Vết thương của Cao Nguyên tuy không nặng nhưng vì nhát dao trúng phải phần mềm nên mất máu khá nhiều, sức khỏe hơi yếu. Bác sĩ khuyên tốt nhất đừng cử động nhiều, tránh tình trạng vết thương bị va chạm.
Từ lúc mở mắt tỉnh dậy, anh vẫn chưa gặp lại Gia Nhi. Nằm viện năm ngày, từng phút từng giây anh đều mong được trông thấy hình dáng người con gái ấy. Đã nhiều lần anh tự hỏi, điều gì lại khiến anh yêu cô nhiều như thế. Ngày đầu tiên gặp mặt, tuy trong mắt anh cô chỉ là dạng phụ nữ thấp hèn, lòng tự cao trong anh lớn lắm, nhưng ánh mắt của cô luôn khiến cho anh cảm thấy có điều gì đó canh cánh trong lòng. Anh cứ nghĩ đó chỉ là sự giả tạo vốn có của người đã không còn lòng tự trọng, tỏ vẻ tội nghiệp để được nhận sự thương hại, để nhận được lợi ích từ cuộc trao đổi. Anh cũng từng thắc mắc một sinh viên như cô tại sao lại cần nhiều tiền. Việc làm bán thời gian dành cho sinh viên thì nhiều vô số kể, nếu chỉ là cần tiền học phí thì có nhất thiết phải bán rẻ bản thân như thế không?
Đến khi Gia Nhi thâm nhập vào cuộc sống của anh, anh mới hiểu được một chân lý, trước khi đánh giá một ai, phải tìm hiểu cuộc sống của người đó trước đã, vì chẳng ai muốn bản thân lạc lối cả, có lẽ cuộc sống đã đưa đẩy họ vào tình cảnh lầm than mà thôi.
Quãng thời gian ngắn ngủi bên Gia Nhi, anh được trải qua nhiều trạng thái cảm xúc. Giọng hát ru êm ả như làn suối mát trong cho anh bồi hồi, sự chăm sóc ân cần chu đáo với trẻ con, lễ phép dịu dàng với bậc tiền bối. Phải chăng vì những điều này đã khiến tim anh lỗi nhịp? Anh nhận ra bản thân đã bị cô chinh phục một cách rất tự nhiên. Ban đầu cảm giác ấy rất không rõ ràng, ngỡ rằng vì hoàn cảnh bắt buộc anh cần phải có cô để hoàn thành vở kịch mà anh đã dựng, dần dần cảm giác ấy tựa như dòng máu chảy xuyên suốt cơ thể, sau cùng sẽ chảy về tim, tim đập mạnh những rung động khác thường, hình bóng cô đã rõ ràng trong tâm trí. Chẳng phải đã bao lần anh cố gắng giữ cô ở lại, cho dù anh biết thế nào rồi vở kịch cũng kết thúc, thế mà vẫn bướng bỉnh níu giữ, tiếc rằng trái tim cô đã thuộc về một người khác, anh chỉ là người đến sau. Người đến sau thì luôn thua cuộc, tình cảm này, dù không có lối thoát, nhưng anh đã yêu thật sâu đậm.
Nghe Ngọc Hân nói, cô và Huy đã chia tay, có lẽ cô đau lòng lắm. Liệu nhát dao này có giúp anh làm cảm động đến trái tim cô không? Nếu có thể được che chở cho trái tim nhỏ bé và mềm yếu ấy, dù có đánh đổi cả mạng sống này, anh cũng cam tâm.
Cao Nguyên nằm gác tay lên trán suy nghĩ mơ hồ. Tình yêu là gì mà khiến con người luôn bận lòng thế kia? Anh thở dài, chán nản định nhắm mắt ngủ cho qua ngày, chợt tiếng “cộc…cộc” ngoài cửa phòng phát ra.
Ai mà lại gõ cửa thế kia? Chắc lại là nhân viên công ty đến thăm bệnh! Anh nghĩ thầm, vì ngày nào bọn họ cũng thay phiên nhau đến. Anh cười thầm, những người này muốn xem mình khi nào xuất viện đây mà! Cũng nhọc nhằn lắm!
“Vào đi!!!” Anh lạnh nhạt nói, chẳng bận tâm ngồi dậy đón tiếp.
Tiếng cửa phòng mở, không như mọi ngày, bọn người kia chưa vào đến nơi đã ráo riết lên tiếng hỏi han, nào là “Chủ tịch đã khỏe lại chưa?”, “Ôi trông anh sắc mặt kém lắm!”, lại còn “Tôi có đem thức ăn bổ dưỡng đến cho anh, mau khỏe lại để về quản lý chúng tôi nhé!”, quả là không biết ngượng.
Anh ngạc nhiên ngẩng nhìn, rồi há hốc mồm, giật thót cả mình.
“Gia Nhi…Ui da!!!” Anh bật dậy, vô tình đụng trúng vết thương, đau đớn khom người ôm bụng.
“Anh không sao chứ?” Cô lật đật chạy lại, đỡ anh tựa vào thành giường. “Anh cứ nằm nghỉ, đừng để vết thương bị va chạm chứ!”
“Nhìn thấy em, anh mừng quá nên quên cả vết thương này rồi!”
“Lúc nào anh cũng đùa được!”
“Lúc nào em cũng nghĩ anh đùa!” Anh nhăn mặt.
“Thế thì anh nên nghiêm túc một chút! Sắc mặt anh trông không được tốt, anh uống thuốc chưa?” Cô nhẹ nhàng hỏi.
“Chưa! Anh chưa ăn gì cả!”
“Tại sao lại chưa? Đã gần hai giờ rồi! Anh phải uống thuốc đúng giờ chứ? Y tá không nhắc anh à?”
“Có chứ! Cô y tá có vào đây nhưng lúc đó anh đang ngủ!”
“Hay là để em mua cháo cho anh ăn nhé? Xong rồi anh phải uống thuốc ngay!”
“Không cần đâu! Em đến thăm anh đã là viên thuốc tốt nhất rồi! Anh cảm thấy tinh thần rất sảng khoái khi có em ở đây!” Anh chợt nắm lấy tay cô, giữ chặt trong lòng.
Cô có phần ái ngại, nhưng lại không nỡ rụt tay lại một cách dứt khoát. Dù sao anh đã cứu cô, nếu không thì người nằm đây phải là cô rồi.
“Anh Nguyên à…”
“Sao thế em?” Anh đưa tay sờ má cô, tay kia vẫn nắm chặt tay cô.
“Em và Huy vừa chia tay…” Nhắc đến Huy, lòng cô lại nhói đau, cô không dám nhìn thẳng Cao Nguyên với đôi mắt đỏ hoe này.
“Anh biết, anh biết mà, nhưng em đừng khóc!” Anh luống cuống.
“Anh cũng biết em rất yêu anh ấy phải không? Thế nên em không thể nhanh chóng quên anh ấy được, có nghĩa là…chúng ta chỉ là bạn thôi được không anh?” Cô phải lựa lời để tránh làm anh tổn thương.
Quả là anh bị sốc. Anh cứ ngỡ một khi cô bước vào đây cũng đồng nghĩa với việc cô sẽ cho anh một cơ hội, cuối cùng cũng do anh ảo tưởng.
Anh buông tay, ánh mắt buồn rười rượi.
“Anh xin lỗi! Anh đã quá nóng vội!”
“Em đáng để anh phải như thế này sao? Anh có cảm thấy sự xuất hiện của em đã làm xáo trộn cuộc sống của anh không? Anh là người có địa vị trong xã hội, em chỉ là một sinh viên bình thường. Thế giới của chúng ta hoàn toàn khác nhau, chỉ vì một cuộc trao đổi chúng ta lại gặp nhau. Nhưng rồi thì sao, chúng ta vẫn phải đi hai con đường riêng. Tại sao anh lại vì em mà thay đổi nhiều như thế? Tại sao lại dùng cả mạng sống đánh cược với tình yêu dành cho em? Anh có biết khi anh bị đâm, em vô cùng hoảng sợ không? Nếu như anh có mệnh hệ gì, trách nhiệm này em làm sao gánh vác? Không thể, em không thể gánh vác được!”
Cô đột nhiên òa khóc. Cô cũng không hiểu hà cớ gì cô lại kích động như thế này. Chẳng lẽ vì tình yêu đã mất khiến tâm trạng cô chao đảo, mất phương hướng sao?
“Gia Nhi!” Cao Nguyên ôm chặt cô. Người con gái anh yêu, vì tình yêu mà suy sụp đến thế. Anh cảm thấy thật hận kẻ đã làm cô bị tổn thương. “Có thể trong lòng người khác, em không là gì cả. Nhưng anh chắc chắn rằng, em là người xứng đáng nhất để anh dành cả đời vì em. Mạng anh chỉ có một, em cũng chỉ có một, anh không hối hận dùng tính mạng này trao cho em. Anh vẫn tôn trọng quyết định của em. Nếu em muốn chúng ta là bạn, anh sẽ sẵn sàng là người bạn tri kỷ của em. Nếu sau này em có yêu ai khác, anh sẽ luôn chúc phúc cho em.”
Cuộc đời thật trớ trêu. Trong thâm tâm Gia Nhi nhớ biết bao hình bóng quen thuộc kia, nhưng người ấy không vì cô mà hy sinh tất cả, dù tình yêu của cả hai đã tồn tại một khoảng thời gian tuy chưa đủ dài đến răng long đầu bạc nhưng cũng đã là một quá trình nuôi dưỡng và ấp ủ. Ngược lại Cao Nguyên gặp cô được bao lâu, hiểu cô được bao nhiêu, mà lại nhọc nhằn vì cô đến thế, cho dù tình cảm không được đáp trả anh vẫn cứ yêu cô thật nồng nàn.
Nếu có một điều ước, cô ước gì tất cả mọi chuyện chỉ là một giấc mơ. Khi tỉnh lại, Cao Nguyên sẽ không còn nhận ra cô là ai, sẽ không còn vì cô mà đau khổ nữa.