xem, “Nhờ Hoàng đọc câu “Nước Việt Nam hình chữ S…” anh mới hiểu ra đây có thể là dạng mật thư số thay chữ. Nói dễ hiểu hơn, từ câu gợi ý này ta phải tìm được mối liên hệ của một chữ cái và một con số nào đó. Trong câu gợi ý có nhắc đến “Việt Nam là một…”, ta tìm được con số một, quan trọng là chữ cái nào liên quan đến nó.”
“A!” Hân reo lên. “Em hiểu rồi! Chữ S, nước Việt Nam hình chữ S.”
“Chính xác là vậy!” Huy nói tiếp. “Sau đó anh viết tất cả hai mươi sáu chữ cái trong bảng chữ cái quốc tế, rồi lần lượt thay số vào, bắt đầu là số một nằm ở vị trí chữ S, số hai là chữ T, cứ thế cho đến hết. Bây giờ nhìn vào dãy số của bức mật thư, ta sẽ được các từ: “DDINHR; THAPS; CANHS; CUNG”. Đây là dạng chữ quốc ngữ điện tín, “DD” là “Đ”, “R” thay thế cho dấu hỏi, “S” dấu sắc, mọi người đã đọc được rồi chứ?”
“ĐỈNH THÁP CÁNH CUNG!” Cả ba lại đồng loạt đọc.
“Đi được rồi chứ?”
“Woa, anh Huy thật là tài giỏi!” Ly vỗ vai Huy mạnh một cái, cười tít mắt.
“Xí, chẳng phải là nhờ anh sao?” Hoàng làm vẻ mặt ganh tị.
“Giờ không phải là lúc tranh công, ở đây chỗ nào là tháp cánh cung, mày biết không?” Huy can thiệp.
“Nghe thì quen lắm, nhưng chính xác ở đâu thì tao không biết!”
“Thế thì đi tìm ngay thôi!” Lần này lại đến lượt Hân vội vàng bước đi.
“Khoan đã! Nếu như cứ đi như thế này thì không hay đâu!” Hoàng lại ngăn cản. “Anh có ý này! Mình lại chia thành hai nhóm, tản ra hai lối đi, như thế vừa tiết kiệm thời gian lại vừa đánh lạc hướng hai đội kia. Ý kiến hay chứ?”
“À…à…anh Hoàng nói đúng đó!” Ly đồng tình. “Em với Hân đều là con gái, cùng nhóm sẽ không linh hoạt. Vậy thì em với anh Hoàng sẽ chịu trách nhiệm phần đánh lạc hướng, anh Huy và Hân cùng đi tìm tháp cánh cung. Thế nhé!”
Hân nhíu mày nhìn Ly, chỉ thấy Ly cười cười. Huy không phản đối, chỉ nói tùy mọi người rồi nhanh chóng bỏ đi. Ly đẩy Hân theo sau, nói nhỏ vào tai cô. “Không gian riêng tư rồi nhé! Tha hồ mà “tình chàng ý thiếp!” Hân chỉ còn biết than trời.
“Anh Huy…anh có thể đi chậm lại một chút được không?” Đi được một quãng đường vẫn chưa đến nơi, Hân mệt mỏi rã rời, trong khi Huy vẫn tiến bước, chẳng thèm nhìn đến cô lủi thủi phía sau.
“Sắp đến nơi rồi. Anh đã nhớ ra, ở đây chỉ có tháp Tang Bồng hình cánh cung, có thể leo lên đỉnh đó sẽ tìm được địa điểm tiếp theo.”
“Hả? Lại còn phải leo lên đỉnh à? Em không đi nữa đâu! Oái!” Ngọc Hân bỗng la to.
“Có chuyện gì vậy?” Huy quay lại, chỉ thấy Hân ngồi bệt xuống đất, tay vịn vào cổ chân.
“Chân em đau quá!” Cô nhăn nhó.
“Có lẽ trặc chân rồi! Để anh xem!” Huy kiên nhẫn ngồi xuống đối diện, lấy tay xoa xoa cổ chân cô. “Đáng lẽ ra Ly không nên đưa em đến chuyến đi này. Có thể ở nhà em là tiểu thư, ăn sung mặc sướng, ra ngoài có người đưa đón, nhưng đã ở đây, em phải hiểu, em không nên vì bản thân mình làm ảnh hưởng đến thành tích của cả nhóm.”
Hân quắc mắt nhìn Huy. “Anh có quyền gì mà trách móc em như vậy? Thành tích của cả nhóm quan trọng lắm sao? Ly nói với em, cái “báu vật” mà ban tổ chức tự đặt ra chỉ là vài cuốn sách tham khảo rẻ tiền. Những thứ đó chỉ cần bỏ tiền ra là mua được, tại sao lại phải tốn công suy nghĩ giải mật thư, lại còn phải tốn sức đi tìm khắp nơi chứ? Cứ nghĩ sẽ được tham gia chuyến du lịch thoải mái, vui vẻ, nếu biết khổ sở như thế này, ở nhà còn sướng hơn!”
Lần này Huy thật sự tức giận, “Phải! Những cuốn sách đó đối với em chỉ là thứ rẻ tiền, nhưng với sinh viên bọn anh, sách học là báu vật vô giá. Cho dù em thật sự không quan tâm đến những cuốn sách đó, em cũng phải tự mình đối mặt và vượt qua những thử thách trước mắt chứ, mới đi vài bước thì đã than thở. Đây chỉ là trò chơi, cuộc sống thật sự còn nhiều chông gai hơn bây giờ kìa. Chẳng lẽ suốt đời em chỉ biết sống trong căn nhà sang trọng, có người lập trình tất cả mọi việc cho em. Thế thì chẳng khác gì phế nhân cả! Nhưng cho dù là phế nhân, người ta cũng cố gắng tự tìm con đường riêng cho bản thân.”
“Anh nói thế có nghĩa là tôi không bằng phế nhân nữa sao? Anh quá đáng lắm!” Hân căm phẫn nhìn anh, nước mắt chực trào. “Thế còn anh thì sao, anh có dám đối mặt với khó khăn của bản thân không? Hay anh cũng cố tình lảng tránh?”
“Anh không hiểu em nói gì cả!”
“Chẳng phải anh cũng vì chuyện của Gia Nhi mà tránh né bạn bè, thay đổi cả bản thân hay sao? Anh còn không dám đối mặt để nói rõ mọi chuyện với cô ta nữa!”
Huy sững người. “Em biết Gia Nhi?”
“Gia Nhi hiện đang ở nhà tôi!”
“…” Huy định nói thêm điều gì nữa, nhưng lại thôi. Anh bước lại gần Ngọc Hân, ngồi quay lưng về phía cô, nghiêm giọng nói. “Lên lưng anh!”
“Hứ! Nhắc đến Gia Nhi anh lại thay đổi. Tôi không cần anh quan tâm!”
Biết Ngọc Hân giận dỗi, anh im lặng, xoay người đưa tay nhấc bổng cô lên.
“Anh làm gì vậy? Bỏ tôi xuống!”
Mặc cho cô hết sức vùng vẫy, anh vẫn không buông tay. Huy chỉ đưa mắt nhìn xung quanh, may mà lúc này không có ai, nếu không cả hai đã trở thành tâm điểm của chuyến đi này rồi.
Ngọc Hân bất lực nhìn Huy, biết mình không thể thoát khỏi vòng tay anh, cô đành im lặng. Tại sao sự bực tức vừa rồi lại nhanh chóng biến mất? Lúc này chỉ còn một cảm giác bồn chồn xen lẫn sự trống rỗng trong tiềm thức. Có lẽ cơn đói và sự mệt mỏi đã khiến cô không còn tri thức nữa, cô gục đầu vào vai Huy.