Chủ nhật là một ngày thật hạnh phúc và vui vẻ khi Cao Nguyên được hẹn hò với Gia Nhi. Nhưng có điều, cô bảo anh nhớ đưa Nguyên Dương đi cùng, vì đã lâu rồi không gặp, cô thật sự rất nhớ cô bé đáng yêu ấy.
Cao Nguyên đưa cả hai dạo chơi ở công viên giải trí Đầm Sen. Trước kia Gia Nhi rất thích đến đây nhưng chưa có dịp và thời gian, thế nên lần này cô thực sự cảm thấy rất vui vẻ.
Ngồi trong một buồng của trò chơi đu quay, từ trên cao nhìn xuống khắp công viên, cảm giác thật sảng khoái. Cô ngồi cạnh Nguyên Dương, chỉ hết chỗ này đến chỗ kia, tuy cô bé chỉ mới hai tuổi nhưng rất lanh lợi và thông minh, đặc biệt rất có cảm tình với Gia Nhi, điều này khiến Cao Nguyên vô cùng hạnh phúc. Nhưng chỉ mỗi một điều anh vẫn canh cánh trong lòng, đến lúc này cô vẫn chưa đồng ý công khai chuyện tình cảm với anh.
“Cười lên nào! Để anh chụp hình em và con!”
“Ôi! Đu quay sắp hạ xuống rồi, chẳng còn đẹp nữa đâu mà anh chụp!”
“Em là người đẹp nhất rồi, cảnh vật ở đây không thể so bì với em, thế nên anh chỉ cần chụp hình của em thôi!”
“Lại dẻo miệng! Nguyên Dương, cười lên nào!” Dù nói thế nhưng cô vẫn hớn hở tạo dáng.
Nhạc chuông điện thoại của anh thình lình vang lên trong khi anh vẫn chưa nhấn nút chụp hình.
“Con nghe ạ!”
Giọng bà Xuân từ đầu dây bên kia vô cùng hoảng loạn và run rẩy.
“Nguyên…con đang ở đâu…Ngọc Hân xảy ra chuyện…”
Bất chợt bà khóc nức nở khiến anh không thể hiểu đầu đuôi câu chuyện bà đang nói là gì.
“Alo! Alo! Mẹ! Bình tĩnh nói cho con biết có chuyện gì thế?”
Gia Nhi cũng lo lắng nhìn anh.
“Nguyên…là ba đây…Hân bị tai nạn, đang cấp cứu trong bệnh viện…” Ông Cường trả lời hộ bà Xuân. Có lẽ bà đã không còn đủ tỉnh táo để nói thêm gì nữa.
Cao Nguyên và Gia Nhi nhanh chóng chạy đến bệnh viện. Trước cửa phòng cấp cứu, bà Xuân đang khóc lóc trên vai ông Cường, còn Huy cứ liên tục đi tới đi lui, thỉnh thoảng ánh mắt nhìn lên tín hiệu đèn cấp cứu, sắc mặt vô cùng căng thẳng.
“Ba! Mẹ! Mọi chuyện là như thế nào?”
“Ba mẹ cũng không rõ lắm! Đang ở nhà thì nhận được cuộc gọi của một người đi đường, nghe nói Ngọc Hân bị một chiếc ô tô nào đó đâm phải, tên tài xế đã chạy đi mất! Tạm thời vẫn chưa tìm được hắn!” Ông Cường nói.
“Huy! Cậu không biết nó đi đâu à?”
“Em không biết! Sáng nay ngủ dậy đã không thấy cô ấy, em có gọi điện thoại thì cô ấy nói là đi ăn sáng cùng bạn và trên đường về. Nào ngờ chỉ khoảng nửa tiếng sau lại nhận được hung tin.”
“Nó đang mang thai, tại sao lại còn một mình ra đường thế chứ?” Bà Xuân nức nở.
“Mẹ đừng lo, con tin cô ấy sẽ vượt qua được!”
Huy tiến lại gần an ủi bà. Cùng lúc ấy bác sĩ từ trong phòng cấp cứu bước ra. Bà Xuân vội vàng chạy lại nắm tay ông, vội hỏi.
“Con tôi sao rồi? Nó vẫn ổn chứ?”
“Xin lỗi! Cô ấy bị thương quá nặng, khi đưa đến đây đã mất máu nhiều nên không qua khỏi. Gia đình hãy chuẩn bị hậu sự cho cô ấy.” Tuy báo hung tin nhưng gương mặt người bác sĩ này vẫn không một chút dao động, có lẽ ông đã từng chứng kiến nhiều cảnh tượng còn thê thảm hơn thế này.
“Không!!! Không thể nào!!!” Bà gào thét, nắm chặt cổ áo của người bác sĩ, hết sức bình sinh lay thật mạnh. “Ông là bác sĩ, trách nhiệm của ông là phải cứu người. Tại sao ông lại dễ dàng bỏ cuộc như thế? Bao nhiêu tiền tôi cũng trả cho ông! Ông phải cứu con gái của tôi! Ông phải cứu nó!”
“Lệ Xuân! Bình tĩnh lại!” Ông Cường giữ chặt lấy bà, nước mắt cũng đã rơi thành từng dòng. Nhưng ông biết trong giây phút này, ông không thể nào gục ngã.
“Ngọc Hân…”
Huy đổ gục xuống sàn bệnh viện. Gương mặt tái xanh, ánh mắt trở nên vô hồn, khô khốc.
Nỗi đau quá lớn khiến con người không còn rơi lệ được nữa chăng?
Cao Nguyên gạt giọt nước mắt rưng rưng trên mi, mặt úp vào tường. Cảnh tượng này khiến người ngoài như Gia Nhi cũng lòng đau như cắt. Cô bế Nguyên Dương tiến về phía anh, không biết phải nói gì để xoa dịu sự mất mát quá lớn này, cô chỉ khẽ vịn vai anh an ủi. Phút chốc anh ôm chặt lấy cô, đôi mắt nhắm chặt để cho những giọt lệ vô tư kia trôi theo nỗi buồn.
_