Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Nếu Không Phải Là Anh

Chương 33

Tác giả: Tiểu Chi

“Chào mừng cậu đến với phòng Kinh doanh công ty bất động sản Thiên Tân!”

My bắt tay Huy, gương mặt rạng ngời như giọt sương ban mai. Thứ bảy tuần trước cô nhận được chỉ thị hướng dẫn sinh viên thực tập bắt đầu làm việc vào đầu tuần. Nhóm thực tập chỉ có năm người, ba nam và hai nữ được phân công vào các bộ phận khác nhau ở công ty. Trong vòng hai tháng, cô sẽ là người kiểm tra và xem xét trình độ làm việc cũng như kiến thức chuyên ngành của sinh viên này, sau đó sẽ báo cáo lên cấp trên để duyệt điểm số tổng kết và phân loại sinh viên thực tập. Sinh viên nào hoàn thành tốt và được đánh giá xuất sắc có khả năng được bảo lưu thành tích trong công ty và nhận vào làm việc sau khi tốt nghiệp. Nhưng khả năng này còn tùy vào kỹ năng giao tiếp và mối quan hệ với các nhân viên trong công ty như thế nào.

“Tôi là Đoàn Kiều My – Trưởng phòng, đồng thời sẽ là người hướng dẫn cho cậu trong suốt quá trình thực tập. Cứ xem tôi và các nhân viên ở đây là đồng nghiệp chính thức, hy vọng cậu sẽ đạt được kết quả tốt nhất!”

“Cảm ơn Trưởng phòng! Hai tháng này tôi phải làm phiền sinh hoạt hằng ngày của mọi người rồi, nếu có gì sơ suất mong mọi người lượng thứ!”

My bật cười. “Nghe giọng điệu của cậu chẳng giống sinh viên khối A chút nào cả! Kia là bàn làm việc của cậu, tôi đã sắp xếp nhiều tài liệu công ty trên bàn, cậu cứ từ từ tham khảo trước, tôi sẽ giao việc cho cậu sau.”

Huy ngồi vào bàn làm việc, đưa mắt nhìn và gật gật đầu chào các nhân viên ngồi xung quanh.

“Chàng trai trẻ! Cậu thật may mắn khi được phân công vào phòng kinh doanh này đấy!” Một nam nhân viên tầm gần ba mươi đẩy mạnh chiếc ghế xoay vòng vòng đến cạnh bàn làm việc của Huy, tay gác lên vai anh, tỏ vẻ thân mật nói.

“Sao thế ạ?” Tuy anh không quen lắm, nhưng vẫn cố giữ thái độ vui vẻ để trò chuyện.

“Trưởng phòng My là cấp trên dễ chịu nhất trong các sếp lớn ở đây! Cả chúng tôi nữa, cậu sẽ không phải lo lắng chuyện “ma cũ ăn hiếp ma mới” đâu! Ha ha!”

“Này, anh lại muốn trêu chọc người khác à?” Một cô gái trẻ hơn lên tiếng can ngăn.

“Anh chỉ nói sự thật thôi mà. Chẳng phải nếu cậu ta vào ngay phòng Nhân sự, em đoán thử xem sẽ như thế nào? Chắn chắn sẽ không thể chịu được “tiểu thư đỏng đảnh” kia!”

“Anh Hưng nói đúng đó!” Cô nàng ngồi đối diện Huy vẫn im lặng từ nãy giờ, chợt nhướn người lên tán thành. “Công ty của chúng ta đã trở thành “công ty gia đình” rồi! Lỡ như chẳng lâu sau chị My cũng bị thay thế bởi người nào đó có mối quan hệ mật thiết với Tổng Giám Đốc, số phận của chúng ta sẽ trở nên long đong thôi! Ôi! Nghĩ tới thôi mà em đã lo lắng đến mức ăn ngủ không yên rồi!” Cô ta làm động tác run rẩy lo sợ.

“Em khéo lo xa! Trưởng phòng của chúng ta làm việc bao năm qua, đóng góp nhiều công lao và trí lực, nếu có ngày đó, anh sẽ là người đầu tiên gửi đơn xin thôi việc.” Người tên Hưng bĩu môi.

“Xin lỗi! Tôi không hiểu chuyện mọi người đang nói là gì cả!” Tình thế lúc này, tốt nhất là anh nên ngăn lại.

“Từ từ cậu sẽ hiểu thôi!” Hưng vỗ vỗ vai Huy.

Bỗng có tiếng giày cao gót lộp cộp xuống nền đất, ai nấy đều có vẻ hốt hoảng, vội nhanh chóng ngồi ổn định vào bàn làm việc khiến Huy ngẩn ngơ không hiểu gì.

“Hello! Trưởng phòng My đâu rồi?” Ngọc Hân ngạo nghễ bước vào, chào một câu xã giao, hỏi lấy lệ rồi đi thẳng vào phòng làm việc của My mà chẳng thèm nhìn xung quanh. Nếu cô nhận ra nơi đây có người mà bấy lâu nay cô mong muốn gặp lại, chắc chắn thái độ sẽ xoay chuyển ngay tức khắc.

“Cô ấy là…” Dường như Huy cũng nhận ra dáng vẻ quen quen ấy, anh ngớ người hỏi.

“Giám đốc nhân sự, chỉ mới 20 tuổi, là con gái của Tổng Giám Đốc.” Hưng nhanh nhẩu.

Huy biết Ngọc Hân 20 tuổi, cũng biết cô là con gái của ông Cường, anh chỉ ngạc nhiên khi nhìn thấy phong cách của cô đã có sự thay đổi hẳn. Bất giác có một ý nghĩ lóe lên trong tâm trí anh, nhưng anh đã vội lắc đầu dập tắt nó ngay, ngồi thẳng người bắt đầu với xấp tài liệu của công ty.

“Chị làm việc chẳng đâu vào đâu cả! Tài liệu quan trọng như thế lại để lẫn lộn lung tung!” Giọng Ngọc Hân vang lên trong không gian đang yên tĩnh khiến ai cũng phải giật thót.

My không phản bác gì, lặng lẽ đi đến gần bàn làm việc của Huy. Giọng nói của cô dịu dàng giải tỏa không khí đang căng thẳng. “Huy nè, tôi đã để nhầm lẫn một công văn quan trọng của công ty, cậu nghiên cứu đến đâu rồi?”

“Tôi chỉ vừa đọc được vài trang trên cùng!” Anh lịch sự đứng lên nhường chỗ cho My kiểm tra lại xấp tài liệu. Trong lúc ấy, tình cờ Ngọc Hân lại được đối diện với anh.

“Ơ…anh Huy…”

“Chào em!” Huy nhoẻn miệng cười, sực nhớ ra đã lỡ lời, bèn “chữa cháy”. “À không, chào Giám đốc nhân sự!”

“Tại sao anh lại ở đây?” Hân vẫn còn trong trạng thái vô cùng bất ngờ.

“Cậu ấy là sinh viên thực tập, hôm nay là ngày làm việc đầu tiên. Chẳng phải bên phòng Nhân sự cũng có sinh viên thực tập sao?” My trả lời hộ Huy, đưa ra trước mặt Hân tập tài liệu gì đó. “Đây rồi! Xin lỗi vì sự sai sót!”

Hân lườm My, nhưng ánh mắt nhanh chóng chuyển sang Huy ngay. “Hay quá! Cuối cùng em đã gặp lại anh! Nhưng bây giờ em phải về phòng làm việc rồi, hay là trưa nay mình cùng đi ăn trưa nhé?”

Huy hơi lúng túng nhìn My, cô không nói gì, chỉ nhún vai một cái rồi bỏ đi. Ánh mắt các nhân viên kia cũng đang đổ dồn về phía anh khiến anh càng khó xử hơn.

“Thật ra thì phần ăn trưa nay đã có người chuẩn bị cho anh rồi!” Anh từ chối thẳng thừng.

Gương mặt Ngọc Hân chùng xuống. “Là ai thế?” Trong đầu đã có câu trả lời nhưng cô vẫn không muốn tin là sự thật.

“Chuyện riêng tư không nên nói ở đây! Hay là hôm khác mình trò chuyện nhé! Anh còn nhiều tài liệu phải đọc!”

Ngọc Hân không phải là người không hiểu chuyện, cô biết có những người rất thích lo chuyện bao đồng, cứ dùng dằng mãi thì người thiệt thòi cũng chỉ là bản thân cô thôi.

“Xin lỗi vì đã làm phiền!” 

Bình luận